Chương 31: 31: Bất Thường

Duệ Y nhàn nhạt nhìn biểu hiện của anh rồi khẽ mỉm cười.

Chẳng phải là vì anh cô mới có quyền để làm càn như vậy sao? Vì là vợ của Sở Chính Kì nên cô mới tự tin đến như thế.

Hơn nữa cô có ba mẹ chồng phía sau thì tại sao cô lại phải nhượng bộ cho anh trong khi cô cũng không thua kém anh là bao.

Sở Chính Kì tối sầm mặt đứng dậy lập tức bỏ lên trên phòng mặc cho hai tên đàn em vẫn đang đứng quỳ ở phòng khách.

Anh không nói một lời nào họ cũng không dám đứng dậy để về sợ rằng nếu tự ý làm thì anh sẽ cho bọn họ chết không có chỗ chôn mất.
Hai người nhìn vào bên trong phòng bếp với hy vọng cô sẽ cứu hai người họ.

Nhưng rồi bóng dáng nhỏ bé cứ thoăn thoát bên này qua bên kia hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của hai người lạ ngoài phòng khách.

Vừa nhìn thấy quản gia Thẩm đi ngang qua một trong số hai người họ liền kéo tay áo ông ra hiệu cho ông đến gần một chút.
- Quản gia Thẩm, ông có thể hỏi thiếu gia giúp tôi xem chúng tôi có thể về chưa được không?
Quản gia Thẩm hơi ái ngại nhìn hai người họ.

Vừa nãy anh đã tức giận như vậy đến cả ông cũng không dám thở mạnh mà đứng gần anh, bây giờ bảo ông lên hỏi giúp không phải là làm khó ông rồi hay sao? Như đọc được tâm ý của quản gia Thẩm người còn lại liền đứng dậy nhỏ giọng nói.
- Không thì có thể hỏi thiếu phu nhân cũng được, dù gì...
Hắn ngập ngừng như có gì đó vẫn còn khúc mắc trong lòng.

Dù gì cô cũng chỉ là thiếu phu nhân, không phải là thiếu gia của hắn nên có lẽ lời cô nói cũng không thể coi là có trọng lực.

Nhưng xem một màn như vừa rồi thì hai người họ cũng thông minh ra được một chút, cô dám lên giọng với anh nhất định chỗ đứng cũng không tầm thường.

Nếu như có thể thân thiết với cô một chút thì bọn họ cũng đỡ sợ anh hơn vì lúc đó có cô chống lưng rồi.
Quản gia Thẩm lắc lắc đầu không dám bước vào bên trong để hỏi cô.

Một phần vì không dám một phần cũng là vì ngại.

Ông không muốn liên quan đến công việc của anh chỉ muốn làm một quản gia bình thường ở Sở gia sợ rằng nếu biết càng nhiều thì khả năng sống của ông cũng càng ít.

Sở thị vốn dĩ hưng thịnh nhưng đằng sau nó cũng mang theo biết bao bí mật đáng sợ mà Sở gia che giấu.
Hai tên kia nhìn nhau rồi như hiểu ý cùng lúc đsng dậy rón rén đi vào bên trong phòng bếp.

Nếu như là cô thì họ không sợ bị anh mắng chửi nữa rồi.

Đi vào trong nhìn cô vẫn đang loay hoay với việc bếp núc mà hai người đứng nhìn nhau không ai dám bước lên mở lười trước.

Cả hai đùn đẩy qua lại cho đến khi món ăn của cô hoàn thành và được mang ra bàn.

Lúc này cô quay lại mới nhìn thấy hai người đứng thập thờ lén lút bên ngoài.

Duệ Y nhíu mày lên tiếng hỏi.
- Hai người làm gì ở đây vậy?
Nghe thấy cô lên tiếng hỏi hai người họ lập tức giật mình mà quay lại.

Nhìn cô rồi nhìn người bên cạnh cả hai tự đùn đẩy cho nhau.

Cô nhìn qua nhìn lại đĩa đồ ăn trên tay cũng muốn rơi xuống mà hai người vẫn chưa có dấu hiệu muốn nói.
Nhìn thấy cô sắp mất kiên nhẫn một người lập tức đẩy người kia lên rồi cúi đầu xuống.

Thấy bản thân bị đưa vào thế khó hắn cũng bặp bẹ rồi mới bắt đầu nói.
- Thực ra thì...!thiếu gia...
Anh bây giờ lên trên phòng, khi đi cũng chẳng nói họ có thể về hoặc hãy ở lại đây nên cả hai chưa biết quyết định như nào càng khó để tự ý quyết định.

Dường như phận làm cấp dưới của anh cũng rất khổ, việc gì cũng phải nghe theo anh.

Cô gật gật đầu ra vẻ đã hiểu ý rồi trả lời.
- Vậy hai người về đi.

