Chương 178

Năm đó, Hứa Chi Hạ chuyên ngành hội họa sơn dầu, nhưng cũng thường tham gia các lớp điêu khắc và tranh quốc họa.

Vì yêu thích tranh quốc họa, cô không ngừng học hỏi và khám phá từ nhiều góc độ khác nhau, bao gồm chủ đề, hình thức biểu đạt và ngôn ngữ quốc họa.

Cũng chính vì thế, cô đã được thầy Yêu Thanh Phong để ý và đánh giá cao.

Sau khi tay hồi phục, Hứa Chi Hạ dốc hết tâm huyết hoàn thành một tác phẩm và nhờ thầy Yêu nhận xét.

Thầy Yêu chỉ hỏi ngược lại một câu khiến cô cảm thấy hụt hẫng:

“Tại sao không có ý niệm?”

“Ý” là khía cạnh thẩm mỹ đỉnh cao không thể chối cãi trong tranh quốc họa.

Phải biết rằng, rất nhiều họa sĩ kỹ thuật xuất sắc cuối cùng lại thất bại ở chữ “ý” này.

Tháng Chín, Hứa Chi Hạ nhận được cuộc gọi từ thầy Yêu.

Trong điện thoại, thầy Yêu trích dẫn một câu cổ ngữ:

Lão Tử nói: “Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục.”

Thầy Yêu hỏi: “Chi Hạ, em có thể quan sát được không?”

Hứa Chi Hạ không hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi, nhất thời im lặng.

Thầy Yêu mời cô: “Giữa tháng sau, tôi sẽ đến chùa Thanh Phong tu thiền một tháng, em có muốn đi cùng không?”

Sau cuộc gọi, Hứa Chi Hạ lên mạng tra câu cổ ngữ đó.

Nó có nghĩa là: dùng tâm trí tĩnh lặng, rỗng không để quan sát sự vận động và biến đổi của vạn vật trong vũ trụ.

Hứa Chi Hạ tự diễn giải rằng thầy Yêu nghĩ tâm cô chưa đủ “tĩnh” và chưa thể quan sát thế giới một cách yên bình.

Sau khi kể với Tiêu Dã, đến giữa tháng Mười, cô cùng thầy Yêu lên đường đến chùa Thanh Phong.

Sau khi xuống máy bay, họ lên xe để đi lên núi.

Con đường quanh co uốn lượn, xuyên qua những cánh rừng mây mù bao phủ.

Trên đường trò chuyện, Hứa Chi Hạ mới biết cái tên “Thanh Phong” của thầy Yêu được lấy từ chính tên ngôi chùa này.

Chùa Thanh Phong nằm giữa núi non, cây cối bao quanh, không khí trong lành dễ chịu.

Bên cửa sổ có thể nghe tiếng suối róc rách, mở cửa sổ là thấy mây cuộn mây tan.

Hứa Chi Hạ cứ nghĩ rằng đây sẽ là một kỳ tu hành thư thái để thả lỏng thân tâm nhưng hóa ra không phải.

Mỗi ngày, cô phải dậy lúc 4 giờ rưỡi sáng để tụng kinh.

Hứa Chi Hạ không quen nhiều chữ trong kinh Phật, nên đành vừa ngượng vừa lẩm bẩm đọc theo.

Sau đó là bữa sáng.

Ăn sáng xong, họ ngồi thiền.

Hứa Chi Hạ mệt đến mức mắt mở không nổi, suýt ngã, may mà kịp chống tay xuống đất.

Đúng lúc, cô thấy thầy Yêu Thanh Phong cũng giống hệt mình.

Hứa Chi Hạ hơi ngượng.

Nhưng thầy Yêu thì không chút xấu hổ.

Sau khi thiền xong, thầy Yêu nói với cô: “Tất cả chỉ là hình thức, thành tâm là được!”

Một vị cao nhân phong thái uy nghiêm trong mắt Hứa Chi Hạ bỗng trở nên thật đáng yêu.

Trong chùa có một vị sư thầy, khi thấy Hứa Chi Hạ ngồi thiền đã nhận ra vấn đề ở vai và cổ của cô, liền giúp cô nắn chỉnh lại.

Ngày hôm đó, tiếng kêu của Hứa Chi Hạ làm chim chóc ngoài chùa đều bay tán loạn.

Sau khi được chỉnh xương, cô ngồi ở góc khuất trong chùa, gọi video cho Tiêu Dã.

Video vừa kết nối, Tiêu Dã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc xong của cô làm tim anh thót lại.

Nghe cô kể lể “tủi thân”, anh chỉ muốn bật cười.

Trong màn hình, Hứa Chi Hạ trông vô cùng đáng yêu như một đứa trẻ.

Trước ngôi chùa mang phong cách kiến trúc Nam Tống, cô búi tóc thành một búi nhỏ, gương mặt mộc mạc, đầu mũi hơi đỏ, mặc chiếc áo cà sa rộng thùng thình, ôm một chú mèo nhỏ trong tay, giả bộ làm ra vẻ mình bị “gãy xương”, bảo rằng ngày mai sẽ lại “gãy tiếp”.

Nhìn Tiêu Dã cười, Hứa Chi Hạ nói: “Anh đến thử xem, cũng sẽ giống như vậy!”

Tiêu Dã tự tin trả lời: “Chúng ta không giống nhau đâu!”

Hứa Chi Hạ im lặng.

Trong chùa có một vị sư huynh, khi trở về mang theo một bó hoa dại đẹp tặng Hứa Chi Hạ.

Cô chụp ảnh bó hoa gửi cho Tiêu Dã xem.

Trong chùa còn có năm chú chó và bảy chú mèo nhỏ.

Cô cũng chụp ảnh những chú chó, chú mèo đó gửi cho Tiêu Dã xem.

Sau đó, mỗi ngày ăn gì cô cũng chụp lại gửi cho anh.

Tiêu Dã nhắn tin: “Có phải em đang nhớ anh không?”

Hứa Chi Hạ trả lời: “Cũng bình thường thôi.”

Tiêu Dã: “Anh thì rất nhớ em.”

Hứa Chi Hạ: “Còn nửa tháng nữa em sẽ về mà!”

Tiêu Dã: “Thật sự không nhớ anh?”

Hứa Chi Hạ gõ chữ: “Nhớ.”

Hoa núi đã rụng không ai thấy, tiếng chuông ngân sâu trong mây trắng.

Bầu không khí tĩnh lặng, sự bình yên thấm vào tận xương tủy, trong môi trường như vậy, bức tranh Hứa Chi Hạ vẽ ra vẫn bị Yêu Thanh Phong lắc đầu.

Hứa Chi Hạ không hiểu lắm: “Thầy Yêu, em cảm thấy em đã rất tĩnh tâm để quan sát rồi mà.”

Yêu Thanh Phong: “Em đã quan sát cái gì?”

Ánh mắt Hứa Chi Hạ quét qua trời đất: “Trời, mây, cây, chuông, giếng, mèo, chó, hoa, chim sẻ, người…”

Yêu Thanh Phong cười và xua tay: “Chi Hạ, ở đây em chỉ cần quan sát chính mình là được”

Câu nói của Yêu Thanh Phong khiến Hứa Chi Hạ nghĩ cả đêm.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô mơ màng đi tụng kinh.

Lúc này, Hứa Chi Hạ đã có thể thuộc lòng vài đoạn kinh văn ngắn.

Sư thầy gõ mõ.

Hứa Chi Hạ theo mọi người đi ăn sáng, cô đi cuối hàng, trong đầu vẫn nghĩ đến lời của Yêu Thanh Phong.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng búng tay.

Hứa Chi Hạ ngơ ngác quay đầu sang trái, thấy một cánh tay rụt lại theo hướng ngược lại. Cô lập tức quay phải, đụng ngay một bóng dáng cao lớn.

Áo khoác chống nước kéo khóa lên tận cằm che khuất phần dưới khuôn mặt.

Môi mỏng, sống mũi cao, lông mày sắc nét.

Sáu giờ sáng, trời chưa hoàn toàn sáng rõ.

Một tia sáng vàng xuyên qua lớp sương mỏng, chiếu lên mái ngói lưu ly, nhẹ nhàng bao phủ ánh vàng rực rỡ.

Hứa Chi Hạ ngẩn ngơ.

Tiêu Dã nhướn mày, giơ tay gõ nhẹ lên trán Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ bừng tỉnh, vội vàng lấy tay che miệng.

Trong chùa không được nói lớn tiếng.

Cô thực sự sợ mình hét lên mất.

Tiêu Dã không mang theo hành lý, cùng Hứa Chi Hạ đi ăn sáng.

Bữa sáng trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai nhẹ nhàng.

Hứa Chi Hạ cắn một miếng bánh bao lớn, liếc nhìn người đối diện, ánh mắt cười rạng rỡ.

Sau bữa sáng, mọi người tự rửa chén, sử dụng bột trà tự nhiên.

Tiêu Dã rửa chén của mình, định rửa luôn cho Hứa Chi Hạ nhưng cô lắc đầu từ chối, nói không được phép.

Ba tiếng chuông vang lên, bắt đầu ngồi thiền.

Ba tiếng chuông nữa vang lên, kết thúc ngồi thiền.

Sư huynh sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tiêu Dã.

Hứa Chi Hạ uống sữa chua mà Tiêu Dã cõng lên núi, dẫn anh đi xem năm chú chó và bảy chú mèo, cố ý hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Tiêu Dã nhấc mí mắt: “Tu hành.”

Hứa Chi Hạ rút ống hút sữa chua ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh tu hành gì?”

Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ: “Việc này chỉ mình em được làm sao?”

Hứa Chi Hạ vạch trần: “Rõ ràng là anh nhớ em.”

Tiêu Dã không phủ nhận, xoa đầu Hứa Chi Hạ, khiến cô hơi lắc lư: “Đây là chốn Phật, chú ý lời nói.”

Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn che miệng, gật đầu.

Hôm sau, sau buổi ngồi thiền.

Vị sư thầy từng nắn xương cho Hứa Chi Hạ gọi Tiêu Dã, nói anh có vấn đề nhẹ ở vai, lưng và eo.

Hứa Chi Hạ hứng thú đứng ngoài phòng, hy vọng nghe được tiếng kêu của Tiêu Dã.

Tiếng kêu thì không có.

Nhưng tiếng rên âm thầm khi cắn răng thì nhiều vô kể.

Hứa Chi Hạ che miệng cười đến đỏ mặt.

Yêu Thanh Phong đi ngang qua, chỉ vào Hứa Chi Hạ đang đứng nghe lén với vẻ hả hê.

Buổi tối, Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã ngồi cạnh nhau trong sân, ngẩng đầu lên.

Bầu trời đầy sao như những viên kim cương nhỏ lấp lánh trên nền trời đen thẳm.

Xa xôi.

Mà cũng như gần ngay trong tầm tay.

Hứa Chi Hạ ngồi trên phiến đá, chân lơ lửng đong đưa nhẹ nhàng, vô tình tay cô chống trên phiến đá chạm vào tay Tiêu Dã.

Cả hai cùng lúc quay đầu lại.

Dưới bầu trời đầy sao, họ nhìn nhau thật sâu và đầy tình cảm.

Tiếng nước suối chảy róc rách từ xa vọng lại, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm kêu lên.

Muốn hôn.

Không phải chỉ muốn.

Là rất muốn.

Tiêu Dã hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra giữa sân, làm hơn hai mươi cái hít đất.

Hứa Chi Hạ che mặt, không nhịn được mà muốn bật cười.

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180