Chương 61: Làm người đừng có quá đáng

Những kẻ sống sót đó vào biệt thự Quả Táo xong lại không xử lý zombie theo định kỳ nên giờ zombie tràn đầy ra đường này, dẫn dến mấy con zombie ở khu vực xung quanh cũng đánh hơi đến theo, đám đó lại kéo theo lũ ở mấy khu phố lân cận, thành ra hiện giờ lũ zombie đều vật vờ ở lối vào khu biệt thự Quả Táo.

Những con ở ngoài cùng vòng vây phát hiện ra đội Diệp Dục ở trong xe, chúng nô nức như phát hiện ra châu lục mới, quay lại chặn xe của họ. Những người trong đội muốn vào chẳng được muốn ra chẳng xong.

“Giết chúng rồi vào thôi, không có cách nào khác.”

Diệp Dục hút điếu thuốc vẻ cam chịu số phận, bấm còi vài tiếng. Anh dùng cách này để chào hỏi với các anh em trên xe phía sau, hạ kính xe xuống rồi đưa hai tay về phía trước, túm con zombie muốn lao vào cửa sổ. Một ngọn lửa mạnh mẽ từ trên người zombie bốc lên hừng hực, chỉ chớp mắt nó đã cháy thành tro.

Hộ Pháp ở bên cạnh và các anh em đằng sau cũng bắt đầu khởi động chân tay, bây giờ họ giết zombie cũng quen tay hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã dọn sạch một khoảng trống bên cạnh xe.

Trong chiếc xe cuối cùng của đoàn xe có hai người, một người đàn ông một người phụ nữ, nhìn không giống như đồng đội của Diệp Dục mà lại giống những người may mắn còn sống sót hơn. Bọn họ nhìn đội Diệp Dục xuống xe, người phụ nữ quay ra ghế sau tìm dao, vừa tìm vừa hỏi bâng quơ như đang nói chuyện phiếm:

“Vương Quân, tối qua anh và anh Diệp cùng gác đêm đúng không? Chẳng hiểu sao bọn họ cứ phải đến Tương thành thế? Tương thành làm sao bằng Kinh thành? Vì sao cứ phải xuống phía Nam mà không lên phía Bắc?”

“Diệp Dục nói muốn tìm em gái nào đó của anh ấy.”

Vương Quân ngồi ở ghế lái sau, khi nói xong bèn xuống xe trợ giúp. Hai người họ là những người may mắn sống sót, có thể đi cùng cả đội đến Tương thành là Diệp Dục rộng lượng lắm rồi. Bọn họ đâu thể không biết điều mà đi nghe ngóng chuyện riêng tư của người ta chứ?

“Ồ, đến tìm em gái!”

Người vừa đặt câu hỏi - Lý Oánh lập tức hiểu ngay. Giờ xã hội loạn lạc thế này, năng lực của Diệp Dục lại mạnh mẽ, đi tìm người thân cũng là chuyện đương nhiên. Vậy cô ta nhất định phải quan hệ tốt với em gái của anh, có thế mới hòa nhập được với đội của Diệp Dục.

Sau khi hạ quyết tâm, Lý Oánh cầm một con dao xuống để trợ giúp, một đội thêm hai người sống sót gia nhập đánh zombie vô cùng thuận lợi.

Lúc này bên trong biệt thự Quả Táo, những người bị chém đứt một cánh tay đau đến gào thét trên đất. Nhóm người Bành Vũ Trung và Nhị Hổ lúc trước còn đang đánh nhau giờ lại nem nép lùi lại vài mét, ai nấy im thin thít nhìn Tô Tô.

Tô Tô mở cửa sắt, xách dao tông dính máu lên, đanh mặt lại nhìn một lượt đám người đang đần ra ở đó, cao giọng nói:

“Có bản lĩnh ức hiếp người khác mà không có gan đi giết zombie. Làm người như các ngươi chết sớm một chút, đề phòng sau này lại gây ra nhiều cái chết cho người khác, nhiều bi kịch gia đình hơn. Không dám tự chết hả? Vậy để tôi giúp nhé!”

Dứt lời, Tô Tô vung con dao trong tay lên, làm động tác chuẩn bị chém vào người ở gần cô. Đám người hét the thé, nhốn nháo chạy như ong vỡ tổ, đến cả kẻ bị đứt cánh tay cũng chạy nhanh hơn cả thỏ!

Nhìn xung quanh không một bóng người, Tô Tô cười giễu cợt, gan bé tí như thế mà còn học người ta làm cướp?! Mà kẻ đứng ra tổ chức nhóm người này chắc chắn không phải ai khác mà chính là tên Tạ Thanh Diễn kia. Kiếp trước hắn cũng tổ chức một nhóm người sống sót kiểu này, tất cả đồ những người trong nhóm lấy được phải sung công, ai không phục sẽ bị những người khác đánh!

Thực tế hắn làm những điều này để mọi người cùng sống sót thật sao? Người khác không biết chứ Tô Tô chẳng lẽ lại không hiểu. Sâu thẳm trong lòng Tạ Thanh Diễn, kỳ thực hắn chỉ muốn vì bản thân, đồ những người khác sung công thì người có khả năng giữ đống đồ đó nhất chính là “người bình thường” như hắn. Hắn không cần lo thiếu đồ, đủ ăn để sống tiếp!

Đáng cười là Tạ Thanh Diễn chưa từng tự mình ra mặt trong những chuyện này, toàn bộ là do những người con gái ngưỡng mộ hắn như Tô Tô, Lý An Tâm và Bạch Lạc Lạc làm.

Tô Tô nhẫn lại sự khinh bỉ đối với đám người Tạ Thanh Diễn, cầm dao quắm, tìm một cái túi nylon cho cánh tay bị đứt vào. Cô một tay xách dao, một tay xách túi đi về hướng biệt thự của Tạ Hào Thế. Những người khác nhìn thấy cô trên đường đều chạy trối chết như là nhìn thấy ác quỷ. Tô Tô đến trước biệt thự của Tạ Hào Thế, cầm dao chém hỏng cửa sắt sắp ngoài sân.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai đóng chặt, kéo rèm che kín, cất tiếng nói: “Tạ Thanh Diễn, làm người đừng có quá đáng. Tô Tô tôi ăn của mình, sống cuộc sống của mình, không ỷ thế ức hiếp ai, không làm chuyện ác. Anh nên biết điều, đừng có lởn vởn trước mặt tôi, nếu không lấy cái mạng chó của anh chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi đấy.”

Nói xong cô lắc cái túi, đổ bàn tay ra sân nhà Tạ Hào Thế. Sau đó cô lại nhìn xung quanh, chẳng có người nào, cũng không có Tạ Thanh Diễn, như thể cô đang nói chuyện với một căn biệt thự không người vậy.

“Các người là lũ lợn hèn nhát, quá hèn nhát!!!”

Tô Tô hét lớn, trong lòng tức giận, bất mãn, còn dâng trào một cảm giác đau thương. Đây chính là bản tính con người! Cô gây sự nhưng không có một người nào có gan đứng ra nói chuyện, sự hung hăng của đám người vừa quấy nhiễu ồn ào ở nhà cô đâu rồi? Đâu rồi???

Chẳng có gì hay ho, đối với đám người này Tô Tô còn chẳng có hứng đánh nhau. Cô đá bàn tay rơi trên bãi cỏ, ném cái túi nylon đầy máu lại rồi xoay người đi.

Trên tầng hai biệt thự của Tạ Hào Thế, Tạ Thanh Diễn ngồi bên cửa sổ. Hắn mặc một chiếc áo len mỏng, lò sưởi trong phòng bật nấc ấm nhất, đang tì đầu vào đầu gối, ôm chặt lấy cơ thể, trong lòng đau khổ dằn vặt.

Nếu như trước đây, Tô Tô nói những lời lạnh nhạt và ghê tởm với hắn, hắn đều có thể bỏ qua, có thể tha thứ. Nhưng những việc Tô Tô làm ngày hôm nay đã giẫm lên giới hạn của hắn, cô đã làm tổn thương trái tim hắn, khiến hắn thất vọng tột cùng.

Nhớ lại chuyện hôm nay, Tạ Thanh Diễn không nghĩ hắn có gì sai, hắn chỉ là muốn giúp đám người sống sót kia, muốn mọi người cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. Hắn chỉ muốn mọi người đem những đồ bản thân cất giấu chia sẻ cho mọi người, để tất cả đều có thể sống sót, cuộc sống cá nhân của hắn cũng được đảm bảo. Điều này thì có gì là sai, hắn không hề sai!

Nhưng Tô Tô không chỉ phản đối lại chính sách và quy định mà hắt đặt ra, mà còn tát hắn một bạt tai nặng nề như thế. Cô làm loạn toàn bộ kế hoạch của hắn, sau này còn ai theo chính sách của hắn nữa? Hắn không quản lý được đám người sống sót kia, biệt thự Quả Táo này loạn lên thì sao?

Chapter
1 Chương 1: Kẻ thù cuối cùng
2 Chương 2: Quay ngược thời gian
3 Chương 3: Ca hát tiếp tục giấc mơ
4 Chương 4: Đuổi theo để bồi thường
5 Chương 5: Vòng lặp một chiều
6 Chương 6: Mạng sống thật đáng quý
7 Chương 7: Thuê phòng
8 Chương 8: Địa ngục không lối
9 Chương 9: Lý an tâm và lý tiểu vũ
10 Chương 10: Cô sốt rồi
11 Chương 11: Đồ Trẻ em
12 Chương 12: “Khoái mã” mới
13 Chương 13: Nhà của mình
14 Chương 14: Thẻ riêng
15 Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc
16 Chương 16: Ngưng tụ tinh hồn
17 Chương 17: Mẹ còn sống
18 Chương 18: Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng
19 Chương 19: Bạo động
20 Chương 20: Tình hình thực tế
21 Chương 21: Ra tay trước
22 Chương 22: Trạc thế giai
23 Chương 23: Sổ nợ của diệp dục
24 Chương 24: Tiền bồi thường
25 Chương 25: Thủy kính
26 Chương 26: Giết không tha
27 Chương 27: Điện thoại cục gạch
28 Chương 28: Bạch lạc lạc sao rồi?
29 Chương 29: Làm cha mẹ vui
30 Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu
31 Chương 31: Nơi virus mạt thế sinh sôi mãnh liệt
32 Chương 32: Kẻ giết người
33 Chương 33: Tạ hào thế
34 Chương 34: Dấu phẩy nhỏ nghịch ngợm
35 Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi
36 Chương 36: Chào mừng đến với tận thế
37 Chương 37: Trái đất đang khóc
38 Chương 38: Lý trí chiến thắng tình cảm
39 Chương 39: Dị năng
40 Chương 40: Hình như là tô tô
41 Chương 41: Sao anh lại ở đây?
42 Chương 42: Anh cũng có súng cơ đấy?
43 Chương 43: Nóng quá nên dậy
44 Chương 44: Nóng quá nên dậy
45 Chương 45: Cái con quỷ này
46 Chương 46: Năm giác quan
47 Chương 47: Tô tô không phải người yêu anh
48 Chương 48: Bản đồ Công thủ của biệt thự
49 Chương 49: Chúng ta là gánh nặng của con bé
50 Chương 50: Cao thủ số một mạt thế
51 Chương 51: Phi phi đến rồi
52 Chương 52: Có trước không có sau
53 Chương 53: Cô gái điên này
54 Chương 54: Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng
55 Chương 55: Có thể tha chết cho tạ thanh diễn không?
56 Chương 56: Mẹ tô rất ích kỷ
57 Chương 57: Em đừng có nằm mơ
58 Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót
59 Chương 59: Bác sĩ suy nghĩ khác người
60 Chương 60: Ôi thần linh ơi!
61 Chương 61: Làm người đừng có quá đáng
62 Chương 62: Tối nay thêm món
63 Chương 63: Đống tinh hạch đáng yêu chạy đi đâu mất rồi?
64 Chương 64: Trong lòng ấm áp
65 Chương 65: Lý oánh
66 Chương 66: Xung khắc như nước với lửa
67 Chương 67: Tôi không có bạn trai
68 Chương 68: Lắm chuyện
69 Chương 69: Lòng dạ độc ác
70 Chương 70: Điều thiết thực nhất
71 Chương 71: Boss tô tô
72 Chương 72: Kết luận kỳ quái
73 Chương 73: Hồ Chứa nước
74 Chương 74: Điều khiển nước xoay tròn
75 Chương 75: Anh thiếu phụ nữ thế à?
76 Chương 76: Tẩm nguyệt
77 Chương 77: Nỗi khổ của diệp dục
78 Chương 78: Siêu âm đa chiều
79 Chương 79: Anh đang ăn gì thế?
80 Chương 80: Tinh hạch của anh rửa sạch chưa?
81 Chương 81: Cho anh xin ngụm nước
82 Chương 82: Đừng phí hoài một buổi sớm đẹp đẽ thế này
83 Chương 83: Thuận buồm xuôi gió
84 Chương 84: Mẹ bảo ăn mỳ thôi
85 Chương 85: Anh thích trẻ con không?
86 Chương 86: Phát triển song song
87 Chương 87: Trạc thế giai đeo ba lô toàn sữa bột
88 Chương 88: Anh bì
89 Chương 89: Anh là người thô lỗ
90 Chương 90: Còn làm loạn là anh giận đấy!
91 Chương 91: Cứ sống sót được là tốt rồi
92 Chương 92: Ai chịu trách nhiệm?
93 Chương 93: Người nước
94 Chương 94: Cách mang theo con cái chính xác
95 Chương 95: Bếp lò
96 Chương 96: Cá ngựa nhỏ đen trắng
97 Chương 97: Phòng siêu âm đa chiều số 1
98 Chương 98: Tô tô đã mang thai
99 Chương 99: Có gì đó không đúng
100 Chương 100: Cạnh tranh sinh tồn
101 Chương 101: Zombie cấp 1
102 Chương 102: Không đủ chất
103 Chương 103: Thu xếp cho những em bé
104 Chương 104: Thư sinh trở mặt nhanh như chảo chớp
105 Chương 105: Tô tô không nói nhầm
106 Chương 106: Vị nước bọt không thay đổi
107 Chương 107: Ông đây cũng không phải là ác bá
108 Chương 108: Là anh bảo tôi đánh đấy!
109 Chương 109: Mẹ tạ
110 Chương 110: Câu chuyện ngày đó
111 Chương 111: Nguy cơ thiếu bỉm
112 Chương 112: Cứu con mẹ anh
113 Chương 113: Chuyện gì ra chuyện đó
114 Chương 114: Hai người đàn ông đần độn
115 Chương 115: Giúp em giết diệp dục
116 Chương 116: Anh lại muốn chết à?
117 Chương 117: Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh
118 Chương 118: Ba tháng đầu phải tránh chung chăn gối
119 Chương 119: Mang thai mười tháng là chuyện không dễ dàng
120 Chương 120: Tôi để hai anh lái xe
121 Chương 121: Váy ngủ bà bầu
122 Chương 122: Làn sóng cao ngất ngưởng
123 Chương 123: Họ còn có ước mơ và hy vọng
124 Chương 124: Con có thai rồi
125 Chương 125: Đứa bé không phải của một mình con
126 Chương 126: Anh đang nhường em đó
127 Chương 127: Sẽ luôn có một người nhớ đến anh
128 Chương 128: Lý tiểu vũ xảy ra chuyện
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Kẻ thù cuối cùng
2
Chương 2: Quay ngược thời gian
3
Chương 3: Ca hát tiếp tục giấc mơ
4
Chương 4: Đuổi theo để bồi thường
5
Chương 5: Vòng lặp một chiều
6
Chương 6: Mạng sống thật đáng quý
7
Chương 7: Thuê phòng
8
Chương 8: Địa ngục không lối
9
Chương 9: Lý an tâm và lý tiểu vũ
10
Chương 10: Cô sốt rồi
11
Chương 11: Đồ Trẻ em
12
Chương 12: “Khoái mã” mới
13
Chương 13: Nhà của mình
14
Chương 14: Thẻ riêng
15
Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc
16
Chương 16: Ngưng tụ tinh hồn
17
Chương 17: Mẹ còn sống
18
Chương 18: Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng
19
Chương 19: Bạo động
20
Chương 20: Tình hình thực tế
21
Chương 21: Ra tay trước
22
Chương 22: Trạc thế giai
23
Chương 23: Sổ nợ của diệp dục
24
Chương 24: Tiền bồi thường
25
Chương 25: Thủy kính
26
Chương 26: Giết không tha
27
Chương 27: Điện thoại cục gạch
28
Chương 28: Bạch lạc lạc sao rồi?
29
Chương 29: Làm cha mẹ vui
30
Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu
31
Chương 31: Nơi virus mạt thế sinh sôi mãnh liệt
32
Chương 32: Kẻ giết người
33
Chương 33: Tạ hào thế
34
Chương 34: Dấu phẩy nhỏ nghịch ngợm
35
Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi
36
Chương 36: Chào mừng đến với tận thế
37
Chương 37: Trái đất đang khóc
38
Chương 38: Lý trí chiến thắng tình cảm
39
Chương 39: Dị năng
40
Chương 40: Hình như là tô tô
41
Chương 41: Sao anh lại ở đây?
42
Chương 42: Anh cũng có súng cơ đấy?
43
Chương 43: Nóng quá nên dậy
44
Chương 44: Nóng quá nên dậy
45
Chương 45: Cái con quỷ này
46
Chương 46: Năm giác quan
47
Chương 47: Tô tô không phải người yêu anh
48
Chương 48: Bản đồ Công thủ của biệt thự
49
Chương 49: Chúng ta là gánh nặng của con bé
50
Chương 50: Cao thủ số một mạt thế
51
Chương 51: Phi phi đến rồi
52
Chương 52: Có trước không có sau
53
Chương 53: Cô gái điên này
54
Chương 54: Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng
55
Chương 55: Có thể tha chết cho tạ thanh diễn không?
56
Chương 56: Mẹ tô rất ích kỷ
57
Chương 57: Em đừng có nằm mơ
58
Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót
59
Chương 59: Bác sĩ suy nghĩ khác người
60
Chương 60: Ôi thần linh ơi!
61
Chương 61: Làm người đừng có quá đáng
62
Chương 62: Tối nay thêm món
63
Chương 63: Đống tinh hạch đáng yêu chạy đi đâu mất rồi?
64
Chương 64: Trong lòng ấm áp
65
Chương 65: Lý oánh
66
Chương 66: Xung khắc như nước với lửa
67
Chương 67: Tôi không có bạn trai
68
Chương 68: Lắm chuyện
69
Chương 69: Lòng dạ độc ác
70
Chương 70: Điều thiết thực nhất
71
Chương 71: Boss tô tô
72
Chương 72: Kết luận kỳ quái
73
Chương 73: Hồ Chứa nước
74
Chương 74: Điều khiển nước xoay tròn
75
Chương 75: Anh thiếu phụ nữ thế à?
76
Chương 76: Tẩm nguyệt
77
Chương 77: Nỗi khổ của diệp dục
78
Chương 78: Siêu âm đa chiều
79
Chương 79: Anh đang ăn gì thế?
80
Chương 80: Tinh hạch của anh rửa sạch chưa?
81
Chương 81: Cho anh xin ngụm nước
82
Chương 82: Đừng phí hoài một buổi sớm đẹp đẽ thế này
83
Chương 83: Thuận buồm xuôi gió
84
Chương 84: Mẹ bảo ăn mỳ thôi
85
Chương 85: Anh thích trẻ con không?
86
Chương 86: Phát triển song song
87
Chương 87: Trạc thế giai đeo ba lô toàn sữa bột
88
Chương 88: Anh bì
89
Chương 89: Anh là người thô lỗ
90
Chương 90: Còn làm loạn là anh giận đấy!
91
Chương 91: Cứ sống sót được là tốt rồi
92
Chương 92: Ai chịu trách nhiệm?
93
Chương 93: Người nước
94
Chương 94: Cách mang theo con cái chính xác
95
Chương 95: Bếp lò
96
Chương 96: Cá ngựa nhỏ đen trắng
97
Chương 97: Phòng siêu âm đa chiều số 1
98
Chương 98: Tô tô đã mang thai
99
Chương 99: Có gì đó không đúng
100
Chương 100: Cạnh tranh sinh tồn
101
Chương 101: Zombie cấp 1
102
Chương 102: Không đủ chất
103
Chương 103: Thu xếp cho những em bé
104
Chương 104: Thư sinh trở mặt nhanh như chảo chớp
105
Chương 105: Tô tô không nói nhầm
106
Chương 106: Vị nước bọt không thay đổi
107
Chương 107: Ông đây cũng không phải là ác bá
108
Chương 108: Là anh bảo tôi đánh đấy!
109
Chương 109: Mẹ tạ
110
Chương 110: Câu chuyện ngày đó
111
Chương 111: Nguy cơ thiếu bỉm
112
Chương 112: Cứu con mẹ anh
113
Chương 113: Chuyện gì ra chuyện đó
114
Chương 114: Hai người đàn ông đần độn
115
Chương 115: Giúp em giết diệp dục
116
Chương 116: Anh lại muốn chết à?
117
Chương 117: Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh
118
Chương 118: Ba tháng đầu phải tránh chung chăn gối
119
Chương 119: Mang thai mười tháng là chuyện không dễ dàng
120
Chương 120: Tôi để hai anh lái xe
121
Chương 121: Váy ngủ bà bầu
122
Chương 122: Làn sóng cao ngất ngưởng
123
Chương 123: Họ còn có ước mơ và hy vọng
124
Chương 124: Con có thai rồi
125
Chương 125: Đứa bé không phải của một mình con
126
Chương 126: Anh đang nhường em đó
127
Chương 127: Sẽ luôn có một người nhớ đến anh
128
Chương 128: Lý tiểu vũ xảy ra chuyện