Chương 67: 67: Nơi Này Không Thể Đi Dạo

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian ám muội, An Tử còn cố tình giả vờ không nghe thấy, vậy tôi chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở.
“Dường như là chuyện gấp.”
An Tử nhíu mày quay người bỏ đi, anh ấy một bên nghe điện thoại, tôi ở bên cạnh ngắm nhìn hai cái mô hình nhỏ.
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại An Tử liền ôm chặt lấy tôi, mặc dù hành động có không được đứng đắn cho lắm, lời nói ra có vài phần nghiêm túc.
“Những chứng cứ đã được xác thực Ngưỡng Khải rất nhanh sẽ phải ngồi tù.”
Tôi gật đầu vài cái, loại chuyện không tính là ngạc nhiên.

Điều tôi bận tâm Quế Khương đang ở đâu, bà ta muốn trốn đến bao giờ chuyện mà bản thân tâm đắc nhất cũng muốn buông bỏ hay sao?
Bà ta muốn con gái mình lao vào cuộc tranh chấp tài sản mặc kệ đứa con ấy thân thể đầy thương tích.
“Em ngủ lại đây đi, hôm sau anh đưa em về.”
“Không được, về nhà làm chút chuyện.”
Câu nói vừa dứt An Tử nhanh tay khóa cửa phòng, nếu là người khác hẳn là phải đánh nhau một phen rồi.

Anh ấy làm như thể không có chuyện gì, còn đưa đồ ngủ của bản thân cho tôi.

Chúng tôi trải qua một đêm không ngủ, An Tử ngồi suốt đêm ngắm từng chi tiết trên mô hình, tôi cảm thấy cũng đáng để chú ý, chú ý đến số tiền của mỗi mô hình.

Tôi nghĩ những thứ này không đáng giá, là tôi sai.
Tôi bắt đầu phát hiện ra một điểm, thật ra An Tử rất giàu.
Dục Phong, An Tử, Ngưỡng Mi chơi với nhau tôi nghĩ hợp nhau cực kỳ, gia thế mỗi người đều không phải dạng tầm thường.

Chưa từng một lần chứng kiến mức độ chi tiền và gia thế của Dục Phong nhưng tôi suy xét đến mỗi lần hắn xuất hiện, đều rất có khí chất.
Một giờ sáng An Tử nhanh như một tia chớp chạy ra khỏi nhà, vội đến nỗi bản thân còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Gương mặt anh ấy nghiêm trọng hơn bao giờ hết, hệt như lúc tôi thay Trấn Yên Yên lên ngọn núi có cài bom.
An Sung đứng phía sau tôi đột ngột lên tiếng.
“Lại xuất hiện rồi.”
Tôi còn nghĩ An Tử rút lui khỏi đội phá bom rồi chứ.

Nhìn dáng vẻ của An Tử tôi có thể hình dung mỗi khi Dục Phong xuất hiện tại những nơi mà nạn nhân sắp kết thúc cuộc đời.
Tôi nhìn ra phía cổng hỏi.
“Người kia hành động không có kẻ hở sao, con vẫn thắc mắc nhiều lắm.”
Dựa trên hoàn cảnh mà tôi được biết thì chắc chắn nó kéo dài từ năm đến mười năm rồi, hai hoặc ba tháng đánh tiếng một lần, cứ sợ bên phía quân đội sẽ quên mất người đó hay sao ấy.
“Đội đặc nhiệm phòng chống kh ủng bố tinh nhuệ nhất bị người đó dắt mũi biết bao năm, hiện tại thì không có kẻ hở.”
Đội đặc nhiệm phòng chống kh ủng bố? Nghe có vẻ uy lực, tôi cứ quen miệng gọi là đội phá bom.
“Chắc là người đó cũng từng ở trong quân đội.”
Còn là người cực kỳ giỏi, tôi chỉ đơn giản nói ra một câu hình như là nói sai rồi, làm bác ấy rơi vào trầm tư.
Gần đến sáng quản gia đưa đồ của tôi đến, còn cẩn thận truyền đạt.
“Cô chủ, hai ngày nữa ông chủ bị đưa ra toàn án xét xử, tuần sau lão phu nhân xuất viện.”
“Tôi nhớ rồi, Quế Khương về nhà nhớ giữ chân bà ta lại.”
Quản gia kính cẩn rời đi, tôi vào trong dùng phòng của An Tử tắm rửa qua một lượt, sau đó cùng với An Sung đưa Du Nam đi học.

Đứng trước cổng trường cùng với nắng sớm, trong tôi chỉ toàn là những ám ảnh khó tả.
“Trưa nay ông nhờ người khác đến đón, được không?”
Du Nam vui vẻ gật đầu đáp lời.
“Dạ được, chào ông và chị em đi học.”
“Đi học vui vẻ.”
Nếu là tôi thì chắc chắn khóc thầm khi nghe câu chúc này rồi, nhưng ngoài câu này tôi cũng không biết nói cái gì.
Nhìn bóng lưng của Du Nam rời đi, sau đó tôi được An Sung đưa thẳng vào một trong những quân khu phía Bắc.

Thì ra sáng sớm ông ấy mặc quân phục đều có lý do, tôi sải bước đi bên cạnh ông ấy, dáng đi và ngay cả phong phái cũng khác xa một trời một vực nơi đây.
“Con vào đây không thích hợp cho lắm.”
Giọng của An Sung nghiêm nghị hơn khi ở nhà, ông ấy nói.
“Con là 384, hợp tác với bên phía cảnh sát bấy lâu, không thể đánh đồng nhưng xem là đồng minh cũng không phải là không thể.”
Muốn nói với ông ấy tôi rời khỏi đó rồi, những công việc đấy sau này không làm nữa.

Muốn nói rồi lại thôi, nghe cái số 384 cũng ngầu lòi ra.
Tôi vào thẳng vào phòng máy, mấy người mặc quân phục mặt người nào người nấy đều nghiêm túc.

Mắt chăm chú vào máy tính, nhìn sơ một lượt có vẻ là đang xem thông tin của từng người đã rời khỏi quân ngũ.
Một số hồ sơ giấy được chất đống trên mấy cái bàn làm việc.

“Con có thể đi dạo một vài vòng.”
Quân khu là nơi có thể cho người khác đi dạo vài vòng sao, gương mặt của tôi còn đang bày ra vẻ kinh ngạc.

Nghĩ lại có gì không thể, chú của Ngưỡng Mi hoặc có thể là của tôi là Thượng Tướng mà nhỉ.
Nơi đây ắt hẳn có vài kẻ sẽ ghét cái việc dựa vào quan hệ như thế này.
Tôi lắc đầu chỉ sang vị trí đang còn trống ở bên cạnh.
“Con chỉ muốn một chỗ ngồi thôi, không đủ can đảm đi dạo.”
Ngồi được một lúc người bên cạnh mặc dù không có nghiêng mặt qua hỏi nhưng tôi nghe thấy rồi.
“Sao hôm nay không mặc quân phục, còn nghe tin đồn cô đi cùng với Thượng tướng Ngưỡng Minh Kỵ vào nam phối hợp điều tra với bên đó.”
“Phía nam quá nguy hiểm, tôi trốn về.”
“Tối hôm qua Trung tướng ra lệnh điều tra lại tất cả thông tin của những người đã rời quân ngũ, người đó đừng nói là ẩn nấp trong nam?”
“Tìm là biết.”
“Tại sao cô không tìm? Có phải bị thương rồi không?”.

