Chương 29: Thô sứ a hoàn

Thất vương phủ, thư phòng

Lãnh Như Tuyết nguyên mặt phẫn nộ ngồi sau án thư, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng Ngạo Phong đang lén cười, lạnh lùng nói: Ngạo Phong, có phải ngươi cả người ngứa ngáy rồi phải không?”

Nghe được trong giọng của Lãnh Như Tuyết đầy ý cảnh cáo, Ngạo Phong lập tức thu lại nụ cười trên mặt, tỏ vẻ bình thường nói: “vương gia, thuộc hạ chỉ đang cười vương phi, vốn không có chút ý bất kính với người! Xin vương gia minh giám!”

Lãnh Như Tuyết “hừ” một tiếng, đập mạnh tay xuống án thư, phát ra âm thanh rất lớn, Ngạo Phong không nhắc đến Ưu Vô Song còn tốt hễ nhắc đến ả điên ấy, hắn tức anh ắch cả bụng!

Hắn đường đường là vương triều Tây Diệm thất vương gia, vương gia tuấn mĩ thông minh nhất trong mắt mọi người, nào có phải chịu cảnh thảm bại này?

Vậy mà hôm nay, hắn lại bị ả điên ấy làm cho thảm hại thế này, giống như chạy bạt mạng rời khỏi nơi quỷ quái ấy, trên đường đi, hắn còn bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của hắn, đúng là tức chết mà!

Điều đáng hận hơn nữa là khi hắn lại mềm lòng với ả điên ấy, không hạ nổi quyết tâm giết ả, hắn quả là điên rồi!

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết càng tức, hắn hẩn hận liếc Ngạo Phong, đột nhiên tức giận nói: “Ngạo Phong, bây giờ ngươi đi trói ả điên ấy lại, áp giải đến địa lao! Hừ, bổn vươn không tin, bổn vương trị không được một ả điên!”

Ngạo Phong nghe thấy lời phân phó của Lãnh Như Tuyết, bất giác lặng người đi, một hồi sau mới thanh tỉnh, có chút úp úp mở mở nói: “vương gia, như vậy không tốt lắm! Nàng ấy rốt cuộc vẫn là vương phi, nếu như không có căn cứ bắt nàng ấy vào địa lao, e rằng nếu như lão già Ưu thừa tướng biết được, sẽ không chịu để yên.”

Nghe thấy lời nói của Ngạo Phong, kiếm mi của Lãnh Như Tuyết khẽ nhíu lại, hắn hiểu ý của Ngạo Phong, quan hệ giữa hắn và đại hoàng huynh vốn không tốt, tuy không có biểu hiện xông đột nhưng hắn biết, quan hệ giữa hắn và đại hoàng huynh bây giờ thật chất là thủy hỏa bất dung.

Hơn nữa, hắn còn phải đem Ưu Lạc Nhạn cướp về, nếu như bây giờ trở mặt với lão già Ưu thừa tướng, khó đảm bảo lão ta không đứng về phía đại hoàng huynh, đối với hắn mà nói không phải là việc tốt gì.

Nhưng mà, nếu như dễ dàng bỏ qua cho ả điên ấy, hắn quả thật không cam tâm! Mặc kệ ả ta có điên Thật hay không, nếu đã cả gan mạo phạm đến hắn, hắn sẽ tuyệt đối không cho ả sống yên!

nghĩ tới đó, Lãnh Như Tuyết đột nhiên “hừ” một tiếng, nói với Ngạo Phong: “được, bổn vương bây giờ không giết ả, để cho ả ta sống thêm vài ngày! Ngạo Phong, ngươi giám sát ả điên đó cho ta, bổn vương nghi ngờ rằng ả ta không điên thật, mà chỉ giả vờ! Hừ, ả tốt nhất đừng để bổn vương nắm được điểm yếu, nếu không, bổn vương sẽ cho ả ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Ngạo Phong ưng một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn Lãnh Như Tuyết một lượt, nói: “vương gia nghi ngờ vương phi giả điên? Nếu đã như thế, vương gia sao không điều vương phi về Vô Trần điện? Như vậy, nhất cử nhất động của vương phi, không phải vương gia đều có thể thấy hết?”

Lãnh Như Tuyết nghe xong lời của Ngạo Phong, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên cười một tiếng, nói: “về Vô Trần điện? Dựa vào ả mà cũng xứng về Vô Trần điện? Nhưng mà lời nói của ngươi đã thức tỉnh bổn vương, bổn vương sẽ để cho ả làm thô sứ a hoàn thấp kém nhất phủ! Để bổn vương xem ả chịu được đến khi nào!”