Nếu hắn có nói gì thì bảo là phu nhân cho về.
Nghe đến đây ca hai như người được mở cờ trong bụng liền rối rít cảm ơn cô rồi ra về.

Đối với họ việc được thả ra ngoài là hạnh phúc nhất, nếu như cả đêm đều phải quỳ ở đây thì thực sự là thảm rồi.

Nhìn cả hai vui vẻ chạy ra ngoài leo lên xe mà trong lòng cô cũng có chút vui lây.
Duệ Y ngồi xuống tháo chiếc tạp dề đặt sang bên cạnh rồi bắt đầu dùng bữa tối.

Cô dạo này thèm ăn rất nhiều thứ nhưng ăn mãi chẳng lên được chút cân nào.

Sợ rằng con cô sẽ thiếu cân nhưng khi siêu âm thì lại rất khoẻ mạnh nên cô cũng không mấy lo lắng về việc đó nữa.
- Hai người họ đâu?
Giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài phòng khách.

Có lẽ là đang nói về hai người khi nãy.

Quản gia Thẩm đứng cúi đầu rồi nhìn vào trong phòng ăn nơi cô đang ngồi.

Một chút ánh sáng le lói từ bên ngoài không đủ để nhìn rõ gương mặt cô.

Trong bóng tối dường như cô trở nên tĩnh lặng hơn, ánh mắt vô hồn nhìn xuống bàn ăn.

Đối với cô khi trước bữa tối luôn là bữa ăn ngon nhất vì có đủ gia đình cùng ăn.

Nhưng bây giờ sao lại nguội lạnh như vậy.
Anh ra hiệu cho quản gia Thẩm ra ngoài rồi bước từng bước nhẹ nhàng đến gần cô.

Duệ Y không lên tiếng cứ mặc để anh ngày một đến gần mình hơn.

- Cô cho họ về?
Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô đang lặng lẽ ăn từng muỗng cơm.
- Đúng, có chuyện gì sao?
Cô đặt muỗng xuống dưới bàn rồi nhìn anh.

Trong bóng tối nửa gương mặt ẩn hiện dường như lại lạnh hơn bao giờ hết.

Anh như một con dã thú trong bóng tối đang cố kìm hãm bản thân đứng trước một nhành hoa xinh đẹp.
- Từ khi nào cô lại có quyền như vậy?
Anh nhíu mày khó chịu mà nhìn cô.

Duệ Y nhấc nhẹ chân mày rồi cúi xuống cầm muỗng lên tiếp tục dùng nốt bữa tối đang dang dở.
- Họ cũng là con người.

Không có lí gì họ lại phải quỳ dưới phòng khách trong khi anh được ngồi trên phòng của mình cả.
Nói rồi cô lại tiếp tục ăn.

Mặc dù cô không muốn ăn một chút nào nhưng cô vẫn phải chăm sóc đủ dinh dưỡng cho con cô.

Từng muỗng thức ăn được đưa vào miệng trong sự uể oải bao trùm lấy cơ thể cô.

Anh vẫn đứng trước mặt cô, nhìn cô ăn.

Anh dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại kìm nén lại.
- Công việc của tôi cô đừng xen vào.

Anh quay người đi lên trên phòng để cô ngồi lại một mình dùng nốt bữa tối đã sớm nguội lạnh.

Cô không trách anh càng không oán hận anh.

Nếu như bây giờ cô còn có thể cố gắng cô sẽ cố gắng níu lấy một chút hy vọng cuối nhưng nếu đã cố mà không thể được cô cũng không ép buộc anh.
Bóng tối luôn là thứ gì đó rất đáng sợ.

Nó có thể khiến cho một người bình thường trở nên mệt mỏi và gục ngã.

Cứ mỗi khi đêm về lòng lại hoài những trăn trở không tên.

Cô tự hỏi sẽ như nào nếu cô có được một gia đình thật hạnh phúc.

Duệ Y đặt muỗng xuống rồi khẽ thở dài.

Ăn nhiêu đó là đủ để con cô chống đói bây giờ cô cần lên trên phòng để chuẩn bị cho phiên toà ngày mai.
- Phu nhân.
Giọng nói quen thuộc của quản gia Thẩm vang lên trong bóng tối.

Cô quay lại nhìn ông, ánh mắt không lưu động mà hỏi.
- Có chuyện gì vậy quản gia Thẩm?
Ông ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không muốn nói.

Chỉ có điều ông biết nếu cô có thể giúp anh thì tình cảm giữa hai người sẽ có một chút tiến triển.
- Thiếu gia, cậu ấy hình như đang gặp chuyện nên hôm nay mới như vậy.

Nếu như có thể phu nhân hãy giúp thiếu gia một tay như vậy hai người có lẽ sẽ hiểu nhau hơn được một chút.

Chapter
1 Chương 1: 1: Buông Bỏ Hay Bắt Đầu
2 Chương 2: 2: Đại Hôn
3 Chương 3: 3: Hợp Đồng Hôn Nhân
4 Chương 4: 4: Ngày Mới Ở Sở Gia
5 Chương 5: 5: Anh Không Thích Tôi Càng Làm
6 Chương 6: 6: Là Hận Hay Yêu
7 Chương 7: 7: Xích Mích
8 Chương 8: 8: Thất Vọng Trong Yêu Thương
9 Chương 9: 9: Ốm Nghén
10 Chương 10: 10: Cuộc Trò Chuyện Với Giáo Sư
11 Chương 11: 11: Sự Cầu Cứu Của Đoàn Dương
12 Chương 12: 12: Trở Về Văn Phòng
13 Chương 13: 13: Người Phụ Nữ Mệnh Khổ
14 Chương 14: 14: Bão Tố Trong Tim
15 Chương 15: 15: Sự Thay Đổi Bất Ngờ
16 Chương 16: 16: Chúng Ta Là Vợ Chồng
17 Chương 17: 17: Mẹ Chồng Nàng Dâu
18 Chương 18: 18: Ác Mộng
19 Chương 19: 19: Một Buổi Sáng Bất Ổn
20 Chương 20: 20: Vợ Thắt Cà Vạt Cho Anh
21 Chương 21: 21: Ngọt Ngào
22 Chương 22: 22: Siêu Âm
23 Chương 23: 23: Cảm Giác Ảm Đạm Đến Đáng Sợ
24 Chương 24: 24: Đụng Mặt Kiều Lệ Yến
25 Chương 25: 25: Mãi Mãi Không Yêu Cô
26 Chương 26: 26: Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn
27 Chương 27: 27: Sợ Hãi
28 Chương 28: 28: Cuộc Chiến Bắt Đầu
29 Chương 29: 29: Trở Về Cô Nhi Viện
30 Chương 30: 30: Làm Càn
31 Chương 31: 31: Bất Thường
32 Chương 32: 32: Tôi Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Cô
33 Chương 33: 33: Níu Kéo Cũng Vô Dụng
34 Chương 34: 34: Ngược
35 Chương 35: 35: Bệnh Nhân Nguy Kịch
36 Chương 36: 36: Tuyệt Vọng Trong Nước Mắt
37 Chương 37: 37: Dịch Khải Liêm
38 Chương 38: 38: Liệu Rằng Còn Có Thể Hay Không
39 Chương 39: 39: Xin Đừng Gặp Lại Nhau
40 Chương 40: 40: Nhớ Mong
41 Chương 41: 41: Cậu Là Cảm Xúc Tuyệt Vời Nhất
42 Chương 42: 42: Thay Đổi
43 Chương 43: 43: Hiểu Lầm
44 Chương 44: 44: Mật Ngọt
45 Chương 45: 45: Kì Dừng Lại
46 Chương 46: 46: Đừng Rời Xa Tôi
47 Chương 47: 47: Chạy Trốn
48 Chương 48: 48: Kẻ Phản Bội Sở Thị
49 Chương 49: 49: Sẽ Chờ Em Và Tin Em
50 Chương 50: 50: Ác Mộng Chủ Tịch Giản Thị
51 Chương 51: 51: Cuộc Giao Dịch
52 Chương 52: 52: Dấu Son Của Ai
53 Chương 53: 53: Ly Rượu Có Thuốc
54 Chương 54: 54: Sự Thật Sau Lớp Vỏ Nguỵ Tạo
55 Chương 55: 55: Vị Trí Sở Phu Nhân Chỉ Dành Cho Một Người
56 Chương 56: 56: Cô Thật Đáng Thương
57 Chương 57: 57: Nóng
58 Chương 58: 58: Ham Muốn Dập Tắt
59 Chương 59: 59: Mới Chỉ Là Bắt Đầu
60 Chương 60: 60: Chính Kì Mở Mắt Ra Đi
61 Chương 61: 61: Ai Cho Em Lấy Người Khác
62 Chương 62: 62: Chồng À
63 Chương 63: 63: Là Anh Cười Em Trước
64 Chương 64: 64: Nên Trả Hết Nợ Rồi
65 Chương 65: 65: Cô Có Thể Giúp Tôi Được Không
66 Chương 66: 66: Sự Thật
67 Chương 67: 67: Anh Ta Là Đoàn Dương
68 Chương 68: 68: Dịu Dàng Của Riêng Em
69 Chương 69: 69: Có Thai Ngoài Ý Muốn
70 Chương 70: 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
71 Chương 71: 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
72 Chương 72: 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
73 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
74 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
75 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Buông Bỏ Hay Bắt Đầu
2
Chương 2: 2: Đại Hôn
3
Chương 3: 3: Hợp Đồng Hôn Nhân
4
Chương 4: 4: Ngày Mới Ở Sở Gia
5
Chương 5: 5: Anh Không Thích Tôi Càng Làm
6
Chương 6: 6: Là Hận Hay Yêu
7
Chương 7: 7: Xích Mích
8
Chương 8: 8: Thất Vọng Trong Yêu Thương
9
Chương 9: 9: Ốm Nghén
10
Chương 10: 10: Cuộc Trò Chuyện Với Giáo Sư
11
Chương 11: 11: Sự Cầu Cứu Của Đoàn Dương
12
Chương 12: 12: Trở Về Văn Phòng
13
Chương 13: 13: Người Phụ Nữ Mệnh Khổ
14
Chương 14: 14: Bão Tố Trong Tim
15
Chương 15: 15: Sự Thay Đổi Bất Ngờ
16
Chương 16: 16: Chúng Ta Là Vợ Chồng
17
Chương 17: 17: Mẹ Chồng Nàng Dâu
18
Chương 18: 18: Ác Mộng
19
Chương 19: 19: Một Buổi Sáng Bất Ổn
20
Chương 20: 20: Vợ Thắt Cà Vạt Cho Anh
21
Chương 21: 21: Ngọt Ngào
22
Chương 22: 22: Siêu Âm
23
Chương 23: 23: Cảm Giác Ảm Đạm Đến Đáng Sợ
24
Chương 24: 24: Đụng Mặt Kiều Lệ Yến
25
Chương 25: 25: Mãi Mãi Không Yêu Cô
26
Chương 26: 26: Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn
27
Chương 27: 27: Sợ Hãi
28
Chương 28: 28: Cuộc Chiến Bắt Đầu
29
Chương 29: 29: Trở Về Cô Nhi Viện
30
Chương 30: 30: Làm Càn
31
Chương 31: 31: Bất Thường
32
Chương 32: 32: Tôi Sẽ Đòi Lại Công Bằng Cho Cô
33
Chương 33: 33: Níu Kéo Cũng Vô Dụng
34
Chương 34: 34: Ngược
35
Chương 35: 35: Bệnh Nhân Nguy Kịch
36
Chương 36: 36: Tuyệt Vọng Trong Nước Mắt
37
Chương 37: 37: Dịch Khải Liêm
38
Chương 38: 38: Liệu Rằng Còn Có Thể Hay Không
39
Chương 39: 39: Xin Đừng Gặp Lại Nhau
40
Chương 40: 40: Nhớ Mong
41
Chương 41: 41: Cậu Là Cảm Xúc Tuyệt Vời Nhất
42
Chương 42: 42: Thay Đổi
43
Chương 43: 43: Hiểu Lầm
44
Chương 44: 44: Mật Ngọt
45
Chương 45: 45: Kì Dừng Lại
46
Chương 46: 46: Đừng Rời Xa Tôi
47
Chương 47: 47: Chạy Trốn
48
Chương 48: 48: Kẻ Phản Bội Sở Thị
49
Chương 49: 49: Sẽ Chờ Em Và Tin Em
50
Chương 50: 50: Ác Mộng Chủ Tịch Giản Thị
51
Chương 51: 51: Cuộc Giao Dịch
52
Chương 52: 52: Dấu Son Của Ai
53
Chương 53: 53: Ly Rượu Có Thuốc
54
Chương 54: 54: Sự Thật Sau Lớp Vỏ Nguỵ Tạo
55
Chương 55: 55: Vị Trí Sở Phu Nhân Chỉ Dành Cho Một Người
56
Chương 56: 56: Cô Thật Đáng Thương
57
Chương 57: 57: Nóng
58
Chương 58: 58: Ham Muốn Dập Tắt
59
Chương 59: 59: Mới Chỉ Là Bắt Đầu
60
Chương 60: 60: Chính Kì Mở Mắt Ra Đi
61
Chương 61: 61: Ai Cho Em Lấy Người Khác
62
Chương 62: 62: Chồng À
63
Chương 63: 63: Là Anh Cười Em Trước
64
Chương 64: 64: Nên Trả Hết Nợ Rồi
65
Chương 65: 65: Cô Có Thể Giúp Tôi Được Không
66
Chương 66: 66: Sự Thật
67
Chương 67: 67: Anh Ta Là Đoàn Dương
68
Chương 68: 68: Dịu Dàng Của Riêng Em
69
Chương 69: 69: Có Thai Ngoài Ý Muốn
70
Chương 70: 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài
71
Chương 71: 71: Tôi Sẽ Giúp Cô
72
Chương 72: 72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
73
72: Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường End
74
71: Tôi Sẽ Giúp Cô
75
70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài