Chương 46: 46: Cũng Không Tồi

Đống hỗn độn này bao giờ mới kết thúc, hết vụ án này đến vụ án khác chưa có dấu hiệu dừng lại, còn việc bên Ngưỡng Minh Kỵ, quên mất tôi còn chưa nói chuyện này cho Ngưỡng Mi biết.
Chuyện thú vị gì cũng có, cứ đợi đến lúc nó buông tay không thiết tha gì nữa, bọn họ lại đem Dục phong ra làm mồi câu.

Ban đầu tin tưởng nó một chút đã có chuyện tình đẹp giữa Dục Phong và Ngưỡng Mi, tôi cũng không bị lôi vào vòng xoáy này, cũng sẽ không gặp An Tử.
Tôi hối hận rồi, cảm thấy không phiền gì cả, gặp được An Tử là điều may mắn nhất trong năm năm qua rồi.
Có lẽ tôi rất để ý từng lời anh ấy nói, tôi muốn rời khỏi boss mà không mang tiếng là giết người.

Điều đó thật vô lý nhưng tôi tin An Tử làm được, cứ cho bản thân là ngốc thật.
“Em không ngủ sao?”
An Tử nhìn tôi với gương mặt ngái ngủ, nhìn góc nào cũng đẹp cả.

Chắc là tôi bị tình yêu che mờ mắt rồi, càng để ý tôi lại càng lún sâu.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, căn bệnh mất ngủ lại tái phát thôi.
“Anh mệt rồi, ngủ đi.

Đừng bận tâm đến tôi.”
Dù sao đi nữa sáng nay tôi cũng dậy không nổi, tầm mười hai giờ.

“Nếu không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện đi, tạo em bé, em thấy thế nào.”
Lời đề nghị này khá tồi tệ đấy, tôi không đáp vứt điện thoại qua một gốc, bản thân nằm xuống bên cạnh.

Chỉ là nhắm mắt để đó, tôi cá bản thân không thể ngủ.
Mùi hương của An Tử thật dễ chịu, hé mắt ra nhìn thử đối phương đã ngủ chưa, hành động này quả thật sai lầm, anh ấy vẫn chăm chú nhìn tôi.
Tôi đành nhắm chặt mắt, anh ấy khẽ bật cười.
“Tai em đỏ lắm rồi kìa, còn muốn ngủ hay không? Anh làm thật đấy.”
“Không được.”
Giọng của anh ấy thật dễ nghe, con người này sau lại ấm áp như vậy chứ? Cả hai dính lấy nhau ngủ cho đến sáng.
Đến khi cơm được đưa vào An Tử vẫn bình tĩnh ở trong phòng tôi, còn dặn dò người làm chuẩn bị thêm vài thứ như bàn chải đánh răng, đồ mặc.
Bình tĩnh đến mức tôi còn không biết cả hai có bị đánh thành trái chuối mềm hay không.

Gần chiều bên ngoài phòng liên tục vang lên mấy tiếng gõ cửa, dồn dập đến nổi làm tôi thấy rất khó chịu.
An Tử ngồi ở gần cửa sổ, an tĩnh mà đọc sách không để ý đến tiếng động bên ngoài.

Nhìn bộ dạng của anh ấy không giống người sẽ chịu ngồi xuống đọc sách, một chút cũng không giống.
Tôi chậm rãi từng bước đến gần, anh ấy đột nhiên kéo cả người tôi về phía trước.

Tôi sợ cái ghế này không đủ sức để chịu đựng hai người cùng lúc.
“Buồn chán sao, anh thật là vô dụng mà.

Có mỗi cái xích cũng không có cách nào tháo ra được.”
Thời gian này dùng để nghỉ ngơi, để lười biếng có gì không tốt, còn có An Tử bên cạnh.
“Anh không làm việc sao?”
An Tử mỉm cười thong thả đáp.
“Dục Phong rất có năng lực, một mình cũng có thể làm tốt.

Nhiệm vụ của anh là chăm sóc vợ tương lai.”
Nói cũng không biết ngượng, để việc cho Dục Phong xử lý mà còn nói mạnh miệng như vậy.
Chuyện này cũng thôi đi, tôi vô tình lướt qua vài dòng chữ mà anh ấy đang đọc, rồi lại đọc kỹ một lần nữa sợ bản thân hoa mắt.

Mấy chữ đơn không ghép thành nghĩ kia là thế nào, mấy từ ngữ kia nữa.
Cái này là sách đấy hả? Tôi còn chưa mở miệng hỏi thì anh ấy cũng nhanh tay đóng nó lại, giải thích.
“Học hỏi kinh nghiệm, sau này không phải làm em đau.

Đừng giận mà, có được không?”
Ngưỡng Mi để cái gì trong phòng vậy? Ban đầu tôi còn nghĩ mấy quyển sách đấy triết lý, còn ngưỡng mộ nó.

Quả nhiên không nên đánh giá bề ngoài, mấy con người này không ai được bình thường.
“Chuyện không đáng.”
Tiếng gõ cửa từ nãy giờ vẫn chưa dứt, thật là phiền.

Tôi rời khỏi chỗ ngồi êm ái tiến gần đến phía cửa, An Tử cũng đi phía sau tôi.
Cánh cửa vừa mở đã nhìn thấy gương mặt xanh lè của Ngưỡng Uyên, con gái lớn của Ngưỡng Anh Đạt.

Nhà họ thật lắm chuyện, đã biết khó vẫn cứ đến kiếm chuyện với tôi, không biết tốt xấu.
Tôi nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận.
“Chị muốn gì?”
Tôi không để người này vào phòng nhìn tôi bị xích như một con chó.

Đối phương sợ hãi ra mặt, khác xa với vẻ kiêu kỳ của người em trai mình.

“Chị chỉ muốn cảm ơn về chuyện ngày hôm qua, lão phu nhân ra ngoài rồi.”
Chị ấy đưa cái chìa khóa đến trước mặt tôi, lấy thì mất mặt quá.

An Tử là người nhận thay tôi, kể ra tôi và Ngưỡng Uyên không thù không oán, tôi là đang giữ khoảng cách, là tốt cho đôi bên.
“Chị có chuyện muốn nói, có thể vào trong được không?”
Không nhé!
Nhìn thái độ của tôi chắc chị ấy cũng hiểu, Ngưỡng Uyên rời đi trong buồn bã.

Tôi quay vào phòng lập tức gọi cho Ngưỡng Mi.

An Tử trong âm thầm cuối người xuống mở xích.
Phải rất lâu nó mới nhấc máy, mọi người chưa về chắc chắn là không phải vấn đề đó rồi.

Bên phía boss cũng im lặng nhừ thường ngày, thì chắc là do Ngưỡng Mi.
Chất giọng của nó khàn đặc, nói nó thất tình đi uống rượu bia gì đó rồi hư cổ họng thì đúng hơn.
“Có chuyện gì sao? Mày vẫn còn sống đúng chứ? Trả lời tao đi, tao không có can đảm để chờ như vậy nữa đâu.”.

Chapter
1 Chương 1: 1: Một Người Giống Hệt Tôi
2 Chương 2: 2: Tráo Đổi Thân Phận
3 Chương 3: 3: Phạt Lâu Vậy Sao
4 Chương 4: 4: Đôi Uyên Ương
5 Chương 5: 5: Rốt Cuộc Hắn Lo Cho Ai
6 Chương 6: 6: Phối Hợp Nhận Lỗi
7 Chương 7: 7: Dục Phong Muốn Tôi Giết Người
8 Chương 8: 8: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy
9 Chương 9: 9: Tôi Sợ Ma Là Thật
10 Chương 10: 10: Trái Tim Tôi Mỏng Lắm Đừng Doạ
11 Chương 11: 11: Ngưỡng Mi Bị Đánh Thành Đầu Heo
12 Chương 12: 12: Một Trong Những Điều Tôi Che Giấu
13 Chương 13: 13: Chuyện Của Vài Năm Trước
14 Chương 14: 14: Nói Khùng Nói Điên
15 Chương 15: 15: Ngắm Biển Cùng Anh
16 Chương 16: 16: Biến Thái Quá Đi
17 Chương 17: 17: Đúng Là Doạ Người
18 Chương 18: 18: Boss Tìm Tôi Rồi
19 Chương 19: 19: An Tử Hình Như Hơi Cáu
20 Chương 20: 20: Chuyện Vặt
21 Chương 21: 21: Công Việc Đào Ra Tiền
22 Chương 22: 22: Boss Không Phải Người Tốt Bụng
23 Chương 23: 23: Bọn Họ Đều Đi Cả Rồi
24 Chương 24: 24: Không Phải Lần Đầu Tiên
25 Chương 25: 25: Lão Lại Âm Mưu Cái Gì Rồi
26 Chương 26: 26: Tình Hình Không Được Ổn Cho Lắm
27 Chương 27: 27: Đừng Sợ Anh Sẽ Ở Đây Cùng Em
28 Chương 28: 28: Các Người Chọn Nhầm Đối Tượng Bắt Nạt Rồi
29 Chương 29: 29: Hắn Không Dám
30 Chương 30: 30: Tôi Chọn Cách Không Tin
31 Chương 31: 31: Tôi Hiểu Mà
32 Chương 32: 32: Không Lý Nào Lại Vậy
33 Chương 33: 33: Nạn Nhân Kế Tiếp
34 Chương 34: 34: Phòng Bên Cạnh Có Bi3n Thái
35 Chương 35: 35: Giải Cứu Mục Tiêu
36 Chương 36: 36: Anh Ấy Biết Được Một Nửa Rồi
37 Chương 37: 37: Chúng Tôi Có Ràng Buộc
38 Chương 38: 38: Có Mắt Chỉ Để Trưng
39 Chương 39: 39: Tôi Tin Boss Làm Được
40 Chương 40: 40: Người Này Có Vẻ Khác
41 Chương 41: 41: Suýt Thì Lớn Chuyện
42 Chương 42: 42: Gọi Thế Nào Đều Không Tránh Khỏi
43 Chương 43: 43: Bị Cuốn Vào Chuyện Không Hay
44 Chương 44: 44: Vòng Chân Mới
45 Chương 45: 45: Tôi Sợ Ma
46 Chương 46: 46: Cũng Không Tồi
47 Chương 47: 47: Không Biết Xấu Hổ
48 Chương 48: 48: Là Giả
49 Chương 49: 49: Tôi Sinh Nghi Rồi
50 Chương 50: 50: Ngưỡng Anh Đạt Chết Chắc Rồi
51 Chương 51: 51: Nhiệm Vụ Mới
52 Chương 52: 52: Đặc Quyền Của Tôi
53 Chương 53: 53: Nhất Thiết Phải Để Bản Thân Bị Thương Sao
54 Chương 54: 54: Boss Bị Hỏng Rồi
55 Chương 55: 55: Có Chút Ảnh Hưởng Nhưng Không Đau Lòng
56 Chương 56: 56: Đừng Doạ Người Ta Như Thế
57 Chương 57: 57: Không Thấy Hay Sao Còn Hỏi
58 Chương 58: 58: Đã Là Quá Khứ Rồi
59 Chương 59: 59: Chia Xa
60 Chương 60: 60: Bị Tập Kích
61 Chương 61: 61: Trái Tim Chảy Máu Rồi
62 Chương 62: 62: Thẳng Thắn Như Vậy Tôi Buồn Đó
63 Chương 63: 63: Làm Khó Nhau
64 Chương 64: 64: Không Phải Cho Anh
65 Chương 65: 65: Yêu Bằng Mắt
66 Chương 66: 66: Tương Lai Chúng Ta
67 Chương 67: 67: Nơi Này Không Thể Đi Dạo
68 Chương 68: 68: Đuổi Đi
69 Chương 69: 69: Một Giấc Ngủ Ngon Rất Xa Vời
70 Chương 70: 70: Bám Dai Như Đỉa
71 Chương 71: 71: Quá Sức Tưởng Tượng
72 Chương 72: 72: Từ Từ Đừng Kích Động
73 Chương 73: 73: Sao Lại Quay Về Rồi
74 Chương 74: 74: Làm Tôi Hơi Bất Ngờ
75 Chương 75: 75: Các Người Diễn Thật Tệ
76 Chương 76: 76: Gặp Lại Bác Sĩ Thạch
77 Chương 77: 77: Tôi Rất Biết Ơn
78 Chương 78: 78: Thôi Xong Bị Bắt Rồi
79 Chương 79: 79: Bất Ngờ Không Nhỏ
80 Chương 80: 80: Viện Binh Của Tôi Đến Rồi
81 Chương 81: 81: Mạng Tôi Lớn Lắm
82 Chương 82: 82: Xin Phép Rồi Mới Được Đi
83 Chương 83: 83: Ngoan Cố
84 Chương 84: 84: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Thôi
85 Chương 85: 85: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Dối
86 Chương 86: 86: Tôi Ghét Bà Ta Nhất
87 Chương 87: 87: Thời Gian Trôi Đi
88 Chương 88: 88: Tổn Thương Là Điều Không Thể Tránh Khỏi
89 Chương 89: 89: Phiền Du Nam Rồi
90 Chương 90: 90: Giả Định Trong Tôi
91 Chương 91: 91: End
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: 1: Một Người Giống Hệt Tôi
2
Chương 2: 2: Tráo Đổi Thân Phận
3
Chương 3: 3: Phạt Lâu Vậy Sao
4
Chương 4: 4: Đôi Uyên Ương
5
Chương 5: 5: Rốt Cuộc Hắn Lo Cho Ai
6
Chương 6: 6: Phối Hợp Nhận Lỗi
7
Chương 7: 7: Dục Phong Muốn Tôi Giết Người
8
Chương 8: 8: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy
9
Chương 9: 9: Tôi Sợ Ma Là Thật
10
Chương 10: 10: Trái Tim Tôi Mỏng Lắm Đừng Doạ
11
Chương 11: 11: Ngưỡng Mi Bị Đánh Thành Đầu Heo
12
Chương 12: 12: Một Trong Những Điều Tôi Che Giấu
13
Chương 13: 13: Chuyện Của Vài Năm Trước
14
Chương 14: 14: Nói Khùng Nói Điên
15
Chương 15: 15: Ngắm Biển Cùng Anh
16
Chương 16: 16: Biến Thái Quá Đi
17
Chương 17: 17: Đúng Là Doạ Người
18
Chương 18: 18: Boss Tìm Tôi Rồi
19
Chương 19: 19: An Tử Hình Như Hơi Cáu
20
Chương 20: 20: Chuyện Vặt
21
Chương 21: 21: Công Việc Đào Ra Tiền
22
Chương 22: 22: Boss Không Phải Người Tốt Bụng
23
Chương 23: 23: Bọn Họ Đều Đi Cả Rồi
24
Chương 24: 24: Không Phải Lần Đầu Tiên
25
Chương 25: 25: Lão Lại Âm Mưu Cái Gì Rồi
26
Chương 26: 26: Tình Hình Không Được Ổn Cho Lắm
27
Chương 27: 27: Đừng Sợ Anh Sẽ Ở Đây Cùng Em
28
Chương 28: 28: Các Người Chọn Nhầm Đối Tượng Bắt Nạt Rồi
29
Chương 29: 29: Hắn Không Dám
30
Chương 30: 30: Tôi Chọn Cách Không Tin
31
Chương 31: 31: Tôi Hiểu Mà
32
Chương 32: 32: Không Lý Nào Lại Vậy
33
Chương 33: 33: Nạn Nhân Kế Tiếp
34
Chương 34: 34: Phòng Bên Cạnh Có Bi3n Thái
35
Chương 35: 35: Giải Cứu Mục Tiêu
36
Chương 36: 36: Anh Ấy Biết Được Một Nửa Rồi
37
Chương 37: 37: Chúng Tôi Có Ràng Buộc
38
Chương 38: 38: Có Mắt Chỉ Để Trưng
39
Chương 39: 39: Tôi Tin Boss Làm Được
40
Chương 40: 40: Người Này Có Vẻ Khác
41
Chương 41: 41: Suýt Thì Lớn Chuyện
42
Chương 42: 42: Gọi Thế Nào Đều Không Tránh Khỏi
43
Chương 43: 43: Bị Cuốn Vào Chuyện Không Hay
44
Chương 44: 44: Vòng Chân Mới
45
Chương 45: 45: Tôi Sợ Ma
46
Chương 46: 46: Cũng Không Tồi
47
Chương 47: 47: Không Biết Xấu Hổ
48
Chương 48: 48: Là Giả
49
Chương 49: 49: Tôi Sinh Nghi Rồi
50
Chương 50: 50: Ngưỡng Anh Đạt Chết Chắc Rồi
51
Chương 51: 51: Nhiệm Vụ Mới
52
Chương 52: 52: Đặc Quyền Của Tôi
53
Chương 53: 53: Nhất Thiết Phải Để Bản Thân Bị Thương Sao
54
Chương 54: 54: Boss Bị Hỏng Rồi
55
Chương 55: 55: Có Chút Ảnh Hưởng Nhưng Không Đau Lòng
56
Chương 56: 56: Đừng Doạ Người Ta Như Thế
57
Chương 57: 57: Không Thấy Hay Sao Còn Hỏi
58
Chương 58: 58: Đã Là Quá Khứ Rồi
59
Chương 59: 59: Chia Xa
60
Chương 60: 60: Bị Tập Kích
61
Chương 61: 61: Trái Tim Chảy Máu Rồi
62
Chương 62: 62: Thẳng Thắn Như Vậy Tôi Buồn Đó
63
Chương 63: 63: Làm Khó Nhau
64
Chương 64: 64: Không Phải Cho Anh
65
Chương 65: 65: Yêu Bằng Mắt
66
Chương 66: 66: Tương Lai Chúng Ta
67
Chương 67: 67: Nơi Này Không Thể Đi Dạo
68
Chương 68: 68: Đuổi Đi
69
Chương 69: 69: Một Giấc Ngủ Ngon Rất Xa Vời
70
Chương 70: 70: Bám Dai Như Đỉa
71
Chương 71: 71: Quá Sức Tưởng Tượng
72
Chương 72: 72: Từ Từ Đừng Kích Động
73
Chương 73: 73: Sao Lại Quay Về Rồi
74
Chương 74: 74: Làm Tôi Hơi Bất Ngờ
75
Chương 75: 75: Các Người Diễn Thật Tệ
76
Chương 76: 76: Gặp Lại Bác Sĩ Thạch
77
Chương 77: 77: Tôi Rất Biết Ơn
78
Chương 78: 78: Thôi Xong Bị Bắt Rồi
79
Chương 79: 79: Bất Ngờ Không Nhỏ
80
Chương 80: 80: Viện Binh Của Tôi Đến Rồi
81
Chương 81: 81: Mạng Tôi Lớn Lắm
82
Chương 82: 82: Xin Phép Rồi Mới Được Đi
83
Chương 83: 83: Ngoan Cố
84
Chương 84: 84: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Thôi
85
Chương 85: 85: Sự Thật Trước Mắt Là Giả Dối
86
Chương 86: 86: Tôi Ghét Bà Ta Nhất
87
Chương 87: 87: Thời Gian Trôi Đi
88
Chương 88: 88: Tổn Thương Là Điều Không Thể Tránh Khỏi
89
Chương 89: 89: Phiền Du Nam Rồi
90
Chương 90: 90: Giả Định Trong Tôi
91
Chương 91: 91: End