Chương 30: Ma kính vỡ nát

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Tần Phiên Phiên mở to mắt, ánh mắt đầu tiên liền thấy được ngôi cửu ngũ ngủ ở bên người.

Hoàng thượng không có lúc nào là không hề thể hiện địa vị cao quý của hắn, ngay cả áo ngủ cũng là màu vàng rực, cổ tay áo còn thêu ngũ trảo kim long lớn bằng ngón trỏ.

Bởi vì một cánh tay của hắn vừa lúc đặt ở ngực nàng, cho nên có thể nhìn thấy.

Tần Phiên Phiên lại nghĩ tới con rồng nhỏ ở trong mơ gọi nàng là nương, trong lòng liền tức giận, trực tiếp duỗi tay chọc lên chỗ thêu thùa trên cổ tay áo của Hoàng thượng.

Gọi ai là nương chứ? Phải gọi nàng là tỷ tỷ!

Buổi tối hôm nay của Tiêu Nghiêu có thể nói là biến đổi bất ngờ, nên giờ cũng có chút mệt mỏi, nhận thấy được động tác của người bên cạnh, chỉ cho là nàng ngủ không yên ổn, thuận tay vỗ vỗ ngực nàng, tất nhiên là dỗ nàng.

"Trẫm ở đây, đừng chọc loạn, ngủ đi."

Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn rụt tay lại, trừng mắt nhìn hắn, Cẩu Hoàng đế ngủ đến an tĩnh như gà, mà nàng lại làm thế nào cũng không ngủ được.

Nàng chớp chớp mắt, quyết định nhất định phải kéo Cẩu Hoàng đế dậy, dựa vào cái gì nàng phải một mình thừa nhận cô chẩm nan miên [1], rõ ràng quốc sắc thiên hương ngủ ở ngay bên người hắn, hắn lại không lễ phép mà sờ sờ thân thân một cái liền ngủ.

[1] 孤枕难眠: hình dung một người thật cô đơn, không thể đi vào giấc ngủ.

Xong con bê, có trứng còn không săn sóc bằng không trứng!

"Hoàng thượng, tần thiếp sinh trứng rồng cho ngài." Nàng dương cao giọng hô một tiếng.

Hoàng thượng vốn đang hô hấp vững vàng, bỗng nhiên ngừng lại một chút, một cái cá chép lộn mình liền an vị, đêm nghe chuyện sinh trứng bị kinh hãi ngồi dậy.

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, lại thấy nàng hô hấp vững vàng, ngủ đến an tường, không hề có dấu hiệu nói mớ.

Tâm của ngôi cửu ngũ nhảy loạn không ngừng, cuối cùng cũng hơi ổn định một chút, chỉ là lúc hắn lại nhắm mắt lại, lại làm thế nào cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu hắn liền hiện ra một hình ảnh, Tần Phiên Phiên ngồi xổm trên mặt đất sinh trứng cho hắn.

Sau khi trứng phá xác, ra ngoài là một tiểu diễn tinh, tự xưng là Na Tra, lên trời xuống đất không gì không làm được.

Tiêu Nghiêu liền càng không ngủ được, hắn hoài nghi cái trứng rồng này là Tần Phiên Phiên cùng Tháp Tháp Lý Thiên Vương ở cách vách sinh.

Tận đến lúc Trương Hiển Năng tới gọi Hoàng thượng rời giường thượng triều, Tiêu Nghiêu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi một lát, nhưng mà lúc rời giường, cả người đều không có sức lực.

Hắn để các cung nhân hầu hạ mặc long bào, đội kim quan, liền chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vẫn thấy không cam lòng.

Tóm lại là cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng liền thấy nghẹn muốn chết, một ngày trôi qua đều không tốt.

"Hoàng thượng?"

Trương Hiển Năng thấy hắn đi mà quay lại, đi tới mép giường, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tần Phiên Phiên đang nằm trên giường.

