Chương 73: Tâm ma của Quân Mặc (thượng)

Lâm Tiêu cảm thấy đầu gối mình có thể trúng một mũi tên*, nếu không tại sao chuyện kia qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần thấy đứa ngốc, hắn lại cảm thấy đầu gối bị đau?

*Ví von với việc bị đâm chọc, chọc ngoáy đau đớn mà không làm gì được

“Sư tôn…”

Âm thanh trầm thấp, dễ nghe, mê người bên tai, thật sự là một giọng nói rất hay, chỉ tiếc chủ nhân của thanh âm này, Lâm Tiêu không muốn gặp lại dù chỉ một khắc.

Theo bản năng mà duỗi tay kéo chăn ra, đắp lên hai chân mình, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi không động, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mở.

“Sư tôn…”

Lại là một tiếng cực thấp quấn quýt si mê đến cực điểm, Lâm Tiêu vẫn không muốn mở mắt.

“Sư tôn…”

“Sư tôn…”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Lâm Tiêu phút chốc mở mắt, con ngươi trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần tức giận.

Quân Mặc đứng ở trước mặt hắn ngưng trệ, đáy mắt nổi lên vẻ không sai: “Thật xin lỗi sư tôn, ta… là ta mạo phạm sư tôn.”

Lâm Tiêu a một tiếng, không biểu lộ nhìn Quân Mặc.

Người trẻ tuổi trước mặt vẫn trong sáng sạch sẽ như vậy, mặc dù hắn mang trên mặt bất đắc dĩ cùng đau lòng, cũng vẫn chói mắt ấm áp, làm người ta muốn thân cận, nhưng cái liếc mắt nhẹ nhàng hôm đó, giống như cái gai đâm vào lòng Lâm Tiêu.

Thứ này có lẽ vĩnh viễn không biết vẻ mặt lúc ấy hắn nhìn mình, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho lòng mình lạnh như băng cơ hồ quên mất hô hấp.

Ánh mắt kia, là ác mộng suốt mười năm của Lâm Tiêu!

Lý Thuần Phong đã từng nói qua, mình và hắn là cùng một loại người, ở một mức độ nào đó mà nói, Lý Thuần Phong kỳ thật nói không sai, hay nói cách khác, một ít chuyện mình cũng tương tự Quân Mặc, kỳ thật so với người như Lý Thuần Phong chỉ kém một chút, mà Quân Mặc, so với mình càng nguy hiểm.

Quân Mặc, hoặc Lý Thuần Phong, giữa hai người này có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng bước một cái, từ nay về sau liền không thể trở lại.

Dễ như trở bàn tay.

Tiện tay vứt bỏ.

Một ngày nào đó, mình trong mắt người này, có lẽ giống như đồ vật.

Trong lòng Lâm Tiêu sinh ra cười nhạt, vừa đối với mình, cũng là đối với Quân Mặc.

Hắn giễu cợt mình không buông tay, càng giễu cợt Quân Mặc bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, nhưng biết rõ đây là một trận đánh cuộc, sau khi thua cuộc, kết quả của hắn thậm chí còn thảm hại hơn so với chống lại Lý Thuần Phong, hắn lại vẫn đứng tại chỗ không động.

Hết thảy, chỉ vì hắn không bỏ được.

Có một số việc, chỉ vì nghĩ sai thì hỏng hết, mà hắn đem quyền lựa chọn cho người trước mắt, có lẽ, hắn ngay từ đầu, đã thua?

Đáng tiếc không tới một khắc cuối cùng, không người nào cho hắn được câu trả lời.

“Sư tôn rốt cuộc làm sao mới bằng lòng tha thứ ta?” Quân Mặc bị ánh mắt như vậy nhìn đến co rút, chỉ còn lại sợ hãi tràn đầy, không biết rốt cuộc là làm sao, mặc dù trong miệng nói mạo phạm, nhưng hắn tự mình biết không phải.

Sư tôn để ý cái gì, hắn lần đầu tiên không thấy rõ không hiểu.

Sư tôn không ghét bỏ mình, điểm này, hắn vô cùng khẳng định.

Ngày đó đùa giỡn và làm càn, trong lòng sư tôn tức giận, thậm chí còn bị dọa, hắn biết, nhưng sư tôn không phải đang tức giận cái này, hắn cũng dám khẳng định.

Thời điểm sư tôn nhìn hắn, giống như đang nhìn một người khác, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ lạnh lùng tĩnh mịch, làm lòng hắn sinh ra sợ hãi, giống như, sư tôn chờ mình cho một đáp án, mà đáp án kia nếu không hài lòng, sư tôn liền muốn xé bỏ hết thảy giữa hai người, để cho mình dù phá vỡ hư không cũng không gặp lại.

“Có phải ta làm chỗ nào không đúng hay không?” Hắn nhịn không được đi lên phía trước, ôm cả người Lâm Tiêu vào lòng: “Ta có thể sửa! Chúng ta vẫn luôn dây dưa, sư tôn dung túng ta, đồng ý dễ dàng tha thứ ta, ta vẫn luôn biết. Tính tình ta không tốt, có đôi khi sinh ra vặn vẹo. Nhưng chỉ cần là ta sai, ta liền nhất định sửa.”

Vấn đề không thể giải quyết lớn hơn nữa, có khả năng hủy hoại tình cảm của hai người, đều nên nghĩ biện pháp loại bỏ, không phải sao? Bọn họ một đường không phải đều là như vậy sao?

Cho nên, nói cho hắn biết, chỉ cần nói cho hắn biết, hai người cùng nhau, liền nhất định có thể đem vấn đề này giải quyết.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, trong con ngươi đứa ngốc chỉ có mình, tất cả cảm xúc cũng chỉ vì mình mà dao động không ngừng, Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy phần thắng của mình lớn một chút, tuy rằng, phần thua thoạt nhìn nhiều hơn.

Không, hắn thật sự không nên dối gạt mình quan tâm thắng thua, hắn để ý, chưa bao giờ là cái này.

Người tu luyện đều sẽ gặp tâm ma, bản thân mình không phải là vì tâm ma, mới biến thành bộ dáng hiện giờ sao?

Quân Mặc dĩ nhiên cũng có, mà tâm ma này của Quân Mặc, làm Lâm Tiêu cảm thấy bất an, chỉ liếc mắt một cái, Lâm Tiêu vẫn tinh tường ý thức được, tâm ma này sẽ mang đến cho Quân Mặc vấn đề và thay đổi lớn cỡ nào. Mà loại thay đổi này, thậm chí đảo điên tính cách.

Có lẽ Quân Mặc đúng, có một số việc, phải nói ra mới có thể giải quyết.

Hắn nắm lấy cánh tay Quân Mặc, hỏi gằn từng chữ: “Nói cho ta biết, ngươi, rốt cuộc là ai?”

Thân mình Quân Mặc hơi cứng đờ, nhìn ánh mắt như nhìn thấu hết thảy của Lâm Tiêu, biết mình quả nhiên không lừa gạt nổi nữa.

Sau khi sư tôn mất trí nhớ, vai diễn “Phụ thân” bàng quan kia liền mất, tự nhiên sẽ không còn bộ dáng có vấn đề sẽ theo bản năng dứt bỏ như trước.

Hắn chiếm được chỗ tốt trong đó, thời điểm quan hệ “Phụ tử” yếu nhất, thành công đem người này kéo vào gút mắt tình yêu, dĩ nhiên cũng phải nhận quả đắng trong đó, ví dụ như, có một số việc rốt cuộc không thể lừa gạt nữa, mà giấu diếm, ngoại trừ sẽ dẫn đến càng nhiều ngờ vực vô căn cứ ra, không có chỗ tốt gì.

“Ta…” Quân Mặc hơi dừng một chút, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Thần sắc Lâm Tiêu dịu đi một ít, nguyện ý nói là được. Lâm Tiêu đưa tay vỗ giường trước mặt mình, ý bảo Quân Mặc ngồi xuống chậm rãi nói.

Quân Mặc thấy thần sắc Lâm Tiêu mềm mại một ít, trong lòng cũng thoải mái vài phần theo, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, suy nghĩ một chút mới rốt cuộc nói: “Ta vẫn là ta, chẳng qua, so với ta bây giờ đã trải qua nhiều chuyện hơn, ta cũng không thể tưởng được, sẽ trở lại thời điểm còn trẻ như vậy, càng không tưởng được, sẽ đụng phải sư tôn hiện tại.”

Trong lòng Lâm Tiêu sinh ra cảm giác quả nhiên như thế, gật đầu: “Cho nên, là trọng sinh?”

Quân Mặc thấy trong mắt Lâm Tiêu cũng không có vẻ chán ghét phẫn nộ, trong lòng liền yên tâm một chút, nghĩ đến mình đã từng tính kế, làm tên sư tôn đó bỏ mình, đổi người hôm nay tới, thần sắc của hắn liền không nhịn được mềm mại.

Hắn đưa tay nắm tay Lâm Tiêu, thấy Lâm Tiêu không cự tuyệt, lo sợ không yên mấy ngày nay tới giờ tựa hồ cũng phai nhạt rất nhiều: “Khi ta tới, sư tôn còn không đến. Hắn… vẫn bắt kịp đời trước, chỉ muốn đoạt bí mật Quân gia, đoạt ngọc bội của ta, lại muốn để cho ta trong đại hội luyện đan xấu mặt bị thương, cho nên, ta liền, liền tính kế hắn, nổ lò, cũng đem hắn nổ thành trọng thương, sau, sư tôn liền tới.”

Lâm Tiêu cũng không nhớ rõ sự tình ngày đó, nếu nhớ rõ, liền có thể nhớ tới việc tiểu tử này ngày đó lẻn vào phòng tắm.

Bất quá mặc dù không có ký ức, nhưng cũng không khó đoán được, thứ này tất nhiên đối với mình từng có nhiều lần thăm dò cùng tính kế. Nhưng đứng ở góc độ người xem mà nói, Lâm Tiêu không cảm thấy Quân Mặc làm sai, đổi lại là mình, sẽ làm giống như vậy.

Người đáng chết, giết liền giết, nếu trọng sinh mà đến, liền không cần thiết ủy khuất chính mình.

Quân Mặc hỏi: “Sư tôn có trách ta tính kế ngươi?”

Lâm Tiêu lắc đầu: “Ngươi làm rất đúng.”

Quân Mặc thầm nghĩ, đích thật là làm đúng, nếu không, làm sao có thể để ta gặp được ngươi? Hắn nghĩ đến lần đầu tiên thấy người này, bộ dáng người này lãnh mặt nói đau, liền nhịn không được lộ ra nụ cười.

Kỳ thật sư tôn, đôi khi thật sự là một người rất đáng yêu a.

Đối với Quân Mặc như vậy, Lâm Tiêu cho tới bây giờ đều không cứng rắn được, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của hắn, trong âm thanh mang theo chút run rẩy không dễ phát giác: “Đời trước, ngươi… chết như thế nào…”

Vấn đề như vậy, Lâm Tiêu kỳ thật cũng không muốn hỏi.

Nhìn Quân Mặc phút chốc thay đổi thần sắc, tay đặt ở đỉnh đầu hắn cũng không thu hồi, mà trấn an theo tóc dài của hắn.

Mặc dù còn không biết đáp án, Lâm Tiêu cũng đã nhịn không được đau lòng…

Chapter
1 Chương 1: Vô nghĩa và lôi kéo
2 Chương 2: Sư tôn ta không phải cố ý
3 Chương 3: Kéo hắn không nói lời nào
4 Chương 4: Cắt đứt tay áo
5 Chương 5: Mông thật nóng
6 Chương 6: Tràn đầy bất mãn
7 Chương 7: Sư tôn không giống
8 Chương 8: Đồ đệ quá ngốc bạch ngọt lộ chân tướng như thế nào
9 Chương 9: Sư tôn luôn đúng
10 Chương 10: Quang minh chính đại mà nhìn
11 Chương 11: Muốn hắn hay muốn ta
12 Chương 12: Tai hoạ ngầm xuất hiện
13 Chương 13: Nam nữ chính cùng một chỗ để làm chi
14 Chương 14: Cảm giác thù hận quen thuộc
15 Chương 15: Sư tôn không vui
16 Chương 16: Sư tôn oa oa oa
17 Chương 17: Cầm đan đan cút đi
18 Chương 18: Tiểu súc sinh chạy đi đâu
19 Chương 19: Ta đã tới chậm thật áy náy
20 Chương 20: Nguyên anh manh manh
21 Chương 21: Bọ ngựa bắt ve sầu
22 Chương 22: Thiên lôi ở phía sau
23 Chương 23: Ngô, thật ngọt
24 Chương 24: Cánh cửa của tân thế giới
25 Chương 25: Đồ đệ bỗng nhiên bỏ chạy
26 Chương 26: Cách vách có cái gì
27 Chương 27: Cảm giác về mẹ kế
28 Chương 28: Nói về chân tướng lúc đó
29 Chương 29: Về sau không cho nói
30 Chương 30: Đồ đệ rất ngốc làm sao bây giờ
31 Chương 31
32 Chương 32: Hại nam chính một phen
33 Chương 33: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (thượng)
34 Chương 34: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (trung)
35 Chương 35-1: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính
36 Chương 35-2: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (2)
37 Chương 36: Sư tôn giúp một chuyện đi
38 Chương 37: Thông suốt (thượng)
39 Chương 38: Thông suốt (hạ)
40 Chương 39: Ngươi có hiểu hay không
41 Chương 40: Đừng rời bỏ ta
42 Chương 41: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (thượng)
43 Chương 42: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (trung)
44 Chương 43: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (hạ)
45 Chương 44: Uy áp cũng không có chỗ dùng
46 Chương 45: Mặt đánh đến sưng
47 Chương 46: Ta thật sự không vội
48 Chương 47: Một con sói con
49 Chương 48: Sư tôn nói hắn cũng đơn thuần
50 Chương 49: Ta muốn cả thế giới đều phản bội hắn
51 Chương 50: Tới kẻ nào xử kẻ đó
52 Chương 51: Các độc giả đều chân thành
53 Chương 52-1: Bàn về tốc độ lộ tẩy của tôn tôn (1)
54 Chương 52-2: Bàn về tốc độ lộ tẩy của tôn tôn (2)
55 Chương 53: Cho sư tôn tự ngược
56 Chương 54: Thình lình xảy ra biến cố
57 Chương 55: Truy đuổi trong truy đuổi
58 Chương 56: Ngươi muốn cái gì ta cũng cho
59 Chương 57: Hệ thống tự hủy
60 Chương 58: Nhưng vẫn muốn đánh hắn
61 Chương 59: Loại cảm giác huyết mạch tương liên
62 Chương 60: Giày xéo trong bùn lầy
63 Chương 61: Ngươi quả nhiên thích ta
64 Chương 62: Thử thay đổi một chút
65 Chương 63: 【 Sư đồ Hằng ngày 】 Bàn về thắt lưng của sư tôn
66 Chương 64-1: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (1)
67 Chương 64-2: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (2)
68 Chương 65: Nhân vật phản diện đều là thần trợ giúp
69 Chương 66: Lệch xuống phía dưới áo
70 Chương 67: Yêu thú biến hình
71 Chương 68: Một chút cũng không miễn cưỡng
72 Chương 69: Thở ra một độc kế (thượng)
73 Chương 70: Thở ra một độc kế (hạ)
74 Chương 71: Lửa giận của Vương gia
75 Chương 72-1: Ngươi lại còn dám cọ (1)
76 Chương 72-2: Ngươi lại còn dám cọ (2)
77 Chương 73: Tâm ma của Quân Mặc (thượng)
78 Chương 74: Tâm ma của Quân Mặc (hạ)
79 Chương 75
80 Chương 76: Hoàn toàn bùng nổ
81 Chương 77: Các ngươi đều điên rồi sao
82 Chương 78: Vui quá hóa buồn
83 Chương 79: Ngọt cực kỳ
84 Chương 80: Hù chết hệ thống
85 Chương 81: Sư tôn luôn thẹn thùng
86 Chương 82: Ta cho sư tôn thứ tốt hơn
87 Chương 83: Tiểu tử ngươi lại đây cho ta
88 Chương 84: Tìm chết
89 Chương 85: Sư tôn chờ ta một lát
90 Chương 86: Ta ở trấn nhỏ an gia cho chúng ta
91 Chương 87-1: Bí mật của hệ thống
92 Chương 87-2: Bí mật của hệ thống (2)
93 Chương 88: Đừng không cần ta
94 Chương 89: Hai kẻ thù truyền kiếp
95 Chương 90: Có muốn mặc giá y không
96 Chương 91: Hung thủ diệt môn
97 Chương 92: Sao Bắc đẩu tuyệt sát trậnc
98 Chương 93-1: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】
99 Chương 93-2: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】(2)
100 Chương 93-3: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】(3)
101 Chương 94: ✿ Phiên ngoại ✿ Hợp tịch đại điển
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Vô nghĩa và lôi kéo
2
Chương 2: Sư tôn ta không phải cố ý
3
Chương 3: Kéo hắn không nói lời nào
4
Chương 4: Cắt đứt tay áo
5
Chương 5: Mông thật nóng
6
Chương 6: Tràn đầy bất mãn
7
Chương 7: Sư tôn không giống
8
Chương 8: Đồ đệ quá ngốc bạch ngọt lộ chân tướng như thế nào
9
Chương 9: Sư tôn luôn đúng
10
Chương 10: Quang minh chính đại mà nhìn
11
Chương 11: Muốn hắn hay muốn ta
12
Chương 12: Tai hoạ ngầm xuất hiện
13
Chương 13: Nam nữ chính cùng một chỗ để làm chi
14
Chương 14: Cảm giác thù hận quen thuộc
15
Chương 15: Sư tôn không vui
16
Chương 16: Sư tôn oa oa oa
17
Chương 17: Cầm đan đan cút đi
18
Chương 18: Tiểu súc sinh chạy đi đâu
19
Chương 19: Ta đã tới chậm thật áy náy
20
Chương 20: Nguyên anh manh manh
21
Chương 21: Bọ ngựa bắt ve sầu
22
Chương 22: Thiên lôi ở phía sau
23
Chương 23: Ngô, thật ngọt
24
Chương 24: Cánh cửa của tân thế giới
25
Chương 25: Đồ đệ bỗng nhiên bỏ chạy
26
Chương 26: Cách vách có cái gì
27
Chương 27: Cảm giác về mẹ kế
28
Chương 28: Nói về chân tướng lúc đó
29
Chương 29: Về sau không cho nói
30
Chương 30: Đồ đệ rất ngốc làm sao bây giờ
31
Chương 31
32
Chương 32: Hại nam chính một phen
33
Chương 33: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (thượng)
34
Chương 34: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (trung)
35
Chương 35-1: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính
36
Chương 35-2: Bàn về phương thức chính xác đùa bỡn nam nữ chính (2)
37
Chương 36: Sư tôn giúp một chuyện đi
38
Chương 37: Thông suốt (thượng)
39
Chương 38: Thông suốt (hạ)
40
Chương 39: Ngươi có hiểu hay không
41
Chương 40: Đừng rời bỏ ta
42
Chương 41: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (thượng)
43
Chương 42: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (trung)
44
Chương 43: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (hạ)
45
Chương 44: Uy áp cũng không có chỗ dùng
46
Chương 45: Mặt đánh đến sưng
47
Chương 46: Ta thật sự không vội
48
Chương 47: Một con sói con
49
Chương 48: Sư tôn nói hắn cũng đơn thuần
50
Chương 49: Ta muốn cả thế giới đều phản bội hắn
51
Chương 50: Tới kẻ nào xử kẻ đó
52
Chương 51: Các độc giả đều chân thành
53
Chương 52-1: Bàn về tốc độ lộ tẩy của tôn tôn (1)
54
Chương 52-2: Bàn về tốc độ lộ tẩy của tôn tôn (2)
55
Chương 53: Cho sư tôn tự ngược
56
Chương 54: Thình lình xảy ra biến cố
57
Chương 55: Truy đuổi trong truy đuổi
58
Chương 56: Ngươi muốn cái gì ta cũng cho
59
Chương 57: Hệ thống tự hủy
60
Chương 58: Nhưng vẫn muốn đánh hắn
61
Chương 59: Loại cảm giác huyết mạch tương liên
62
Chương 60: Giày xéo trong bùn lầy
63
Chương 61: Ngươi quả nhiên thích ta
64
Chương 62: Thử thay đổi một chút
65
Chương 63: 【 Sư đồ Hằng ngày 】 Bàn về thắt lưng của sư tôn
66
Chương 64-1: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (1)
67
Chương 64-2: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (2)
68
Chương 65: Nhân vật phản diện đều là thần trợ giúp
69
Chương 66: Lệch xuống phía dưới áo
70
Chương 67: Yêu thú biến hình
71
Chương 68: Một chút cũng không miễn cưỡng
72
Chương 69: Thở ra một độc kế (thượng)
73
Chương 70: Thở ra một độc kế (hạ)
74
Chương 71: Lửa giận của Vương gia
75
Chương 72-1: Ngươi lại còn dám cọ (1)
76
Chương 72-2: Ngươi lại còn dám cọ (2)
77
Chương 73: Tâm ma của Quân Mặc (thượng)
78
Chương 74: Tâm ma của Quân Mặc (hạ)
79
Chương 75
80
Chương 76: Hoàn toàn bùng nổ
81
Chương 77: Các ngươi đều điên rồi sao
82
Chương 78: Vui quá hóa buồn
83
Chương 79: Ngọt cực kỳ
84
Chương 80: Hù chết hệ thống
85
Chương 81: Sư tôn luôn thẹn thùng
86
Chương 82: Ta cho sư tôn thứ tốt hơn
87
Chương 83: Tiểu tử ngươi lại đây cho ta
88
Chương 84: Tìm chết
89
Chương 85: Sư tôn chờ ta một lát
90
Chương 86: Ta ở trấn nhỏ an gia cho chúng ta
91
Chương 87-1: Bí mật của hệ thống
92
Chương 87-2: Bí mật của hệ thống (2)
93
Chương 88: Đừng không cần ta
94
Chương 89: Hai kẻ thù truyền kiếp
95
Chương 90: Có muốn mặc giá y không
96
Chương 91: Hung thủ diệt môn
97
Chương 92: Sao Bắc đẩu tuyệt sát trậnc
98
Chương 93-1: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】
99
Chương 93-2: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】(2)
100
Chương 93-3: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】(3)
101
Chương 94: ✿ Phiên ngoại ✿ Hợp tịch đại điển