Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ

Vu Nhai làm sao có thời gian quản hắn thì thầm nói cái gì.

Biểu muội? Đáng chết. Không phải gia hỏa này thấy mình không báo thù cho hắn, nên truyền phần chấp niệm này đi, thế nào lại gọi biểu muội này tới chứ? Vậy mình phải làm gì bây giờ?

- Xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp cũ, giả vờ mất trí nhớ.

Vu Nhai hít một hơi thật sâu. Hắn đã nghĩ tới chuyên tiểu tử này sẽ có người thân bằng hữu. Chỉ có điều hai tháng qua, hắn cũng không thấy có người nào tới tìm, cho nên không lưu ý lắm.

Có lẽ tiểu tử này giống mình kiếp trước là một cô nhi. Hiện tại xem ra là hắn một kẻ tình nguyện ở riêng.

Về phòng trong, thu thập đồ đạc một chút, soi gương khiến gương mặt này lộ vẻ chất phác hơn một chút, sau đó Vu Nhai lấy hết dũng khí đi ra đại viện. Đúng lúc này, hắn thấy một vị thiếu nữ dùng khăn che mặt đang đi tới. Đường cong trên thân thể nàng thật rõ nét, lại là một dáng người khiến người ta muốn phun máu. Nữ nhân thế giới này thật đúng là sâu không lường được. Chỉ có điều chẳng lẽ bây giờ vẫn còn lưu hành mốt che mặt sao?

Chính là nàng. Đúng vậy. Rất nhanh Vu Nhai liền thấy được biểu tình nàng sửng sốt. Rõ ràng nàng nhận ra mình. Hắn không chút do dự, bước chân nhanh hơn đi tới trước, sau đó ôm chặt lấy thiếu nữ kia, kêu lên:

- Biểu muội, đã lâu không gặp biểu muội, cuối cùng muội đã đến thăm ta. Nhưng ta hiện tại ngay cả muội cũng không nhận ra được. Ta… ta mất trí nhớ. Biểu ca vô dụng, biểu ca thật vô dụng.

Vu Nhai giả vờ khóc nức nở, trong lòng lại có chút hạ lưu, phán đoán các số đo trên người vị biểu muội này.

Dùng ý nghĩ quân nhân của hắn kiếp trước tiến hành phân tích toàn bộ phương vị, cuối cùng phát hiện ra vị biểu muội này quá kinh người, quá nóng bóng, quá bốc lửa. Cũng không biết ở thế giới này, họ hàng gần có thể kết hôn với nhau hay không?

- Buông ra. Ngươi đúng là tên hỗn đản vô sỉ hạ lưu!

Một tiếng thét chói tai vang lên ở bên tai Vu Nhai. Vị biểu muội dáng người bốc lửa hung hăng đẩy Vu Nhai ra.

Vu Nhai có chút sững sờ.

Tại sao giọng nói này lại có chút quen thuộc như vậy? Trong lòng hắn chợt cảnh giác, nhanh tay lẹ mắt quan sát. Trong nháy mắt khi vị biểu muội này vừa đẩy hắn ra, hắn tiện tay kéo cái khăn che mặt nàng. Ngay lập tức, hai mắt Vu Nhai trợn tròn nhìn:

- Là nàng sao?

- Đồ lưu manh đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Xuất hiện ở trước mặt Vu Nhai chính là nữ tặc hôm qua đã vào thành. Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi cửa thành, nữ tặc này càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không ngừng bốc lên. Nhiệm vụ quan trọng như vậy, không ngờ trong nháy mắt khi vừa vào thành, thiếu chút nữa thì bị hủy. Chủ yếu nhất vẫn là gia hỏa này đang sờ mó trên người mình. Từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ nam nhân nào chạm qua thân thể mình. Đến tay cũng không chạm được mấy lần nói gì tới vị trí riêng tư như dưới bụng. Nếu như móng vuốt của hắn lại duỗi dài ra một chút, còn không phải sẽ sờ tới...

Không được, nhất định không thể bỏ qua cho hắn được. Nếu không mình chẳng còn tâm trạng để thi thành nhiệm vụ.

Nữ tặc biết chuyện lần này rất quan trọng. Nhưng đối phương chỉ là một tiểu binh thủ thành nho nhỏ, dựa vào ngụy trang của mình, sẽ không có vấn đề gì. Cho dù có giết chết hắn cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào để ý tới.

Sáng sớm nàng liền đến trước cửa đại viện của phòng thủ thành, chuẩn bị giả dạng làm người thân của hắn, dụ dỗ hắn ra ngoài. Nhưng ai biết được, mình vừa mới đến trước cửa, khi đang tìm người truyền lời thì gia hỏa này đi ra. Nàng tránh cũng không thể tránh được, đang muốn ra tay. Nhưng nàng không nghĩ tới, tên khốn kiếp đáng chết này lại nhào tới, ôm chặt lấy nàng. Nàng là ma pháp sư, cũng không phải người Huyền Binh. Khi bị hắn ôm như vậy, lại hoàn toàn không có cách nào thoát ra được.

Điều càng làm cho nàng khiếp sợ hơn chính là, tiểu tử này làm sao biết được mình sắp tới. Hắn sao biết được mình định giả dạng làm biểu muội của hắn, tới dụ dỗ hắn. Hắn đã sớm biết, hắn cố ý chờ mình ở chỗ này sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vô cùng khủng hoảng. Lẽ nào hắn biết được hành tung của mình?

Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua bị hắn phát hiện, trong lúc nhất thời không ngờ nàng bỏ quên biểu tình trên mặt Vu Nhai, buông lời độc ác, sau đó phi thân ra ngoài. Trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng thở dài khe khẽ. Trong chớp mắt nàng biến mất khỏi tầm mắt của Vu Nhai, để lại Vu Nhai đang ngơ ngác.

- Mẹ nó, không ngờ nữ tặc này vẫn chưa từ bỏ ý định. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn một chút!

Qua một lúc lâu, Vu Nhai mới kịp phản ứng. Hắn cười khổ nói:

- Thôi đi, không có biểu muội gì cũng tốt, có thể lại một mình thoải mái.

- Biểu ca, hai tháng qua biểu ca sống rất ung dung tự tại nhỉ?

Ngay thời điểm Vu Nhai vừa thở phào nhẹ nhõm, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói. Thân thể Vu Nhai chợt ngẩn ngơ, người cứng đờ từ từ quay sang. Ngay lập tức mắt hắn liền sáng ngời. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mặc áo màu trắng, váy màu đen dài tới đầu gối đứng ở nơi đó. Nàng thực sự có dáng vẻ 16 tuổi, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ. Chỉ có điều có chút khó coi. Dù vóc người nàng cũng xinh xắn đáng yêu, ngực có hơi nổi lên, nhưng không phải lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Đúng hơn là thuộc loại bình thường.

- Biểu muội, xin lỗi, ta mất trí nhớ, ngay cả muội cũng nhận lầm!

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lúng ta lúng túng nói.

- Vì sao hai tháng qua biểu ca không trở về nhà. Biểu ca có biết hiện tại cô cô không thể không có biểu ca hay không? Sao biểu ca lại nhẫn tâm để cô cô len lén rơi lệ. Cho dù không trở về nhà cũng phải nhờ người ta nhắn về một câu chứ? Bình thường một tháng biểu ca chí ít cũng quay về hai lần. Quy luật như vậy sao có thể sửa loạn được?

- Cái này, biểu muội, ta...

- Biểu ca đừng nói tới chuyện vớ vẩn như mất trí nhớ gì đó nữa. Chuyện như vậy chỉ tồn tại ở trong thế giới cổ tích. Lý do này thật sự quá dở. Chúng ta đều biết biểu ca nhận phải đả kích rất lớn, nhưng lẽ nào cô cô bị đả kích nhỏ hơn? Biểu ca là nam tử hán. Biểu ca chính là trời của cô cô. Chẳng lẽ biểu ca muốn tiếp tục như thế sao? Ba năm trước đây, lúc ngươi trở lại rõ ràng có thể tiến vào học viện học tập. Cho dù không có Huyền Binh nhập thể, cũng có thể học tập thứ khác như thợ rèn, dược sư, thần sư thậm chí là ma pháp. Nhưng biểu ca lại ở chỗ này làm binh sĩ thủ thành hết ba năm, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy. Biểu ca không có họ Độc Cô sẽ chết sao? Lẽ nào dòng học Độc Cô quan trọng hơn mẫu thân sao?

Trên đường phố Bắc Đấu Thành vô cùng nhộn nhịp, còn có vô số học sinh Bắc Đấu đi lại. Quái thú các loại cũng không phải trường hợp hiếm thấy. Xung quanh, các cửa hàng buôn bán đủ loại, tạo thành một bức tranh phồn vinh.

Trong đó có một đôi nam nữ đi ở bên đường. Không ngờ đó chính là Vu Nhai cùng biểu muội của hắn Vu Tiểu Dạ. Trên đường đi, ánh mắt Vu Tiểu Dạ nhìn Vu Nhai càng ngày càng bất mãn, càng ngày càng không cam lòng. Đó là một loại biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép. Chỉ có điều Vu Nhai bị nàng mắng, lại không hiểu gì cả. Hắn giống như hũ nút. Điều duy nhất hắn biết chính là Vu Tiểu Dạ cũng là học sinh mới nhập học của học viện Bắc Đấu, chỉ có 16 tuổi.

Trời ạ, thân thể này rốt cuộc sống có bao nhiêu uất ức, lại bị biểu muội nhỏ hơn hắn ba tuổi nhìn hắn với biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chứ?

- Đương nhiên là mẫu thân quan trọng hơn!

Vu Nhai suy nghĩ một chút đáp. Kiếp trước hắn không có mẫu thân, đối với người có mẫu thân từ trước đến nay đều hâm mộ đố kỵ. Thật ra lời này hoàn toàn không có nửa điểm giả dối.

- Biết mẫu thân quan trọng như vậy, sao còn chưa về nhà, còn để cô cô lo lắng cho biểu ca như vậy?

Vu Tiểu Dạ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Vu Nhai, tức giận nói:

- Phải tới lúc nào biểu ca mới có thể trưởng thành chứ? Biểu ca có biết gần dây Vu gia chúng ta xảy ra một chuyện, cô cô...

- Mẫu thân... thế nào?

- Thôi đi. Chờ tới khi biểu ca trở lại sẽ biết. Nói chung, sau này chỉ sợ cô cô thật sự phải nhờ biểu ca một mình chiếu cố. Nếu như biểu ca không tỉnh lại, vứt bỏ vinh quang của Độc Cô gia gì đó, như vậy sợ rằng cô cô sẽ vĩnh viễn không vui!

- Ta sẽ trở về. Vừa vặn mấy ngày nay ta không cần trực. Ta sẽ trở lại!

Vu Nhai gật đầu. Chỉ có điều hắn lại vô cùng hối hận. Hắn sợ rằng người mẫu thân này là người quen thuộc với thân thể này nhất, nếu chẳng may bị phát hiện vậy phải làm thế nào mới tốt đây. Chỉ có điều hắn cũng không thể không trở về. Nếu không sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.

Xem ra vẫn chỉ có một biện pháp, chính là tiến hành mất trí nhớ đến cùng.

- Tiểu Dạ, nhà của chúng ta ở chỗ nào?

Khi Vu Nhai hỏi ra lời này, liền thấy chân mày Vu Tiểu Dạ thoáng cái đã dựng ngược!

Chapter
1 Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2 Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3 Chương 3: Biểu muội
4 Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5 Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6 Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7 Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8 Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9 Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10 Chương 10: Thôn thiên kiếm
11 Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12 Chương 12: A, phi lễ
13 Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14 Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15 Chương 15: Vu thiên tuyết
16 Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17 Chương 17: Độc cô minh
18 Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19 Chương 19: Diệt tộc?
20 Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21 Chương 21: Người của Độc Cô gia
22 Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23 Chương 23: Chấp niệm phản công
24 Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25 Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26 Chương 26: Chưởng binh sư
27 Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28 Chương 28: Lên chức
29 Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30 Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31 Chương 31: Bão thần phong bạo
32 Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33 Chương 33: Nam nô thiếp thân
34 Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35 Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36 Chương 36: Thất tinh thần kích
37 Chương 37: Nhận được thần binh
38 Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39 Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40 Chương 40: Hắn chính là gian tế
41 Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42 Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43 Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44 Chương 44: Một tấm lệnh bài
45 Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46 Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47 Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48 Chương 48: Hồng đại bảo
49 Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50 Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51 Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52 Chương 52: Lại vào thư viện
53 Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54 Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55 Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56 Chương 56: Tổ kỳ binh
57 Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58 Chương 58: Dâm tặc
59 Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60 Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61 Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62 Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63 Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64 Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65 Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66 Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67 Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68 Chương 68: U linh thú
69 Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70 Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71 Chương 71: Cự môn doanh
72 Chương 72: Khinh người quá đáng
73 Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74 Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75 Chương 75: Dã nhân cường bạo
76 Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77 Chương 77: Mượn kiếm huynh
78 Chương 78: Giáo quan
79 Chương 79: Chợ động minh
80 Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81 Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82 Chương 82: Kiếm linh u hoang
83 Chương 83: Vòng tay màu trắng
84 Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85 Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86 Chương 86: Ba chiêu
87 Chương 87: Cầm tinh con rùa
88 Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89 Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90 Chương 90: Có sát khí
91 Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92 Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93 Chương 93: Ám sát
94 Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95 Chương 95: Có mắt không tròng?
96 Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97 Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98 Chương 98: Đồ vô sỉ
99 Chương 99: Bảng thứ hạng
100 Chương 100: Người phải nằm xuống
101 Chương 101: Tướng khí
102 Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103 Chương 103: Có mất mặt hay không?
104 Chương 104: Phi lễ
105 Chương 105: Ngươi gạt người
106 Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107 Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108 Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109 Chương 109: Búa phản nghịch
110 Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111 Chương 111: Lại xông vào
112 Chương 112: Ma thú hắc ám
113 Chương 113: Ngũ giai
114 Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115 Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116 Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117 Chương 117: Họp đội
118 Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119 Chương 119: Vị tiền bối kia
120 Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121 Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122 Chương 122: Rất nam nhân
123 Chương 123: Cự môn doanh
124 Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125 Chương 125: Mặt nạ
126 Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127 Chương 127: Thanh giác tê
128 Chương 128: Thanh tê vương
129 Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130 Chương 130: Lolyta bạo lực
131 Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132 Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133 Chương 133: Lột xác
134 Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135 Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136 Chương 136: Mùi vị nam nhân
137 Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138 Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139 Chương 139: Đột phá?
140 Chương 140: Ta là U Hoang
141 Chương 141: Lão tử không làm rùa
142 Chương 142: Thề không đội trời chung
143 Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144 Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145 Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146 Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147 Chương 147: Thử thách cuối cùng
148 Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149 Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150 Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2
Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3
Chương 3: Biểu muội
4
Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5
Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6
Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7
Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8
Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9
Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10
Chương 10: Thôn thiên kiếm
11
Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12
Chương 12: A, phi lễ
13
Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14
Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15
Chương 15: Vu thiên tuyết
16
Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17
Chương 17: Độc cô minh
18
Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19
Chương 19: Diệt tộc?
20
Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21
Chương 21: Người của Độc Cô gia
22
Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23
Chương 23: Chấp niệm phản công
24
Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25
Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26
Chương 26: Chưởng binh sư
27
Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28
Chương 28: Lên chức
29
Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30
Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31
Chương 31: Bão thần phong bạo
32
Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33
Chương 33: Nam nô thiếp thân
34
Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35
Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36
Chương 36: Thất tinh thần kích
37
Chương 37: Nhận được thần binh
38
Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39
Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40
Chương 40: Hắn chính là gian tế
41
Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42
Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43
Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44
Chương 44: Một tấm lệnh bài
45
Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46
Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47
Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48
Chương 48: Hồng đại bảo
49
Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50
Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51
Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52
Chương 52: Lại vào thư viện
53
Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54
Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55
Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56
Chương 56: Tổ kỳ binh
57
Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58
Chương 58: Dâm tặc
59
Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60
Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61
Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62
Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63
Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64
Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65
Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66
Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67
Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68
Chương 68: U linh thú
69
Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70
Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71
Chương 71: Cự môn doanh
72
Chương 72: Khinh người quá đáng
73
Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74
Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75
Chương 75: Dã nhân cường bạo
76
Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77
Chương 77: Mượn kiếm huynh
78
Chương 78: Giáo quan
79
Chương 79: Chợ động minh
80
Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81
Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82
Chương 82: Kiếm linh u hoang
83
Chương 83: Vòng tay màu trắng
84
Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85
Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86
Chương 86: Ba chiêu
87
Chương 87: Cầm tinh con rùa
88
Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89
Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90
Chương 90: Có sát khí
91
Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92
Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93
Chương 93: Ám sát
94
Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95
Chương 95: Có mắt không tròng?
96
Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97
Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98
Chương 98: Đồ vô sỉ
99
Chương 99: Bảng thứ hạng
100
Chương 100: Người phải nằm xuống
101
Chương 101: Tướng khí
102
Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103
Chương 103: Có mất mặt hay không?
104
Chương 104: Phi lễ
105
Chương 105: Ngươi gạt người
106
Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107
Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108
Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109
Chương 109: Búa phản nghịch
110
Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111
Chương 111: Lại xông vào
112
Chương 112: Ma thú hắc ám
113
Chương 113: Ngũ giai
114
Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115
Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116
Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117
Chương 117: Họp đội
118
Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119
Chương 119: Vị tiền bối kia
120
Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121
Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122
Chương 122: Rất nam nhân
123
Chương 123: Cự môn doanh
124
Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125
Chương 125: Mặt nạ
126
Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127
Chương 127: Thanh giác tê
128
Chương 128: Thanh tê vương
129
Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130
Chương 130: Lolyta bạo lực
131
Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132
Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133
Chương 133: Lột xác
134
Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135
Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136
Chương 136: Mùi vị nam nhân
137
Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138
Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139
Chương 139: Đột phá?
140
Chương 140: Ta là U Hoang
141
Chương 141: Lão tử không làm rùa
142
Chương 142: Thề không đội trời chung
143
Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144
Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145
Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146
Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147
Chương 147: Thử thách cuối cùng
148
Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149
Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150
Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi