Chương 33: 33: Màu Đỏ Có Hợp Với Ngày Tuyết Không

Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuGiản Vũ chu đáo như vậy sao, thậm chí còn mang xiêm y cho nàng?Bạch Việt có chút ngoài ý muốn, nhưng Bội Kỳ chắc chắn sẽ không nói dối, nàng ấy cũng không dám tự ý lấy xiêm y của Giản Vũ.Phòng của Bạch Việt và Giản Vũ ở cạnh nhau, nàng một thân bê bết máu trở lại căn phòng, vừa cởi chiếc áo khoác bẩn ra thì Bội Kỳ đã quay lại, trên người nàng ấy cầm theo một chiếc áo khoác màu đỏ có cổ bằng lông thú."Ngài nhìn xem." Bội Kỳ cầm xiêm y giũ ra, "Bộ váy này thực sự rất đẹp, sờ vào rất thoải mái, chất liệu rất tốt."Một màu đỏ rực rỡ rất đẹp, Bạch Việt cũng đi qua sờ s0ạng một chút: “Quả thật rất thoải mái, nhưng ngươi cứ như vậy mà đem tới không ổn lắm, vạn nhất thiếu gia nhà ngươi mang đến có mục đích khác thì sao?” Nói thẳng ra, Bạch Việt không có tự tin đối với bản thân nhiều như vậy, hơn nữa với quan hệ hiện tại của bọn họ, Giản Vũ sẽ không đặc biệt chuẩn bị xiêm y cho nàng, đều này sẽ không có khả năng, trừ phi là Giản phu nhân đặc biệt dặn dò.“Thật mà, nó là mang đến cho tiểu thư đấy.” Bội Kỳ chỉ bộ xiêm y trên người Bạch Việt, “Kích thước vừa phải, màu này cũng hợp với làn da của ngài.”Bạch Việt hiện tại rất trắng, mặc màu gì cũng hợp.Bội Kỳ lại nói: "Ngay cả đại nha hoàn trong phòng của thiếu gia cũng nói với nô tỳ rằng đây là mang cho tiểu thư.

Là do thiếu gia tự mình nói ra, bảo các nàng ấy cất đi không cho ai động vào.

Đây là xiêm y của ngài ấy tự chuẩn bị."Khi Bội Kỳ nói điều này, Bạch Việt trước đó nửa tin nửa ngờ, hiện tại cũng đã tin điều đó.Giản Vũ rất kính trọng trưởng bối trong nhà, cho dù trong lòng có nhiều khúc mắc, ngoài mặt hắn cũng phải chiếu lệ.

Cùng nàng đi ra ngoài nghỉ dưỡng, tuyệt đối không dám ở trong nhà mà mơ tưởng tiểu thư nào đó, xiêm y cũng không dám chuẩn bị cho người khác.Lương Mông quay lại một lúc rồi mà Bạch Việt vẫn chưa đến, Giản Vũ có chút không kiên nhẫn, "Đã có chuyện gì thế, đã nói rõ với nàng ấy chưa?"“Đã nói rõ ạ.” Lương Mông xoa xoa cái ót: “Bạch tiểu thư nói lập tức tới liền, chẳng lẽ là cô nương gia muốn trang điểm chải chuốt một chút……”“Hôm nay trời đã tối, nàng ấy không ra ngoài, vậy còn chải chuốt làm gì?” Giản Vũ tiến lên hai bước, “Hơn nữa, ngươi đã thấy Bạch Việt trang điểm chải chuốt khi nào chưa, nàng ấy lúc nào cũng nhạt nhạt như nước ấy? Nếu như không phải có nha hoàn hầu hạ, phỏng chừng tóc của nàng ấy cũng không thể gọn gàng được như vậy nữa."Khuôn mặt của Lương Mông thập phần méo mó, cũng không biết liệu Giản Vũ đây là đang trào phúng Bạch Việt hay là trào phúng hắn.May mắn thay, Bạch Việt đã sớm đến, nhưng khi Giản Vũ nhìn thấy nàng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, khuôn mặt hắn đột nhiên thay đổi.“Sao nàng lại mặc bộ váy này?” Sắc mặt Giản Vũ lập tức cực kỳ khó coi, “Không phải nàng có một bộ áo lông màu trắng sao?”Lúc này sắc trời đã hơi tối, Bạch Việt nóng lòng muốn gặp nhân chứng mục kích, cũng không chú ý đến sắc mặt của Giản Vũ tái nhợt khi nàng bước vào, thản nhiên đáp lại."Cái áo choàng đó lúc ta ra ngoài thì bị vấy bẩn, nha hoàn của ngài nói ngài có mang cho ta một kiện áo choàng, cho nên liền lấy đến mặc."Cửa phỏng nửa mở ra, bên trong có ánh nến, có thể nhìn thấy bóng người đang đứng.Bạch Việt vốn định vào cửa, nhưng đi được vài bước thì thấy Giản Vũ không có đi theo, nàng ý thức được nên đã dừng lại.“Làm sao vậy?” Bạch Việt không khỏi nói, “Bộ xiêm y này không phải cho ta sao?”Giản Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì."Thật không phải à? Vậy ngài cũng đừng nói với nha hoàn những chuyện như vậy, sẽ để cho bọn họ hiểu lầm." Bạch Việt lúc này mới cảm thấy xấu hổ, "Ta mới vừa mặc một lát, nếu như ngài không thích thì ta sẽ giặt sạch trả lại."Bạch Việt đặc biệt có ý thức tự mình hiểu lấy mình, mối quan hệ giữa nàng và Giản Vũ là gì, nói tốt là quan hệ hôn phu hôn thê thân mật, nhưng nói không tốt là bèo nước gặp nhau, cũng là người xa lạ vô tình có chút khúc mắc.Bội Kỳ đứng sang một bên không dám phát ra tiếng động, đồng thời nàng cũng thấy khó hiểu, khi nàng đi thì nha hoàn của Giản Vũ đã nói rõ ràng như vậy, không có lý do gì phải nói dối nàng."Vậy ta cởi ra trước, để Bội Kỳ gửi lại?" Bạch Việt cảm thấy rằng Giản Vũ có thể trong giây lát nữa sẽ lao vào nàng để cởi xiêm y của nàng ra, nhưng hắn thầm nghĩ rằng không được tự ý hành động một cách khó coi như vậy.Nhưng bộ lông thú màu đỏ này thoạt nhìn rất lộng lẫy và đắt tiền, theo lời Bội Kỳ thì nó được làm từ lông của hỏa hồ ly, quả thật nàng không đủ khả năng để mặc nó.Bạch Việt định cởi dây áo khoác, nhưng Giản Vũ đã nắm lấy tay nàng.“Không phải cho ai khác, cái này là cho nàng.” Giản Vũ kiên quyết nói, “Chỉ là nàng không thích màu đỏ tía diễm sắc như vậy, cho nên ta mới cất chúng đi.”Bạch Việt nghi hoặc nhìn Giản Vũ, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó từ trên khuôn mặt của hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy hắn thật sự khá thành thật.“Ồ.” Bạch Việt chậm rì rì gật đầu.Giản Vũ quả thật là một người chu đáo, nhưng nếu đã cho nàng thì được rồi, trong một ngày lạnh giá như thế này, nàng cũng không muốn cởi bỏ kiện áo lông xù ấm áp như vậy ra đâu.Đang nói chuyện, ánh sáng từ cánh cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, Bạch Việt nghe tiếng động thì nhìn sang, bên trong có một nam tử đang đứng đó.Đây hẳn là nhân chứng mà Lương Mông đã đề cập tới, một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, có vẻ ngoài tao nhã, ăn mặc theo phong cách phổ biến nhất của thôn dân thôn Thập Lí.Sau khi đẩy cửa ra, thấy mọi người đều đang nhìn mình, hắn có chút xấu hổ nói: "Thảo dân, thảo dân muốn hỏi, nhà xí ở chỗ nào?"Mọi người sửng sốt, một gia đinh đang ở bên cạnh vội nói: “Ở bên này, ta mang ngươi đi.”"Nàng vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Vừa nói Giản Vũ vừa nắm tay Bạch Việt, cảm thấy tuy nàng cầm bếp lò sưởi cũng không thấy ấm, sau đó hắn nói với thuộc hạ: “Lương Mông, ngươi thấy người đó trở lại rồi dẫn vào để nói chuyện.”Không phải là tù nhân, mà là một thôn dân nhiệt tình đến cho chúng ta manh mối, cũng không thể không cho người ta đi nhà xí.Hai người vào phòng trước, Giản Vũ đột nhiên nhíu mày nói: “Trên người của nàng có mùi gì thế?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay vén tóc của nàng, tựa hồ trên tóc có dính thứ gì đó rất nhớp nháp.Chẳng lẽ trên tóc cũng dính máu chó sao?Sắc mặt của Bạch Việt trở nên chua xót, bất đắc dĩ kể lại những chuyện đã xảy ra khi đó, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Giản Vũ càng ngày càng vui vẻ, tựa hồ còn hận vì hắn đã không có mặt ở hiện trường để thưởng thức một phen.Bạch Việt trừng mắt với hắn một cái, liền biết hắn chắc chắn đang vui sướng khi người gặp họa.“Chuyện đó, kỳ thật cũng là chuyện tốt.” Giản Vũ cười xong cảm thấy mình thật là vô đạo đức, cho nên chiếu lệ an ủi: "Máu chó có thể trừ tà, bôi lên người sẽ trừ tà."Đang trêu ghẹo đùa giỡn một chút, nam tử kia đã trở về, bên ngoài rất lạnh, mặc dù đã mặc rất nhiều xiêm y nhưng sắc mặt hắn ta vẫn tái nhợt, không được ưa nhìn cho lắm.Giản Vũ trong nháy mắt lấy lại vẻ nghiêm túc, sai người rót cho hắn ta cốc nước nóng, đơn giản nói: “Người này tên Vương Khản, vị này chính là Bạch biểu thư, nàng ấy hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời.

"Vương Khản cả đời chưa từng thấy đại quan như Giản Vũ, khó tránh khỏi có chút sợ hãi co rúm người lại.

“Thảo dân thật sự, thật sự không nhìn thấy mặt của hung thủ.”Vương Khản lo lắng nói: "Buổi sáng đó thảo dân thật sự đã uống quá nhiều, đi đường cả người đều lắc lư, trong rừng đầy tuyết và trời lại không sáng lắm.

Nếu thảo dân không nhìn thấy bố cáo của quan gia đăng, thì thảo dân đã nghĩ rằng đó là một giấc mơ.

"" Yên tâm đi." Bạch Việt an ủi, "Kỳ thực chỉ cần nhìn thấy, đại não của chúng ta sẽ lưu lại đoạn ký ức này, khác nhau là biết hay không biết mà thôi.

""À".

Nam tử mờ mịt lúng túng, "Vậy thì không biết thảo dân phải làm gì bây giờ?".

Chapter
1 Chương 1: 1: Ta Không Phải Hung Thủ
2 Chương 2: 2: Vị Hôn Phu Đại Nhân
3 Chương 3: 3: Một Chết Một Mất Tích
4 Chương 4: 4: Chạy Nữa Đánh Gãy Chân
5 Chương 5: 5: Dấu Giày Nhỏ Và Dấu Giầy Lớn
6 Chương 6: 6: Người Quen Gây Án
7 Chương 7: 7: Có Thể Mất Mặt Không Thể Mất Người
8 Chương 8: 8: Ngươi Một Ngụm Ta Một Ngụm
9 Chương 9: 9: Thuận Tay Trái
10 Chương 10: 10: Mất Ngủ
11 Chương 11: 11: Hung Tàn Như Ta
12 Chương 12: 12: Bằng Chứng Ngoại Phạm
13 Chương 13: 13: Rất Nhiều Câu Hỏi
14 Chương 14: 14: Muốn Tìm Hiểu Nhiều Hơn
15 Chương 15: 15: Cuộc Thi Đắp Người Tuyết
16 Chương 16: 16: Vịt Vui Vẻ
17 Chương 17: 17: Vịt Nhỏ Tâm Nguyện Thành
18 Chương 18: 18: Khai Trương Đại Cát
19 Chương 19: 19: Chỉ Có Hai Chúng Ta
20 Chương 20: 20: Không Cần Hành Đại Lễ
21 Chương 21: 21: Người Tuyết Giấu Xác
22 Chương 22: 22: Sao Trùng Hợp Như Vậy
23 Chương 23: 23: Thẳng Thắn Thành Thật
24 Chương 24: 24: Vị Hôn Thê Giá Trên Trời Của Thiếu Gia Bá Đạo
25 Chương 25: 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết
26 Chương 26: 26: Giết Người Diệt Khẩu
27 Chương 27: 27: Nguyên Nhân Cái Chết Là Một Bí Ẩn
28 Chương 28: 28: Ngươi Biết Ta Biết Hung Thủ Không Biết
29 Chương 29: 29: Nhào Vào Trong Ngực
30 Chương 30: 30: Đại Thần Nhảy Múa
31 Chương 31: 31: Hạt Dưa Vẽ Người
32 Chương 32: 32: Gà Trống
33 Chương 33: 33: Màu Đỏ Có Hợp Với Ngày Tuyết Không
34 Chương 34: 34: Không Phải Tà Thuật
35 Chương 35: 35: Đẩy Xuống Nước
36 Chương 36: 36: Chết Không Nhắm Mắt
37 Chương 37: 37: Độ Khí
38 Chương 38: 38: Làm Ấm Giường
39 Chương 39: 39: Hung Thủ Không Phải Một Người
40 Chương 40: 40: Vừa Mới Chết Tươi Mới Đẹp
41 Chương 41: 41: Thái Y
42 Chương 42: 42: Muốn Mạng Hay Là Muốn Người
43 Chương 43: 43: Đào Hoa Đều Là Nợ
44 Chương 44: 44: Nửa Ống Tay Áo
45 Chương 45: 45: Hồ Bằng Cẩu Hữu
46 Chương 46: 46: Đừng Hòng Giở Mánh Khóe
47 Chương 47: 47: Hai Giản Vũ
48 Chương 48: 48: Đột Nhiên Không Ngờ Cùng Chung Một Chiến Tuyến
49 Chương 49: 49: Một Đêm Náo Nhiệt
50 Chương 50: 50: Tỉnh Táo Lăng Trì
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Ta Không Phải Hung Thủ
2
Chương 2: 2: Vị Hôn Phu Đại Nhân
3
Chương 3: 3: Một Chết Một Mất Tích
4
Chương 4: 4: Chạy Nữa Đánh Gãy Chân
5
Chương 5: 5: Dấu Giày Nhỏ Và Dấu Giầy Lớn
6
Chương 6: 6: Người Quen Gây Án
7
Chương 7: 7: Có Thể Mất Mặt Không Thể Mất Người
8
Chương 8: 8: Ngươi Một Ngụm Ta Một Ngụm
9
Chương 9: 9: Thuận Tay Trái
10
Chương 10: 10: Mất Ngủ
11
Chương 11: 11: Hung Tàn Như Ta
12
Chương 12: 12: Bằng Chứng Ngoại Phạm
13
Chương 13: 13: Rất Nhiều Câu Hỏi
14
Chương 14: 14: Muốn Tìm Hiểu Nhiều Hơn
15
Chương 15: 15: Cuộc Thi Đắp Người Tuyết
16
Chương 16: 16: Vịt Vui Vẻ
17
Chương 17: 17: Vịt Nhỏ Tâm Nguyện Thành
18
Chương 18: 18: Khai Trương Đại Cát
19
Chương 19: 19: Chỉ Có Hai Chúng Ta
20
Chương 20: 20: Không Cần Hành Đại Lễ
21
Chương 21: 21: Người Tuyết Giấu Xác
22
Chương 22: 22: Sao Trùng Hợp Như Vậy
23
Chương 23: 23: Thẳng Thắn Thành Thật
24
Chương 24: 24: Vị Hôn Thê Giá Trên Trời Của Thiếu Gia Bá Đạo
25
Chương 25: 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết
26
Chương 26: 26: Giết Người Diệt Khẩu
27
Chương 27: 27: Nguyên Nhân Cái Chết Là Một Bí Ẩn
28
Chương 28: 28: Ngươi Biết Ta Biết Hung Thủ Không Biết
29
Chương 29: 29: Nhào Vào Trong Ngực
30
Chương 30: 30: Đại Thần Nhảy Múa
31
Chương 31: 31: Hạt Dưa Vẽ Người
32
Chương 32: 32: Gà Trống
33
Chương 33: 33: Màu Đỏ Có Hợp Với Ngày Tuyết Không
34
Chương 34: 34: Không Phải Tà Thuật
35
Chương 35: 35: Đẩy Xuống Nước
36
Chương 36: 36: Chết Không Nhắm Mắt
37
Chương 37: 37: Độ Khí
38
Chương 38: 38: Làm Ấm Giường
39
Chương 39: 39: Hung Thủ Không Phải Một Người
40
Chương 40: 40: Vừa Mới Chết Tươi Mới Đẹp
41
Chương 41: 41: Thái Y
42
Chương 42: 42: Muốn Mạng Hay Là Muốn Người
43
Chương 43: 43: Đào Hoa Đều Là Nợ
44
Chương 44: 44: Nửa Ống Tay Áo
45
Chương 45: 45: Hồ Bằng Cẩu Hữu
46
Chương 46: 46: Đừng Hòng Giở Mánh Khóe
47
Chương 47: 47: Hai Giản Vũ
48
Chương 48: 48: Đột Nhiên Không Ngờ Cùng Chung Một Chiến Tuyến
49
Chương 49: 49: Một Đêm Náo Nhiệt
50
Chương 50: 50: Tỉnh Táo Lăng Trì