Chương 47: 47: Chạy Trốn

Cô bất chợt mở mắt, đôi mắt đượm buồn như mất mát một thứ gì đó mà chính cô cũng không biết.

Bàn tay siết chặt cảm nhận từng nhịp chạm của anh trên cơ thể.

Anh ôm lấy cô, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của cô bên cạnh.

Mùi hương ngọt ngào trên cơ thể khiến anh quyến luyến mãi chẳng muốn rời.

Cô đang ở đây, cô đang ở bên anh.

" Anh bây giờ mới nhận ra sao? "
Có phải là quá muộn hay không? Chính cô cũng không biết nữa nhưng có lẽ đối với cô nếu là anh thì sẽ không bao giờ là muộn.

Anh im lặng chờ đợi câu trả lời của cô, trong lòng, trong suy nghĩ và cả tâm tư anh đều đã nói ra cả.

Bây giờ quyết định là ở cô.

- Anh đối xử với em như này rồi nói đừng rời là sẽ đừng rời được sao?
Cô nhỏ giọng trả lời, âm thanh trầm thấp như đang phân vân điều gì đó.

Anh giật mình nhìn cô, sâu trong đôi mắt hổ phách là những hoài nghi và sự lo sợ.

Sợ rằng cô sẽ bỏ anh mà đi, sợ rằng một lần nữa lại vụt mất cô.
- Tha thứ cho anh...!được không?
Cô cười lạnh nằm im bên cạnh anh.

Tha thứ cho anh cô có thể nhưng tin anh thì có lẽ hiện tại là không.

Sở Chính Kì thở dài ngồi dậy rồi lật người cô lại đối diện với anh, để mắt cô được nhìn thẳng vào trong mắt anh, để cô có thể thật lòng một lần.

- Tại sao?
Cô nhàn nhạt hỏi, giọng nói yếu ớt vang lên trong tiềm thức.

Đây có lẽ là chút sức lực ít ỏi còn lại trong cô sau một đêm chịu sự giày vò của anh.

Bàn tay anh dừng lại trong không trung, muốn chạm đến gương mặt cô nhưng lại không dám.

- Vậy câu trả lời là không sao?
Cô cũng không biết câu trả lời của bản thân là gì nhưng với những điều anh đã làm cho cô và những vết thương anh đang để lại trên da thịt của cô thì có lẽ rất khó để cô có thể bỏ qua.

Cô yêu anh nhưng không đồng nghĩa với việc anh có thể tuỳ ý làm tổn thương cô như vậy.

Cô không phải là người ở của anh càng không phải một món đồ chơi, cô là vợ của anh cho dù có là trên danh nghĩa thì sự thật cô vẫn là vợ của anh.

- Có lẽ...!
Cuộc hội thoại không còn sau đó nữa.

Anh lặng lẽ đắp chăn lên giúp cô rồi rời khỏi phòng.

Cô không quay lại nhìn anh để mặc anh rời đi như vậy.

Cô đã chẳng còn sức để gọi anh quay lại nữa, không còn sức để chạy theo anh để níu lấy bàn tay của anh.

Cô mệt rồi, đã kiệt sức thật rồi.

Cơ thể cô thực sự phản đối việc cô vận động.

Những ngày sau đó anh không trở về Sở gia còn cô chỉ mãi nằm trên chiếc giường mà ngày trước từng nằm cùng anh.

Đến bữa sẽ có người mang đồ ăn đến cho cô, thuốc cũng có người làm giúp cô uống.

Cuộc sống tẻ nhạt của cô trôi qua trong từng ngày, từng ngày một.

Anh cũng đã mua giúp cô một chiếc điện thoại mới nhưng cô biết bên trong đó đã gắn thiết bị kiểm soát nên cũng không dám liên lạc với Dịch Khải Liêm.

Đã mười ngày trôi qua, không biết anh hiện giờ như nào.

Mười ngày sống trong bốn bức tường với thuốc men và những bữa ăn thường nhật.

Thứ duy nhất khiến cô quên đi cái nhàm chán chính là sách.

Anh biết rằng cô không thể trốn thoát khỏi đây nên cũng chẳng cần trói buộc cô.

Cô vẫn có thể tự do đi lại trong căn nhà và vẫn có thể đi ra ngoài với điều kiện có người đi cùng.

- Phu nhân.

Vừa nhìn thấy cô bước ra ngoài hai tên vệ sĩ đứng canh cửa liền cúi đầu chào.

Cô bây giờ đã khá hơn nhiều, có thể đi lại bình thường nhưng cơ thể vẫn có phần đau nhức.

Cô trực tiếp đi qua hai tên vệ sĩ rồi bước ra ngoài để đi dạo.

Nhưng mục đích chính vẫn là rời khỏi đây để đến gặp Dịch Khải Liêm.

- Mặc như vậy em không thấy lạnh sao? Em vừa ốm dậy mà.

Cô giật mình quay về phía sau, anh tử bao giờ đã đứng ở đó, trên tay cầm một chiếc áo khoác bước theo sau lưng cô.

Duệ Y dừng lại, vẻ mặt có chút ái ngại nhìn anh.

Đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy anh? Là mười ngày.

Tại sao cứ phải đúng lúc cô muốn đi thì anh lại quay về, anh ở đâu trong suốt những ngày qua.

- Anh về rồi à.

Cô nhàn nhạt hỏi nhưng cũng không mong có câu trả lời từ anh.

Chiếc áo khoác trên tay anh được khoác lên người cô, gió vội vàng chạy qua thổi bay mái tóc dài mượt.

Duệ Y im lặng không nói gì rồi lặng lẽ ngắm những bông hoa do chính anh đã cho người trồng để cô ngắm.

- Em muốn ra ngoài đi dạo.

Cô lên tiếng phá tan sự im lặng giữa hai người.

Ngay bây giờ cô phải rời đi, nhưng sẽ khó hơn nếu như người hộ tống cô là anh.

Nhưng kế hoạch đã có cô không thể lùi lại thêm một ngày nào nữa.

- Được vậy để anh đưa em đi.

Anh nhanh chóng lấy xe rồi cùng cô ra ngoài đi dạo.

Cô ngồi ghế sau chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài thành phố xa hoa với những thứ náo nhiệt và sôi động.

Dừng xe ở trước một công viên lớn, cô bước xuống rồi cùng anh đi vào bên trong.
- Đố em bắt được anh đấy, haha.

- Anh hai chơi xấu, anh chạy nhanh vậy sao em bắt kịp.
Đó là hình ảnh hai đứa trẻ nô đùa chạy quanh vòng hoa để tranh giành một chiếc kem.

Bất chợt cô lại nhớ đến Hạ Vũ của cô.

Nếu như Hạ Vũ được chào đời có lẽ bây giờ cô đang được bế con trong tay để dắt đi mọi nơi và khoe khoang rằng con cô thực sự rất đẹp.

- Lại nhớ Hạ Vũ sao?
Anh dường như có thể đoán được tâm sự của cô qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lũ trẻ trước mặt.

Từ khi Hạ Vũ đi không đêm nào là cô không nhớ đến con, có những lần mơ thấy con về cô lại chỉ muốn mãi đắm chìm trong giấc mơ hão huyền ấy.

- Ừm...!
Cô thở dài rồi cười lạnh.

Con cô làm sao có thể quay về được nữa chứ.

Nếu có thể, thà rằng hôm đó người nằm xuống là cô để Hạ Vũ được chào đời bình yên vô sự thì có lẽ cô sẽ không phải tiếc thương như bây giờ.
- Nếu muốn em có thể ra ngoài đó chơi với lũ trẻ.

Câu nói của anh như mở đường cho cô chạy thoát, không suy nghĩ gì nhiều cô liền chạy đến để trò chuyện cùng lũ trẻ trong công viên.

Chỉ cần đợi một cơ hội hay một khoảnh khắc lơ là của anh cô lập tức sẽ rời đi.

Có vẻ như ông trời cũng giúp cô khi cô vừa rời đi được vài phút thì điện thoại của anh rung chuông.

Vì phải nghe điện thoại nên anh cũng khó lòng mà kiểm soát được cô trong thời gian đó.

Và chỉ cần vài giây không để ý cô liền chạy đến một chiếc taxi gần đó rồi nhanh chóng lên xe.
Cuộc điện thoại của anh cũng kéo dài hơn dự kiện, đợi đến khi cô cô yên vị ngồi trên xe anh mới phát hiện rằng cô không còn ở đây.

Sở Chính Kì tắt điện thoại rồi chạy đi tìm cô trong vô vọng.

Tên cô được lặp đi lặp lại, gọi đến khàn giọng, tìm đến mọi ngóc ngách trong công viên cũng thể không tìm thấy cô.

Sau mười phút tìm kiếm cuối cùng anh cũng bỏ cuộc và chấp nhận việc cô đã rời bỏ anh.

Trong lòng hụt hẫng đến tột cùng, anh gục xuống nhìn ảnh của cô trong điện thoại.

" Tại sao vậy? Tại sao vậy Duệ Y? "
" Xin lỗi.

"
Đi được khoảng một đoạn cô chợt nhớ ra chiếc điện thoại anh mua vẫn còn nằm trong túi của cô.

Nó có cài định vị và thiết bị kiểm soát nên có lẽ nếu mang theo nó cô sẽ bị anh phát hiện.

Ngay lập tức Duệ Y liền mở cửa kính xe để ném điện thoại mà anh mua vào một bụi có ven đường rồi mới an tâm mà đi tiếp.

Cô vẫn còn một chiếc điện thoại nữa mua được khi ra ngoài đi dạo vào lần trước.

Chapter
1 Chương 1: 1: Buông Bỏ Hay Bắt Đầu
2 Chương 2: 2: Đại Hôn
3 Chương 3: 3: Hợp Đồng Hôn Nhân
4 Chương 4: 4: Ngày Mới Ở Sở Gia
5 Chương 5: 5: Anh Không Thích Tôi Càng Làm
6 Chương 6: 6: Là Hận Hay Yêu
7 Chương 7: 7: Xích Mích
8 Chương 8: 8: Thất Vọng Trong Yêu Thương
9 Chương 9: 9: Ốm Nghén
10 Chương 10: 10: Cuộc Trò Chuyện Với Giáo Sư
11 Chương 11: 11: Sự Cầu Cứu Của Đoàn Dương
12 Chương 12: 12: Trở Về Văn Phòng
13 Chương 13: 13: Người Phụ Nữ Mệnh Khổ
14 Chương 14: 14: Bão Tố Trong Tim
15 Chương 15: 15: Sự Thay Đổi Bất Ngờ
16 Chương 16: 16: Chúng Ta Là Vợ Chồng
17 Chương 17: 17: Mẹ Chồng Nàng Dâu
18 Chương 18: 18: Ác Mộng
19 Chương 19: 19: Một Buổi Sáng Bất Ổn
20 Chương 20: 20: Vợ Thắt Cà Vạt Cho Anh
21 Chương 21: 21: Ngọt Ngào
22 Chương 22: 22: Siêu Âm
23 Chương 23: 23: Cảm Giác Ảm Đạm Đến Đáng Sợ
24 Chương 24: 24: Đụng Mặt Kiều Lệ Yến
25 Chương 25: 25: Mãi Mãi Không Yêu Cô
26 Chương 26: 26: Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn
27 Chương 27: 27: Sợ Hãi
28 Chương 28: 28: Cuộc Chiến Bắt Đầu
29 Chương 29: 29: Trở Về Cô Nhi Viện
30 Chương 30: 30: Làm Càn
31 Chương 31: 31: Bất Thường
32 Chương 32: 32: Tôi Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Cô
33 Chương 33: 33: Níu Kéo Cũng Vô Dụng
34 Chương 34: 34: Ngược
35 Chương 35: 35: Bệnh Nhân Nguy Kịch
36 Chương 36: 36: Tuyệt Vọng Trong Nước Mắt
37 Chương 37: 37: Dịch Khải Liêm
38 Chương 38: 38: Liệu Rằng Còn Có Thể Hay Không
39 Chương 39: 39: Xin Đừng Gặp Lại Nhau
40 Chương 40: 40: Nhớ Mong
41 Chương 41: 41: Cậu Là Cảm Xúc Tuyệt Vời Nhất
42 Chương 42: 42: Thay Đổi
43 Chương 43: 43: Hiểu Lầm
44 Chương 44: 44: Mật Ngọt
45 Chương 45: 45: Kì Dừng Lại
46 Chương 46: 46: Đừng Rời Xa Tôi
47 Chương 47: 47: Chạy Trốn
48 Chương 48: 48: Kẻ Phản Bội Sở Thị
49 Chương 49: 49: Sẽ Chờ Em Và Tin Em
50 Chương 50: 50: Ác Mộng Chủ Tịch Giản Thị
51 Chương 51: 51: Cuộc Giao Dịch
52 Chương 52: 52: Dấu Son Của Ai
53 Chương 53: 53: Ly Rượu Có Thuốc
54 Chương 54: 54: Sự Thật Sau Lớp Vỏ Nguỵ Tạo
55 Chương 55: 55: Vị Trí Sở Phu Nhân Chỉ Dành Cho Một Người
56 Chương 56: 56: Cô Thật Đáng Thương
57 Chương 57: 57: Nóng
58 Chương 58: 58: Ham Muốn Dập Tắt
59 Chương 59: 59: Mới Chỉ Là Bắt Đầu
60 Chương 60: 60: Chính Kì Mở Mắt Ra Đi
61 Chương 61: 61: Ai Cho Em Lấy Người Khác
62 Chương 62: 62: Chồng À
63 Chương 63: 63: Là Anh Cười Em Trước
64 Chương 64: 64: Nên Trả Hết Nợ Rồi
65 Chương 65: 65: Cô Có Thể Giúp Tôi Được Không
66 Chương 66: 66: Sự Thật
67 Chương 67: 67: Anh Ta Là Đoàn Dương
68 Chương 68: 68: Dịu Dàng Của Riêng Em
69 Chương 69: 69: Có Thai Ngoài Ý Muốn
70 Chương 70: 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
71 Chương 71: 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
72 Chương 72: 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
73 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
74 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
