Chương 11: 11: Hung Tàn Như Ta

Convertor: tieuvuviviEditor: chauuyvu“37 người kia, hiện tại đang ở đâu?”“Đều ở Đại Lý Tự.” Lương Mông nói: “Hung thủ tám chín phần vẫn trong số họ, chúng tiểu nhân không dám thả người.

Nếu như thả bọn họ đi e rằng hắn ta sẽ bỏ trốn, có quá nhiều người, cho dù có phái người theo dõi, sợ rằng cũng có sơ sót.”“Nhiều người như vậy cũng không thể lúc nào cũng đóng cửa.” Giản Vũ nói: “Ta sẽ qua đó nhìn thử, Bạch Việt, nàng……”Vốn dĩ Giản Vũ định nói một câu “ở nhà chờ”, vừa tới bên miệng, đột nhiên sửa lại.

Hắn cúi người nhìn Bạch Việt: “Nàng ở nhà không có chuyện gì làm cũng sẽ buồn, bằng không thì đi cùng ta?”Bạch Việt sửng sốt một chút: “Ta đi làm gì?”“Nàng ở ngay trước mắt ta, ta tương đối an tâm.” Giản Vũ dùng sức đỡ lấy Bạch Việt: “Mẫu thân bảo chúng ta nên tìm hiểu nhau nhiều hơn, ta cảm thấy rất có đạo lý.”Đây là duyên phận gì chứ, trước kia ngày nào cũng phải tăng ca thì cũng thôi đi, nhưng sau khi xuyên qua thành vị hôn thê nhà hào môn, vậy mà nàng vẫn phải đi làm?Đáng tiếc Giản Vũ có lý do quá chính đáng, Bạch Việt ôm bàn ôm ghế ôm cây, rốt cuộc vẫn bị kéo đi không thương tiếc.Tuy rằng án tử chưa phá được, nhưng tâm tình Giản Vũ lại vui vẻ không giải thích được, túm lấy Bạch Việt lôi ra cửa, sau đó thì thầm vài câu với Lương Mông.Lương Mông ngây ngẩn cả người, dừng một chút nói: “Thiếu gia, chuyện này hình như không hay cho lắm.”Giản Vũ trừng mắt: “Ta không thể sai khiến được ngươi?”“Không không không, tiểu nhân liền đi ngay.” Lương Mông lập tức lúng túng, nhanh như chớp mà chạy.“Lương Mông sao đi rồi?” Bạch Việt kỳ quái.“Không có gì.” Giản Vũ hơi mỉm cười.Trong chốc lát nàng sẽ biết.Đại Lý Tự là nơi chưởng quản hình ngục của triều đình, phân thành hai bộ tả hữu, bộ tả là nơi xem xét các bản luận tội và tội phạm ở khắp nơi trên cả nước bị bắt giam, bộ hữu là nơi thẩm tra xử lí đủ loại quan lại hình ngục khắp kinh sư, mà quan đứng đầu Đại Lý Tự, chính là Đại Lý Tự Khanh.Đại Lý Tự Khanh là một trong ba quan trưởng quản tư pháp cao nhất cả nước, là quan chế chính tam phẩm, phụ trách việc trưởng quản các loại hình ngục.Bạch Việt nhìn Giản Vũ ngẩng cao đầu ưỡn ngực chậm rãi đi vào đại môn nghiêm ngặt, hai bên quan viên đứng chắp tay hầu, nàng thở dài trong lòng một tiếng, hắn ta quả thật là một đại quan.Lương Mông đã đến trước một bước cũng đến chào hỏi, hắn nhìn thoáng qua Bạch Việt, không hiểu vì sao Bạch Việt luôn cảm thấy ánh mắt kia của hắn tràn ngập áy náy, hình như đã làm chuyện gì đó có có lỗi với nàng.Giản Vũ bước vào, một bên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Người đang ở đâu?”“Đều ở bên trong, đều ở bên trong.” Lương Mông đáp lời đi trước dẫn đường, đột nhiên nói: “Đúng rồi, thiếu gia, mấy ngày trước đây đã bắt được tên đạo tặc vùng Giang Dương kia giờ hắn đã khai ra, ngài có muốn đi xem thử trước hay không.”Giản Vũ dừng bước chân, cười lạnh một tiếng: “Miệng hắn không phải rất cứng sao? Mới có mấy ngày đã khai?”Lương Mông cười hắc hắc: “Miệng có cứng đến đâu nhưng da thịt lại mềm.”Giản Vũ gật gật đầu: “Đi nhìn xem trước đã.”Vì thế đoàn người đổi hướng đi đến phòng giam u ám.Thiên lao đều là nơi giam giữ những trọng phạm, được xây dụng rất kỳ lạ, một nửa trên mặt đất, một nửa dưới lòng đất.

Bởi vì mỗi phòng giam chỉ giam có một người nên trên mỗi phòng xây một cái cửa rất nhỏ, cho nên mặc dù là ban ngày cũng rất tối tăm u ám, còn có mùi hôi hám.Bạch Việt một đường đi theo Giản Vũ, tò mò nhìn xung quanh, nhìn đánh giá xem như trại an của thời đại này cũng hông tồi, người bị giam giữ trong phòng giam cũng không nhiều, tối đến mức không thấy rõ thứ gì, cho đến khi mùi máu lẫn mùi khét truyền thẳng đến.Lương Mông cau mày, đang đi ở phía trước vài bước thì dừng lại, xoay người cửa một căn phòng.Giản Vũ hơi cúi đầu đi vào, Bạch Việt do dự một chút, cũng vào theo.Căn phòng này cùng với các phòng giam dọc đường có chút khác biệt, là phòng thẩm vấn, bên trong có đặt một cái bàn gỗ dài, trên bàn bày những loại dụng cụ không biết tên, bên cạnh là một cái bếp lò còn có thể thấy được than hồng còn chưa tắt.Ở một góc khác là một cái giá chữ thập, có một người bị xích vào giá.Một người nam nhân cao to lực lưỡng, tóc tai rối bù, cổ tay và chân bị xích vào cột sắt, quần áo đã rách nát, để lộ nhiều vết thương có sẹo chồng chất và loang lổ vết máu.“Hắn ta tên Tri Chu, là một sơn phỉ, trong tay hắn đã sát hại hết mười mấy mạng người.” Giản Vũ giống như là giới thiệu với Bạch Việt, sau đó không chút để ý nói: “Như thế nào, ngươi rốt cuộc đã chịu khai ra?”Nghe thấy có tiếng người, nam nhân tên là Tri Chu dường như sắp chết ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm mà nhìn về phía Giản Vũ.Bạch Việt có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, nam nhân này tuổi còn rất trẻ, tuy rằng mặt đầy máu và bẩn thiểu, nhưng nhìn kỹ ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn không tệ lắm.Nhưng đôi mắt vẫn rất sắc bén và hung ác, vừa nhìn thấy đã biết không phải loại hiền lành gì.

Nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, Bạch Việt sờ cằm suy nghĩ.Đôi mắt Tri Chu nhìn chằm chằm vào Giản Vũ, âm thanh hắn tựa hồ mang theo mùi máu: “Nếu ta khai ra, ngươi sẽ buông tha cho huynh đệ trên núi Bát Giác?”Giản Vũ mặt vô cảm nói: “Ngươi nếu vẫn không chịu khai ra, bọn chúng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa ta bảo đảm, sẽ bị chết vô cùng vô cùng thống khổ.

Nhưng nếu như ngươi đồng ý khai ra nơi cất giấu cống phẩm, bọn chúng sẽ còn được một con đường sống.”Giản Vũ nói, không chút để ý mà kéo áo của Tri Chu sang một bên, trên cơ ngực rắn chắc của hắn ta chỉ toàn huyết nhục mơ hồ.

Giản Vũ vươn tay, tuy rằng hắn là người tập võ nhưng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng giống như người văn nhã, chậm rì rì mà đè vào vết thương rỉ máu trên ngực Tri Chu.Miệng vết thương này rất dày và nhỏ giống như bị vật nhỏ sắc bén cào vào, chưa xử lý qua, tuy rằng không biết sâu bao nhiêu nhưng khi Giản Vũ duỗi tay ấn vào, có thể thấy được máu rỉ ra từ giữa khe hở của các ngón tay hắn.Thật là đau!Tri Chu tuy rằng là kẻ cứng rắn, nhưng không thể kiềm chế được mà cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, cắn chặt răng.

Mồ hôi túa ra trên trán, làm ước tóc từng lớp dán vào mặt hắn ta.Giản Vũ thong thả ung dung thu hồi tay lại, Lương Mông vội vàng từ trong lòng ngực lấy khăn tay ra đưa lên, hắn lau tay sau lại đột nhiên quay đầu nói: “Việt Nhi.”“Sao?” Bạch Việt đối với cách xưng hô này của Giản Vũ thập phần không quen, nhưng so với Tiểu Bạch, Bạch Bạch, Việt Việt, Bạch tiểu thư, Bạch cô nương mà gọi nàng, thì cứ để hắn kêu như vậy cũng được.“Nàng đi ra ngoài chờ ta một chút.” Giản Vũ nói.Bạch Việt nghĩ rằng bọn họ có điều cơ mật cần thảo luận, nên đáp một tiếng thì đi ra ngoài, nàng cũng không rành đường nên đứng bên ngoài không đi loạn, chỉ đứng ngay hành lang của thiên lao mà xem xét gạch lát nền, tất cả mọi thứ ở thời đại này điều khiến nàng thấy mới mẻ và tò mò.Đang nghiên cứu thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng kêu vô cùng thê thảm.Bạch Việt dựng lỗ tai lên, tiếng kêu bên trong giống như lẫn lộn với âm thanh da thịt bị cháy, sau đó hình như có mùi khét từ trong phòng thẩm vấn truyền đến……Chẳng lẽ là Giản Vũ đối với phạm nhân nghiêm hình bức cung? Thoạt nhìn hắn rất văn nhã, tại sao lại dã man như vậy?Theo mùi cháy khét, mùi máu ngày càng nồng nặc, nam nhân cứng cỏi kia tựa hồ không thể chịu thêm được nữa, tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế, từ cao vút đến chậm rãi như có như không.Rốt cuộc, cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra lần nữa, Giản Vũ từ bên trong chậm rãi đi ra, vân đạm phong khinh như là chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

Lương Mông theo phía sau hắn cũng đi ra tới..

Chapter
1 Chương 1: 1: Ta Không Phải Hung Thủ
2 Chương 2: 2: Vị Hôn Phu Đại Nhân
3 Chương 3: 3: Một Chết Một Mất Tích
4 Chương 4: 4: Chạy Nữa Đánh Gãy Chân
5 Chương 5: 5: Dấu Giày Nhỏ Và Dấu Giầy Lớn
6 Chương 6: 6: Người Quen Gây Án
7 Chương 7: 7: Có Thể Mất Mặt Không Thể Mất Người
8 Chương 8: 8: Ngươi Một Ngụm Ta Một Ngụm
9 Chương 9: 9: Thuận Tay Trái
10 Chương 10: 10: Mất Ngủ
11 Chương 11: 11: Hung Tàn Như Ta
12 Chương 12: 12: Bằng Chứng Ngoại Phạm
13 Chương 13: 13: Rất Nhiều Câu Hỏi
14 Chương 14: 14: Muốn Tìm Hiểu Nhiều Hơn
15 Chương 15: 15: Cuộc Thi Đắp Người Tuyết
16 Chương 16: 16: Vịt Vui Vẻ
17 Chương 17: 17: Vịt Nhỏ Tâm Nguyện Thành
18 Chương 18: 18: Khai Trương Đại Cát
19 Chương 19: 19: Chỉ Có Hai Chúng Ta
20 Chương 20: 20: Không Cần Hành Đại Lễ
21 Chương 21: 21: Người Tuyết Giấu Xác
22 Chương 22: 22: Sao Trùng Hợp Như Vậy
23 Chương 23: 23: Thẳng Thắn Thành Thật
24 Chương 24: 24: Vị Hôn Thê Giá Trên Trời Của Thiếu Gia Bá Đạo
25 Chương 25: 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết
26 Chương 26: 26: Giết Người Diệt Khẩu
27 Chương 27: 27: Nguyên Nhân Cái Chết Là Một Bí Ẩn
28 Chương 28: 28: Ngươi Biết Ta Biết Hung Thủ Không Biết
29 Chương 29: 29: Nhào Vào Trong Ngực
30 Chương 30: 30: Đại Thần Nhảy Múa
31 Chương 31: 31: Hạt Dưa Vẽ Người
32 Chương 32: 32: Gà Trống
33 Chương 33: 33: Màu Đỏ Có Hợp Với Ngày Tuyết Không
34 Chương 34: 34: Không Phải Tà Thuật
35 Chương 35: 35: Đẩy Xuống Nước
36 Chương 36: 36: Chết Không Nhắm Mắt
37 Chương 37: 37: Độ Khí
38 Chương 38: 38: Làm Ấm Giường
39 Chương 39: 39: Hung Thủ Không Phải Một Người
40 Chương 40: 40: Vừa Mới Chết Tươi Mới Đẹp
41 Chương 41: 41: Thái Y
42 Chương 42: 42: Muốn Mạng Hay Là Muốn Người
43 Chương 43: 43: Đào Hoa Đều Là Nợ
44 Chương 44: 44: Nửa Ống Tay Áo
45 Chương 45: 45: Hồ Bằng Cẩu Hữu
46 Chương 46: 46: Đừng Hòng Giở Mánh Khóe
47 Chương 47: 47: Hai Giản Vũ
48 Chương 48: 48: Đột Nhiên Không Ngờ Cùng Chung Một Chiến Tuyến
49 Chương 49: 49: Một Đêm Náo Nhiệt
50 Chương 50: 50: Tỉnh Táo Lăng Trì
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Ta Không Phải Hung Thủ
2
Chương 2: 2: Vị Hôn Phu Đại Nhân
3
Chương 3: 3: Một Chết Một Mất Tích
4
Chương 4: 4: Chạy Nữa Đánh Gãy Chân
5
Chương 5: 5: Dấu Giày Nhỏ Và Dấu Giầy Lớn
6
Chương 6: 6: Người Quen Gây Án
7
Chương 7: 7: Có Thể Mất Mặt Không Thể Mất Người
8
Chương 8: 8: Ngươi Một Ngụm Ta Một Ngụm
9
Chương 9: 9: Thuận Tay Trái
10
Chương 10: 10: Mất Ngủ
11
Chương 11: 11: Hung Tàn Như Ta
12
Chương 12: 12: Bằng Chứng Ngoại Phạm
13
Chương 13: 13: Rất Nhiều Câu Hỏi
14
Chương 14: 14: Muốn Tìm Hiểu Nhiều Hơn
15
Chương 15: 15: Cuộc Thi Đắp Người Tuyết
16
Chương 16: 16: Vịt Vui Vẻ
17
Chương 17: 17: Vịt Nhỏ Tâm Nguyện Thành
18
Chương 18: 18: Khai Trương Đại Cát
19
Chương 19: 19: Chỉ Có Hai Chúng Ta
20
Chương 20: 20: Không Cần Hành Đại Lễ
21
Chương 21: 21: Người Tuyết Giấu Xác
22
Chương 22: 22: Sao Trùng Hợp Như Vậy
23
Chương 23: 23: Thẳng Thắn Thành Thật
24
Chương 24: 24: Vị Hôn Thê Giá Trên Trời Của Thiếu Gia Bá Đạo
25
Chương 25: 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết
26
Chương 26: 26: Giết Người Diệt Khẩu
27
Chương 27: 27: Nguyên Nhân Cái Chết Là Một Bí Ẩn
28
Chương 28: 28: Ngươi Biết Ta Biết Hung Thủ Không Biết
29
Chương 29: 29: Nhào Vào Trong Ngực
30
Chương 30: 30: Đại Thần Nhảy Múa
31
Chương 31: 31: Hạt Dưa Vẽ Người
32
Chương 32: 32: Gà Trống
33
Chương 33: 33: Màu Đỏ Có Hợp Với Ngày Tuyết Không
34
Chương 34: 34: Không Phải Tà Thuật
35
Chương 35: 35: Đẩy Xuống Nước
36
Chương 36: 36: Chết Không Nhắm Mắt
37
Chương 37: 37: Độ Khí
38
Chương 38: 38: Làm Ấm Giường
39
Chương 39: 39: Hung Thủ Không Phải Một Người
40
Chương 40: 40: Vừa Mới Chết Tươi Mới Đẹp
41
Chương 41: 41: Thái Y
42
Chương 42: 42: Muốn Mạng Hay Là Muốn Người
43
Chương 43: 43: Đào Hoa Đều Là Nợ
44
Chương 44: 44: Nửa Ống Tay Áo
45
Chương 45: 45: Hồ Bằng Cẩu Hữu
46
Chương 46: 46: Đừng Hòng Giở Mánh Khóe
47
Chương 47: 47: Hai Giản Vũ
48
Chương 48: 48: Đột Nhiên Không Ngờ Cùng Chung Một Chiến Tuyến
49
Chương 49: 49: Một Đêm Náo Nhiệt
50
Chương 50: 50: Tỉnh Táo Lăng Trì