Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì

Tôn Diệu rất tức giận.

Hắn ta vốn định dùng chuyện tranh giả này làm cho Vương Thành mất hết mặt mũi sau đó ôm người đẹp về nhà, vậy mà ngờ đâu mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược.
Mình không chỉ mất hết mặt mũi mà còn khiến Hà Hiểu Nghiên càng thích Vương Thành hơn.
Đã vậy còn có không ít người cười nhạo hắn bỏ ra ba mươi tám triệu chỉ để mua về một bức tranh giả, đã thế còn hùng hổ muốn cho người ta công bố ra, lần này thì hay rồi, người mất thể diện lại là hắn ta.
Sao hắn ta có thể chịu được những lời ra tiếng vào thế này chứ? Vì vậy Tôn Diệu trút cơn tức này lên đầu Vương Thành.
“Vương Thành, tao nhất định phải giẫm mày dưới chân.” Tôn Diệu không thể chịu được khi người khác cứ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai, từ nhỏ đến lớn hắn ta đã bao giờ bị người ta mỉa mai cười nhạo thế này đâu.
“Anh Diệu bớt giận, chiều nay chúng ta đến buổi đấu giá giải sầu tí đi, không dẫn theo Vương Thành là được rồi.” Hà Long thực sự là một kẻ xu nịnh, rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác.
“Đúng vậy đó anh Diệu, tức giận vì một tên nghèo nàn từ nông thôn làm gì chứ?” Hà Hân Hân cũng đi tới, cô gái này vừa cao vừa gầy vừa gợi cảm, đã vậy còn trang điểm rất đậm.

Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng là một hot girl mạng, chẳng biết đã phẫu thuật bao nhiêu lần rồi.
“Anh Diệu cần gì phải tức giận vì một tên quê mùa chứ? Chị Hiểu Nghiên không thích anh thì có bọn em thích anh mà, lát nữa chúng ta cùng đến buổi đấu giá chơi đi!” Hà Thi Nhã trông cũng khá xinh đẹp và đáng yêu nhưng vẫn thua xa Hà Hiểu Nghiên.
"Ừm!" Tôn Diệu gật đầu, tâm trạng cũng dần dịu xuống.

Hôm nay hắn ta không muốn chán nản quay về thế này, nhất định phải lấy lại danh dự cho bản thân!
Mà buổi đấu giá chiều nay hiển nhiên là một cơ hội rất tốt.
Huống chi vật then chốt chiều này là một sợi dây chuyền huyền bí tượng trưng cho tình yêu, truyền thuyết nói rằng cô gái nào đeo sợi dây chuyền này lên sẽ có được tình yêu hạnh phúc nhất trên đời, đây là thứ mà mỗi cô gái đều hướng đến.
Sau khi đám đông giải tán, Tôn Diệu đến Hà Hiểu Nghiên, mặt dày mời cô.
“Hiểu Nghiên, chiều nay có một buổi đấu giá, em có muốn tôi dẫn em đi xem không? Nghe nói vật then chốt là một sợi dây chuyền thần bí tượng trưng cho tình yêu, em có muốn đi xem thử không?”
Hà Hiểu Nghiên làm lơ hắn ta, cô quay sang nhìn Vương Thành.
“Vương Thành, anh có muốn đi không?”
Hà Hiểu Nghiên không có chút hứng thú nào với buổi đấu giá, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh Vương Thành.

Hành động tặng trâm cài tóc vừa nãy của anh đã hoàn toàn khiến cô mê mẩn, cảm giác Vương Thành quá tuấn tú.
“Dây chuyền tượng trưng cho tình yêu à? Vậy đi xem thử cũng được.” Vương Thành gật đầu đáp lại.

Anh sống đến chừng này tuổi nhưng chưa từng tham gia buổi đấu giá bao giờ, vừa hay hội triển lãm Kim Dương này còn là sản nghiệp của mình nên đi vào làm quen một chút cũng tốt.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Hà Long và những người khác cũng đi đến, vừa nghe Vương Thành nói muốn đi chung thì cậu ta lập tức mỉa mai.
“Ha ha, không biết xấu hổ hả? Chỉ có những người có tài sản chục triệu mới được vào buổi đấu giá thôi, một thằng nghèo kiết xác như mày e là còn chẳng bước được vào cửa đó.”

Hà Long mỉa mai không chút kiêng nể, hoàn toàn không cho Vương Thành chút thể hiện nào.

Tôn Diệu rất hài lòng với biểu hiện của tên sai vặt này.

Đúng vậy đó, cứ mỉa mai nó nhiều vào, người nghèo thì phải có giác ngộ của người nghèo, mẹ kiếp đừng có cướp gái với hắn ta!
“Phải có chục triệu thì mới được vào à? Thế thì tôi cũng không đi!” Hà Hiểu Nghiên khịt mũi đáp lại.
Nghe thấy Hà Hiểu Nghiên nói không đi, Tôn Diệu lập tức sốt sắng.
“Cái này thì không cần phải lo, tôi và chủ của hội triển lãm này là bạn bè thân thiết, tôi còn có thẻ hội viên vàng ở đây nên có thể dẫn mọi người vào được.”
Tôn Diệu thầm nghĩ chờ lát nữa vào trong sẽ gọi bảo vệ lén đuổi Vương Thành ra ngoài hoặc tìm cách làm cho Vương Thành xấu mặt trước đông đảo người tham gia.

Dùng thủ đoạn gì cũng được, miễn có thể đuổi Vương Thành ra ngoài là được rồi.
Còn về việc nhân viên bảo vệ có nghe lời mình hay không thì Tôn Diệu rất tự tin, dù sao thì ông chủ Trương Minh Liêu của hội triển lãm Kim Dương này chính là bạn thân của hắn ta, nhờ cậu ta giúp tí chuyện nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề.

Sau khi đuổi được Vương Thành ra ngoài, hắn ta có thể ở một mình với Hà Hiểu Nghiên, cuối cùng tặng cho cô sợi dây chuyền thần tượng trưng cho tình yêu đích thực kia.

Khung cảnh đó sẽ lãng mạn và thơ mộng biết bao, chắc chắn có thể khiến Hà Hiểu Nghiên động lòng với hắn ta.
Kế hoạch này hoàn hảo đến mức khiến Tôn Diệu thật sự phải bội phục sự thông minh của chính mình.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cùng vào trong xem đi!” Vương Thành khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy đó, tên quê mùa như mày cả đời này cũng chỉ có thể vào xem với người ta thôi, đúng là vừa đáng thương, vừa đáng buồn, vừa đáng tiếc mà!” Hà Long lại bất chợt lên tiếng cười nhạo.
“A Long, cậu đừng nói vậy chứ.

Người ta muốn tự nỗ lực phấn đấu đó, lỡ như cậu ta sống đến năm bảy tám mươi tuổi có thể kiếm được mười triệu thật thì sao? Đâu nói trước được gì đâu, ha ha!” Hà Hân Hân tiếp lời, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
“Đúng vậy đó, mười triệu cũng chỉ là con số lẻ của anh Diệu mà thôi.

Có vài người dù có cố gắng cả đời thì cuối cùng giá trị bản thân cũng chỉ bằng một con số lẻ của người khác, đúng là buồn cười mà!” Hà Thi Nhã cũng không nhịn được lên tiếng mỉa mai Vương Thành.
Tôn Diệu nghe xong thấy cực kỳ sướng tai, những câu này như thể nói ra tiếng lòng của hắn ta vậy.

Đúng thế đó, có một vài người dù có cố gắng cả đời cũng chỉ là một con số lẻ của hắn ta nhưng hắn ta vẫn giả vờ tốt bụng nói.
“Thi Nhã, đừng có nói như vậy, chừa cho người khác chút thể diện đi!”
“Mấy người…” Hà Hiểu Nghiên rất tức giận, không ngờ bọn họ lại hạ thấp Vương Thành không đáng một đồng như vậy, đã thế còn nói mấy câu sỉ nhục người khác, cô thật sự không nghe nổi nữa.
Cô đang định kéo Vương Thành đi thì bị anh cản lại, Vương Thành mỉm cười đáp lại bọn họ.

“Cần gì phải tức giận với người mua tranh giả làm quà chứ? Nói không chừng anh ta chỉ tốn một trăm để mua nhưng lại nói thách lên ba mươi tám triệu để giữ thể diện đấy, nhưng mà anh ta nào ngờ được đúng lúc tôi cầm bức tranh gốc đến đây làm cho anh ta không giả bộ được nữa.”
“Vương Thành, mày nói gì đó? Nói lại một lần nữa cho bố mày nghe xem!” Tôn Diệu nổi cáu, bí mật hôm nay của hắn ta lại bị Vương Thành vạch trần làm hắn ta lập tức điên lên.
“Một người mua tranh giả để làm màu như anh còn có mặt mũi nói đến giá trị bản thân với tôi à? Anh có vào được buổi đấu giá hay không còn chưa biết được đâu, thế mà lại ở đây làm màu với tôi!” Vương Thành bị bọn họ nói thế cũng có hơi tức giận, nếu anh không dạy dỗ lại bọn họ thì e là bọn họ sẽ nghĩ anh là một người dễ bắt nạt, là một người vô dụng.
“Được thôi, mày có gan thì đợi chiều nay buổi đấu giá bắt đầu bố mày sẽ đi vào cho mày xem.” Tôn Diệu tức giận vung tay rời khỏi sảnh triển lãm, Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi theo.
Nhìn thấy bọn họ tức giận, Hà Hiểu Nghiên rất hài lòng, vừa mỉm cười vừa nói.
“Vương Thành à, không ngờ anh mắng người cũng giỏi vậy, vừa rồi anh mắng nghe sướng tai lắm luôn đó!”
“Còn có thứ giỏi hơn nữa đó.” Vương Thành khẽ cong môi.
Buổi trưa, Vương Thành tranh thủ lúc Hà Hiểu Nghiên đang nghỉ ngơi sảnh triển lãm lầu một, một mình anh đi lên buổi đấu giá ở lầu hai, sau đó gọi điện thoại cho người phụ trách buổi đấu giá ở hội triển lãm Kim Dương.
Chưa đầy hai mươi phút, hầu như tất cả nhân viên của buổi đấu giá đều chạy đến gặp ông chủ mới là Vương Thành.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen.
“Vương công tử, tôi tên là Lưu Đạt, giám đốc Trần xếp tôi đến đây để giúp cậu xử lý công việc ở buổi triển lãm Kim Dương, sau này cậu cần gì thì cứ dặn dò tôi là được.”
“Ừm, buổi đấu giá chiều nay có một người tên là Tôn Diệu, ông hãy xóa thẻ vàng của cậu ta cho tôi, sau đó cấm không cho cậu ta bước vào.” Vương Thành thản nhiên dặn dò.
“Vâng Vương công tử, tôi sẽ gọi người đi xử lý ngay.” Lưu Đạt khẽ gật đầu đáp lại.
Vương Thành rất hài lòng, để xem chiều nay cậu vào buổi đấu giá kiểu gì!

Chapter
1 Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2 Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3 Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4 Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5 Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6 Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7 Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8 Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9 Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10 Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11 Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12 Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13 Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14 Chương 14: 14: Họp Lớp
15 Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16 Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17 Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18 Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19 Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20 Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21 Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22 Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23 Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24 Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25 Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26 Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27 Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28 Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29 Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30 Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31 Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32 Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33 Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34 Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35 Chương Chương 35: 35
36 Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37 Chương 37: 37: Xin Lỗi
38 Chương 38: 38: Bố Cục
39 Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40 Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41 Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42 Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43 Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44 Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45 Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46 Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47 Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48 Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49 Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50 Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51 Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52 Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53 Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54 Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55 Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56 Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57 Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58 Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59 Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60 Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61 Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62 Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63 Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64 Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65 Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66 Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67 Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68 Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69 Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70 Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71 Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72 Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73 Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74 Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75 Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76 Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77 Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78 Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79 Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80 Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81 Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82 Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83 Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84 Chương 84: 84: Tên
85 Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86 Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87 Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88 Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89 Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90 Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91 Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92 Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93 Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94 Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95 Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96 Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97 Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98 Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99 Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100 Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101 Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102 Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103 Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104 Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105 Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106 Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107 Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108 Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109 Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110 Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111 Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112 Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113 Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114 Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115 Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116 Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117 Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118 Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119 Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120 Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121 Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122 Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123 Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124 Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125 Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126 Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127 Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128 Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129 Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130 Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131 Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132 Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133 Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134 Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135 Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136 Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137 Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138 Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139 Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140 Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141 Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142 Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích
143 142: Từng Đợt Phản Kích
144 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
145 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2
Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3
Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4
Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5
Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6
Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7
Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8
Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9
Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10
Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11
Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12
Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13
Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14
Chương 14: 14: Họp Lớp
15
Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16
Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17
Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18
Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19
Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20
Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21
Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22
Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23
Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24
Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25
Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26
Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27
Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28
Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29
Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30
Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31
Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32
Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33
Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34
Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35
Chương Chương 35: 35
36
Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37
Chương 37: 37: Xin Lỗi
38
Chương 38: 38: Bố Cục
39
Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40
Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41
Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42
Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43
Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44
Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45
Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46
Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47
Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48
Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49
Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50
Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51
Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52
Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53
Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54
Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55
Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56
Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57
Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58
Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59
Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60
Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61
Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62
Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63
Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64
Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65
Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66
Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67
Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68
Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69
Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70
Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71
Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72
Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73
Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74
Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75
Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76
Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77
Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78
Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79
Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80
Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81
Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82
Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83
Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84
Chương 84: 84: Tên
85
Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86
Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87
Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88
Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89
Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90
Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91
Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92
Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93
Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94
Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95
Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96
Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97
Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98
Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99
Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100
Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101
Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102
Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103
Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104
Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105
Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106
Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107
Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108
Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109
Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110
Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111
Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112
Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113
Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114
Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115
Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116
Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117
Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118
Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119
Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120
Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121
Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122
Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123
Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124
Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125
Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126
Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127
Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128
Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129
Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130
Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131
Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132
Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133
Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134
Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135
Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136
Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137
Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138
Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139
Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140
Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141
Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142
Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích
143
142: Từng Đợt Phản Kích
144
141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
145
140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu