Chương 15: Bóng cây soi nước

Ngạc vương Lý Nhuận vẫn tiếp bọn họ trong gian trà thất bài trí tinh xảo quá độ, nghe Lý Thư Bạch nói muốn gặp Trần Niệm Nương, y kinh ngạc thắc
mắc, “Vì sao?”

“Có vài chuyện nhỏ muốn hỏi bà ấy.”

Lý Nhuận bất lực đáp, “Thực vô duyên, Trần Niệm Nương đi mất rồi.”

“Gì cơ? Trần Niệm Nương đi rồi?” Hoàng Tử Hà kinh ngạc thốt lên. Lý Thư Bạch liếc cô, đoạn hỏi Lý Nhuận, “Đi khi nào vậy?”

“Hôm qua. Bà ta gói ghém đồ đạc rời khỏi Ngạc vương phủ, không từ mà biệt,
chỉ để lại một phong thư, để đệ bảo lấy cho hai người xem.”

Bức
thư của Trần Niệm Nương lập tức được đưa tới, nói là thư, thực ra chỉ là một tờ hoa tiên trắng, bên trên viết vỏn vẹn mấy chữ.

Ngạc vương điện hạ chứng cho,

Từ khi được vương gia thu nhận, thường ghi nhớ đại ân đại đức, cả đời khó
quên. Có điều hiện giờ tâm nguyện đã hoàn thành, từ nay rời kinh, không
ngày gặp lại. Sau này núi cao sông dài, chúc vương gia điện hạ phúc thọ
dài lâu, thiên thu vạn tuế.

Trần Niệm Nương khấu đầu.

Nét chữ rất thanh tú, có điều hơi tháu, cảm giác như viết vội. Lý Thư Bạch xem qua một lượt rồi đưa cho Hoàng Tử Hà.

Ánh mắt cô dừng lại trên mấy chữ “tâm nguyện đã hoàn thành”, trầm ngâm hồi
lâu mới trao trả Ngạc vương, “Đã vậy về sau chắc cũng rất khó gặp được
Niệm Nương. Tiếc rằng tài đàn của tôi chưa tinh, vẫn còn muốn học hỏi
thêm ở bà ấy.”

Ngạc vương mỉm cười, “Đâu có sao, nội ngoại giáo
phường rất nhiều cầm sư, cũng chẳng thiếu cao nhân. Phải rồi, hôm qua là rằm, lúc đệ theo lệ vào cung thỉnh an thái phi, Trần Niệm Nương có gửi
lời nhờ đệ tâu rằng, thái phi thích nhất tỳ bà, năm xưa trong Vân Thiều
Uyển ở Dương Châu có một bức họa Vân Thiều Lục Nữ, có người nói bên
trong hàm chứa nhiều đạo lý về tỳ bà, nếu thái phi thích, mấy ngày nữa
bà ta sẽ đến trình lên cho thái phi thưởng lãm. Có điều hôm nay đệ vào
cung tâu lên, thì thái phi chỉ cười nói, một bức họa có gì hay mà xem,
rồi từ chối.”

“Khi đệ từ trong cung trở về thì Trần Niệm Nương đã đi rồi ư?” ,

“Vâng, bới thế nếu thái phi thích xem, đệ thực chẳng biết lấy đâu ra bức họa
ấy nữa”, Lý Nhuận cười nói. Y quả là tốt tính, mỗi khi cười lên, gương
mặt đều rạng rỡ thoải mái, rõ ràng không hề để bụng chuyện Trần Niệm
Nương.

Lý Thư Bạch gật đầu nói, “Người đã đi rồi, không tìm được nữa, hôm nay lại để đệ đích thân pha trà, phải thực lòng cảm tạ.”

“Nói gì thế, Tứ ca đến chơi, đệ cầu còn không được nữa là.”

Hai người khách sáo thêm mấy câu rồi Lý Thư Bạch dẫn theo Hoàng Tử Hà ra khỏi cửa.

Mãi tới khi bóng dáng Lý Nhuận đứng ngoài cửa tiễn chân bị bỏ lại xa tít
cuối trời, Lý Thư Bạch mới ghìm cương, cùng Hoàng Tử Hà dừng ngựa ở đầu
phố hồi lâu.

Cả hai trông thấy trong mắt nhau đủ mọi suy đoán về việc này.

Lý Thư Bạch hỏi, “Hôm qua ngươi nói muốn đi tra xét chỗ nào?”

“Con kênh bên ngoài phường Quang Trạch. Giờ hẵng còn sớm, bên đó chắc sẽ có người ra xách nước, để chiều thì hơn.”

Lý Thư Bạch gật đầu, ngẩng lên trầm ngâm chốc lát rồi quay đầu ngựa chạy về hướng Tây, “Chúng ta đến chợ Tây.”

Hoàng Tử Hà khẽ vung roi phết nhẹ vào mông Na Phất Sa, “Ơ? Lần này lại đi xem ảo thuật ư?”

Y không đáp, chỉ hỏi, “Ngươi cảm thấy nghi vấn lớn nhất và khúc mắc nhất trong vụ án này là gì?”

Hoàng Tử Hà nói ngay, “Vụ án này tuy lằng nhằng rối rắm, song theo tôi thấy,
nghi vấn lớn nhất chính là Vương Nhược làm cách nào biến mất ngay giữa
điện Ung Thuần vững như thành đồng, giữa vòng vây của hơn hai trăm hộ
vệ. Rõ ràng chỉ trong một chớp mắt, vừa bước vào gác Đông đã biến mất
được ngay, rốt cuộc là thủ đoạn gì?”

“Đúng thế, sự biến mất của
Vương Nhược chính là mấu chốt của vụ án này, nếu phá giải được câu đố
ấy, có lẽ vụ này sẽ sáng tỏ.” Lý Thư Bạch thả lỏng cương, mặc cho hai
thớt ngựa đi chầm chậm, tiếp tục nói, “Gần đây ta cũng nghĩ tới vấn đề
này, cảm thấy có lẽ vì màn ảo thuật chứng kiến ở chợ Tây lần trước ảnh
hưởng đến chúng ta quá nhiều, thấy trong lồng có cơ quan làm con chim
biến mất, nên chúng ta luôn nghĩ theo hướng trong điện Ung Thuần có cơ
quan hoặc đường hầm.”

“Nhưng lối suy luận của con người luôn là
thế mà, một người đang sống sờ sờ, trong một căn phòng hầu như không có
đồ đạc gì, có mấy chỗ có thể ra vào đây? Bên trên là khung vuông trang
trí để treo đèn lồng, đừng nói không có cửa trên mái, mà thậm chí còn
chẳng có xà nhà. Bốn bức vách thì hai mặt là tường đất kiên cố, không
một khe hở, còn một mặt trổ cửa thông sang đại sảnh. Bấy giờ cửa điện mở toang, chỉ cần có người bước ra thì đừng nói thị vệ canh cổng, ngay đám hoạn quan chầu hầu trong điện cũng sẽ trông thấy. Mặt tường cuối cùng
trổ một ô cửa sổ, bên ngoài có thị vệ canh giữ, xác định không có bất cứ ai ra vào. Còn lại bên dưới, đường ngầm hoặc hầm bí mật, chúng ta cũng
chưa phát hiện được.”

Lý Thư Bạch kết luận, “Thế mà người cứ khơi khơi biến mất ngay trong gian phòng bốn phương tám hướng đều được vây
bọc kỹ càng như lồng chim thế đấy.”

“Phải, sau đó mấy ngày, lại xuất hiện một thi thể không nhận rõ được diện mạo, song không phải người mất tích.”

Trong lúc to nhỏ bàn tán, hai người đã đến chợ Tây.

Cả hai buộc ngựa ở chỗ quản chợ rồi hòa vào dòng người ồn ã, chậm rãi tiến bước.

Chợ Tây vẫn phồn hoa náo nhiệt như thế, hàng hóa ngồn ngộn, kỳ trân dị bảo, rượu quý Lan Lăng, gái Hồ mắt biếc. Phong thái xa hoa do đương kim
hoàng thượng khởi xướng đang lan tỏa khắp thành Trường An.

Chủ
tiệm bán cá vẫn ngồi đó cho cá ăn, chẳng buồn ngó ngàng đến khách khứa.
Lý Thư Bạch mua ít thức ăn cá như lần trước, quay lại thấy Hoàng Tử Hà
đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, vốn cũng lười giải thích, song ra
đến cửa vẫn bảo, “Con cá kia thích ăn loại này, gần đây hình như béo
lên.”

Hoàng Tử Hà cảm thấy khóe môi mình hơi giần giật, liền nói, “Chúng ta lại đằng kia xem cặp đôi diễn ảo thuật đi.”

Đôi phu thê nọ quả nhiên vẫn diễn ảo thuật bên đường, lần này là trò biến
trứng gà thành gà con, tuy Hoàng Tử Hà thoạt trông đã biết là ngón thay
kèo đổi cột, nhưng nhìn đám gà con lông mượt chạy nháo nhác dưới đất, cô vẫn thấy đáng yêu vô vàn, vội giúp họ bắt chúng lại bỏ vào lồng.

Tới khi đám đông tản đi hết, người đàn bà nhoẻn miệng cười với cô, song ánh mắt lại liếc về phía Lý Thư Bạch, “Lần này lại muốn học trò gì ư?”

Hoàng Tử Hà đáp, “Trò biến mất con chim học lần trước vẫn chưa dùng được,
không thuần phục được chim, đúng là bó tay! Không biết các vị có trò gì
đơn giản dễ làm hơn lần trước không?”

Người đàn bà phì cười, ngoái lại gọi chồng, đem cái lồng kia ra đây, cả miếng vải nữa, đúng rồi, miếng vải đen ấy.”

Nói đoạn thị giũ giũ tấm vải, nhằm chứng tỏ đây là một tấm vải đen không
giấu gì cả, sau đó đem phủ lên chiếc lồng trống không, ngẩng lên nhìn
Hoàng Tử Hà, không cử động, cũng không trò chuyện, chỉ cười cười.

Hoàng Tử Hà biết đây là mánh khóe trong nghề, đương nhiên không dễ gì truyền
thụ cho mình, bèn chìa tay về phía Lý Thư Bạch - đừng phí lời, tiền
lương tháng này của hoạn quan hạng bét vẫn chưa được phát đâu.

Hoàng Tử Hà vừa đưa mắt Lý Thư Bạch đã hiếu ý ngay, tiện tay rút trong túi ra một nén bạc nhỏ đưa cho cô.

Người đàn bà vừa nhận tiền đã rạng rỡ mặt mày, tay phải tóm lấy một con gà
con đưa lại gần chiếc lồng chim phủ vải đen, tay trái khẽ kéo tấm vải
đen ra, trước ánh mắt chăm chú của Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch, thị nhét
con gà con vàng óng vào. Đoạn xòe bàn tay như gảy tỳ bà, rút ra khỏi
lồng, tỏ ý hai tay tôi đều trống không cả.

Sau lưng thị, tấm vải đen hơi máy động, xem ra con gà đã chui vào lồng chim rồi.

Người đàn bà cười với họ, rồi kéo soạt tấm vải đen phủ bên ngoài ra, chỉ thấy trong lồng trống không.

Hoàng Tử Hà vô thức xách cái lồng lên xem xét kỹ càng, song bên trong không
có gì cả, hơn nữa chiếc lồng này chế tác rất thô sơ, có cơ quan cũng
chẳng biết cài vào đâu.

Người đàn bà cười nói, “Cái lồng này
không hề xử lý gì cả, con gà kia cũng mới nở trong trứng ra, chưa được
huấn luyện. Hơn nữa, mánh khóe này rất giản đơn, bất kể là ai, chỉ cần
biết bí mật bên trong thì đều học được cả.”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, ánh mắt đồng thời xoáy vào miếng vải trong tay người
đàn bà. Bên trong tấm vải đen, một thứ gì đó đang động đậy.

Người đàn bà diễn trò cười cười, giũ tấm vải ra, chỉ thấy mặt trong tấm vải
có một túi nhỏ, con gà vàng óng kia đang thò đầu ra từ miệng túi, ngơ
ngác nhìn bọn họ đầy vẻ vô tội.

Hóa ra chỉ là một mánh khóe đơn giản như thế, Hoàng Tử Hà không khỏi phì cười, lẩm bẩm, “Ra là vậy…”

Chưa dứt lời, trong đầu cô đã lướt qua vô số cảnh tượng…

Lời tiên đoán của gã đàn ông thình lình xuất hiện tại chùa Tiên Du; tên
thích khách không thấy tăm tích ở gác Bồng Lai; cây trâm sương lá rơi
dưới ngọn giả sơn; điện Ung Thuần được tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh
giữ... Tất cả đều được một sợi dây vô hình xâu lại, quanh co ngoắt
ngoéo, dồn dập ập đến trong đầu cô.

Cảm giác thấu tỏ thông suốt làm Hoàng Tử Hà chấn động, cứ thuỗn cả người ra.

Thấy vậy, Lý Thư Bạch liền giơ tay vỗ nhẹ vai cô nào ngờ cô không mảy may phản ứng. Y đành kéo tay cô, quay người đi thẳng.

Bàn tay cô nhỏ nhắn mà mềm mại, hệt như con chim câu nho nhỏ ngoan ngoãn nằm trong tay y.

Bỗng nhiên, y thấy lòng bàn tay mình hơi rịn mồ hôi.

Hoàng Tử Hà đờ đẫn theo Lý Thư Bạch đi đến dưới một gốc du mới thở ra, câu đầu tiên là, “Tôi phải đi tìm Chu Tử Tần.”

Lý Thư Bạch chậm rãi buông tay cô, cau mày hỏi, “Ngươi nghĩ ra cái gì?”

“Tôi muốn kiểm chứng suy luận của mình, nên cần Chu Tử Tần giúp đỡ.” Cô đáp, đoạn ngẩng lên nhìn y, “Vương gia muốn về phủ trước ư?”

Lý Thư Bạch hừ một tiếng trước thái độ qua cầu rút ván của cô, chỉ nhả hai chữ, “Không về.”

“Vậy vương gia có muốn cùng tôi đi tìm Chu Tử Tần không?”

Vẻ mặt lạnh nhạt, Lý Thư Bạch quay ngoắt người đi tìm ngựa của mình, “Dù sao cũng rảnh, đi thì đi”

Tên gác cửa Chu phủ vừa thấy bọn họ liền tươi cười chào hỏi, “Dương công công đến đấy ư? Còn vị này là...”

Hắn chỉ cười cười gật đầu chào Lý Thư Bạch. Lý Thư Bạch vẫn ngồi nguyên
trên ngựa không xuống, bảo Hoàng Tử Hà, “Ngươi vào đi, ta ở bên ngoài
đợi.”

Hoàng Tử Hà liền tung người xuống ngựa, tiện tay buộc vào
cột đá bên cửa. Tên gác cửa niềm nở mời, “Thiếu gia đã dặn, về sau công
công đến cứ vào thẳng nhà, nào, để tiểu nhân dẫn đường cho.”

Hoàng Tử Hà cảm tạ rồi đi theo hắn. Thẳng một mạch đến tận góc gần hoa viên thì thấy một mảnh sân bò đầy sắn dây.

Cổng vào sân mở toang, hai tên hầu đang ngồi dưới giàn nho chơi bắt dây,
loáng thoáng nghe thấy tiếng Chu Tử Tần gọi, “Ta bảo... A Bút A Nghiễn,
các ngươi lại đây đỡ giúp ta một chút được không?”

“Thiếu gia,
không phải chúng tôi không muốn giúp, mà tại thứ đó trông ghê quá, chúng tôi không dám động vào!” Hai tên hầu chẳng buồn ngẩng lên, cứ chăm chú
vào sợi dây đỏ trên tay.

Tiếng quát tháo của Chu Tử Tần vang ra
tận ngoài cửa, Hoàng Tử Hà cũng nghe rõ mồn một, “Hai đứa láo toét, cứ
chúi vào chơi cái trò đàn bà ấy, không chịu tới giúp thiếu gia đây... ôi da, xương cốt ta gãy hết cả rồi…”

Dường như đã quen với cảnh
này, tên gác cổng điềm nhiên cười với Hoàng Tử Hà rồi chuồn thẳng. Hoàng Tử Hà xăm xăm bước vào sân, gọi với vào bên trong, “Chu Tử Tần mau ra
đây, có việc gấp!”

Giọng Chu Tử Tần từ
trong phòng truyền ra, mừng rỡ như được đại xá, “Sùng Cổ, cứu ta với!
Mau lên… cấp cứu cấp cứu! Mau tới giúp ta một tay!”

Hoàng Tử Hà
liếc hai tên hầu vẫn thản nhiên chơi bắt dây, rồi bước vào căn phòng nơi phát ra tiếng gọi, thấy Chu Tử Tần đang bị hai người bằng đồng một nam
một nữ ép vào giữa, đau đớn nằm bò dưới đất, song hai tay vẫn ôm chặt
một chiếc đầu lâu không chịu buông.

Cô chẳng hiểu là chuyện gì,
đành bước vào kéo hai người đồng hình thù kỳ quái sang một bên. Người
đồng tương đối đặc ruột nên rất nặng, làm cô mệt phờ phải ngồi xuống
nghỉ một lát.

Hôm nay Chu Tử Tần mặc một bộ áo gấm Thục nền xanh
biếc thêu hoa thược dược màu tím khói, phối với thắt lưng đỏ thắm, dù
đang nằm bò dưới nền đất bụi bặm cũng rực rỡ chói cả mắt. Gã lồm cồm bò
dậy, vuốt ve chiếc đầu lâu mừng rỡ nói, “May mà chưa hỏng, bằng không ta xót chết mất. Đây là cái sọ hoàn chỉnh của một người trẻ tuổi ta phải
bỏ hai mươi lạng mới nhờ người tìm được đấy, công công xem đường cong
hoàn mỹ đầy đặn, hàm răng đều tăm tắp trắng bóc, hốc mắt sâu hoắm...”

Hoàng Tử Hà không nhịn được ngắt lời, “Sao công tử lại thành ra thế này?”

Chu Tử Tần xót xa vuốt ve chiếc đầu lâu trong lòng, đáp, “Lúc cầm cái đầu
lâu lên, ta trượt chân ngã, hai người đồng bị chấn động cũng đổ sập
xuống. Để bảo vệ cái đầu lâu bảo bối, ta đành dũng cảm quên mình lao tới cứu lấy nó, may mà hồi trước không bảo người ta làm đặc ruột, bằng
không chẳng phải hôm nay đã bỏ mạng dưới chúng rồi!”

Hoàng Tử Hà
nhìn chiếc đầu lâu hoàn mỹ trắng toát trong lòng Chu Tử Tần, càng thấu
hiểu sâu sắc vì sao công tử nhà thị lang dung mạo tuấn tú thân hình khỏe mạnh tính tình cởi mở này đến giờ vẫn chưa định việc hôn nhân - có cô
gái nào muốn tranh giành vòng tay lang quân với một chiếc đầu lâu kia
chứ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến gã bị quăng vào một xó hẻo lánh nhất trong nhà.

“À phải, Sùng Cổ tìm ta có việc gì thế?”

“Công tử còn nhớ mấy tên ăn mày chết bởi nhựa cây độc tiễn không?”

Chu Tử Tần tức thì ôm chiếc đầu lâu nhảy dựng lên “Đương nhiên rồi! Ta...
làm sao quên được chứ! Ta nhất định phải tra ra nguyên nhân cái chết của bọn họ!”

“Tôi đã có vài manh mối, nếu công tử muốn biết thì giúp tôi một việc này đi.” Hoàng Tử Hà bảo gã đặt chiếc đầu lâu xuống rồi
đứng dậy ra ngoài, “Nhớ thay một bộ áo vải thô gọn gàng vào, càng cũ nát rách rưới càng tốt, đừng mặc cái áo xanh đỏ lòe loẹt này!”

Chu Tử Tần lấy một thớt ngựa trong phủ, rồi ba người thúc ngựa chạy thẳng về phía Đông Bắc thànhTrường An.

Mới đi được mấy bước, Chu Tử Tần đã kéo cương ngựa chạy đến gần Hoàng Tử
Hà, “Sùng Cổ, có phải đã tra rõ được cái chết của mấy người ăn mày kia
rồi không?”

“Ừ, đã có manh mối rồi. Chỉ cần đợi một người xuất hiện là đủ.” Hoàng Tử Hà gật đầu quả quyết.

“Đợi một người à? Ai thế?” Chu Tử Tần vội hỏi, “Có phải là người rất quan trọng không?”

Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, “Nếu suy đoán của tôi không sai, chỉ cần người đó
đên đây thì vụ án làm khó chúng ta bao ngày nay về cơ bản sẽ phá giải
được.”

“Là người nào mà có vai trò quan trọng thế?” Chu Tử Tần kinh ngạc nhìn cô.

Hoàng Tử Hà chỉ cười cười đáp, “Thực ra mới là suy nghĩ ban đầu của tôi thôi, còn chưa thấy người đâu mà.”

Chu Tử Tần nghi hoặc nhìn cô, Hoàng Tử Hà cũng không nói thêm nữa, mặc cho
Chu Tử Tần tự suy đoán. Địch Ác tính tình nóng nảy, luôn giành chạy đầu
tiên, Na Phất Sa theo sát phía sau, còn con ngựa của Chu Tử Tần đành
ngoan ngoãn đi sau cùng.

Ba thớt ngựa nối đuôi nhau men theo
đường phố Trường An mà đi. Chu Tử Tần đột nhiên vỗ đầu la toáng lên từ
phía sau, “Ta biết rồi! Ta biết người sắp đến mà công công nói là ai
rồi!”

Hoàng Tử Hà kinh ngạc ngoảnh lại nhìn gã, chỉ thấy Chu Tử
Tần một tay ghìm cương ngựa, tay kia vẫy vẫy liên hồi, mắt sáng rực nhìn cô, đầy vẻ hào hứng, “Có phải là một thiếu nữ không?”

Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên, “Đúng thế.”

“Thiếu nữ mười sáu mười bảy?”

“Phải.”

“Một thiếu nữ mười sáu mười bảy vô cùng xinh đẹp!”

“Hẳn là... rất đẹp.” Điểm này Hoàng Tử Hà cũng không chắc chắn lắm.

“Quả nhiên ta đoán trúng rồi!” Chu Tử Tần mừng rỡ tóm chặt lấy tay áo cô hỏi, “Vậy, khi nào thì Hoàng Tử Hà đến?”

“…Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn gã, nói không nên lời.

“Là công công nói đó, một thiếu nữ xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi, hễ đến
đây sẽ làm sáng tỏ được vụ án này, ngoại trừ Hoàng Tử Hà còn có thể là
ai chứ?”

Lý Thư Bạch cưỡi ngựa đi phía trước, không hề ngoái đầu, song Hoàng Tử Hà vẫn thấy hai vai y rung rung, như thể đang gắng nén
nhịn để khỏi phá lên cười.

Cô câm nín, chí biết ngẩng đầu nhìn trời.

Thực không dám tưởng tượng khi Chu Tử Tần biết trước mặt chính là Hoàng Tử Hà, liệu có đánh rơi tròng mắt hay không nữa.

Khi đến gần cung Thái Cực, họ bèn bỏ ngựa xuống đi bộ, tìm đến một con hẻm vắng vẻ.

Chu Tử Tần ngoái lại nhìn ba thớt ngựa phía sau, hỏi, “Ngựa của chúng ta sẽ không sao chứ?”

Lý Thư Bạch vẫn xăm xăm đi tới, tiện miệng đáp, “Có Địch Ác ở đó, kẻ nào
muốn trộm ngựa, trước hết phải chuẩn bị tinh thần bỏ lại một chân.”

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần nhìn nhau, đều thấy khóe môi người kia hơi giần giật.

Hoàng Tử Hà dẫn hai người kia đến phường Quang Trạch, nơi có ngoại giáo phường rồi dừng lại.

Chu Tử Tần vừa kéo kéo bộ đồ đang mặc (vốn mượn của tên làm vườn), vừa theo Hoàng Tử Hà đi dọc bờ kênh, nghi hoặc hỏi, “Sùng Cổ... nơi này hình như hơi xa chỗ mấy tên ăn mày kia chết thì phải...”

“Công tử đừng
làm người ta chú ý, nhìn kia kìa.” Phường Quang Trạch nằm bên ngoài cửa
Phượng Hoàng của cung Thái Cực, Hoàng Tử Hà đứng từ xa nhìn về phía lối
ra vào giữa cung thành và ngoại giáo phường, tính toán lộ trình ngắn
nhất rồi lại vòng sang một chỗ cây cỏ um tùm không ai để ý ngay cạnh đó, quan sát dấu tích xê dịch mấy hòn đá xung quanh, đoạn chỉ dòng nước
chảy qua bảo Chu Tử Tần, “Nhảy xuống đi.”

Chu Tử Tần trợn tròn mắt, “Sùng Cổ à, một là hiện giờ còn chưa đến mùa đi bơi, hai là ta không giỏi bơi cho lắm…”

“Không cần giỏi, nước ở đây không sâu đâu, công tử chỉ cần xuống đó mò lấy một thứ lên là được.”

Lý Thư Bạch ngẩng đầu thưởng ngoạn phong cảnh xung quanh, cứ như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Chu Tử Tần lại hỏi, “Sùng Cổ làm rơi thứ gì xuống thế? Để ta gọi người đến vớt lên cho.”

Hoàng Tử Hà ngắt lời gã, “Tôi muốn tìm một vật chứng, có liên quan tới cái chết của mấy tên ăn mày kia.”

Cô chưa dứt lời, Chu Tử Tần đã bắt đầu cởi quần áo.

Lần này đến lượt Hoàng Tử Hà ngẩng đầu ngắm trời, Lý Thư Bạch đứng bên điềm nhiên nói, “Đã bảo ngươi mặc quần áo rách nát rồi, ngươi còn cởi làm
gì?”

“Ô, đúng nhỉ...” Chu Tử Tần lại khoác mớ giẻ rách lên người, “Vương gia, Sùng Cổ, nếu lần sau phải xuống nước, xin hai vị cứ nói
trước, tôi sẽ đi nhờ kẻ nào giỏi lặn.”

“Đừng nói nhảm nữa, việc
này nhất định phải giữ kín, không thể để người ta biết được.” Hoàng Tử
Hà duỗi hai tay ra áng chừng độ dài một cây tỳ bà, “Chắc là một vật bằng chừng này, có lẽ sẽ được bọc kín, dù sao cũng lớn chứ không nhỏ đâu,
công tử tìm thử xem.”

“Được.” Nói đoạn Chu Tử Tần nhảy ùm xuống nước, ngụp đầu lặn tìm.

Lý Thư Bạch đứng trên bờ ngước mắt nhìn trời cao mây trắng cùng những cây
du cây hòe xanh um, cảm khái “Sắc trời bóng mây, khói xanh tan hết, cảnh sắc đẹp thực.”

Hoàng Tử Hà tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng bên bờ ngồi xuống, cảm thấy giọng điệu vừa đe nẹt vừa dụ dỗ của mình
với Chu Tử Tần ban nãy càng lúc càng giống Lý Thư Bạch, Iòng không khỏi
dâng lên một niềm thương cảm.

Chẳng bao lâu sau, Chu Tử Tần từ
đáy nước ngoi lên thở hồng hộc nói “Con kênh này sâu quá, nước lại bẩn
nữa, bên dưới toàn là bùn lầy với cỏ nước, mò tìm khó lắm. Hay để ta gọi mấy người đến soát kỹ cả vùng nước quanh đây xem?”

“Không được.” Hoàng Tử Hà ngồi xổm trên bờ, nghiêm túc đáp, “Chẳng phải đã nói từ đầu rồi ư, để khỏi đánh rắn động cỏ, chuyện này chỉ hai người chúng ta từ
từ tìm thôi.”

Chu Tử Tần nhăn nhó vịn hai tay vào bờ, ngẩng lên
nhìn cô, “Nhưng con kênh này dài như vậy, bảo một mình ta lặn ngụp mò
tìm một thứ còn chưa biết là thứ gì thì khác nào mò kim đáy biển.”

“Đừng lo, dựa theo lộ trình, phương hướng và nơi cất giấu thì chỗ này hẳn là
lựa chọn hàng đầu của hung thủ, tôi cảm thấy chắc chắn nó sẽ ở đây.”

“... Chỗ này rõ ràng cách sông Khúc Giang nơi đám ăn mày chết rất xa, có bắc tám cây sào cũng không với tới...” Chu Tử Tần còn đương càu nhàu thì
Hoàng Tử Hà đã vươn tay phải ra ấn đầu gã xuống, làm Chu Tử Tần ngụp đầu xuống nước, những lời định nói đều hóa thành một chuỗi bọt nước ùng ục, chìm vào dòng kênh.

Chu Tử Tần đập tay đập chân lặn xuống chốc
lát, lại nhớn nhác trồi lên, “Dương Sùng Cổ tên khốn này, chẳng dặn dò
người ta câu nào cả, chân ta bị rong rêu quấn vào mất rồi!”

“Hả? Không thể nào?” Hoàng Tử Hà cũng cuống cả lên, “Xin lỗi xin lỗi, công tử đưa tay đây, tôi kéo lên.”

“Quấn chặt lắm, nặng chết ta mất…”Chu Tử Tần vừa nói vừa ra sức đập chân,
Hoàng Tử Hà tóm lấy tay gã kéo lên, hai người một kéo một leo, hồi lâu
Chu Tử Tần mới giằng ra khỏi vật nặng vướng vào chân, bò được lên bờ.

Cả hai đều mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

“Rong rêu gì mà chắc thế? Công tử cao lớn vậy mà suýt nữa bị kéo xuống rồi.”

“Đừng nhắc đến nữa, nặng chết mất, cứ quấn lấy chân ta như vải ấy. Bấy giờ ta nhìn xuống nước chỉ thấy một bóng đen to thế này này...” Chu Tử Tần giơ tay làm tư thế một vòng ôm, “Không gỡ ra được...”

Hoàng Tử Hà nhìn độ lớn mà gã miêu tả, lại ngẫm nghĩ áng chừng độ lớn vừa nãy mình miêu tả.

Chu Tử Tần tức thì ngây ra.

Hoàng Tử Hà nhìn gã, gã nhìn Hoàng Tử Hà, hai người nhìn nhau hồi lâu, Chu Tử Tần mới đứng phắt dậy nhảy ùm xuống nước, ngụp đầu lặn xuống.

Hoàng Tử Hà đang chuẩn bị đón lấy thứ gã mò vớt được thì Chu Tử Tần đột ngột ngoi lên la lớn, “Mau! Mau lên! Có phát hiện lớn!”

“Phát hiện gì thế?” Hoàng Tử Hà nhìn Lý Thư Bạch, thầm tính xem có bao nhiêu khả năng y chịu xuống nước giúp một tay.

Vừa nãy nước đục quá nên ta chỉ lờ mờ thấy một cái bóng, giờ cặn bẩn lắng
xuống cả, ta mới thấy rõ! Không chỉ một cái bọc đâu! Còn có một cái
xác!”

Lời vừa dứt, Lý Thư Bạch cũng kinh ngạc hỏi, “Cái xác ư?”

“Đúng thế, hơn nữa lại là xác không đầu, tôi nhìn rõ mồn một, không sai đâu!”

Thứ quấn lấy chân Chu Tử Tần quả nhiên là một cái bọc. Bên trong có một cây tỳ bà, hai bộ quần áo, một hộp trang sức và một tảng đá lớn.

Đồng thời cũng kéo được từ dưới nước lên một xác nữ không đầu, bị buộc vào
một tảng đá khác. Chu Tử Tần cắt dây buộc tảng đá, kéo cái xác lên bờ.

“Mệt chết đi được.” Gã bò lên nằm vật ra vạt cỏ bên bờ thở hồng hộc.

“Tảng đá cũng không nặng lắm, sao mấy thứ này lại chìm xuống được nhỉ?” Hai
người kia không buồn bận tâm đến gã, đã ngồi thụp xuống cạnh thi thể xem xét.

Cái xác bị ngâm trong nước không lâu, da dẻ đã trắng nhợt
song còn chưa trương phềnh. Mình vận một chiếc váy lụa mềm mại đẹp đẽ,
vòng eo thon thả và tay chân mảnh mai cho thấy đây là một thiếu nữ trẻ
trung yểu điệu.

“Tử Tần, ngươi khá am hiểu về thi thể, phân tích cái xác này xem.” Lý Thư Bạch quay sang bảo Chu Tử Tần.

Chu Tử Tần nằm dài dưới đất, tiếc rẻ nói, “Sớm biết có thi thể thì hai vị phải nói trước chứ, tôi không đem theo dụng cụ.”

Hoàng Tử Hà vội giải thích, “Tôi cũng đâu có biết, cứ tưởng chỉ có cái bọc thôi.”

Chu Tử Tần thở dốc bò dậy đến gần thi thể, kiểm tra sơ qua một lượt.

“Người chết là nữ, còn trẻ, cao chừng năm thước ba tấc, thân hình... rất đẹp,
trong số các thi thể tôi từng khám nghiệm, cô ấy có thể xếp vào hạng
nhất. Số đo hoàn hảo, thêm một phân thì quá dài, bớt một phân thì quá
ngắn…”

“Nói vào việc chính đi.” Lý Thư Bạch ngắt lời gã.

“Được thôi, cô ấy bị chặt đầu trước khi ném xuống kênh. Hiện trường vụ án
chắc hẳn cách đây không xa, hung thủ tay lão luyện giàu kinh nghiệm. Xem này, vết cắt trên cổ bằng chằn chặn, gọn ghẽ sắc ngọt, tôi nghĩ muốn
tìm hiện trường vụ án này hẳn là rất khó. Một kẻ nhiều kinh nghiệm như
vậy hẳn sẽ xóa sạch toàn bộ dấu tích, huống hồ gần đây đều là cây bụi cỏ hoang.”

“Ừm… xác nữ không đầu, muốn tìm hiểu lai lịch cũng khó
lắm.” Hoàng Tử Hà vừa nói vừa cầm cây tỳ bà trong bọc lên xem. Dây đàn
đã đứt cả, có điều đóa mẫu đơn khảm xà cừ bên trên vẫn còn nguyên vẹn,
tươi rói dưới ánh dương.

Chính là Thu lộ hành sương, cây tỳ bà bất ly thân của Cẩm Nô, do sư phụ Mai Vãn Trí tặng.

Trong hộp trang sức có khá nhiều châu báu nữ trang, chế tác vô cùng tinh xảo. “Rõ ràng là đồ của Cẩm Nô.” Hoàng Tử Hà chăm chú nhìn đóa hải đường kết bằng sa mà Cẩm Nô cài bên mai trong lần gặp đầu tiên, sau đó đậy hộp
trang sức lại, lật xem hai bộ đồ ướt sũng kia.

“Là Cẩm Nô ư? Nếu
vậy thì rất có khả năng.” Chu Tử Tần trầm ngâm hỏi, “Có khi nào cô ấy bị người ta lừa đi theo, nhưng khi đến chỗ hẹn thì kẻ đó lại ra tay sát
hại, lần lượt buộc đá vào thi thể và tay nải rồi ném xuống kênh không?”

“Theo tôi thấy hình như không phải. Những thứ này hẳn không phải Cẩm Nô tự
thu vén.” Hoàng Tử Hà nhặt lấy mấy bộ đồ, nhận xét, “Tuy chọn toàn quần
áo đẹp nhất, song chỉ có áo ngoài, không có áo trong. Một cô gái muốn ra ngoài, lẽ nào chỉ mặc áo ngoài hay sao?”

“Có lý lắm...”

“Bởi thế hung thủ tiện tay nhặt lấy mấy bộ đồ hòng ngụy trang thành Cẩm Nô bỏ trốn.”

“Vậy còn cái xác?”

“Cẩm Nô cao chừng năm thước rưỡi, công tử nói cái xác này chỉ có năm thước ba, đương nhiên không phải Cẩm Nô rồi.”

Chu Tử Tần vẫn còn mù mờ, “Nhưng sao có thể trùng hợp như vậy, tại sao tự nhiên nó lại xuất hiện ở đây?”

Hoàng Tử Hà liếc gã, “Công tử nghĩ tại sao?”

Chu Tử Tần nhìn cô, rồi lại nhìn sang Lý Thư Bạch, chợt à lên một tiếng, “Là hung thủ cố ý đem tới giả làm Cẩm Nô?”

“Ừ, Cẩm Nô thực sự...” Hoàng Tử Hà điềm tĩnh nói, “Hiện giờ hẳn đang nằm trong quan tài của Vương Nhược rồi.”

Chu Tử Tần giật nảy mình, “Cái gì, cái gì cơ? Ý công công là...”

“Đúng vậy, có kẻ đã dùng thi thể Cẩm Nô giả mạo thành Vương Nhược, hòng mượn
sự xuất hiện của cái xác đó khép lại vụ án vương phi mất tích.”

“Thật đáng ghê tởm!” Chu Tử Tần trợn trừng mắt, “Nhưng sao hung thủ lại chọn Cẩm Nô, còn hãm hại cô ấy chết thảm như thế?”

“Vì vóc dáng đôi bên tương tự nhau, dù sao Vương Nhược cũng rất cao, con
gái bình thường đều thấp hơn cô ấy nửa cái đầu, ví như thi thể này vậy,
tuy mất đầu, song chúng ta vẫn có thể ước lượng chiều cao của cô ấy. Thi thể một nhạc công dù sao cũng không quan trọng như thi thể vương phi,
quan phủ sẽ không để ý chuyện này, hơn nữa ngâm lâu trong nước ắt sẽ
trương phềnh lên, chỉ cần phát hiện chậm mấy ngày thì sẽ rất khó đoán
đưọc chiều cao” Hoàng Tử Hà giải thích, đọan gói cây tỳ bà và các vật
dụng lại, đưa cho Chu Tử Tần cầm, “Vật chứng trước hết cứ gửi lại chỗ
công tử đi, bên tôi nhiều người lắm tai mắt, không tiện.”

“Ừ, được thôi.” Chu Tử Tần chẳng ngại nước bùn vẫn rỏ tong tỏng, ôm lấy bao vải hỏi, “Còn cái xác này?”

Hoàng Tử Hà ho khan một tiếng, “Hay là… công tử xem có mang về bên nhà được không?”

“Công công thấy có được không?” Chu Tử Tần hỏi.

Lý Thư Bạch đành giải quyết, “Báo ngay cho Thôi Thuần Trạm, cứ nói ngươi
phát hiện một cái xác nữ không đầu và một tay nải. Về sau Đại Lý Tự phán đoán thân phận cái xác thế nào, ngươi đừng có can thiệp. Còn nữa, nhớ
bọc kỹ tất cả vật chứng, nếu sáng mai chúng ta gọi, ngươi phải lập tức
đem tới đấy.”

“Được rồi.” Nói đoạn Chu Tử Tần nhăn mặt nhờ Hoàng Tử Hà đi báo cho Thôi Thuần Trạm, mình ở lại trông tay nải và cái xác.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch chui ra khỏi bụi cây ven bờ, men theo con đường
vắng đi đến gần thôn xóm, trông thấy vài người đang ngồi dưới bóng cây
bên đường tán gẫu.

Hoàng Tử Hà bèn trỏ về phía bờ kênh la lên, “Bên kia vừa vớt được xác người kìa!”

Tức thì mấy người vô công rỗi nghề nọ nhao nhao bật dậy, kẻ chạy đến xem
náo nhiệt, kẻ đi gọi người, kẻ hò hét đòi báo quan, loạn hết cả lên.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch đi đến giữa con hẻm vắng, thấy Địch Ác và Na Phất
Sa đang nhàn nhã gặm cỏ. Thực ra ngựa bị đóng hàm thiếc rất đáng thương, chẳng gặm được mấy cọng cỏ, song hai con ngựa vẫn nhằn đi nhằn lại dăm
cọng cỏ dại trong góc tường.

Hai người nhảy lên yên, bấy giờ
Hoàng Tử Hà mới phát hiện ra Lý Thư Bạch chỉ khoanh tay đứng nhìn mà
quần áo cũng dính phải một vệt bùn một vệt nước, trông loang loang lổ
lổ. Có điều cả hai chẳng ai để tâm, chỉ mải cưỡi ngựa thong thả vừa đi
vừa rời rạc chuyện trò.

Hoàng Tử Hà hỏi, “Cảnh Húc đã gửi tin từ Từ Châu về chưa?”

“Gửi rồi, đầu mũi tên đó biến mất đúng vào lúc dư đảng của Bàng Huân hoành hành tại vùng phụ cận Từ Châu.”

“Nghe nói khi đầu mũi tên biến mất, chiếc hộp pha lê đựng nó vẫn còn nguyên
khóa, chỉ hiềm vật bên trong đã không cánh mà bay, có thực không?”

“Thực đấy. Sau khi đến Từ Châu, Cảnh Húc đã tra kỹ một lượt, thẩm vấn tất cả
binh lính canh giữ thành lâu khi ấy, phát hiện dư đảng Bàng Huân mua
chuộc đám thủ vệ, tay giữ hòm tay phá khóa, ngụy trang thành chuyện quỷ
thần.”

Hoàng Tử Hà trầm ngâm, “Chuyện xảy ra ở tít Từ Châu, trong nháy mắt đã lan truyền khắp kinh thành, hơn nữa còn được thêm mắm giặm
muối thành chuyện quỷ thần, xem ra đằng sau nhất định có người thao
túng, lại cố ý chằng chuyện Bàng Huân vào, hòng che giấu dụng tâm thực
sự của mình.”

Lý Thư Bạch thản nhiên nói, “Nhưng y không biết như vậy chỉ tổ giấu đầu hở đuôi, khéo quá hóa vụng.”

“Đúng vậy, xem ra lại có thể kiểm chứng thêm một suy đoán nữa rồi.”

Hai người vừa nói vừa cưỡi ngựa diễu qua khắp các phường trong thành Trường An.

Dưới bầu trời xanh ngắt, bảy mươi hai phường trong thành Trường An thảy đều
ngay ngắn, sừng sững giữa gió bụi. Nắng đầu hạ đã hơi nóng nực, rọi sáng mồ hôi lấm tấm trên cổ Hoàng Tử Hà, bấy giờ đương vận một chiếc áo kép. Cô bèn giơ ống tay lau đi, vừa lững thững tiến về phía bóng hòe bên
đường, vừa trầm tư nghĩ tới vụ án.

Lý Thư Bạch chìa cho cô một chiếc khăn tay trắng gấp tư, cô nhận lấy lau qua một lượt mới định thần lại, quay sang nhìn y.

Dưới bóng hòe, gương mặt y như phủ một vầng sáng nhàn nhạt. Nắng tháng Năm
lọc qua kẽ lá rồi chảy xuống như tơ vàng, lung linh biến ảo. Giữa quầng
sáng mờ áo lung linh ấy, cô trông thấy nét mặt y, ngoài vẻ lạnh nhạt
thường ngày còn phảng phất một nét gì khác lạ, thời gian giữa hai người
như trôi chậm lại.

Hoàng Tử Hà cúi đầu, lặng lẽ thả nước kiệu
song song với y. Đến gần phường Vĩnh Gia, cô đột nhiên lại quay đầu
ngựa, thúc Na Phất Sa chạy thẳng về phía Bắc.

Lý Thư Bạch đuổi theo cô, “Đến điện Ung Thuần?”

“Phải, chờ tôi xác nhận lại chi tiết cuối cùng thì vụ án này có thể làm sáng tỏ.”

“Đã tra rõ tất cả rồi ư?” Y thoáng kinh ngạc. Tán hòe đã thưa dần, bóng râm cũng lùi lại phía sau, ánh nắng chan hòa trên mình họ. Lý Thư Bạch nhìn sang, thấy Hoàng Tử Hà như ngập trong hào quang rạng rỡ, không phải hào quang sinh ra từ hoàng hôn đang buông, mà sinh ra từ trong chính con
người cô.

Y thoáng ngẩn ngơ, cứ đăm đăm nhìn Hoàng Tử Hà không
rời mắt. Chỉ thấy cô chạy thẳng vào cửa điện, băng qua đại sảnh, men
theo con đường lát gạch xanh, ngồi xuống một nơi trước nội điện, trỏ một hòn giả sơn, “Tôi nhặt được cây trâm sương lá của Vương Nhược ở đây.”

Lý Thư Bạch chậm rãi gật đầu. Lại thấy cô giơ tay gữử cây trâm bạc trên
đầu, ấn vào chiếc lá cuốn, rút ra cây trâm ngọc bên trong, vạch một
đường trắng mờ nhàn nhạt lên nền gạch.

“Đại sảnh này, nội điện
này, ở giữa là giả sơn. Nơi đây…” Cây trâm của cô vẽ một vòng tròn quanh hòn giả sơn, khoanh lấy điểm cao nhất, “Chính là chỗ cây trâm Vương
Nhược bị rơi.”

Lý Thư Bạch trỏ dãy hành lang ở đại sảnh, “Đây là chỗ chúng ta đứng.”

“Đúng thế, trên hành lang đại sảnh, cứ mười bước lại có một người, không rời
mắt khỏi cửa nội điện. Dưới cửa sổ đều có thị vệ canh chừng, mắt không
rời khung cửa.” Cô ngắt một chiếc lá cạnh đó, lau sạch cây trâm trong
tay rồi khéo léo cắm trở vào cây trâm bạc, ngẩng đầu nhìn Lý Thư Bạch,
cong môi lên, nở nụ cười trong sáng, “Án này đã kết thúc rồi.”

Lý Thư Bạch lặng thinh đứng dậy nhìn quanh. Hoàng hôn bắt đầu trùm xuống nơi này, bóng chiều sắp nuốt trọn ánh ngày.

Hai người bước ra khỏi điện Ung Thuần, lên ngựa theo cửa ngách rời khỏi
cung Đại Minh. Gần đến Quỳ vương phủ, Lý Thư Bạch mới đột ngột hỏi, “Nói vậy là đã có thể khẳng định cái xác trong điện Ung Thuần là Cẩm Nô rồi
ư?”

Giọng cô nhẹ tênh, “Vâng, đã xác định được rồi.”

“Thế còn cái xác mới xuất hiện?”

“Tôi cũng đã đại khái suy luận xong.” Cô quay sang nhìn y, vẻ như đã dự liệu trước, “Căn nguyên của tất cả những chuyện này, đều từ hai thiếu nữ
vương gia cứu được ở Từ Châu ba năm về trước.”

Lý Thư Bạch ghìm cương cho Địch Ác dừng lại, chẳng nói chẳng rằng, nghĩ ngợi hồi lâu giữa khí trời đầu hạ.

Lâu thật lâu, y mới nhướng mày, ngoái lại nhìn cô bằng cặp mắt sâu thẳm mà tịch mịch, khẽ hỏi, “Lẽ nào lại là… người đó?”

Hoàng Tử Hà gật đầu đáp, “Ngoài người đó ra, những kẻ khác đều không có bất cứ cơ hội nào.”

Lý Thư Bạch cau mày, “Nếu thực là vậy, hẳn triều đình Đại Đường lại được dịp dậy sóng.”

“Không hề gì, xưa nay bản triều đều rất khoan dung, không phải sao?” Hoàng Tử Hà thở dài, chậm rãi nói.

Lý Thư Bạch trầm ngâm hồi lâu, đoạn hỏi, “Nếu ta khuyên ngươi buông tay, ngươi thấy sao?”

Hoàng Tử Hà lặng thinh, khẽ cắn môi nhìn y, “Chuyện này vốn dĩ khởi nguồn từ
vương gia, nếu vương gia muốn tha, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.”

“Nhưng... Lẽ nào như vậy là xong ư?” Y cưỡi trên lưng Địch Ác, ngẩng lên nhìn vòm không vòi vọi, cao xa không thể với tới, đoạn thở dài. Ánh mắt y thăm
thẳm, tựa hồ muốn nhìn thấu tận nơi cao nhất, muốn trông thấy cảnh trí
thâm sâu nhất trên bầu trời, “Chôn vùi một bí mật như vậy, ngươi có thấy không cam lòng chăng?”

“Chẳng liên quan gì đến bí mật cả.” Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt y, “Tôi chỉ muốn nói ra chân tướng, đòi lại
công đạo cho Phùng Ức Nương, cho Cẩm Nô, cho cả những người ăn mày đã
thiệt mạng ở phường Sùng Nhân mà thôi.”

Lý Thư Bạch nín lặng, đăm đăm nhìn những đốm nắng lọt qua kẽ lá một lúc rồi chậm rãi lên tiếng,
“Thực ra, nếu kẻ đầu sỏ là người đó thì không chừng lần này ngươi vạch
trần chân tướng, lại là cơ hội tốt cho ngươi.”

Hoàng Tử Hà ngạc
nhiên mở to mắt nhìn y. Y cũng ngoái lại nhìn cô, vẻ mặt xa xăm mà ôn
hòa, “Ta sẽ giúp ngươi hoàn tất việc này. Cứ thành thực nói ra tất cả
những gì ngươi biết, bất kể thế nào, ta cũng sẽ giữ tính mạng cho
ngươi.”

Cô hơi ngẩng lên nhìn y. Đúng lúc này, Địch Ác và Na Phất Sa đã về đến Quỳ vương phủ thân thuộc, mừng rỡ cọ cổ vào nhau. Hai
người trên yên thành ra xáp lại, gần đến nỗi cảm giác được cả hơi thở
của nhau.

Hoàng Tử Hà vô thức kéo Na Phất Sa tách ra, cách y chừng nửa thước, nói khẽ, “Đa tạ vương gia.”

Dưới ánh tịch dương, bóng hai người đổ dài thành hai đường thẳng, rõ ràng
gần sát bên nhau, song trước sau vẫn tồn tại một khoảng cách không thể
lấp đầy.