Chapter
1 Chương 1: 1: Một Người Giống Hệt Tôi
2 Chương 2: 2: Tráo Đổi Thân Phận
3 Chương 3: 3: Phạt Lâu Vậy Sao
4 Chương 4: 4: Đôi Uyên Ương
5 Chương 5: 5: Rốt Cuộc Hắn Lo Cho Ai
6 Chương 6: 6: Phối Hợp Nhận Lỗi
7 Chương 7: 7: Dục Phong Muốn Tôi Giết Người
8 Chương 8: 8: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy
9 Chương 9: 9: Tôi Sợ Ma Là Thật
10 Chương 10: 10: Trái Tim Tôi Mỏng Lắm Đừng Doạ
11 Chương 11: 11: Ngưỡng Mi Bị Đánh Thành Đầu Heo
12 Chương 12: 12: Một Trong Những Điều Tôi Che Giấu
13 Chương 13: 13: Chuyện Của Vài Năm Trước
14 Chương 14: 14: Nói Khùng Nói Điên
15 Chương 15: 15: Ngắm Biển Cùng Anh
16 Chương 16: 16: Biến Thái Quá Đi
17 Chương 17: 17: Đúng Là Doạ Người
18 Chương 18: 18: Boss Tìm Tôi Rồi
19 Chương 19: 19: An Tử Hình Như Hơi Cáu
20 Chương 20: 20: Chuyện Vặt
21 Chương 21: 21: Công Việc Đào Ra Tiền
22 Chương 22: 22: Boss Không Phải Người Tốt Bụng
23 Chương 23: 23: Bọn Họ Đều Đi Cả Rồi
24 Chương 24: 24: Không Phải Lần Đầu Tiên
25 Chương 25: 25: Lão Lại Âm Mưu Cái Gì Rồi
26 Chương 26: 26: Tình Hình Không Được Ổn Cho Lắm
27 Chương 27: 27: Đừng Sợ Anh Sẽ Ở Đây Cùng Em
28 Chương 28: 28: Các Người Chọn Nhầm Đối Tượng Bắt Nạt Rồi
29 Chương 29: 29: Hắn Không Dám
30 Chương 30: 30: Tôi Chọn Cách Không Tin
31 Chương 31: 31: Tôi Hiểu Mà
32 Chương 32: 32: Không Lý Nào Lại Vậy
33 Chương 33: 33: Nạn Nhân Kế Tiếp
34 Chương 34: 34: Phòng Bên Cạnh Có Bi3n Thái
35 Chương 35: 35: Giải Cứu Mục Tiêu
36 Chương 36: 36: Anh Ấy Biết Được Một Nửa Rồi
37 Chương 37: 37: Chúng Tôi Có Ràng Buộc
38 Chương 38: 38: Có Mắt Chỉ Để Trưng
39 Chương 39: 39: Tôi Tin Boss Làm Được
40 Chương 40: 40: Người Này Có Vẻ Khác
41 Chương 41: 41: Suýt Thì Lớn Chuyện
42 Chương 42: 42: Gọi Thế Nào Đều Không Tránh Khỏi
43 Chương 43: 43: Bị Cuốn Vào Chuyện Không Hay
44 Chương 44: 44: Vòng Chân Mới
45 Chương 45: 45: Tôi Sợ Ma
46 Chương 46: 46: Cũng Không Tồi
47 Chương 47: 47: Không Biết Xấu Hổ
48 Chương 48: 48: Là Giả
49 Chương 49: 49: Tôi Sinh Nghi Rồi
50 Chương 50: 50: Ngưỡng Anh Đạt Chết Chắc Rồi
51 Chương 51: 51: Nhiệm Vụ Mới
52 Chương 52: 52: Đặc Quyền Của Tôi
53 Chương 53: 53: Nhất Thiết Phải Để Bản Thân Bị Thương Sao
54 Chương 54: 54: Boss Bị Hỏng Rồi
55 Chương 55: 55: Có Chút Ảnh Hưởng Nhưng Không Đau Lòng
56 Chương 56: 56: Đừng Doạ Người Ta Như Thế
57 Chương 57: 57: Không Thấy Hay Sao Còn Hỏi
58 Chương 58: 58: Đã Là Quá Khứ Rồi
59 Chương 59: 59: Chia Xa
60 Chương 60: 60: Bị Tập Kích
61 Chương 61: 61: Trái Tim Chảy Máu Rồi
62 Chương 62: 62: Thẳng Thắn Như Vậy Tôi Buồn Đó
63 Chương 63: 63: Làm Khó Nhau
64 Chương 64: 64: Không Phải Cho Anh
65 Chương 65: 65: Yêu Bằng Mắt
66 Chương 66: 66: Tương Lai Chúng Ta
67 Chương 67: 67: Nơi Này Không Thể Đi Dạo
68 Chương 68: 68: Đuổi Đi
69 Chương 69: 69: Một Giấc Ngủ Ngon Rất Xa Vời
70 Chương 70: 70: Bám Dai Như Đỉa
71 Chương 71: 71: Quá Sức Tưởng Tượng
72 Chương 72: 72: Từ Từ Đừng Kích Động
73 Chương 73: 73: Sao Lại Quay Về Rồi
74 Chương 74: 74: Làm Tôi Hơi Bất Ngờ
75 Chương 75: 75: Các Người Diễn Thật Tệ
76 Chương 76: 76: Gặp Lại Bác Sĩ Thạch
77 Chương 77: 77: Tôi Rất Biết Ơn
78 Chương 78: 78: Thôi Xong Bị Bắt Rồi
79 Chương 79: 79: Bất Ngờ Không Nhỏ
80 Chương 80: 80: Viện Binh Của Tôi Đến Rồi
81 Chương 81: 81: Mạng Tôi Lớn Lắm
82 Chương 82: 82: Xin Phép Rồi Mới Được Đi
83 Chương 83: 83: Ngoan Cố
84 Chương 84: 84: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Thôi
85 Chương 85: 85: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Dối
86 Chương 86: 86: Tôi Ghét Bà Ta Nhất
87 Chương 87: 87: Thời Gian Trôi Đi
88 Chương 88: 88: Tổn Thương Là Điều Không Thể Tránh Khỏi
89 Chương 89: 89: Phiền Du Nam Rồi
90 Chương 90: 90: Giả Định Trong Tôi
91 Chương 91: 91: End
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: 1: Một Người Giống Hệt Tôi
2
Chương 2: 2: Tráo Đổi Thân Phận
3
Chương 3: 3: Phạt Lâu Vậy Sao
4
Chương 4: 4: Đôi Uyên Ương
5
Chương 5: 5: Rốt Cuộc Hắn Lo Cho Ai
6
Chương 6: 6: Phối Hợp Nhận Lỗi
7
Chương 7: 7: Dục Phong Muốn Tôi Giết Người
8
Chương 8: 8: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy
9
Chương 9: 9: Tôi Sợ Ma Là Thật
10
Chương 10: 10: Trái Tim Tôi Mỏng Lắm Đừng Doạ
11
Chương 11: 11: Ngưỡng Mi Bị Đánh Thành Đầu Heo
12
Chương 12: 12: Một Trong Những Điều Tôi Che Giấu
13
Chương 13: 13: Chuyện Của Vài Năm Trước
14
Chương 14: 14: Nói Khùng Nói Điên
15
Chương 15: 15: Ngắm Biển Cùng Anh
16
Chương 16: 16: Biến Thái Quá Đi
17
Chương 17: 17: Đúng Là Doạ Người
18
Chương 18: 18: Boss Tìm Tôi Rồi
19
Chương 19: 19: An Tử Hình Như Hơi Cáu
20
Chương 20: 20: Chuyện Vặt
21
Chương 21: 21: Công Việc Đào Ra Tiền
22
Chương 22: 22: Boss Không Phải Người Tốt Bụng
23
Chương 23: 23: Bọn Họ Đều Đi Cả Rồi
24
Chương 24: 24: Không Phải Lần Đầu Tiên
25
Chương 25: 25: Lão Lại Âm Mưu Cái Gì Rồi
26
Chương 26: 26: Tình Hình Không Được Ổn Cho Lắm
27
Chương 27: 27: Đừng Sợ Anh Sẽ Ở Đây Cùng Em
28
Chương 28: 28: Các Người Chọn Nhầm Đối Tượng Bắt Nạt Rồi
29
Chương 29: 29: Hắn Không Dám
30
Chương 30: 30: Tôi Chọn Cách Không Tin
31
Chương 31: 31: Tôi Hiểu Mà
32
Chương 32: 32: Không Lý Nào Lại Vậy
33
Chương 33: 33: Nạn Nhân Kế Tiếp
34
Chương 34: 34: Phòng Bên Cạnh Có Bi3n Thái
35
Chương 35: 35: Giải Cứu Mục Tiêu
36
Chương 36: 36: Anh Ấy Biết Được Một Nửa Rồi
37
Chương 37: 37: Chúng Tôi Có Ràng Buộc
38
Chương 38: 38: Có Mắt Chỉ Để Trưng
39
Chương 39: 39: Tôi Tin Boss Làm Được
40
Chương 40: 40: Người Này Có Vẻ Khác
41
Chương 41: 41: Suýt Thì Lớn Chuyện
42
Chương 42: 42: Gọi Thế Nào Đều Không Tránh Khỏi
43
Chương 43: 43: Bị Cuốn Vào Chuyện Không Hay
44
Chương 44: 44: Vòng Chân Mới
45
Chương 45: 45: Tôi Sợ Ma
46
Chương 46: 46: Cũng Không Tồi
47
Chương 47: 47: Không Biết Xấu Hổ
48
Chương 48: 48: Là Giả
49
Chương 49: 49: Tôi Sinh Nghi Rồi
50
Chương 50: 50: Ngưỡng Anh Đạt Chết Chắc Rồi
51
Chương 51: 51: Nhiệm Vụ Mới
52
Chương 52: 52: Đặc Quyền Của Tôi
53
Chương 53: 53: Nhất Thiết Phải Để Bản Thân Bị Thương Sao
54
Chương 54: 54: Boss Bị Hỏng Rồi
55
Chương 55: 55: Có Chút Ảnh Hưởng Nhưng Không Đau Lòng
56
Chương 56: 56: Đừng Doạ Người Ta Như Thế
57
Chương 57: 57: Không Thấy Hay Sao Còn Hỏi
58
Chương 58: 58: Đã Là Quá Khứ Rồi
59
Chương 59: 59: Chia Xa
60
Chương 60: 60: Bị Tập Kích
61
Chương 61: 61: Trái Tim Chảy Máu Rồi
62
Chương 62: 62: Thẳng Thắn Như Vậy Tôi Buồn Đó
63
Chương 63: 63: Làm Khó Nhau
64
Chương 64: 64: Không Phải Cho Anh
65
Chương 65: 65: Yêu Bằng Mắt
66
Chương 66: 66: Tương Lai Chúng Ta
67
Chương 67: 67: Nơi Này Không Thể Đi Dạo
68
Chương 68: 68: Đuổi Đi
69
Chương 69: 69: Một Giấc Ngủ Ngon Rất Xa Vời
70
Chương 70: 70: Bám Dai Như Đỉa
71
Chương 71: 71: Quá Sức Tưởng Tượng
72
Chương 72: 72: Từ Từ Đừng Kích Động
73
Chương 73: 73: Sao Lại Quay Về Rồi
74
Chương 74: 74: Làm Tôi Hơi Bất Ngờ
75
Chương 75: 75: Các Người Diễn Thật Tệ
76
Chương 76: 76: Gặp Lại Bác Sĩ Thạch
77
Chương 77: 77: Tôi Rất Biết Ơn
78
Chương 78: 78: Thôi Xong Bị Bắt Rồi
79
Chương 79: 79: Bất Ngờ Không Nhỏ
80
Chương 80: 80: Viện Binh Của Tôi Đến Rồi
81
Chương 81: 81: Mạng Tôi Lớn Lắm
82
Chương 82: 82: Xin Phép Rồi Mới Được Đi
83
Chương 83: 83: Ngoan Cố
84
Chương 84: 84: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Thôi
85
Chương 85: 85: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Dối
86
Chương 86: 86: Tôi Ghét Bà Ta Nhất
87
Chương 87: 87: Thời Gian Trôi Đi
88
Chương 88: 88: Tổn Thương Là Điều Không Thể Tránh Khỏi
89
Chương 89: 89: Phiền Du Nam Rồi
90
Chương 90: 90: Giả Định Trong Tôi
91
Chương 91: 91: End