75 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Buông Bỏ Hay Bắt Đầu
2
Chương 2: 2: Đại Hôn
3
Chương 3: 3: Hợp Đồng Hôn Nhân
4
Chương 4: 4: Ngày Mới Ở Sở Gia
5
Chương 5: 5: Anh Không Thích Tôi Càng Làm
6
Chương 6: 6: Là Hận Hay Yêu
7
Chương 7: 7: Xích Mích
8
Chương 8: 8: Thất Vọng Trong Yêu Thương
9
Chương 9: 9: Ốm Nghén
10
Chương 10: 10: Cuộc Trò Chuyện Với Giáo Sư
11
Chương 11: 11: Sự Cầu Cứu Của Đoàn Dương
12
Chương 12: 12: Trở Về Văn Phòng
13
Chương 13: 13: Người Phụ Nữ Mệnh Khổ
14
Chương 14: 14: Bão Tố Trong Tim
15
Chương 15: 15: Sự Thay Đổi Bất Ngờ
16
Chương 16: 16: Chúng Ta Là Vợ Chồng
17
Chương 17: 17: Mẹ Chồng Nàng Dâu
18
Chương 18: 18: Ác Mộng
19
Chương 19: 19: Một Buổi Sáng Bất Ổn
20
Chương 20: 20: Vợ Thắt Cà Vạt Cho Anh
21
Chương 21: 21: Ngọt Ngào
22
Chương 22: 22: Siêu Âm
23
Chương 23: 23: Cảm Giác Ảm Đạm Đến Đáng Sợ
24
Chương 24: 24: Đụng Mặt Kiều Lệ Yến
25
Chương 25: 25: Mãi Mãi Không Yêu Cô
26
Chương 26: 26: Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn
27
Chương 27: 27: Sợ Hãi
28
Chương 28: 28: Cuộc Chiến Bắt Đầu
29
Chương 29: 29: Trở Về Cô Nhi Viện
30
Chương 30: 30: Làm Càn
31
Chương 31: 31: Bất Thường
32
Chương 32: 32: Tôi Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Cô
33
Chương 33: 33: Níu Kéo Cũng Vô Dụng
34
Chương 34: 34: Ngược
35
Chương 35: 35: Bệnh Nhân Nguy Kịch
36
Chương 36: 36: Tuyệt Vọng Trong Nước Mắt
37
Chương 37: 37: Dịch Khải Liêm
38
Chương 38: 38: Liệu Rằng Còn Có Thể Hay Không
39
Chương 39: 39: Xin Đừng Gặp Lại Nhau
40
Chương 40: 40: Nhớ Mong
41
Chương 41: 41: Cậu Là Cảm Xúc Tuyệt Vời Nhất
42
Chương 42: 42: Thay Đổi
43
Chương 43: 43: Hiểu Lầm
44
Chương 44: 44: Mật Ngọt
45
Chương 45: 45: Kì Dừng Lại
46
Chương 46: 46: Đừng Rời Xa Tôi
47
Chương 47: 47: Chạy Trốn
48
Chương 48: 48: Kẻ Phản Bội Sở Thị
49
Chương 49: 49: Sẽ Chờ Em Và Tin Em
50
Chương 50: 50: Ác Mộng Chủ Tịch Giản Thị
51
Chương 51: 51: Cuộc Giao Dịch
52
Chương 52: 52: Dấu Son Của Ai
53
Chương 53: 53: Ly Rượu Có Thuốc
54
Chương 54: 54: Sự Thật Sau Lớp Vỏ Nguỵ Tạo
55
Chương 55: 55: Vị Trí Sở Phu Nhân Chỉ Dành Cho Một Người
56
Chương 56: 56: Cô Thật Đáng Thương
57
Chương 57: 57: Nóng
58
Chương 58: 58: Ham Muốn Dập Tắt
59
Chương 59: 59: Mới Chỉ Là Bắt Đầu
60
Chương 60: 60: Chính Kì Mở Mắt Ra Đi
61
Chương 61: 61: Ai Cho Em Lấy Người Khác
62
Chương 62: 62: Chồng À
63
Chương 63: 63: Là Anh Cười Em Trước
64
Chương 64: 64: Nên Trả Hết Nợ Rồi
65
Chương 65: 65: Cô Có Thể Giúp Tôi Được Không
66
Chương 66: 66: Sự Thật
67
Chương 67: 67: Anh Ta Là Đoàn Dương
68
Chương 68: 68: Dịu Dàng Của Riêng Em
69
Chương 69: 69: Có Thai Ngoài Ý Muốn
70
Chương 70: 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
71
Chương 71: 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
72
Chương 72: 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
73
72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
74
71: Tôi Sẽ Giúp Cô
75
70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài