Hoắc Cách cười vươn tay ra nắm tay Long Diệp Phương, áy náy nói:
- Hoắc Cách vì cân nhắc an nguy mới giấu diếm thân phận, mong điện hạ không trách tội.
Chu Vương định khách khí vài câu, Hồ Tiểu Thiên bên cạnh đã nói:
- Vương tử vì cân nhắc an nguy của mình, vậy an nguy của Điện hạ không cần quan tâm sao? Đáng tiếc cho Chu Vương thiên tuế từ xa ngàn dặm vượt núi băng ngàn đến Tây Xuyên nghênh đón, đổi lại không đủ một tấm lòng thành, thật làm lòng người lạnh.
Hắn vẫn đang ngồi trên ngựa, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường.
Ma Sa Lợi nói:
- Hồ đại nhân nói sai rồi, Vuơng tử giấu diếm thân phận cũng là do bất đắc dĩ. Chúng ta vốn tưởng Đại Khang mênh mông đại quốc, quốc thái dân an, đường này lẽ ra có thể bình an vô sự. Vào biên giới Đại Khang mới biết trên đường đạo tặc hoành hành, nguy hiểm khắp nơi, nguy cơ trùng trùng. Không dùng biện pháp kia khó chắc được Vương tử an toàn.
Một phen lời nói ra như khướu.
Hồ Tiểu Thiên dù sao cũng đã mang tiếng ác, dứt khoát đóng tròn vai ác nhân, cười lạnh nói:
- Người với người tương giao quan trọng nhất chính là lấy tâm thành đối đãi, nước với nước càng nên như vậy. Dù là các ngươi có chuyện bí mật khó nói, như vậy có thể thông báo cho Điện hạ. Chẳng lẽ ngươi còn lo Chu Vương điện hạ sẽ để lộ bí mật hay sao?
Ma Sa Lợi bị Hồ Tiểu Thiên làm cho á khẩu không trả lời được, trong lòng thầm nghĩ thằng nhãi này miệng lưỡi thật là sắc bén lợi hại.
Hoắc Cách ôm quyền nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Vị huynh đệ này nói rất đúng, Hoắc Cách làm việc không chu toàn, xin lỗi huynh đệ.
Không ngờ y có thể ôm quyền thi lễ với Hồ Tiểu Thiên
Hồ Tiểu Thiên nhìn động tác của Hoắc Cách, trong lòng thầm than, vị vương tử nước Sa Già này không hề tầm thường, tuy rằng có vẻ thô lễ nhưng có phần tâm kế, hiểu đạo lý của đại trượng phu có duỗi có co, so với Chu Vương khác biệt rõ ràng. Hồ Tiểu Thiên gây chuyện vừa rồi không phải muốn y thừa nhận thân phận hay sao, hiện tại đã đạt được mục đích, cư nhiên không cần tiếp tục bức bách. Hồ Tiểu Thiên xoay người xuống ngựa, hướng về Hoắc Cách trả lễ nói:
- Vương tử xin chớ trách, ta tính tình ngay thẳng, có sao nói vậy, đều không phải nhằm vào vương tử.
Hoắc Cách cười ha hả, bước đến cầm cổ tay của Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, dọc đường may mắn có người chiếu cố, tự đáy long ta rất cảm kích đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên biết rõ lời của y đều là hoang đường, hư tình giả ý, tuy nhiên nghe đúng là dễ chịu. Lại nhìn thấy Chu Vương đứng bên cạnh nhếch mép, đột nhiên hiểu rõ Chu vương kém xa vị vương tử Sa Già này, ngay cả một câu đường hoàng cũng không nói. Thời khắc mấu chốt, cao thấp đã phân biệt rõ ràng.
Hoắc Cách nhìn mọi người xung quanh nói:
- Nếu mọi việc đã rõ ràng, mọi người hay cứ hạ vũ khí. Hơn nữa chúng ta cùng chung mục đích, ngàn vạn lần không nên tổn thương hòa khí.
Chu Vương liền vội vàng đồng ý.
Hồ Tiểu Thiên thầm than, Chu Vương và Hoắc Cách đứng cùng một chỗ, bất luận thân cao hay khí phách đều bị đối phương áp chế, cả người lộ ra vẻ u ám, còn đâu phong độ của đại quốc.
Hoắc Cách nói:
- Chư vị huynh đệ, đã là giữa trưa, chúng ta làm cơm tại chỗ, để ta làm chủ, mời mọi người uống rượu ăn thịt.
Lời đàng hoàng cũng bị y nói, Chu Vương chỉ có thể gật đầu nói được, hoàn toàn biến thành một tiểu lâu la.
Hoắc Cách xoay người nói với Ma Sa Lơi:
- Đem tất cả dê béo giết ngay tại chỗ, bảo đầu bếp xuất toàn bộ bản lĩnh, làm một bữa trưa thịnh soạn tiếp đãi huynh đệ Đại Khang. Còn nữa, lấy hết rượu ngon nhất ra.
Chu Vương tại màn xung đột này chiếm thế thượng phong, lại thấy đối phương khẳng khái hào sảng, bực dọc trong lòng cũng vơi đi phân nửa.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên lại đoán được nguyên nhân đối phương hào phóng vậy, lúc trước sao không muốn lấy dê béo rượu ngon dùng chung? Nhất định là hiện tại gặp đường núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa xe ngựa đều bỏ lại, dê béo rượu ngon đã thành thừa thãi, không bằng tại chỗ dàn xếp cho bọn hắn một ân tình.
Chu Vương truyền lệnh nghỉ ngơi ở nơi bằng phẳng phía trước. Sứ đoàn Sa Già bên kia nhóm bếp làm cơm. Hoắc Cách lệnh cho tất cả đem dê béo ra giết thịt, đem một nửa chia cho Đại Khang, còn đích thân mời Chu Vương và Hồ Tiểu Thiên đến doanh trại y nâng cốc ngôn hoan.
Chu Vương không quen uống rượu lúa mạch, chỉ vài ly vào đã thấy đầu óc choáng váng. Hồ Tiểu Thiên thấy thế gọi người dìu gã về nghỉ ngơi. Hắn vốn định cùng gã cáo lui, tiếc là Hoắc Cách cứ khăng khăng giữ lại. Hồ Tiểu Thiên thịnh tình khó chối, tiếp tục ngồi xuống.
Hoắc Cách kia vẫn mang trang phục võ sĩ, nhưng y hiên ngang ngồi giữa một đám võ sĩ vẫn như hạc giữa bầy gà. Y nâng bát rượu lên trước mặt nói:
- Hồ đại nhận, chuyện hôm nay đều là do ta thất lễ. Chén rượu này ta kính cạn trước.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương tử điện hạ khách khí, ta không đảm đương nổi. Chén rượu này vẫn là nên cùng cạn.
Hắn bưng bát rượu không chịu thua kém, cùng Hoắc Cách cạn ly.
Hoắc Cách uống xong chén, lau khô vết rượu trên khóe môi, cười tủm tỉm:
- Hồ đại nhân, ta có thể nhận ra ngài là người tính tình trung trực, chúng ta tuy là lần đầu uống rượu nhưng cảm giác thật ăn ý.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ kẻ rậm râu này đúng là không thể khinh thường. Nhìn giống người lỗ mãng nhưng tâm tư kính đáo, tiến thoái có chừng, hơn nữa lời nói đẹp ý. Hắn cười nói:
- Ta cũng vậy.
Trong lòng thầm mắng, mẹ nhà ngươi, vừa nhìn đã biết tiếu lý tàng đao, muốn lừa ông đây đâu dễ dàng như vậy.
Hoắc Cách nói:
- Trong lòng ta luôn tự hỏi, phải chăng đại nhân đã sớm biết ta ở trong sứ đoàn?
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Hoắc Cách, cũng không trả lời câu hỏi của y.
Hoắc Cách lại nói:
- Hôm nay Hồ đại nhân là muốn ép ta hiện thân phải không?
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Vương tử điện hạ tuy là đổi sang trang phục võ sĩ bình thường, cố ý che giấu thân phận của mình nhưng khí thế sắc bén của mình lại không che giấu được.
Hắn chỉ đến cận vệ mặc võ sĩ phục bên cạnh y:
- Bọn họ và ngài đứng cùng một chỗ, ánh mắt đã lộ ra thân phận của ngài.
Hoắc Cách cười nói:
- Ta còn tưởng mình che đậy hoàn nào, mới nửa ngày đã bị các ngươi phát giác.
Y chậm rãi hạ bát rượu trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có phải ngươi đã nhận được nhắc nhở của Duy Tát?
Hồ Tiểu Thiên thầm khen người này lợi hại, không ngờ nhanh vậy đã đoán được thân phận của mình, bóc trần nguyên nhân thật sự, lắc đầu nói:
- Cô ta nói gì ta cũng không hiểu. Cho dù là cô ta nói cho ta thân phận của ngài, ta cũng không hiểu cô ta nói những gì.
Hoắc Cách theo hiểu hiện trên mặt Hồ Tiểu Thiên cũng không tìm được sơ hở nào. Hồ Tiểu Thiên là người khôn khéo, một lời hoàn toàn kín kẽ,, Hoắc Cách gât đầu nói:
- Vũ nữ kia cũng không tệ, phải không?
Hồ Tiểu Thiên nghe y nhắc tới Duy Tát, trong lòng thầm nghĩ: “Hoắc Cách với chuyện này hẳn là canh cánh trong lòng. Lễ vật vốn định ban cho Chu Vương nào ngờ lại rơi lên người hắn - một Huyện thừa cửu phẩm tép riu, theo họ nhất định là người tài không được trọng dụng rồi.” Hồ Tiểu Thiên cố ý ra vẻ đắn đo không tốt:
- Ừm…
Ý tứ thế nào để tự người suy nghĩ.
Thấy vẻ mặt sung sướng của Hồ Tiểu Thiên, Ma Sa Lợi hận đến răng hàm ngứa ngáy. Tên này được sung sướng còn khoe mẽ, không một chút hổ thẹn sao?
Hoắc Cách nói:
- Ta nghe nói hôm qua các ngươi bị bầy xà tập kích?
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng tên này dối trá. Tối hôm qua doanh trại hai bên gần nhau như vậy, lúc bị xà quần vây khốn, bọn họ lại ồn ào động tĩnh lớn như thế, sứ đoàn Sa Già lại có thể như không hay biết, cũng không đến tiếp viện. Người Sa Già đúng là chỉ biết giữ lấy mình. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không biết từ đâu ra nhiều rắn như vậy, không ít binh sĩ vì vậy mà mất mạng.
Hoắc Cách thở dài nói:
- Khi chúng ta thấy đi đến tiếp viện thì bầy rắn đã lui rồi. Nhắc đến chuyện này bổn vương thật áy náy, nếu không vì hộ tống chúng ta, cũng không nhiều binh sĩ vậy mất mạng như thế.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương tử điện hạ, ta nghe nói lần trước trên đường đến Đại Khang các ngươi cũng từng bị Ngũ Tiên Giáo đánh úp, còn vì vậy mà tổn thất mấy tên thuộc hạ.
Hoắc Cách gật đầu nói:
- Thật là có việc này!
Y nhìn thoáng qua ngoài, võ sĩ lập tức đứng lên dâng thêm bát rượu đầy. Hoắc Cách nói:
- Ta nghe nói Hồ Đại nhân bắt yêu nữ Ngũ Tiên Giáo?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Việc này ta đã giải thích rõ với Ma Sa Lợi đặc sứ. Cô gái kia không có quan hệ với Ngũ Tiên Giáo, chỉ là vũ cơ ta mua tặng cho Chu Vương thiên tuế.
Trong lòng Hoắc Cách cư nhiên không tin, mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng tối qua các ngài bị quần xà tấn công nguyên nhân là vì nữ tử kia chứ.
- Làm sao có thế!
Hoắc Cách ý vị thâm trường nói:
- Nghe nói Ngũ Tiên Giáo am hiểu việc dùng các loại độc trùng.
Nói tới đây y đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào cái cây trước mặt, tay phải giơ lên, một đạo hàn quang bắn ra ngoài. Soạt môt tiếng, đoản đao nằm giữa con rắn hoa ban ở trên canh cây, lưỡi sắc bén qua thất thốn của con rắn, đóng sâu vào thân cây.
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến y xuất thủ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Không ngờ phi đao của Hoắc Cách lại lợi hại như vậy, người này bất luận võ công hay tâm trí đều không tầm thường, khó trách Khả Hãn Sa Già phái y đi sứ.
Lập tức có người phía sau đem con rắn hoa ban và dao găm gỡ xuống, đem đến trước mặt Hoắc Cách. Con rắn hoa ban tuy rằng đã chết như thân mình vẫn không ngừng vặn vẹo, co giật. Hoắc Cách bắt lấy thân rắn, một cước dẫm ở đầu, kéo đuôi rắn, một dao rọc từ đầu đến đuôi xé ra, lấy túi mật ném vào ngâm rượu, sau đó bóc da rắn, sai người bỏ lên lửa quay tại chỗ. Hoắc Cách nói:
- Việc gì cũng có lợi có hại. Rắn này tuy có độc, nhưng túi mật ngâm rượu có thể làm sáng mắt.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Vương tử điện hạ cũng không giống kẻ sợ rắn.
Hoắc Cách nói:
- Mỗi vật đều có ưu nhược điểm. Đối với rắn độc nhất định phải bắt thất thốn của nó.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương tử điện hạ quả là anh minh thần võ
Hoắc Cách nhấc bình rượu đã ngâm túi mật rắn, chủ động rót cho Hồ Tiểu Thiên một chén, sau đó đổ thêm cho mình một bát đầy.
Hồ Tiểu Thiên mặt không đổi sắc, nâng chén rượu kia lên nói:
- Mong Đại Khang – Sa Già hai nước hữu nghị, núi xanh không đổi dời, nước biếc vẫn chảy mãi.
Updated 306 Episodes