Chương 7: Chứng bệnh kén ăn

Đông Phương Điểm Trần

o0o

Nhìn thấy Harry nôn ra, Snape hoảng hốt, nhanh chóng suy đoán có thể do Harry chịu đói bụng quá lâu, dạ dày quá yếu ớt, tạm thời chưa thể hấp thụ được thức ăn đi vào, vì thế mới đưa đến việc nôn mửa. Anh thấp giọng hỏi: “Có phải không ăn nổi không?”

“Ừm…” Harry gật gật đầu, “Con không có khẩu vị gì cả, có thể là do đói quá lâu.”

“Gay thật.” Snape nhíu mày, “Nhóc nhất định phải cố nhịn nuốt xuống mới được.” Hay nói cách khác, thân thể của nhóc sẽ không chịu đựng được mất, nói rồi, anh lại múc một thìa cháo khác đưa lên miệng Harry.

Harry nhíu đôi mày thanh tú lại, cậu thực không muốn ăn, vừa nhìn thấy đồ ăn, cậu sẽ nhớ lại nơi kì quái kia, người đàn bà kia cho cậu ăn những thứ tưởng như là cao lương mĩ vị nhưng sự thật bên trong chứa đầy thuốc mê, nhớ đến bọn họ thừa dịp cậu hôn mê mà đem cậu đặt lên chiếc bàn kì lạ, sau đó… sẽ là những thống khổ cứ nghĩ như vĩnh viễn. Nhưng Mr Snape quan tâm mình như thế, Mr cũng vì muốn tốt cho mình, dù sao, mình cũng không có khả năng không cần ăn mà vẫn sống được mà đúng không?

() Cao lương mĩ vị: thức ăn cao sang, ngon lành

Nghĩ như vậy, Harry thấy, dù mình có khó chịu đến mấy đi chăng nữa thì cậu cũng phải cố mà húp hết bát cháo này. Cậu nhìn Snape, rồi cúi đầu hớp thìa cháo vào miệng.

Cháo rất thơm, bên trong còn trộn cả chà bông nữa, nhưng vừa ngửi được mùi đồ ăn, thân thể Harry liền sinh ra cảm giác bài xích ngay tức thì. Cuối cùng, cậu vẫn nhịn không được, lại nôn ra thêm lần nữa.

“Vẫn không thể được à?” Snape nhìn thấy ngay nỗi khốn khổ của cậu, “Có phải là dạ dày không hấp thụ được hay không?”

“Không phải…” Harry khó khăn đáp lại, “Chỉ là cứ ngửi được mùi đồ ăn, là con lại nhớ đến… mấy thứ mà đám người kia đút cho con ăn… Dạ dày mới nhịn không nổi mà quặn hết cả lên…”

Trong lòng Snape lập tức chùng xuống. Anh chắc chắn mình đã hiểu được Harry đã xảy ra chuyện gì rồi chứng kén ăn, một chứng bệnh tâm lý thường thấy trong giới Muggle, giới Pháp thuật thì không có chuyện mắc phải hội chứng này, bởi vì pháp sư có độc dược, có thể đạt được mục đích mà mình muốn một cách nhanh chóng nhất, thế nên, về cơ bản, vấn đề mắc bệnh về mặt tâm lý là không thể xảy ra ( ví dụ như rất nhiều Muggle vì giảm béo mà ăn uống không điều độ trong thời gian dài, cuối cùng sinh ra hội chứng kén ăn). Nhưng Harry thì khác. Sau khi gặp phải chuyện tàn khốc như thế, cậu bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với thức ăn. Sự sợ hãi này khiến cậu cự tuyệt luôn sự thu hút mà đồ ăn đem lại.

“Quả thực không thể ăn được là không hay rồi đây…” Snape thở dài, xem ra bây giờ không thể để Harry trở về ngay được. Thế cũng tốt, Bản thân mình… có thể nhìn em ấy được lâu hơn một chút… Anh đỡ Harry nằm xuống lần nữa, thì thầm an ủi nó, “Sẽ không sao đâu, Harry, hiện tại nhóc chỉ hơi khó chịu một chút thôi, cứ ngủ một giấc thật say là sẽ khỏe lên ấy mà.” Anh cũng phải nghĩ biện pháp chữa trị cho Harry thật tốt, hơn nữa chứng kén ăn này không phải dùng Độc Dược là có thể trị khỏi được, anh nhất định phải tra cứu sách y học Muggle thật cẩn thận mới được. Giúp Harry đắp kín mền, lại nhìn chiếc cằm gầy kia, cùng với thân thể nhỏ bé gần như chỉ toàn da bọc xương của nhóc, tâm tình Snape càng lúc càng nặng nề.

“Mr…” Vừa lúc anh ra đến cửa, Harry đột nhiên ngồi dậy gọi anh lại, “Nếu con khỏe lại rồi… Mr sẽ đưa con trở về… hả Mr?”

Nội tâm Snape khẽ quặn lên, anh thì thào: “Sao có thể thế được chứ…” Ấy thế nhưng ngay chính anh cũng cảm thấy rằng những lời này của mình quả thực qua quýt đến đáng thương, hiển nhiên chẳng có chút sức thuyết phục nào.

“Mr nhất định sẽ đưa con về đó, con biết chứ.” Harry chỉ cất tiếng nhàn nhạt, “Nếu như vậy… con tình nguyện mình vĩnh viễn sẽ không khỏe lên chút nào hết…” Cậu không muốn về đó! Xin đừng! Cậu tình nguyện cứ lặng lẽ mà chết đi như thế này, ít nhất… Cậu chết ở một nơi có sự ấm áp bao quanh…

Snape nhìn Harry. Nhóc cúi đầu, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm thon gầy tái nhợt. Từng giọt nước mắt thật lớn không ngừng rơi xuống thấm đẫm chiếc chăn, tay nhóc siết chặt tấm chăn, thân thể đang run lên từng hồi. Anh nhịn không được đi đến trước mặt nhóc, vươn tay ra… Anh rất muốn kéo nhóc vào ngực, ôm nhóc, an ủi nhóc, nhưng… Snape có chút do dự, rồi cũng đặt bàn tay xoa lên đầu cậu: “Đừng nói thế chứ, Harry… Nhóc nên biết rằng, trên đời này, nhóc đâu chỉ có một mình lẻ loi cô độc đâu. Rồi nhóc sẽ có những người bạn tốt, được nhiều người yêu thương, quan tâm đến nhóc, thậm chí… nhóc sẽ có một mái ấm gia đình cho riêng mình, có những đứa con bụ bẫm đáng yêu… Chỉ cần nhóc cố gắng sống sót, nhất định nhóc sẽ có…” Đúng vậy, em ấy rồi sẽ trở thành Chúa cứu thế của Giới Pháp thuật, có được hai người bạn tốt luôn sát cánh bên, cùng đồng cam cộng khổ, có được cuộc đời riêng cho chính mình.

“Thật sao?” Harry nhìn anh đầy ngờ vực, “Nhưng mà con bây giờ… lại chỉ bị giam trong tủ bát, bọn họ sẽ không cho con đến trường đâu…”

“Bọn họ sẽ không thể ngăn cản nhóc mãi được, Harry.” Snape ngồi vào bên cạnh nó, “Tin tưởng ta, những gì nhóc thầm ao ước, thì cuối cùng cũng sẽ thực hiện được.” Đây là lời thề anh phát hạ với Harry, dù cho em ấy có muốn gì đi chăng nữa, bản thân cũng nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn của em ấy bằng mọi giá, bởi anh nợ Harry rất nhiều, thực sự nhiều lắm……

“Con có thể tin ngài chứ ạ?” Harry nhìn anh, Snape vươn đôi tay ấm áp ôm lấy đôi tay lạnh như băng của cậu, ánh mắt Mr nhìn mình chan chứa bao dung, thật giống như… Bất kể mình có làm điều gì sai trái đi chăng nữa, Mr cũng sẽ luôn thứ tha cho mình không chút ngần ngại, sẽ luôn bảo vệ mình.

Snape nhẹ nhàng vén tóc mai Harry ra sau, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Nó cố nén nước mắt, thậm chí quật cường cắn môi, không để mình khóc thành tiếng. Snape không khỏi cảm thấy buồn cười, nói đi nói lại, thì cũng vẫn là trẻ con mà thôi… Anh tiếp tục nói: “Giờ nhóc mới chỉ có bảy tuổi, ai mà biết được tương lai của nhóc sau này sẽ ra sao chứ? Chẳng lẽ, nhóc không muốn tìm hiểu thêm nhiều điều hơn về năng lực kì lạ của mình hay sao?”

“Con sẽ có tương lai tươi đẹp như thế thật sao?” Harry nhìn anh chần chờ, “Mr, Mr cam đoan với con chứ?” Cậu quá sợ hãi. Cậu cảm thấy tương lai của mình mới mờ mịt, xa vời làm sao, lại càng khó mà dự đoán được mọi chuyện sau này. Cậu cần một lời hứa hẹn, một lời đảm bảo, dù rằng,… đó chỉ là một lời nói dối thiện ý…

“Ta cam đoan, Harry.” Snape chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc ngập nước kia, nghiêm túc nói.

Ta là đánh dấu việc trị liệu cho Harry bắt đầu phân cách tuyến

Chứng kén ăn của Harry không chút khởi sắc, mà bệnh tâm lý lại chẳng phải sở trường của Snape. Anh chỉ có thể cố gắng hết lần này đến lần khác đút thức ăn cho Harry. Nhưng dù nó có ăn chút gì vào thì cuối cùng cũng nôn ra cho bằng sạch nó sợ hãi, cơ thể nó không dám thu thức ăn vào.

May sao, Snape có làm một ít Độc Dược Bổ Sung Dinh Dưỡng. Nên ít nhất, Harry cũng không đến nỗi quá suy yếu do thiếu chất dinh dưỡng. Nhưng cậu cũng không thể cứ dựa vào Độc Dược Bổ Sung Dinh Dưỡng mà sống được.

“Thuốc này thật khó uống…” lại một lần nữa, Harry cất tiếng phàn nàn sau khi uống Độc Dược Bổ Sung Dinh Dưỡng xong, “Mr, Mr không thể cải tiến vị của nó khá hơn chút được sao ạ?”

“Đây là thuốc, không phải là nước trái cây, thưa cậu Potter.” Snape nhìn cậu bất đắc dĩ, “Chỉ cần thân thể nhóc có thể tiếp nhận những thức ăn ngon lành này, nhóc có thể thoát khỏi nó.”

“Nhưng mà con lại không tiếp nhận được…” Harry cúi đầu xuống, nói đầy chán nản thất vọng, “Con…”

“Đừng tỏ ra mất niềm tin vào bản thân như thế, Harry.” Snape vỗ vỗ đầu cậu, “Chúng ta cố thử vài lần nữa, nhất định sẽ thành công thôi. Được rồi, hôm nay dừng ở đây vậy. Giờ cũng muộn rồi, nhóc đi ngủ một giấc trước đi đã.”

“Vâng.” Harry gật gật đầu, rúc vào trong chăn, “Mr, Good night!”

“Good night.” Snape giúp cậu tắt đèn.

Nửa đêm, Snape trằn trọc ngủ không được. Anh luôn luôn nghĩ đến Harry đang nằm trong gian phòng bên cạnh, nghĩ đến hết thảy mọi chuyện giữa Harry và mình. Hiện giờ, Harry chẳng khác nào một con thú nhỏ, không ngừng đề phòng cảnh giác với tất cả mọi người, mà anh lại cứu được Harry vào đúng thời điểm hiểm nghèo nhất trong đời nhóc, đây là một cơ hội rất tốt để có thể tiến vào vòng phòng ngự trong tim em ấy. Chỉ là… làm thế nào mà Harry của ngày đó có thể vượt qua hết thảy mọi chuyện này được? Không có người tới giúp, làm sao em ấy có thể vượt qua được bảy ngày đó? Và sau này, làm thế nào mà em ấy có thể tiếp tục đứng lên sau tất cả mọi chuyện xảy ra?

Nhớ đến Harry khi ấy luôn cười sang sảng đầy cởi mở, một Gryffindor cực kì tiêu chuẩn, em ấy hoạt bát, hiếu động, gần như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm bởi tính thoải mái đó của em ấy. Nhưng thực sự anh khó có thể tưởng tượng nổi, rằng kiếp nạn như thế lại không thể không để lại một chút ám ảnh nào trong tâm trí Harry. Giờ nhớ lại những hành vi lỗ mãng của Harry, những màn liều lĩnh mạo hiểm, nhìn thế nào cũng thấy có chút thái quá. Chẳng lẽ… Harry luôn luôn ngụy trang sao?

Nếu là trước đây, Snape nhất định sẽ khịt mũi một cái tỏ ý kinh thường ý nghĩ này của mình, bởi dù sao Harry cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhóc ấy có thể có tham vọng gì được cơ chứ? Nhưng hiện giờ xét lại… Ý nghĩ kiểu này cũng không phải không có khả năng…

Đúng lúc này, Snape nghe thấy bên ngoài vang lên mấy tiếng lạch cạch lục cục, hình như là từ chỗ phòng Harry vọng lại. Không tôn công suy nghĩ thêm nữa, Snape lập tức bật dậy, bước ra phía cửa, hơi he hé cánh cửa ra một chút, nhìn ra bên ngoài. Anh thấy Harry mặc đồ ngủ, hai chân trần bước về phía nhà bếp. Snape khó hiểu, đi theo sau cậu.

Trong nhà bếp có bày rất nhiều thức ăn, thành phẩm có, bán thành phẩm cũng có, thậm chí cả đồ ăn sống nguyên cũng có luôn mấy hôm nay, Snape vì muốn chữa khỏi hội chứng kén ăn Harry nên đã chuẩn bị không ít đồ ăn, chuẩn bị nếm thử hết loại này đến loại khác. Harry hít sâu một hơi, mở một hộp bánh bông lan ra, dùng con dao con đặt cạnh bên cắt ra một mảnh. Cậu cầm miếng bánh bông lan lên, sau đó nhét miếng bánh vào mồm. Vị bơ rất thơm, nhưng Harry vẫn có cảm giác muốn ói tại trận ngay tức thì. Cậu cắn răng, ép mình muốn miếng bánh vào bụng. Nhưng bánh vừa trôi qua cổ, thì cậu đã không nhịn nổi mà ói sạch cả bánh lẫn mật ra. Bánh bông lan không được, Harry lại kéo đĩa salad xà lách tới, dùng thìa múc một tí đưa lên miệng. Lần này còn nhanh hơn, salad mới vừa vào trong miệng, lập tức cậu liền ói sạch ra ngoài.

Vẫn không thể được, tiếp nữa đi! Harry ép bản thân không ngừng ăn hết món này đến món khác. Cậu nhất định phải sống, phải cố gắng làm cho mình tốt lên. Giống như lời Mr Snape đã nói, cậu còn có tương lai tươi đẹp đang chờ phía trước, cậu nhất định phải cố gắng, nhất định!

Snape nhìn Harry thử hết thứ này đến thứ khác, sau đó nôn mửa hết lần này đến lần khác. Anh ép bản thân mình phải dừng lại, không được bước đến gần Harry nhất định phải tự mình vượt qua chướng ngại tâm lí này, thì mới có thể tiếp nhận đồ ăn theo ý muốn được.

Snape ra lệnh cho chân mình phải quay trở về phòng ngủ. Anh phải giả bộ như mình không phát hiện ra bất cứ điều gì hết, anh muốn để Harry tự mình cố gắng. Dù cho… Trong lòng anh, không nỡ bỏ, không nỡ kiên nhẫn, tất cả đều không thể!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kí túc xá hiện tại… rốt cục có mạng rồi! Bởi vậy từ hôm sau trở đi sẽ không định kì update chương mới! Hôm nay hai chương này trước đã! Lần sau thứ năm tính tiếp Ai! Hiện tại khóa (bài tập = công khóa) thiệt nhiều a chủ nhật phải nộp rồiAi… ĐH năm 3 á… ta cảm giác tiền đồ xa vời a…

Mọi người hỗ trợ thỉnh nhẹ tay, gõ vội vàng quá…

Chapter
1 Chương 1: Kí ức vụn vỡ
2 Chương 2: Kí ức của giáo sư
3 Chương 3: Một lần nữa trở về
4 Chương 4: Sương mù nặng nề
5 Chương 5: Sát giới và cứu chuộc
6 Chương 6: Trao đổi lần đầu
7 Chương 7: Chứng bệnh kén ăn
8 Chương 8: Trị khỏi và chia lìa
9 Chương 9: Gặp lại tại hẻm xéo
10 Chương 10: Tiếp tục hành trình tại hẻm xéo
11 Chương 11: Bí mật
12 Chương 12: Nghi thức phân viện
13 Chương 13: Ngày đầu tiên thích ứng
14 Chương 14: Đi học
15 Chương 15: Thủ tịch
16 Chương 16: Làm sao bây giờ?
17 Chương 17: Lớp học bay – Quyết đấu lúc nửa đêm
18 Chương 18: Halloween – Ngày giỗ của giáo sư quirrel
19 Chương 19: Sau halloween
20 Chương 20: Kiss
21 Chương 21: Trận đấu quidditch
22 Chương 22: Khúc dạo đầu lễ giáng sinh
23 Chương 23: Khúc quân hành lễ giáng sinh
24 Chương 24: Dạ tiệc lễ giáng sinh
25 Chương 25: Draco tức giận
26 Chương 26: Rồng
27 Chương 27: Trách phạt và suy đoán
28 Chương 28: Hiện trường độc giác thú tử vong
29 Chương 29: Đến tột cùng là ai?
30 Chương 30: Kết thúc năm nhất
31 Chương 31: Dumbledore hoang mang
32 Chương 32: Chuyển đổi quyền giám hộ
33 Chương 33: Chính thức chào hỏi nhà malfoy
34 Chương 34: Tiểu gia tinh nhà malfoy
35 Chương 35: Nhật ký cùng thời trẻ của dark lord
36 Chương 36: Birthday…
37 Chương 37: Mua sắm trước khi vào học
38 Chương 38: Sự kiện ngày khai giảng
39 Chương 39: Xà ngữ diệu dụng
40 Chương 40: Hành trình rừng cấm và con nhện…
41 Chương 41: Tình sử đắm say của vân xà
42 Chương 42: Thi tuyển quidditch
43 Chương 43: Tiếng thì thầm kì lạ
44 Chương 44: Hậu quả khi đại cẩu vượt ngục
45 Chương 45: Ngủ chung – Hành tung của đại cẩu
46 Chương 46: Đại cẩu bị phát hiện
47 Chương 47: Peter pettigrew quy án…
48 Chương 48: Mật thất mở ra
49 Chương 49: Xà quái ơi xà quái à…
50 Chương 50: Xà ngữ bị lộ
51 Chương 51: Cuộc nói chuyện ở phòng hiệu trưởng
52 Chương 52: Thuốc đa dịch
53 Chương 53: Granger bị bắt quả tang tại trận
54 Chương 54: Nội chiến gryffindor…
55 Chương 55: Bản nhật ký biến mất
56 Chương 56: Hấp dẫn cùng thẳng thắn…
57 Chương 57: Bản nhật ký tiếp tục đổi chủ…
58 Chương 58: Nhật ký cùng xà quái
59 Chương 59: Giải quyết tốt hậu quả…
60 Chương 60: Con rối của chiếc nhẫn
61 Chương 61
62 Chương 62: Phiền não của thiếu niên
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66: Đoạn ký ức
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71: Dementor tập kích quidditch...
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77: Tập kích....
78 Chương 78: Sự trợ giúp của dementor...
79 Chương 79: Thổ lộ...
80 Chương 80: Cửa lòng rộng mở…
81 Chương 81: Kết thúc năm ba…
82 Chương 82: Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược quốc tế…
83 Chương 83: Chính thức gặp mặt
84 Chương 84: Khảo nghiệm.....
85 Chương 85
86 Chương 86: Trừng phạt và thăm dò....
87 Chương 87: Tính kế....
88 Chương 88: Mỹ nhân kế....
89 Chương 89: Giá họa....
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102: Bạn nhảy...
103 Chương 103: Vũ hội...
104 Chương 104: Đính hôn...
105 Chương 105: Đã cầu hôn thì...
106 Chương 106: Lựa chọn của lucius...
107 Chương 107: Nhân ngư, đừng cướp trân bảo của chúng tôi!...
108 Chương 108: Chuyện xấu của cứu thế chủ và xà vương...
109 Chương 109: Đây tột cùng là cái thế giới gì vậy!...
110 Chương 110: Mê cung
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120: Bút lông trích máu
121 Chương 121: Cạm bẫy quả cầu tiên tri...
122 Chương 122: D.a...
123 Chương 123: Tập kích bất ngờ lễ giáng sinh...
124 Chương 124: Thung lũng godric...
125 Chương 125: Lo lắng của cha đỡ đầu...
126 Chương 126: Tìm kiếm tủ biến mất...
127 Chương 127: Dark lord tán thưởng...
128 Chương 128: Tấn công hogwarts...
129 Chương 129: Chiến dịch hogwarts...
130 Chương 130: V* cuối cùng...
131 Chương 131: Đại kết cục...
132 Chương 132: Hoa hồng bạc & hoa hồng vàng
133 Chương 133: Vinh quang của gia tộc black
134 Chương 134: Ngọn lửa song sinh
135 Chương 135: Chocolate ngọt ngào
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Kí ức vụn vỡ
2
Chương 2: Kí ức của giáo sư
3
Chương 3: Một lần nữa trở về
4
Chương 4: Sương mù nặng nề
5
Chương 5: Sát giới và cứu chuộc
6
Chương 6: Trao đổi lần đầu
7
Chương 7: Chứng bệnh kén ăn
8
Chương 8: Trị khỏi và chia lìa
9
Chương 9: Gặp lại tại hẻm xéo
10
Chương 10: Tiếp tục hành trình tại hẻm xéo
11
Chương 11: Bí mật
12
Chương 12: Nghi thức phân viện
13
Chương 13: Ngày đầu tiên thích ứng
14
Chương 14: Đi học
15
Chương 15: Thủ tịch
16
Chương 16: Làm sao bây giờ?
17
Chương 17: Lớp học bay – Quyết đấu lúc nửa đêm
18
Chương 18: Halloween – Ngày giỗ của giáo sư quirrel
19
Chương 19: Sau halloween
20
Chương 20: Kiss
21
Chương 21: Trận đấu quidditch
22
Chương 22: Khúc dạo đầu lễ giáng sinh
23
Chương 23: Khúc quân hành lễ giáng sinh
24
Chương 24: Dạ tiệc lễ giáng sinh
25
Chương 25: Draco tức giận
26
Chương 26: Rồng
27
Chương 27: Trách phạt và suy đoán
28
Chương 28: Hiện trường độc giác thú tử vong
29
Chương 29: Đến tột cùng là ai?
30
Chương 30: Kết thúc năm nhất
31
Chương 31: Dumbledore hoang mang
32
Chương 32: Chuyển đổi quyền giám hộ
33
Chương 33: Chính thức chào hỏi nhà malfoy
34
Chương 34: Tiểu gia tinh nhà malfoy
35
Chương 35: Nhật ký cùng thời trẻ của dark lord
36
Chương 36: Birthday…
37
Chương 37: Mua sắm trước khi vào học
38
Chương 38: Sự kiện ngày khai giảng
39
Chương 39: Xà ngữ diệu dụng
40
Chương 40: Hành trình rừng cấm và con nhện…
41
Chương 41: Tình sử đắm say của vân xà
42
Chương 42: Thi tuyển quidditch
43
Chương 43: Tiếng thì thầm kì lạ
44
Chương 44: Hậu quả khi đại cẩu vượt ngục
45
Chương 45: Ngủ chung – Hành tung của đại cẩu
46
Chương 46: Đại cẩu bị phát hiện
47
Chương 47: Peter pettigrew quy án…
48
Chương 48: Mật thất mở ra
49
Chương 49: Xà quái ơi xà quái à…
50
Chương 50: Xà ngữ bị lộ
51
Chương 51: Cuộc nói chuyện ở phòng hiệu trưởng
52
Chương 52: Thuốc đa dịch
53
Chương 53: Granger bị bắt quả tang tại trận
54
Chương 54: Nội chiến gryffindor…
55
Chương 55: Bản nhật ký biến mất
56
Chương 56: Hấp dẫn cùng thẳng thắn…
57
Chương 57: Bản nhật ký tiếp tục đổi chủ…
58
Chương 58: Nhật ký cùng xà quái
59
Chương 59: Giải quyết tốt hậu quả…
60
Chương 60: Con rối của chiếc nhẫn
61
Chương 61
62
Chương 62: Phiền não của thiếu niên
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66: Đoạn ký ức
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71: Dementor tập kích quidditch...
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77: Tập kích....
78
Chương 78: Sự trợ giúp của dementor...
79
Chương 79: Thổ lộ...
80
Chương 80: Cửa lòng rộng mở…
81
Chương 81: Kết thúc năm ba…
82
Chương 82: Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược quốc tế…
83
Chương 83: Chính thức gặp mặt
84
Chương 84: Khảo nghiệm.....
85
Chương 85
86
Chương 86: Trừng phạt và thăm dò....
87
Chương 87: Tính kế....
88
Chương 88: Mỹ nhân kế....
89
Chương 89: Giá họa....
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102: Bạn nhảy...
103
Chương 103: Vũ hội...
104
Chương 104: Đính hôn...
105
Chương 105: Đã cầu hôn thì...
106
Chương 106: Lựa chọn của lucius...
107
Chương 107: Nhân ngư, đừng cướp trân bảo của chúng tôi!...
108
Chương 108: Chuyện xấu của cứu thế chủ và xà vương...
109
Chương 109: Đây tột cùng là cái thế giới gì vậy!...
110
Chương 110: Mê cung
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120: Bút lông trích máu
121
Chương 121: Cạm bẫy quả cầu tiên tri...
122
Chương 122: D.a...
123
Chương 123: Tập kích bất ngờ lễ giáng sinh...
124
Chương 124: Thung lũng godric...
125
Chương 125: Lo lắng của cha đỡ đầu...
126
Chương 126: Tìm kiếm tủ biến mất...
127
Chương 127: Dark lord tán thưởng...
128
Chương 128: Tấn công hogwarts...
129
Chương 129: Chiến dịch hogwarts...
130
Chương 130: V* cuối cùng...
131
Chương 131: Đại kết cục...
132
Chương 132: Hoa hồng bạc & hoa hồng vàng
133
Chương 133: Vinh quang của gia tộc black
134
Chương 134: Ngọn lửa song sinh
135
Chương 135: Chocolate ngọt ngào