Chương 33: 33: Động Đến Đồ Ăn Của Ta

"Chủ nhân, thật sự là do tôi quá ghen ghét, ngài đối tốt với cô ta như vậy, tôi sợ cô ta sẽ thay thế vị trí của tôi."
"Vị trí của ngươi?" Ôn Đình Sơn khẽ vuốt cằm cô ta, đối với gương mặt đáng thương kia không có một chút dịu dàng.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô ta, cảm nhận rõ nỗi sợ hãi run rẩy của cô ta: "Vị trí của ngươi là cái gì?"
Mễ Lạc dừng một chút, run rẩy nói: "Tôi...!Tôi là con chó của chủ nhân."
Ôn Đình Sơn cười: "Coi như vẫn còn tự hiểu lấy, ngươi bất quá chỉ là con chó săn ta nuôi, tìm kiếm đồ ăn vì ta mà thôi.

Nếu một ngày nào đó ngươi trở nên vô dụng hoặc không nghe lời, ta có thể sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào đấy."
Tay hắn dần đi xuống, dễ dàng ôm lấy chiếc cổ nhỏ bé của cô ta.

Ngay cả khi hắn còn chưa dùng sức, Mễ Lạc cũng cảm thấy hít thở không thông.

Cô ta thống khổ cầu xin: "Chủ nhân....!Tôi sai rồi, xin đừng giết tôi."
"Ngươi động đến đồ ăn của ta." Ôn Đình Sơn rất không vui, không ai có thể phản kháng hắn.

Con chó hắn nuôi không nghe lời, lại có lá gan động đến đồ ăn của hắn, thậm chí không tiếc dụ dỗ Tư Viện đi ra ngoài, thiếu chút nữa bị kẻ khác ăn luôn.

Ha, đúng là quá ngu xuẩn.

Mễ Lạc thoáng hiện lên một chút vui mừng, quên cả sợ hãi: "Chỉ....!Cô ta chỉ là đồ ăn thôi sao?"
Ôn Đình Sơn buông cô ta ra, Mễ Lạc vội vàng thở dốc, rồi lại tràn đầy chờ mong: "Chủ nhân, cô ta cũng chỉ là đồ ăn thôi đúng không?"
Ôn Đình Sơn hừ cười: "Cô ta là cái gì không quan trọng, nhưng Mễ Lạc, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của bản thân, làm tốt việc mà một con chó nên làm.

Thấy ngươi đã theo ta lâu như vậy, ta tha thứ cho ngươi một lần, nhưng phải nhớ kỹ, không có lần sau."
Hắn không giết cô ta, Mễ Lạc vui vẻ, quả thực cô ta không giống người thường mà.

Ôn Đình Sơn nghe thấy suy nghĩ của cô ta, mặt không chút thay đổi đứng dậy.

Nhìn thấy hắn rời đi, Mễ Lạc nhịn không được truy hỏi: "Ngày đó vì sao chủ nhân không trực tiếp ăn cô ta ạ?"
Nếu là đồ ăn, vậy vì sao phải chờ? Sự kiên nhẫn của hắn với đồ ăn cũng chưa từng vượt qua ba ngày.

Bước chân Ôn Đình Sơn dừng lại, cười như không cười nhìn cô ta: "Mễ Lạc, thu hồi suy nghĩ của ngươi đi."
Mễ Lạc nhìn hắn rời đi, ngồi dưới đất không dám nhúc nhích.

Sao cô ta lại quên người này có khả năng đọc được suy nghĩ cơ chứ, tâm tư của cô ta căn bản không qua nổi mắt hắn.

Có vẻ như Tư Viện vẫn chưa chết.

Cô ta siết chặt nắm đấm, nỗ lực kìm nén sự bất mãn.

Nhịn, nhất định phải nhịn, có loại phụ nữ nào mà hắn chưa nếm qua.

Tư Viện kia ngu xuẩn như vậy, cả diện mạo lẫn dáng người đều không có, ngay cả đầu óc cũng không, dựa vào cái gì mà tranh với cô ta?

Được rồi, bản thân chỉ cần làm tốt việc của mình là có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh hắn, mà Tư Viện...!Chẳng qua là một bình máu bị hắn nuôi nhốt mà thôi.

Tư Viện biết, chuyện này không phải mơ.

Ngay cả khi quản gia dùng video làm chứng, nói cô hốt hoảng trở về, cô cũng không tin.

Hơn nữa tính cả lần này thì đã là hai lần.

Dù cho cánh tay không có vết thương, cô cũng tin tưởng bản thân đã bị rơi vào một bẫy rập không tên.

Điều kỳ lạ đầu tiên chính là cái tòa nhà này, còn có mọi người sống trong đây nữa.

Dường như kể từ khi cô sống ở đây, có thứ gì đó kỳ quặc bắt đầu xoay quanh cô.

Sau khi hồi phục, cô quay trở lại căn phòng cho thuê hôm nọ, nơi đó vẫn luôn có người ở, cũng không có ai muốn cho thuê phòng cả.

Nhưng Tư Viện lại thấy ở cạnh cửa có một mảnh vụn nhỏ, là của chiếc ô bị con quái vật kia đánh gãy rồi rơi xuống.

Những mảnh nhựa màu xanh lam, là đồ trang trí nhỏ đến mức khó mà phát hiện trên chiếc ô che mưa.

Chính vì điều này, cô bắt đầu tìm hiểu về tang dược, nhưng lại không có bất kì bản hồ sơ nào ghi chép về nó.

Cô lại tìm kiếm về yêu thú, trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm được một bản luận văn về yêu vật mà con người chưa từng biết tới.

Bài báo nói vào thời cổ đại, cùng với sự tuyệt chủng của loài khủng long, từ trên trời rơi xuống những ngọn lửa, trong đó có một loại vật chất đặc biệt.

Loại vật chất này tương tự như côn trùng nhỏ, mắt thường khó mà thấy được.

Bọn chúng đến cùng đám lửa kia, tĩnh lặng ngủ yên trong đất đai, trên động vật, thực vật.

Trải qua nhiều năm tiến hóa, chúng dần dần sống lại.

Một số ký sinh trên thân động vật, theo sự sinh trưởng của chúng mà dần có bộ dáng hình người.

Trong những ngày đầu tiên, chúng bị mọi người gọi là quái vật..

Chapter
1 Chương 1: 1: Lâu Đài Cổ Hoa Lệ
2 Chương 2: 2: Độc Đoán
3 Chương 3: 3: Máu Tươi Ngon
4 Chương 4: 4: Cô Chuẩn Bị Cảm Ơn Tôi Thế Nào
5 Chương 5: 5: Đầu Lưỡi Phân Nhánh
6 Chương 6: 6: Chia Cho Tôi Một Bát Canh
7 Chương 7: 7: Liếm Mút
8 Chương 8: 8: Càng Thêm Dùng Sức
9 Chương 9: 9: Xấu Lắm
10 Chương 10: 10: Cô Nói Tôi Già
11 Chương 11: 11: Hương Vị Kỳ Quái
12 Chương 12: 12: Mang Người Đi Băm
13 Chương 13: 13: Tìm Được Phòng Thì Chuyển Ra Ngoài
14 Chương 14: 14: Biến Dị
15 Chương 15: 15: Tâm Bệnh
16 Chương 16: 16: Bị Đánh
17 Chương 17: 17: Miệng Lưỡi Khô Khốc
18 Chương 18: 18: Cô Thích Tôi
19 Chương 19: 19: Chủ Động Đáp Lại
20 Chương 20: 20: Quá Thú Vị
21 Chương 21: 21: Bạn Trai Cũ
22 Chương 22: 22: Gái Bán Hoa
23 Chương 23: 23: Nội Hàm Của Tài Xế
24 Chương 24: 24: Chuẩn Bị Hậu Sự Đi
25 Chương 25: 25: Mộng Du
26 Chương 26: 26: Điều Đến Phòng Thư Kí
27 Chương 27: 27: Thịt Vụn Tới H Nhẹ
28 Chương 28: 28: Chìm Đắm Trong Mộng H
29 Chương 29: 29: Thuê Nhà
30 Chương 30: 30: Chủ Nhà Quỷ Dị
31 Chương 31: 31: Cô Gái Với Bộ Lông
32 Chương 32: 32: Ngươi Là Cái Gì
33 Chương 33: 33: Động Đến Đồ Ăn Của Ta
34 Chương 34: 34: Mình Không Am Hiểu Điều Này
35 Chương 35: 35: Nhớ Tham Gia Đúng Giờ
36 Chương 36: Chương 36
37 Chương 37: Chương 37
38 Chương 38: Chương 38
39 Chương 39: 39: Vua Rượu
40 Chương 40: 40: Thích Tôi Làm Cô Sao H
41 Chương 41: 41: Phối Hợp Hắn Đùa Bỡn H
42 Chương 42: 42: Dục Vọng Ghen Ghét H
43 Chương 43: 43: Vậy Cô Cầu Xin Tôi Đi H
44 Chương 44: 44: Chương Ảo
45 Chương 45: 45: Về Nhà
46 Chương 46: 46: Tránh Thai
47 Chương 47: 47: Chất Vấn Em Trai
48 Chương 48: 48: Quỷ
49 Chương 49: 49: Ghét Bỏ
50 Chương 50: 50: Nhược Điểm
51 Chương 51: 51: Rình Mò
52 Chương 52: 52: Chờ Mong
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: 1: Lâu Đài Cổ Hoa Lệ
2
Chương 2: 2: Độc Đoán
3
Chương 3: 3: Máu Tươi Ngon
4
Chương 4: 4: Cô Chuẩn Bị Cảm Ơn Tôi Thế Nào
5
Chương 5: 5: Đầu Lưỡi Phân Nhánh
6
Chương 6: 6: Chia Cho Tôi Một Bát Canh
7
Chương 7: 7: Liếm Mút
8
Chương 8: 8: Càng Thêm Dùng Sức
9
Chương 9: 9: Xấu Lắm
10
Chương 10: 10: Cô Nói Tôi Già
11
Chương 11: 11: Hương Vị Kỳ Quái
12
Chương 12: 12: Mang Người Đi Băm
13
Chương 13: 13: Tìm Được Phòng Thì Chuyển Ra Ngoài
14
Chương 14: 14: Biến Dị
15
Chương 15: 15: Tâm Bệnh
16
Chương 16: 16: Bị Đánh
17
Chương 17: 17: Miệng Lưỡi Khô Khốc
18
Chương 18: 18: Cô Thích Tôi
19
Chương 19: 19: Chủ Động Đáp Lại
20
Chương 20: 20: Quá Thú Vị
21
Chương 21: 21: Bạn Trai Cũ
22
Chương 22: 22: Gái Bán Hoa
23
Chương 23: 23: Nội Hàm Của Tài Xế
24
Chương 24: 24: Chuẩn Bị Hậu Sự Đi
25
Chương 25: 25: Mộng Du
26
Chương 26: 26: Điều Đến Phòng Thư Kí
27
Chương 27: 27: Thịt Vụn Tới H Nhẹ
28
Chương 28: 28: Chìm Đắm Trong Mộng H
29
Chương 29: 29: Thuê Nhà
30
Chương 30: 30: Chủ Nhà Quỷ Dị
31
Chương 31: 31: Cô Gái Với Bộ Lông
32
Chương 32: 32: Ngươi Là Cái Gì
33
Chương 33: 33: Động Đến Đồ Ăn Của Ta
34
Chương 34: 34: Mình Không Am Hiểu Điều Này
35
Chương 35: 35: Nhớ Tham Gia Đúng Giờ
36
Chương 36: Chương 36
37
Chương 37: Chương 37
38
Chương 38: Chương 38
39
Chương 39: 39: Vua Rượu
40
Chương 40: 40: Thích Tôi Làm Cô Sao H
41
Chương 41: 41: Phối Hợp Hắn Đùa Bỡn H
42
Chương 42: 42: Dục Vọng Ghen Ghét H
43
Chương 43: 43: Vậy Cô Cầu Xin Tôi Đi H
44
Chương 44: 44: Chương Ảo
45
Chương 45: 45: Về Nhà
46
Chương 46: 46: Tránh Thai
47
Chương 47: 47: Chất Vấn Em Trai
48
Chương 48: 48: Quỷ
49
Chương 49: 49: Ghét Bỏ
50
Chương 50: 50: Nhược Điểm
51
Chương 51: 51: Rình Mò
52
Chương 52: 52: Chờ Mong