"Ngô." Tần Phiên Phiên đang ngủ ngon lành, quả nhiên tối hôm qua sau khi ném trứng rồng cho cẩu Hoàng đế xong, liền không gặp lại ác mộng này nữa.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của nàng có chút khàn khàn.

"Nếu về sau ngươi có hài tử, tên gọi là gì?" Thanh âm Hoàng thượng rất trầm thấp.

"Na Tra." Nàng tùy tiện ném ra một cái tên, không biết tại sao, cẩu Hoàng đế vừa đưa ra vấn đề này, trong đầu nàng liền nhảy ra cái đáp án này.

Na Tra bản lĩnh lớn, lớn lên còn đáng yêu, thật tốt.

Sắc nặt ngôi cửu ngũ càng thối, hắn giống như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tần Phiên Phiên đã xoay người đưa lưng về phía hắn, hiển nhiên đang ngủ ngon lành.

Hoàng thượng liền ôm một bụng lửa giận bước đi về phía trước, giống như là tất cả cảnh sắc xung quanh đều có thù oán với hắn vậy.

Trương Hiển Năng sợ run trong lòng mà đi theo sau hắn, Hoàng thượng luôn luôn không lưu loại [2], lại hỏi Đào Uyển nghi cái vấn đề kia, có phải là hắn nguyện ý cùng nàng sinh hài tử?

[2] : là "giống" của anh Hoàng đó các bác.

Cái ý niệm này vừa xuất hiện, hắn liền bị dọa cả người ra đầy mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng có khúc mắc đối với con nối dõi, Trương Hiển Năng thân là Đại Tổng quản nên rất rõ ràng, nếu không cũng không có khả năng từ vương phủ đến hậu cung, một cái loại hắn cũng không chịu giữ.

Quả nhiên cảm xúc của Hoàng thượng không thích hợp, lúc thượng triều nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, bắt được một lỗi sai liền mắng các quan viên liên quan đến mức máu chó phun đầy đầu.

Một đám cụp mi rũ mắt, thuận theo giống như cừu con.

Hoàng thượng không giống với Tiên hoàng ngoài mềm trong cứng, hắn là trong cứng ngoài cũng cứng, có gì bất mãn liền nói thẳng, hơn nữa miệng quá độc, nói có sách, mách có chứng làm Hàn Lâm Viện Đại học sĩ đều sợ run trong lòng.

Chờ hạ triều, có người túm được Trương Đại Tổng quản, nói bóng nói gió mà dò hỏi Hoàng thượng làm sao vậy.

"Còn có thể làm sao nữa, tối hôm trong cung xảy ra chuyện gì, các vị đại nhân đều đã rõ ràng. Cô nương Lâm gia nửa đêm bị đuổi ra ngoài, Hoàng thượng tức giận." Trương Hiển Năng tất nhiên là không dám dấu diếm, nếu không nói có khi đám triều thần này nuốt sống hắn mất.

"Ta nghe nói là ở Thưởng Đào các bị đuổi ra ngoài, cô nương Lâm gia sao lại chạy đến chỗ Đào Uyển nghi chứ?" Có người tin tức linh thông, tất nhiên muốn thám thính một chút nội tình.

"Ngài đừng nói nữa, tối hôm qua Đào Uyển nghi cũng chịu ủy khuất, vị Lâm gia kia khá lợi hại." Trương Hiển Năng ở loại thời điểm này, vẫn là bảo vệ Tần Phiên Phiên.

Hoàng thượng đã không truy cứu Đào Uyển nghi, nếu hắn dám nói hươu nói vượn, vậy đến lúc đó chính hắn sẽ chết chắc.

Kiểu trả lời nửa thật nửa giả này của hắn, lập tức làm cho mấy triều thần này bổ não đến mức không ngừng được, nhận được đáp án chính xác, mới hơi yên lòng một chút.

---

Lúc Tần Phiên Phiên tỉnh ngủ, giống như thường gọi người đi vào hầu hạ nàng, nhưng mà gọi nửa ngày, lại không có một người nào trả lời.

Nàng lập tức ở trên giường bò dậy, vừa lật màn trướng lên vừa oán giận: "Người đều đi đâu hết rồi, tối hôm qua sợ bóng sợ gió một trận, không phải Hoàng thượng đã bị ta lừa ——"

Nàng còn chưa nói hết lời, lập tức liền thấy ngôi cửu ngũ đại mã kim đao[3] ngồi ở đối diện, nam nhân cong môi, cười như không cười mà nhìn nàng, thấp giọng nói: "Lừa?"

[3] 大马金刀: hào sảng, khí phái.

Tần Phiên Phiên rất muốn tát cái miệng thối này của mình, sao lại cảm thấy ở trên địa bàn của mình liền muốn làm gì thì làm, Cẩu Hoàng đế đang bày ở trước mặt nàng đấy.

"Tần thiếp dỗ ngài dỗ đến thật vui vẻ, Hoàng thượng, tần thiếp vừa mở mắt liền nhớ ngài." Nàng để chân trần vểnh mông, liền vọt tới phía trước muốn ôm hắn.

Kết quả bị Hoàng thượng lạnh nhạt cự tuyệt, hắn duỗi tay ngăn nàng lại, thấp giọng hỏi: "Sáng nay ngươi nói về sau sinh hài tử gọi tên là gì cơ?"

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút phản ứng không kịp: "Tần thiếp mới vừa uống canh tránh thai xong, cho dù qua ba năm, ngài cũng không muốn cho tần thiếp sinh mà."

Tiêu Nghiêu lạnh mặt nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nghĩ vòng lại, cộng với rối rắm từ tối hôm qua đến bây giờ, cả lúc thượng triều cũng không vứt bỏ được chuyện bị Tháp Tháp Lý Thiên Vương đội nón xanh, bây giờ mới xem như hành quân lặng lẽ[4].

[4] 偃旗息鼓: so sánh sự tình bỏ dở, hoặc thanh thế yếu bớt.

Tần Phiên Phiên nhân lúc hắn đang phát ngốc, chen lên ôm ôm hắn.

Con cún này mỗi ngày vuốt thuận lông xong, đều bị thuận đến nghiện.

Nhị Cẩu Tử nhà bọn họ cực kỳ thông minh, ra cửa đi dạo đều không cần nàng phải tự mình ra trận, giao cho Trương Đại Tổng quản tất cả đều thu phục được, lúc trở lại bên người nàng, lại là một con cún ngoan!

Huống chi hôm nay cẩu Hoàng đế còn chưa thay triều phục ra, ăn mặc phải gọi là tư thế oai hùng bừng bừng, thật muốn cởi long bào xuống để lót trên mặt đất chơi một trận "thuyền nhỏ nhẹ nhàng điên cuồng lắc lư".

"Đi giày!" Hắn vừa cúi đầu liền thấy ngón chân nàng lộ ra bên ngoài vẫn luôn co lại, chắc là lạnh, liền véo eo nàng một cái.

Tần Phiên Phiên đang chuẩn bị đi xỏ giày, tầm mắt vừa chuyển, liền lôi kéo tay hắn tới chỗ đặt giày thêu.

"Hoàng thượng, khó khăn lắm ngài mới tới một lần, hay là giúp tần thiếp chọn một đôi đi?"

Trước mắt bày mấy đôi giày thêu, Tần Phiên Phiên sửa sang lại đồ đạc, những thứ không thích đều cất hết vào trong rương, xong xuôi nàng ra lệnh cho cung nhân bày hết ra, bao gồm cả xiêm y cùng váy sam.

Chỉnh chỉnh tề tề, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, đồng thời cũng biểu hiện được mức độ nàng được sủng ái, trên cơ bản một tháng hai lần Thượng Phục cục đưa tới đồ mới cùng giày thêu, mỗi lần đều là vài bộ.

Tiêu Nghiêu bị nàng lôi kéo như vậy, để chọn trang phục cho nàng từ đầu đến chân, ngôi cửu ngũ từ trước đến nay không có kiên nhẫn với mấy việc nhỏ này của nữ nhân, nhưng mà không chịu nổi Đào Uyển nghi biết nói chuyện lại làm nũng, vừa chọn được một món cũng có thể khen Hoàng thượng lên tận trời.

Đến lúc ngôi cửu ngũ tự mình cài trâm cho nàng, Trương Hiển Năng đã khám phá ra hồng trần.

Hắn cảm thấy Cẩu Hoàng đế mình nuôi gần ba mươi năm, rốt cuộc muốn đổi chủ rồi, Đào Uyển nghi, hy vọng về sau ngươi đối xử với hắn tốt một chút!

---

Bên trong Duyên Thọ cung, Cao Thái hậu ngồi ở ghế phượng, đầu đầy châu ngọc, xinh đẹp vô cùng.

Mà Minh Quý phi thì ở phía dưới, lòng đầy căm phẫn mà oanh tạc Tần Phiên Phiên.

"Thái hậu nương nương, ngài nhất định phải thay thần thiếp làm chủ. Ta giao muội muội cho Đào Uyển nghi, nàng đã đồng ý thật tốt, kết quả nửa đêm Hoàng thượng liền đưa nàng trở về. Sáng sớm hôm nay nương ta liền đưa lời nhắn lại đây, nói là muội muội ở nhà muốn treo cổ tự vẫn! Đào Uyển nghi nàng chính là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nếu lúc trước nàng không tình nguyện, trực tiếp nói với thần thiếp là được, việc gì phải đồng ý rồi lại đi chơi trò hai mặt này chứ, đường muội của thần thiếp thật khổ mà!"

Minh Quý phi khóc sướt mướt, nói đến nước miếng tung bay, cũng vì Đào Uyển nghi không ở đây, nên nàng mới có thể tận tình mà hắt nước bẩn.

Cao Thái hậu một tay chống cằm, vẫn luôn nửa cúi đầu cũng không biết đang làm gì, tóm lại không giống như là đang nghiêm túc nghe nàng ta nói.

Thật ra là bà thấy phiền đến không chịu được, lúc mấy phi tần của Tiên hoàng thao thao bất tuyệt[5], bà đều không thích nghe, cũng không phải đang khen bà, có cái gì hay mà nghe chứ.

[5] nói mãi không ngừng.

Trong tay bà cầm một cái gương đồng đặt ở trên đùi, đây là sứ thần phiên bang tiến dâng lên, vừa lúc bị bà lấy tới.

Hôm nay bà cũng thật xinh đẹp, Phiên Phiên đem kinh nghiệm chải tóc truyền hết cho cung nữ, bây giờ cho dù Phiên Phiên không tới thỉnh an, bà cũng có thể đẹp như thiên tiên.

Châu thoa này tay nghề không tồi, chờ lát nữa phải thưởng, bộ diêu này cũng đẹp, chờ lát nữa......

"Thái hậu nương nương, ngài phải thay thần thiếp làm chủ." Minh Quý phi kêu khóc một tiếng, đánh thức Cao Thái hậu đang trong trạng thái hãm sâu vào mỹ nhan của mình chính mình lại.

Bà bất mãn nhíu nhíu mày, vẫy vẫy tay nói: "Nói xong chưa? Nói xong thì đến người tiếp theo."

"Thái hậu nương nương!" Minh Quý phi đột nhiên gào lên với bà.

Cao Thái hậu run rẩy, tay run lên liền ném gương xuống mặt đất, ngay lập tức liền vỡ thành vụn.

"Choang" một tiếng giòn vang, toàn bộ trong điện đều lâm vào yên tĩnh giống như chết, ai cũng không nghĩ đến Cao thái hậu còn ẩn dấu một mặt gương.

Lúc Tiêu Nghiêu cùng Tần Phiên Phiên đến, liền thấy được cảnh tượng như vậy.

Cao Thái hậu ngồi xổm trên mặt đất, duỗi tay đi nhặt gương của bà, vừa nhặt vừa đỏ hốc mắt, lại không chịu rớt nước mắt.

"Mẫu hậu." Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, lập tức gọi một tiếng, bước nhanh đi về phía bà.

Nghe được thanh âm của hắn, Cao Thái hậu quay đầu lại, thấy chỗ dựa của mình tới, lập tức rơi nước mắt.

"Muốn Muốn, gương của ta vỡ rồi."

Nàng gọi chính là nhũ danh của Hoàng thượng, lúc đầu người trong điện cũng chưa kịp phản ứng, tận đến lúc Hoàng thượng tiến lên phía trước nhẹ giọng trấn an bà, Cao Thái hậu nhào vào trong lòng ngực hắn vừa khóc vừa gọi hắn từng tiếng Muốn Muốn, mọi người mới hiểu được.

"Đều do nàng, nàng vẫn luôn nói xấu Phiên Phiên, ai gia không muốn nghe, ai gia liền muốn soi gương......" Bà vừa nói vừa lên án Minh Quý phi.

Lúc Minh Quý phi thấy Tần Phiên Phiên tiến vào, liền vẫn luôn dùng ánh mắt hung dữ đánh giá nàng, Tần Phiên Phiên lại cười ôn nhu với nàng ta, chẳng qua mày khẽ nhếch, mang theo mười phần ý khiêu khích.

"Thái hậu thứ tội, gương của ngài thần thiếp bồi thường cho ngài mười cái. Chỉ là Đào Uyển nghi làm chuyện như thế, ngài không thể mặc kệ. Ngài nhìn xem, hôm nay một thân trang phục này của nàng, khắp nơi đều không hợp quy củ, giày tơ vàng với phân vị của nàng sao có thể đi được, áo lụa tay rộng trên người, lẫn cả màu đỏ, nàng chẳng qua chỉ là Từ tứ phẩm Uyển nghi nhưng lại dựa theo quy cách trang điểm của Hoàng hậu để trang điểm cho chính mình. Hoàng thượng, Thái hậu, hai người cũng không thể bao che cho nàng, nếu không không khí hậu cung này còn duy trì tiếp tục kiểu gì được?"

Minh Quý phi đã sớm nhìn một vòng quần áo trang điểm của nàng, phát hiện hôm nay Tần Phiên Phiên rất cả gan làm loạn, lại dám khắp nơi đều không ổn thoả.

Tần Phiên Phiên tuy làm người bừa bãi, nhưng trên cơ bản ở phương diện quần áo, trang điểm khống chế rất nghiêm cẩn, trước nay đều không để người bắt được chỗ sai lầm, lần này chính là cơ hội khó có được, Minh Quý phi tự nhiên phải bắt được.

"Trẫm chọn, ngươi có ý kiến?" Tiêu Nghiêu không kiên nhẫn nghe nàng ta nói xong, chỉ dùng một câu liền ngăn chặn miệng nàng ta lại.

Minh Quý phi mở miệng giống như còn muốn nói cái gì, cả người lại sững sờ tại chỗ, một chữ cũng không thốt ra được.

Trong đầu nàng có vô số câu có thể ép chết Tần Phiên Phiên, nhưng mà Hoàng thượng mở kim khẩu, những lời này liền giống như trở thành trò cười, toàn bộ chỉ có thể đọng lại dưới đáy lòng, khó chịu chỉ có chính nàng.

Tần Phiên Phiên cong môi cười, dương cao giọng nói: "Minh Quý phi vẫn là không cần vọng tưởng dùng người khác để dời đi tầm mắt, gương của Thái hậu nương nương ngài sao có thể đền nổi. Tần thiếp đã từng nhìn qua mặt gương kia, đó là mặt ma kính, bởi vì dùng nó soi ra được đẹp nhất, trên đời này không còn có mặt gương nào có thể có tác dụng như vậy được nữa!"

Nàng vừa dứt lời, Cao Thái hậu liền kích động mà đồng ý: "Đúng vậy, ai gia soi mặt gương kia thấy thế nào cũng đẹp, ngươi không đền nổi!"

---

Tác giả có lời muốn nói:Tần Phiên Phiên: Muốn Muốn? Thật là phù hợp với nhũ danh của Hoàng thượng, giống như gọi cẩu vậy.

Hình ảnh ma kính

Hình ảnh ma kính

Chapter
1 Chương 1: Tần gia có nữ
2 Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
3 Chương 3: Nửa đêm tiến cung
4 Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
5 Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
6 Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
7 Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
8 Chương 8: Móng vuốt
9 Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
10 Chương 10: Ngọc hoàng đại đế
11 Chương 11: Long tinh phù hộ
12 Chương 12: Chân long tể tể[1]
13 Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
14 Chương 14: Có Đào không thưởng
15 Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
16 Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
17 Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
18 Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
19 Chương 19: Cực phẩm nhân gian
20 Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
21 Chương 21: Lấy chết tạ tội
22 Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
23 Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
24 Chương 24: Ngài ôm ta một cái
25 Chương 25: Lại diễn tuồng
26 Chương 26: Không biết xấu hổ
27 Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
28 Chương 28: Dỗ cẩu hoàng đế
29 Chương 29: Diễn tinh làm nũng
30 Chương 30: Ma kính vỡ nát
31 Chương 31: Hoàng thượng trách tội
32 Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
33 Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
34 Chương 34: Hiền thê lương mẫu
35 Chương 35: Tinh trung báo quốc
36 Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
37 Chương 37: Canh Sâm
38 Chương 38: Uyển nghi trật eo
39 Chương 39: Chuyện gấp giấy
40 Chương 40: Tần thiếp thua
41 Chương 41: Nắm giấy lớn
42 Chương 42: Tình huống đột biến
43 Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
44 Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
45 Chương 45: Đau đau bay đi nào!
46 Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
47 Chương 47: Sáu sáu đại thuận
48 Chương 48: Đánh lén hội đồng
49 Chương 49: Một hồi trò khôi hài
50 Chương 50: Diễn tinh giải thích
51 Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
52 Chương 52: Cẩu tử bị cắn
53 Chương 53: Đoàn người uống gió
54 Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
55 Chương 55: Hai người làm hòa
56 Chương 56: Đến thăm Thái hậu
57 Chương 57: Một cây đào
58 Chương 58: Cây đào và chó
59 Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
60 Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
61 Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
62 Chương 62: Đẹp thật sự
63 Chương 63: Phu nhân tiến cung
64 Chương 64: Thử lòng người
65 Chương 65: Thái hậu dạy con
66 Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
67 Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
68 Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
69 Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
70 Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
71 Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
72 Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
73 Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
74 Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
75 Chương 75: Ta định đoạt
76 Chương 76: Vu oan
77 Chương 77: Biếm lãnh cung
78 Chương 78: Trực tiếp động thủ
79 Chương 79: Giả mang thai bị lộ
80 Chương 80: Tranh cãi đúng sai
81 Chương 81: Tần Kiêu sinh non
82 Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
83 Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
84 Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
85 Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
86 Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
87 Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
88 Chương 88: Mị Nương Võ thị
89 Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
90 Chương 90: An ủi Cẩu tử
91 Chương 91: Huân hương khác thường
92 Chương 92: Bắt đầu trù tính
93 Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
94 Chương 94: Bay ở trên giường
95 Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
96 Chương 96: Lộ ra dấu vết
97 Chương 97: Tê liệt trên giường
98 Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
99 Chương 99: Phiên Phiên có thai
100 Chương 100: Lại viết cam đoan
101 Chương 101: Chúc Mẫn
102 Chương 102: Phản ứng thai nghén
103 Chương 103: Liễu Âm uống gió
104 Chương 104: Hồi cung sơ sài
105 Chương 105: Ngươi tới ta đi
106 Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế
107 Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
108 Chương 108: Đưa ra hình phạt
109 Chương 109: Hoàng thượng phát uy
110 Chương 110: Đâm sau lưng
111 Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
112 Chương 112: Đón mừng quý tử
113 Chương 113: Vui lên cho trẫm
114 Chương 114: Vô lương tâm
115 Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
116 Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
117 Chương 117: Sự tình bại lộ
118 Chương 118: Đầy tháng
119 Chương 119: Hai phần thưởng
120 Chương 120: Ác mộng bắt đầu
121 Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
122 Chương 122: Bước vào lãnh cung
123 Chương 123: Mở tiệc ăn tết
124 Chương 124: Năm mới đã đến
125 Chương 125: Mùng một đầu năm
126 Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
127 Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
128 Chương 128: Mềm lòng với nàng
129 Chương 129: Thích ai nhất!
130 Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
131 Chương 131: Lại thấy nón xanh
132 Chương 132: Âm mưu lớn
133 Chương 133: Bày kế lấy thư
134 Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
135 Chương 135: Bị đét mông
136 Chương 136: Phiên Phiên bố trí
137 Chương 137: Bắt đầu tính sổ
138 Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
139 Chương 139: Liên lụy nhiều người
140 Chương 140: Cẩu tử thông báo
141 Chương 141: Ác mộng
142 Chương 142: Trò chơi khác thường
143 Chương 143: Làm ầm ĩ
144 Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
145 Chương 145: Phong Hậu đại điển
146 Chương 146: Mời ba ly rượu
147 Chương 147: Phiên phiên uống say
148 Chương 148: Viết ý chỉ
149 Chương 149: Thu săn bắt đầu
150 Chương 150: Lý do khó nói
151 Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
152 Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
153 Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
154 Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
155 Chương 155: Vệ Tình mất tích
156 Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
157 Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
158 Chương 158: Vệ Tình chết
159 Chương 159: Muốn lập Thái tử
160 Chương 160: Đoạn tụ
161 Chương 161: Muốn nàng đẹp
162 Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
163 Chương 163: Có người hành thích
164 Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
165 Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
166 Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
167 Chương 167: Thái Hân chết
168 Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
169 Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
170 Chương 170: Đường đến sinh tử
171 Chương 171: Cảnh Vương đền tội
172 Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
173 Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
174 Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
175 Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai
176 Chương 176: Say rượu
177 Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo
Chapter

Updated 177 Episodes

1
Chương 1: Tần gia có nữ
2
Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
3
Chương 3: Nửa đêm tiến cung
4
Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
5
Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
6
Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
7
Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
8
Chương 8: Móng vuốt
9
Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
10
Chương 10: Ngọc hoàng đại đế
11
Chương 11: Long tinh phù hộ
12
Chương 12: Chân long tể tể[1]
13
Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
14
Chương 14: Có Đào không thưởng
15
Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
16
Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
17
Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
18
Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
19
Chương 19: Cực phẩm nhân gian
20
Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
21
Chương 21: Lấy chết tạ tội
22
Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
23
Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
24
Chương 24: Ngài ôm ta một cái
25
Chương 25: Lại diễn tuồng
26
Chương 26: Không biết xấu hổ
27
Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
28
Chương 28: Dỗ cẩu hoàng đế
29
Chương 29: Diễn tinh làm nũng
30
Chương 30: Ma kính vỡ nát
31
Chương 31: Hoàng thượng trách tội
32
Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
33
Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
34
Chương 34: Hiền thê lương mẫu
35
Chương 35: Tinh trung báo quốc
36
Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
37
Chương 37: Canh Sâm
38
Chương 38: Uyển nghi trật eo
39
Chương 39: Chuyện gấp giấy
40
Chương 40: Tần thiếp thua
41
Chương 41: Nắm giấy lớn
42
Chương 42: Tình huống đột biến
43
Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
44
Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
45
Chương 45: Đau đau bay đi nào!
46
Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
47
Chương 47: Sáu sáu đại thuận
48
Chương 48: Đánh lén hội đồng
49
Chương 49: Một hồi trò khôi hài
50
Chương 50: Diễn tinh giải thích
51
Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
52
Chương 52: Cẩu tử bị cắn
53
Chương 53: Đoàn người uống gió
54
Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
55
Chương 55: Hai người làm hòa
56
Chương 56: Đến thăm Thái hậu
57
Chương 57: Một cây đào
58
Chương 58: Cây đào và chó
59
Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
60
Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
61
Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
62
Chương 62: Đẹp thật sự
63
Chương 63: Phu nhân tiến cung
64
Chương 64: Thử lòng người
65
Chương 65: Thái hậu dạy con
66
Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
67
Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
68
Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
69
Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
70
Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
71
Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
72
Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
73
Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
74
Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
75
Chương 75: Ta định đoạt
76
Chương 76: Vu oan
77
Chương 77: Biếm lãnh cung
78
Chương 78: Trực tiếp động thủ
79
Chương 79: Giả mang thai bị lộ
80
Chương 80: Tranh cãi đúng sai
81
Chương 81: Tần Kiêu sinh non
82
Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
83
Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
84
Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
85
Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
86
Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
87
Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
88
Chương 88: Mị Nương Võ thị
89
Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
90
Chương 90: An ủi Cẩu tử
91
Chương 91: Huân hương khác thường
92
Chương 92: Bắt đầu trù tính
93
Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
94
Chương 94: Bay ở trên giường
95
Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
96
Chương 96: Lộ ra dấu vết
97
Chương 97: Tê liệt trên giường
98
Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
99
Chương 99: Phiên Phiên có thai
100
Chương 100: Lại viết cam đoan
101
Chương 101: Chúc Mẫn
102
Chương 102: Phản ứng thai nghén
103
Chương 103: Liễu Âm uống gió
104
Chương 104: Hồi cung sơ sài
105
Chương 105: Ngươi tới ta đi
106
Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế
107
Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
108
Chương 108: Đưa ra hình phạt
109
Chương 109: Hoàng thượng phát uy
110
Chương 110: Đâm sau lưng
111
Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
112
Chương 112: Đón mừng quý tử
113
Chương 113: Vui lên cho trẫm
114
Chương 114: Vô lương tâm
115
Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
116
Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
117
Chương 117: Sự tình bại lộ
118
Chương 118: Đầy tháng
119
Chương 119: Hai phần thưởng
120
Chương 120: Ác mộng bắt đầu
121
Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
122
Chương 122: Bước vào lãnh cung
123
Chương 123: Mở tiệc ăn tết
124
Chương 124: Năm mới đã đến
125
Chương 125: Mùng một đầu năm
126
Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
127
Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
128
Chương 128: Mềm lòng với nàng
129
Chương 129: Thích ai nhất!
130
Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
131
Chương 131: Lại thấy nón xanh
132
Chương 132: Âm mưu lớn
133
Chương 133: Bày kế lấy thư
134
Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
135
Chương 135: Bị đét mông
136
Chương 136: Phiên Phiên bố trí
137
Chương 137: Bắt đầu tính sổ
138
Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
139
Chương 139: Liên lụy nhiều người
140
Chương 140: Cẩu tử thông báo
141
Chương 141: Ác mộng
142
Chương 142: Trò chơi khác thường
143
Chương 143: Làm ầm ĩ
144
Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
145
Chương 145: Phong Hậu đại điển
146
Chương 146: Mời ba ly rượu
147
Chương 147: Phiên phiên uống say
148
Chương 148: Viết ý chỉ
149
Chương 149: Thu săn bắt đầu
150
Chương 150: Lý do khó nói
151
Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
152
Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
153
Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
154
Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
155
Chương 155: Vệ Tình mất tích
156
Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
157
Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
158
Chương 158: Vệ Tình chết
159
Chương 159: Muốn lập Thái tử
160
Chương 160: Đoạn tụ
161
Chương 161: Muốn nàng đẹp
162
Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
163
Chương 163: Có người hành thích
164
Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
165
Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
166
Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
167
Chương 167: Thái Hân chết
168
Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
169
Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
170
Chương 170: Đường đến sinh tử
171
Chương 171: Cảnh Vương đền tội
172
Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
173
Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
174
Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
175
Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai
176
Chương 176: Say rượu
177
Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo