Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

"Ừ, trẫm biết. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?" Tiêu Nghiêu gật đầu, thuốc nguyệt sự là hắn tự mình đút cho nàng.

Hắn duỗi tay cầm một miếng bánh phù dung trên bàn, cùng Tần Phiên Phiên - nữ nhân lừa đảo kia náo loạn lâu như vậy, hắn đã sớm đói bụng, nhưng mới vừa đưa đến bên miệng, hắn liền nhìn thấy vài vết máu dính trên ống tay áo, dường như chóp mũi cũng ngửi được một mùi tanh, lại ghét bỏ mà ném điểm tâm trở về đĩa.

Ngay lập tức Vương Thái y đã bị sợ tới mức trợn trắng mắt, muốn ngất đi rồi.

Các thái y Thái Y viện mới là đáng thương nhất, đây rõ ràng không hoàn toàn tại bọn họ, bọn họ vẫn luôn nói là không xác định, đều là Đào Tiệp dư liên tiếp khiến bọn họ nhầm lẫn, nói cái gì mà nôn nghén.

Kết quả hiện giờ Hoàng thượng biết Đào Tiệp dư tới nguyệt sự, không chỉ không truy cứu nàng ta, còn hỏi hắn chết như thế nào, chẳng lẽ những lời này không nên hỏi Đào Tiệp dư sao?

"Vi, vi thần không biết chuyện gì xảy ra, Đào Tiệp dư nói nàng có phản ứng nôn nghén. Có đôi khi một nữ tử đặc biệt hy vọng chính mình mang thai sẽ có hiện tượng giả, thậm chí xuất hiện phản ứng giống như mang thai. Vi thần đáng chết, còn xin Hoàng thượng tha mạng." Hắn khóc thiên thưởng địa[1], khóc đến độ giống như đàn bà.

[1] khóc thiên thưởng địa (哭天抢地): đập đầu xuống đất và khóc lớn với bầu trời, mô tả nỗi buồn vô cùng.

Tiêu Nghiêu nhíu mày, cũng không biết lúc này lựa chọn của hắn là đúng hay là sai.

"Được rồi, đừng gào nữa. Cảnh Vương phi tới tìm Đào Tiệp dư, kết quả hai người đánh nhau, đồng thời sinh non. Ngươi hiểu ý trẫm chứ?" Hắn gõ mặt bàn.

Vương thái y ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, biểu tình trên mặt Hoàng thượng vô cùng lạnh nhạt, mang theo uy nghiêm của chân long thiên tử.

Hắn là cao thủ nghiền ngẫm ý tứ, tất nhiên đã hiểu được, lập tức gật đầu: "Vi thần hiểu rõ, Đào Tiệp dư bị đánh đến sinh non, phải nằm trên giường không dậy nổi, hơn nữa xuất hiện bệnh trạng ra máu nhiều, vô cùng suy yếu."

Tiêu Nghiêu nhíu mày, tuy nói cảm thấy Vương thái y này hình dung có chút quá mức nghiêm trọng, nhưng lại nghĩ nếu không nghiêm trọng, bên phía Cảnh vương chỉ sợ cũng không chịu nhả ra, liền gật đầu.

Trong doanh trướng, tiểu cung nữ cũng bị đuổi đi, hiện giờ ở bên người Tần Phiên Phiên chỉ có Liễu Âm và cặp song sinh, Vọng Lan lưu lại Thưởng Đào các trông coi.

Tần Phiên Phiên vẫn đang khóc, sụt sụt sùi sùi, nghe thật đáng thương, như là chó con lưu lạc không có nhà để về.

"Chủ tử, ngài tiết kiệm chút sức lực đi, Hoàng thượng đi rồi, cũng không có những người khác. Còn bọn nô tỳ đều biết tình huống của ngài rồi!" Liễu Âm nhịn không được nói một câu.

Tại thời điểm yên tĩnh chờ chết này còn phải nghe Tần Phiên Phiên rầm rì, cả người đều đắm chìm trong một loại trạng thái bức bối, chết cũng không thể chết yên ổn một chút.

Tần Phiên Phiên sụt sịt hai tiếng, ấm ức nói: "Cái gì mà bớt chút sức lực, ta tới nguyệt sự, sóng gió mãnh liệt ngươi hiểu hay không? Lượng máu mấy tháng trước không tới đều dồn vào hôm nay, còn không thể lót nguyệt sự mang[2]. Hu hu..."

[2] Nguyệt sự mang: đồ dùng của nữ nhân trong kỳ nguyệt sự.

Sau khi nàng nói xong lại tiếp tục khóc, con mẹ nó, nàng hận, vì sao nữ nhân phải có nguyệt sự, mỗi tháng một lần, nàng tích cóp ba tháng cùng tới một lúc, cảm giác giống như xuống địa ngục.

Bụng nhỏ đau ê ẩm, mỗi lần nhúc nhích liền cảm giác có người dùng cây búa, nhắm ngay bụng nàng mà đánh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy đau đớn.

Ba người kia vừa nghe nàng nói như vậy, đồng thời cúi đầu nhìn về phía váy bẩn nàng thay ra.

"Vết máu trên tay Hoàng thượng cũng là ——" Trên mặt Hồng Thường đều là kinh ngạc, run rẩy nói ra những lời này, dù như thế nào nàng cũng không dám tin tưởng.

Tần Phiên Phiên bĩu môi, tức khắc cảm thấy càng ấm ức, thấp giọng nói: "Là cái rắm, hắn ghét bỏ ta, kêu Trương Thành bắt một con gà rừng tới cho hắn lấy máu gà rừng. Ta còn không bằng một con gà rừng!"

Sau khi Hoàng thượng cắt xong gà rừng liền hỏi trên người nàng có mang thuốc giải nguyệt sự không, lúc trước hắn đã đoán được, ngày ấy Nguyệt Quý phi làm nàng uống thuốc, Tần Phiên Phiên uống xong cũng không tới nguyệt sự, khẳng định là lại trộm uống thuốc để không khôi phục nguyệt sự, cho nên cuối cùng chỉ có thể là Nguyệt Quý phi suy tàn.

Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn gật đầu, đã bị hắn đút cho một viên thuốc, núi rừng hoang vu tất nhiên là không có nguyệt sự mang, cứ như vậy nàng bị ôm trở về, còn bị ghét bỏ một đường, còn nói không được rớt lên trên người hắn.

Sao có thể không rớt, nàng còn muốn ném đi vẻ mặt của hắn đây!

Một câu bừa bãi cuối cùng của Tần Phiên Phiên, thật sự quá mức quái dị, ba cung nữ đều bị sợ tới mức không dám nói tiếp, như vậy rất dễ dàng thành nói bậy.

Chẳng lẽ còn phải nói với nàng ấy, hoa nhà không bằng hoa dại? Hoặc là sao ngài cứ phải so đo với một con gà làm gì? Tóm lại không ổn.

"Ba người các ngươi ngồi xổm ở đây làm cái gì?" Cơn đau bụng của Tần Phiên Phiên hơi dịu xuống, tựa như mới nhớ tới tư thế quái dị của các nàng.

Đều ngồi xổm ở góc tường làm gì, nhìn không tốt lành chút nào.

"Chờ chết. Hoàng thượng đã trở lại, phỏng chừng bọn nô tỳ cũng phải chết, đến lúc đó trong lòng không hoảng hốt." Liễu Âm phiền muộn mà trả lời nàng.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "À, trước khi chết thì hầu hạ chủ tử nhà ngươi đi thay nguyệt sự mang, lại đổi cho ta ly trà nóng, và đưa điểm tâm nóng lên đây, đồ ăn hôm nay đều đã phun ra rồi."

Ba người kia khiển trách mà nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn là đồng thời đứng dậy, một người đỡ nàng đi đổi nguyệt sự mang, hai người khác đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Chạng vạng ngày săn bắn đầu tiên, Hoàng thượng tuyên bố kết thúc, hắn mang theo Đào Tiệp dư hồi cung.

Cảnh vương cũng mang theo Tần Kiêu rời đi, rất nhanh các loại lời đồn đãi lan truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều rất đồng tình với hai vị nam nhân Tiêu gia, một lần đi săn, chiến lợi phẩm còn chưa săn được lại mất hai hài tử trước.

Tần Phiên Phiên sống không còn gì luyến tiếc mà nằm ở trên xe ngựa, lẳng lặng cảm thụ máu tuần hoàn, trong tay Hoàng thượng cầm một quyển sách chậm rãi lật trang, căn bản là không để ý đến nàng.

Nàng nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng bụng nhỏ đau nhức không có lúc nào là không nhắc nhở nàng, nàng căn bản không ngủ được.

"Hoàng thượng, tần thiếp muốn ăn thịt viên hầm rượu ngự trù làm, mềm mại, còn rất ngọt, vừa lúc thích hợp cho tần thiếp ăn bây giờ."

Sau khi nàng nói xong, hô hấp ngừng lại, tựa như thấp thỏm chờ hắn trả lời, đương nhiên toàn bộ trong xe ngựa đều là một vùng yên tĩnh, Tiêu Nghiêu chỉ lật một trang giấy, không hề có vẻ muốn phản ứng lại nàng.

"A, món thịt viên hầm rượu kia thật sự rất mềm, lần đầu thần thiếp ăn đã cảm thấy đặc biệt ngon. Thủ pháp của Ngự Thiện phòng và trong nhà làm không giống nhau, hương vị kia thật là ——"

Nàng thở dài một hơi, muốn tiếp tục nói cái gì, kết quả liền thấy nam nhân đối diện cuối cùng cũng có phản ứng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

"Câm miệng, trên bàn có điểm tâm, tự mình ăn đi."

Tần Phiên Phiên câm miệng, liên tiếp ăn hai miếng bánh, bộ dáng ăn bánh thoạt nhìn vô cùng ngon lành.

Nhưng nàng ăn có đẹp mắt như thế nào, Tiêu Nghiêu cũng không nhìn về hướng nàng một cái.

"Ưm, Hoàng thượng, tần thiếp sắp không xong rồi, a, muốn chết, ách..." Bỗng nhiên nghe thấy nàng thấp giọng mà kêu to, ngữ khí vội vàng.

Tiêu Nghiêu bị nàng làm hoảng sợ, lập tức khép quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu nhìn nàng.

Hắn liền thấy tiểu yêu tinh này duỗi tay bóp cổ, đầy mặt đều là thần sắc khổ sở, bị nghẹn đến trợn trắng mắt.

Tiêu Nghiêu nhăn chặt mày, nói thật, hiện tại hắn vô cùng muốn đánh người, nhưng nhìn nàng cuộn tròn, trạng thái hít thở không thông, lại đi qua rót cho nàng một ly trà.

"Tần Phiên Phiên, nàng bị ngốc phải không? Ăn cái bánh cũng có thể nghẹn, nàng cố ý có phải không?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng hỏi.

Tần Phiên Phiên lập tức lắc đầu: "Không phải, gần đây tần thiếp xui xẻo, uống nước cũng có thể rắt kẽ răng, ăn bánh bị nghẹn là rất bình thường."

Nàng tựa như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng ngập ngừng mà ngậm miệng lại, thật sự là nàng rất sợ bị đánh.

Tiêu Nghiêu quắc mắt nhìn nàng, ngược lại cười lạnh nói: "Có phải nàng muốn nói, bị trẫm nhìn thấy nàng và Nhị tỷ nàng đánh nhau càng xui xẻo hay không?"

Trong xe ngựa lâm vào yên tĩnh, Tiêu Nghiêu rất nhanh lại đắm chìm vào trạng thái xem sách.

Tuy rằng Tần Phiên Phiên đau bụng, nhưng người lại không thành thật, lập tức sẽ phải hồi cung, nàng lại không tìm cơ hội trấn an Hoàng thượng, đoán rằng sau khi trở về sẽ rất thảm.

"Hoàng thượng, tần thiếp còn muốn ăn dê nướng nguyên con, bên ngoài giòn giòn bóng dầu thơm nức, tần thiếp ——" nàng lại bắt đầu nỉ non.

Tiêu Nghiêu hoàn toàn ném sách cầm trong tay, mở to hai mắt nhìn nàng. Tần Phiên Phiên nhẹ cong khóe môi cười cười với hắn, liền thấy nam nhân này lại lấy chủy thủ ra lần nữa, đúng là cái ngày hôm qua lấy máu gà rừng, mặt trên còn được khảm viên bảo thạch màu đỏ rất lớn, vừa nhìn đã biết giá trị liên thành.

Hắn vừa rút chủy thủ, tay vẽ ra từng đường dao, múa dao đến mức hô mưa gọi gió, hàn quang dày đặc.

Tần Phiên Phiên lập tức ngậm miệng lại, nàng rụt cổ, dường như trước mắt lại hiện ra cảnh tượng kia, lưỡi chủy thủ mới vừa đụng tới gà rừng liền có một miệng vết thương xuất hiện, ngay sau đó bắt đầu đổ máu.

Nói vậy chủy thủ này lướt qua người nàng một cái, còn nhanh thấy máu hơn gà rừng, nàng cũng không có lông chim ngăn cản.

"Muốn ăn thịt viên hầm rượu nữa không?" Nam nhân hỏi, ngữ khí đặc biệt tốt.

Tần Phiên Phiên lắc đầu.

"Dê nướng nguyên con thì sao?"

Nàng lại lắc đầu lần nữa, hiện tại cái gì nàng cũng không muốn ăn, chỉ muốn câm miệng, lẳng lặng mà nằm yên chờ chết.

"Tần Phiên Phiên, nàng đừng tưởng rằng nàng làm nũng thì chuyện này có thể bỏ qua, chờ hồi cung trẫm phải cẩn thận xử lý nàng!" Tiêu Nghiêu lạnh giọng nói một câu.

Hắn cắm chủy thủ ở trên bàn như vậy, lưu lại một ấn ký thật sâu, gần như Tần Phiên Phiên vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh từ chủy thủ, đành im lặng làm một người câm.

Sau khi trở lại hoàng cung, Hoàng thượng đi Long Càn cung, nàng lại về Thưởng Đào các.

Đối với câu cảnh cáo kia của Tiêu Nghiêu lúc trên đường, Tần Phiên Phiên buồn rầu một đường, nàng cũng không dám đánh cược.

Hậu cung này đều chờ nàng thất sủng, sau đó băm thây nàng thành vạn mảnh, rốt cuộc lúc trước nàng đắc tội không ít người.

Huống hồ trước khi rời cung, nàng đưa Nguyệt Quý phi vào lãnh cung, vốn đã gây lên sóng to gió lớn, nếu lúc này Hoàng thượng biểu hiện rõ ràng ghét bỏ nàng, vậy khẳng định có không ít người muốn ra tay với nàng.

Thừa dịp nàng bệnh muốn mệnh của nàng.

Rốt cuộc lúc trước nàng lật đổ Nguyệt Quý phi, chẳng khác nào nàng có thể vặn ngã đại bộ phận phi tần trong cung, thậm chí là tất cả, vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, nhân lúc nàng bị ghét bỏ mà vặn ngã nàng là chuyện đương nhiên.

"Mau đi mời Cao Thái hậu đến đây." Tần Phiên Phiên mới vừa tiến vào nội điện, liền phân phó Liễu Âm lập tức đi mời viện binh.

Nàng không thể ngồi chờ chết, hiện giờ Hoàng thượng nổi nóng, nàng dỗ không được, cũng không biết nên dỗ như thế nào.

Cao Thái hậu tới rất nhanh, vừa tiến đến nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hốc mắt lập tức đỏ, trực tiếp xà xuống mép giường, thấp giọng nức nở: "Con của ta, sao ngươi gặp phải loại sự tình này, chỉ là đi theo Hoàng thượng ra ngoài giải sầu, thế nhưng lại đánh mất hài tử. Nhất định là Muốn Muốn không chăm sóc tốt cho ngươi đúng không? Ai gia biết mà, nam nhân bọn họ đều rất sơ ý, ngươi chờ Hoàng đế tới, ai gia đánh hắn thay ngươi."

Cao Thái hậu thật sự đau lòng nàng, lần nguyệt sự này của Tần Phiên Phiên tới mãnh liệt, đau không thôi, sắc mặt cũng vẫn luôn không tốt, hơn nữa trong lòng chất chứa chuyện này nên nhìn càng thêm tiều tụy.

Bà lôi kéo tay Tần Phiên Phiên, cảm thấy rất lạnh, ngoài miệng trực tiếp trách mắng đến trên đầu Tiêu Nghiêu.

Nếu là ngày thường, khả năng Tần Phiên Phiên sẽ tùy ý Thái hậu trách mắng ngoài miệng một chút, nhưng là lúc này nàng chột dạ, lập tức mở miệng nói: "Không phải Hoàng thượng sai, là tần thiếp quá không cẩn thận, sớm biết vậy sẽ không phản ứng Cảnh Vương phi."

"Ai, nhắc tới Nhị tỷ ngươi ai gia liền tức giận, đều là cùng một phủ ra tới, sao khác biệt lớn như vậy? Nàng ta không phải cái thứ tốt, trước kia khi còn làm con dâu ai gia, nàng ta luôn trợn mắt dựng mũi, nếu không phải ai gia nể nàng ta là Vương phi của Muốn Muốn thì nhất định đã cẩn thận dạy dỗ nàng ta một phen. Nghe nói nàng ta cũng xảy mất đứa nhỏ, đúng là ông trời mở mắt. Ngươi còn trẻ, điều dưỡng thân thể cho tốt, vài ba năm sau lại có thể hoài thai, quan trọng nhất chính là yên tâm, không thể mãi nghĩ về chuyện này, nếu không thì mất nhiều hơn được."

Cao Thái hậu là một người rất biết an ủi người khác, một tràng này của bà nói ra làm Tần Phiên Phiên vừa cảm động lại áy náy.

Lúc trước nàng và Hoàng thượng đã thương lượng, chuyện giả mang thai ngoại này trừ vài người biết rõ sự tình, những người khác đều không cần nói nữa, cho dù là Cao Thái hậu cũng không ngoại lệ.

Nói thật lúc Hoàng thượng quyết định như vậy, trong lòng Tần Phiên Phiên trào ra vô số cảm động.

Nàng không biết nếu để Cao Thái hậu biết chuyện, Cao thái hậu sẽ tỏ thái độ như thế nào, nhưng đoán chừng ấn tượng với nàng sẽ suy giảm mạnh.

"Ngài có thể thay tần thiếp nói mấy câu trước mặt Hoàng thượng hay không? Tần thiếp biết sai rồi, nếu không phải tần thiếp nhất thời nóng giận, cũng sẽ không tạo thành cảnh tượng này. Ngài cũng ngàn vạn lần không cần trách cứ hắn, không có hài tử, Hoàng thượng hẳn là thương tâm nhất, tần thiếp chỉ cảm thấy rất xin lỗi hắn, cũng rất xin lỗi ngài."

Tần Phiên Phiên cân nhắc một lát, mới nói ra lời này.

Nàng không dám mạo hiểm, lỡ như Hoàng thượng thật sự xử phạt nặng nàng, nàng chỉ sợ chính mình không chịu được mấy ngày đã có người dẫm lên trên đầu nàng rồi.

Cao Thái hậu vỗ mu bàn tay nàng, miệng đáp ứng: "Ai gia hiểu được, sẽ đi khuyên hắn. Ngươi đừng nhìn ngày thường Hoàng thượng là một khuôn mặt lạnh, trên thực tế hắn đối với người mình thích đều rất tốt, ngoài miệng không nói mà thôi. Hắn đã lớn tuổi như vậy rồi còn không có hài tử, ai gia gấp thay hắn, khẳng định chính hắn càng gấp, thật vất vả mới có một đứa, kết quả lại bị xảy. Hắn biểu hiện càng không sao cả thì trong lòng càng để ý, nói không chừng đã trốn ở chỗ nào trộm rơi nước mắt đấy."

Cao Thái hậu khẽ thở dài một hơi, hoàn toàn là cảm xúc phiền muộn vì nhi tử không con nối dõi.

Tần Phiên Phiên cứng đờ khóe miệng, lại nói tiếp, đối với chuyện không con này, Tiêu Nghiêu một chút cũng không vội, hắn chưa đợi được người xứng đáng làm mẹ của con hắn, ai cũng không có tư cách sinh.

"Ai gia nói với ngươi này, khi còn nhỏ hắn nuôi một con thỏ con, con thỏ kia răng cửa lớn rất đáng yêu. Hắn rất thích, mỗi ngày tỉnh ngủ đều phải xem thỏ con, tự mình cho nó ăn cỏ. Sau đó con thỏ kia bỗng nhiên phát cuồng cắn ngón tay hắn. Hắn bị cắn rất thảm, ta thấy vậy ôm hắn khóc, muốn giết chết con thỏ kia cho hả giận, hắn lại không cho, nói chờ ngón tay hắn lành, tự mình đánh con thỏ. Cuối cùng con thỏ kia vẫn chết, là bị người hạ dược mới phát cuồng, nhưng lượng dược quá nặng." Dường như Cao Thái hậu nhớ tới cái gì, nhẹ giọng kể chuyện Tiêu Nghiêu khi còn nhỏ với nàng.

"Hắn nhìn thấy thỏ con đã chết, chỉ sai Trương Hiển Năng chôn con thỏ, không nói gì. Kết quả nửa đêm hắn chạy đâu không thấy, làm người trực đêm bị dọa chết khiếp, báo cáo đến chỗ ta. Ta đánh thức Tiên hoàng, cùng Tiên hoàng khoác xiêm y đi ra ngoài tìm người, kết quả hắn đang ghé vào mộ của thỏ con mà khóc. Aiz."

Cao Thái hậu vừa nói vừa thở dài một hơi, Muốn Muốn nhà bọn họ lúc tốt thì vô cùng tốt, lúc hư thì hận không thể tìm cái chảo đập vào đầu hắn.

Trong lòng Tần Phiên Phiên có chút nghẹn muốn chết, nghe xong câu chuyện này, lại nhớ đến tuy rằng Hoàng thượng đối với nàng độc mồm độc miệng, nhưng chung quy không ném nàng xuống, còn lau nước mắt cho nàng, nàng liền cảm thấy chính mình thật không ra gì.

"Thánh chỉ đến ——"

Bên ngoài truyền đến thanh âm truyền chỉ lanh lảnh của thái giám, Tần Phiên Phiên và Cao Thái hậu liếc mắt nhìn nhau, nàng lập tức muốn xuống giường tiếp chỉ, lại bị Cao Thái hậu đè lại.

"Làm cái gì vậy, thân mình ngươi không tốt, cứ như vậy tiếp chỉ, ai gia cho phép."

Tần Phiên Phiên bị ấn không dậy được, tới truyền chỉ chính là Trương Hiển Năng, nhìn đến cảnh tượng này, mày cũng không nâng lên, hiển nhiên là trong lòng sớm đã có chuẩn bị.

Trước khi tuyên chỉ, Trương Hiển Năng nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, cung kính mà hành lễ, nói: "Tiệp dư, ngài ngồi yên đó, Liễu Âm, chuẩn bị trà nóng cho Tiệp dư, chờ lát nữa sẽ có khả năng muốn uống một ngụm để kìm nén."

Hắn nói xong câu đó, liền mở thánh chỉ tuyên đọc, căn bản không cho những người khác cơ hội xen mồm.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tần thị Phiên Phiên, cậy sủng mà kiêu, lừa trên gạt dưới, đánh mất thứ quan trọng nhất của trẫm, không ra thể thống gì. Hàng vị đến chính lục phẩm Quý nhân, giữ lại phong hào và tẩm cung này, nhìn vào đó mà hối cải, một lần nữa làm người, khâm thử!"

Chapter
1 Chương 1: Tần gia có nữ
2 Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
3 Chương 3: Nửa đêm tiến cung
4 Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
5 Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
6 Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
7 Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
8 Chương 8: Móng vuốt
9 Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
10 Chương 10: Ngọc hoàng đại đế
11 Chương 11: Long tinh phù hộ
12 Chương 12: Chân long tể tể[1]
13 Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
14 Chương 14: Có Đào không thưởng
15 Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
16 Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
17 Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
18 Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
19 Chương 19: Cực phẩm nhân gian
20 Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
21 Chương 21: Lấy chết tạ tội
22 Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
23 Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
24 Chương 24: Ngài ôm ta một cái
25 Chương 25: Lại diễn tuồng
26 Chương 26: Không biết xấu hổ
27 Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
28 Chương 28: Dỗ cẩu hoàng đế
29 Chương 29: Diễn tinh làm nũng
30 Chương 30: Ma kính vỡ nát
31 Chương 31: Hoàng thượng trách tội
32 Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
33 Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
34 Chương 34: Hiền thê lương mẫu
35 Chương 35: Tinh trung báo quốc
36 Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
37 Chương 37: Canh Sâm
38 Chương 38: Uyển nghi trật eo
39 Chương 39: Chuyện gấp giấy
40 Chương 40: Tần thiếp thua
41 Chương 41: Nắm giấy lớn
42 Chương 42: Tình huống đột biến
43 Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
44 Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
45 Chương 45: Đau đau bay đi nào!
46 Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
47 Chương 47: Sáu sáu đại thuận
48 Chương 48: Đánh lén hội đồng
49 Chương 49: Một hồi trò khôi hài
50 Chương 50: Diễn tinh giải thích
51 Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
52 Chương 52: Cẩu tử bị cắn
53 Chương 53: Đoàn người uống gió
54 Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
55 Chương 55: Hai người làm hòa
56 Chương 56: Đến thăm Thái hậu
57 Chương 57: Một cây đào
58 Chương 58: Cây đào và chó
59 Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
60 Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
61 Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
62 Chương 62: Đẹp thật sự
63 Chương 63: Phu nhân tiến cung
64 Chương 64: Thử lòng người
65 Chương 65: Thái hậu dạy con
66 Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
67 Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
68 Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
69 Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
70 Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
71 Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
72 Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
73 Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
74 Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
75 Chương 75: Ta định đoạt
76 Chương 76: Vu oan
77 Chương 77: Biếm lãnh cung
78 Chương 78: Trực tiếp động thủ
79 Chương 79: Giả mang thai bị lộ
80 Chương 80: Tranh cãi đúng sai
81 Chương 81: Tần Kiêu sinh non
82 Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
83 Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
84 Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
85 Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
86 Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
87 Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
88 Chương 88: Mị Nương Võ thị
89 Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
90 Chương 90: An ủi Cẩu tử
91 Chương 91: Huân hương khác thường
92 Chương 92: Bắt đầu trù tính
93 Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
94 Chương 94: Bay ở trên giường
95 Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
96 Chương 96: Lộ ra dấu vết
97 Chương 97: Tê liệt trên giường
98 Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
99 Chương 99: Phiên Phiên có thai
100 Chương 100: Lại viết cam đoan
101 Chương 101: Chúc Mẫn
102 Chương 102: Phản ứng thai nghén
103 Chương 103: Liễu Âm uống gió
104 Chương 104: Hồi cung sơ sài
105 Chương 105: Ngươi tới ta đi
106 Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế
107 Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
108 Chương 108: Đưa ra hình phạt
109 Chương 109: Hoàng thượng phát uy
110 Chương 110: Đâm sau lưng
111 Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
112 Chương 112: Đón mừng quý tử
113 Chương 113: Vui lên cho trẫm
114 Chương 114: Vô lương tâm
115 Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
116 Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
117 Chương 117: Sự tình bại lộ
118 Chương 118: Đầy tháng
119 Chương 119: Hai phần thưởng
120 Chương 120: Ác mộng bắt đầu
121 Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
122 Chương 122: Bước vào lãnh cung
123 Chương 123: Mở tiệc ăn tết
124 Chương 124: Năm mới đã đến
125 Chương 125: Mùng một đầu năm
126 Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
127 Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
128 Chương 128: Mềm lòng với nàng
129 Chương 129: Thích ai nhất!
130 Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
131 Chương 131: Lại thấy nón xanh
132 Chương 132: Âm mưu lớn
133 Chương 133: Bày kế lấy thư
134 Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
135 Chương 135: Bị đét mông
136 Chương 136: Phiên Phiên bố trí
137 Chương 137: Bắt đầu tính sổ
138 Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
139 Chương 139: Liên lụy nhiều người
140 Chương 140: Cẩu tử thông báo
141 Chương 141: Ác mộng
142 Chương 142: Trò chơi khác thường
143 Chương 143: Làm ầm ĩ
144 Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
145 Chương 145: Phong Hậu đại điển
146 Chương 146: Mời ba ly rượu
147 Chương 147: Phiên phiên uống say
148 Chương 148: Viết ý chỉ
149 Chương 149: Thu săn bắt đầu
150 Chương 150: Lý do khó nói
151 Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
152 Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
153 Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
154 Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
155 Chương 155: Vệ Tình mất tích
156 Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
157 Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
158 Chương 158: Vệ Tình chết
159 Chương 159: Muốn lập Thái tử
160 Chương 160: Đoạn tụ
161 Chương 161: Muốn nàng đẹp
162 Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
163 Chương 163: Có người hành thích
164 Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
165 Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
166 Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
167 Chương 167: Thái Hân chết
168 Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
169 Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
170 Chương 170: Đường đến sinh tử
171 Chương 171: Cảnh Vương đền tội
172 Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
173 Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
174 Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
175 Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai
176 Chương 176: Say rượu
177 Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo
Chapter

Updated 177 Episodes

1
Chương 1: Tần gia có nữ
2
Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
3
Chương 3: Nửa đêm tiến cung
4
Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
5
Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
6
Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
7
Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
8
Chương 8: Móng vuốt
9
Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
10
Chương 10: Ngọc hoàng đại đế
11
Chương 11: Long tinh phù hộ
12
Chương 12: Chân long tể tể[1]
13
Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
14
Chương 14: Có Đào không thưởng
15
Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
16
Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
17
Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
18
Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
19
Chương 19: Cực phẩm nhân gian
20
Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
21
Chương 21: Lấy chết tạ tội
22
Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
23
Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
24
Chương 24: Ngài ôm ta một cái
25
Chương 25: Lại diễn tuồng
26
Chương 26: Không biết xấu hổ
27
Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
28
Chương 28: Dỗ cẩu hoàng đế
29
Chương 29: Diễn tinh làm nũng
30
Chương 30: Ma kính vỡ nát
31
Chương 31: Hoàng thượng trách tội
32
Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
33
Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
34
Chương 34: Hiền thê lương mẫu
35
Chương 35: Tinh trung báo quốc
36
Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
37
Chương 37: Canh Sâm
38
Chương 38: Uyển nghi trật eo
39
Chương 39: Chuyện gấp giấy
40
Chương 40: Tần thiếp thua
41
Chương 41: Nắm giấy lớn
42
Chương 42: Tình huống đột biến
43
Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
44
Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
45
Chương 45: Đau đau bay đi nào!
46
Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
47
Chương 47: Sáu sáu đại thuận
48
Chương 48: Đánh lén hội đồng
49
Chương 49: Một hồi trò khôi hài
50
Chương 50: Diễn tinh giải thích
51
Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
52
Chương 52: Cẩu tử bị cắn
53
Chương 53: Đoàn người uống gió
54
Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
55
Chương 55: Hai người làm hòa
56
Chương 56: Đến thăm Thái hậu
57
Chương 57: Một cây đào
58
Chương 58: Cây đào và chó
59
Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
60
Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
61
Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
62
Chương 62: Đẹp thật sự
63
Chương 63: Phu nhân tiến cung
64
Chương 64: Thử lòng người
65
Chương 65: Thái hậu dạy con
66
Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
67
Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
68
Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
69
Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
70
Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
71
Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
72
Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
73
Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
74
Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
75
Chương 75: Ta định đoạt
76
Chương 76: Vu oan
77
Chương 77: Biếm lãnh cung
78
Chương 78: Trực tiếp động thủ
79
Chương 79: Giả mang thai bị lộ
80
Chương 80: Tranh cãi đúng sai
81
Chương 81: Tần Kiêu sinh non
82
Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
83
Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
84
Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
85
Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
86
Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
87
Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
88
Chương 88: Mị Nương Võ thị
89
Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
90
Chương 90: An ủi Cẩu tử
91
Chương 91: Huân hương khác thường
92
Chương 92: Bắt đầu trù tính
93
Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
94
Chương 94: Bay ở trên giường
95
Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
96
Chương 96: Lộ ra dấu vết
97
Chương 97: Tê liệt trên giường
98
Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
99
Chương 99: Phiên Phiên có thai
100
Chương 100: Lại viết cam đoan
101
Chương 101: Chúc Mẫn
102
Chương 102: Phản ứng thai nghén
103
Chương 103: Liễu Âm uống gió
104
Chương 104: Hồi cung sơ sài
105
Chương 105: Ngươi tới ta đi
106
Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế
107
Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
108
Chương 108: Đưa ra hình phạt
109
Chương 109: Hoàng thượng phát uy
110
Chương 110: Đâm sau lưng
111
Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
112
Chương 112: Đón mừng quý tử
113
Chương 113: Vui lên cho trẫm
114
Chương 114: Vô lương tâm
115
Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
116
Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
117
Chương 117: Sự tình bại lộ
118
Chương 118: Đầy tháng
119
Chương 119: Hai phần thưởng
120
Chương 120: Ác mộng bắt đầu
121
Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
122
Chương 122: Bước vào lãnh cung
123
Chương 123: Mở tiệc ăn tết
124
Chương 124: Năm mới đã đến
125
Chương 125: Mùng một đầu năm
126
Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
127
Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
128
Chương 128: Mềm lòng với nàng
129
Chương 129: Thích ai nhất!
130
Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
131
Chương 131: Lại thấy nón xanh
132
Chương 132: Âm mưu lớn
133
Chương 133: Bày kế lấy thư
134
Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
135
Chương 135: Bị đét mông
136
Chương 136: Phiên Phiên bố trí
137
Chương 137: Bắt đầu tính sổ
138
Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
139
Chương 139: Liên lụy nhiều người
140
Chương 140: Cẩu tử thông báo
141
Chương 141: Ác mộng
142
Chương 142: Trò chơi khác thường
143
Chương 143: Làm ầm ĩ
144
Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
145
Chương 145: Phong Hậu đại điển
146
Chương 146: Mời ba ly rượu
147
Chương 147: Phiên phiên uống say
148
Chương 148: Viết ý chỉ
149
Chương 149: Thu săn bắt đầu
150
Chương 150: Lý do khó nói
151
Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
152
Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
153
Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
154
Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
155
Chương 155: Vệ Tình mất tích
156
Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
157
Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
158
Chương 158: Vệ Tình chết
159
Chương 159: Muốn lập Thái tử
160
Chương 160: Đoạn tụ
161
Chương 161: Muốn nàng đẹp
162
Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
163
Chương 163: Có người hành thích
164
Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
165
Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
166
Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
167
Chương 167: Thái Hân chết
168
Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
169
Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
170
Chương 170: Đường đến sinh tử
171
Chương 171: Cảnh Vương đền tội
172
Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
173
Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
174
Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
175
Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai
176
Chương 176: Say rượu
177
Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo