Chương 149

Phương Thanh từng nói với Tiêu Dã trên sân thượng của “Khu phố Xây dựng” rằng:

“Pháp luật là ranh giới thấp nhất để ràng buộc hành vi.

Tiêu Dã, chuyện đó cô giúp cháu nhưng không có nghĩa là cháu đúng.

Một khi con người phạm sai lầm, giống như có một lưỡi dao treo trên đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống, cả đời sẽ không an yên.

Cháu sai rồi.

Cô cũng sai rồi.

Nhưng đã sai, chúng ta phải chấp nhận lưỡi dao treo trên đầu này.

Chúng ta cùng nhau chịu đựng.

Tiêu Dã, con đường của cháu còn rất dài, những gì cháu thấy bây giờ không phải là tương lai của cháu…”

Khi đó Tiêu Dã còn quá trẻ, không hiểu hết lời của Phương Thanh. Anh chỉ cảm thấy Phương Thanh khinh thường hành vi của anh, cho rằng anh kéo bà xuống nước và bằng một cách lý tưởng hóa, muốn anh đi thi đại học.

Tháng 10 năm 2013.

Tiêu Dã trở về từ Bắc Đô, lấy đồ trong ba lô ra và sắp xếp lại.

Một hộp màu vàng ánh kim được bọc ni lông rơi ra.

Tiêu Dã cầm lên, xoay nhẹ trên ngón tay vài lần, đột nhiên cảm thấy buồn cười nhưng lại không cười được.

“Chu kỳ của Hứa Chi Hạ… Đúng là quá trẻ con.”

Không lâu sau, Tiêu Dã nhìn thấy thông báo giải tỏa của văn phòng tháo dỡ tại cổng khu. “Khu xây dựng nhỏ” sắp bị phá dỡ.

Hàng xóm bắt đầu lần lượt dọn đi, khắp nơi đều có chữ “Phá dỡ” được khoanh đỏ.

Tiêu Dã thuê nhà, nói với bên môi giới rằng muốn một căn có ban công, tầm nhìn phải tốt.

Giữa tháng 10, buổi tối.

Nhân viên cộng đồng đến nhà nhiều lần, cuối cùng cũng gặp được Tiêu Dã ở nhà. Họ theo thông lệ xác nhận thời gian cư dân chuyển đi.

Tiêu Dã nói rằng anh vẫn đang tìm nhà.

Nhân viên cộng đồng suy nghĩ rồi nói:

“Cuối tháng chuyển được không? Nếu được thì anh điền cuối tháng nhé!”

Tiêu Dã gật đầu, điền vào và ký tên.

Nhân viên cầm chồng biểu mẫu rời đi, chợt nhớ ra gì đó:

“À đúng rồi!”

Cánh cửa chống trộm sắp đóng lại được mở ra, Tiêu Dã thò nửa người ra ngoài.

Nhân viên cộng đồng nói:

“Ba anh không yêu cầu nhà tái định cư, chỉ nhận tiền bồi thường giải tỏa. Anh biết chuyện này không?”

Nhân viên lại hỏi:

“Ông ấy đã được giảm án. Cuối tháng này sẽ ra tù. Anh biết không?”

Tiêu Dã đã lâu không gặc ác mộng, tối hôm đó anh gặp ác mộng.

Trong mơ, anh còn rất nhỏ.

Anh cuộn tròn trong chiếc tủ quần áo tối đen, cả người run rẩy.

“Rắc…” Cánh cửa tủ mở ra, ánh sáng dần lan rộng, chiếu lên người anh…

Ngày hôm sau Tiêu Dã không đến tiệm sửa xe.

Anh quyết định hôm nay sẽ chuyển đi.

Tiêu Dã thu dọn tất cả đồ đạc trong phòng của Hứa Chi Hạ.

Trong đống sách cũ, anh tìm thấy một bài thi đã ố vàng.

Trên bài thi, nét bút ký màu đen phác họa một gương mặt góc cạnh.

Hứa Chi Hạ vẽ rất thần.

Chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Dã nhận ra ngay đó là chính mình.

Ánh mắt anh di chuyển lên trên.

“Đề thi tuyển sinh đại học năm 2009.”

Điều đó có nghĩa là bài thi này Hứa Chi Hạ đã làm vào kỳ thi đại học năm 2010.

Năm 2010…

Trước kỳ thi đại học…

Khi đó, Hứa Chi Hạ chưa tròn 17 tuổi.

Tiêu Dã nhìn bài thi, nhếch môi, khẽ nói:

“Chẳng lẽ khi đó đã…”

Ngay sau đó, nụ cười của Tiêu Dã dần tắt.

Anh nhớ lại kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, Hứa Chi Hạ trở về Ngọc Hòa, lần đó cô say rượu.

Cô khóc và nói:

“Em không phải trẻ con nữa… hu hu… anh nhìn em đi, em không phải trẻ con nữa…”

“Hu hu… tại sao anh không thể chờ em một chút? Em sẽ… em sẽ lớn rất nhanh…”

“Chờ em một chút, hu hu hu… chờ em được không…”

Những lời này Tiêu Dã nhớ rất rõ.

Bởi vì trước đây Hứa Chi Hạ từng yêu sớm.

Cô thích Lý Chí Minh.

Khi đó anh rất nghiêm khắc mắng cô. Cô khóc và nói mình không thích Lý Chí Minh nhưng những lời khác lại không nói được.

Cô hiếm khi dám cứng đầu mà đối đầu với anh.

Sau này, cô không chỉ một lần nói với anh rằng cô đã trưởng thành.

Khi nói những lời đó, đôi mắt cô sáng rực nhìn anh chăm chú.

Bài thi trong tay phát ra tiếng sột soạt do bị bóp chặt.

Tiêu Dã khép mắt, yết hầu nhấp nhô.

Thật ra, anh không nhớ rõ nhiều chi tiết, nhưng anh nhớ rất rõ Hứa Chi Hạ đã nhiều lần hỏi anh về chuyện xem mắt. Khi đó, anh cảm thấy khó hiểu…

Nghĩ đến đây, trong căn phòng vang lên một tiếng thở sâu, nặng nề.

Tiêu Dã mở mắt, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp gấp trên bài thi, gấp đôi lại rồi kẹp vào cuốn sách.

Nếu đúng là như vậy, thì cô gái hay khóc đó, không biết đã khóc bao nhiêu nước mắt vì đau buồn.

Lại thêm một tiếng thở sâu vang lên.

Cả đời này, đối tốt với cô, dù có đưa cả mạng sống cho cô cũng không hề quá.

Chỉ là, anh cũng chỉ là một mạng sống không đáng giá, chẳng bằng tận tụy chăm sóc cô một cách chu đáo…

Đồ đạc của Hứa Chi Hạ được chuyển hết đến căn nhà mới mà Hứa Chính Khanh đã mua. Còn Tiêu Dã tạm thời ở trong phòng nghỉ trên tầng hai của tiệm sửa xe.

Trong thời gian đó, Tiêu Dã đã xem nhiều căn nhà qua môi giới, cuối cùng anh ưng ý một căn hộ hai phòng ngủ có ban công lớn.

Căn nhà đó không chỉ phòng khách có ban công, mà phòng ngủ chính cũng có, và tầm nhìn rất thoáng.

Phòng ngủ còn lại, Tiêu Dã dự định làm phòng vẽ cho Hứa Chi Hạ.

Cùng lúc đó, việc mở thêm một cửa tiệm mà anh và Lưu Thành Khâm đã lên kế hoạch từ lâu bắt đầu được triển khai.

Trước khi ngủ, Tiêu Dã thường nhắm mắt tính toán: năm sau có thể tiết kiệm được bao nhiêu, năm tới nữa thì được bao nhiêu, khi nào có thể mua được một căn nhà…

Nửa đêm.

“Keng, keng, keng ——” Tiếng kim loại va chạm chói tai.

Tiêu Dã tỉnh giấc, lật người bước xuống giường, đi vài bước đến cửa sổ, mở toang ra nhìn xuống.

Mặc dù nhiều năm nay không gặp phải trộm cắp hay rắc rối gì nhưng đèn pha lớn trước cửa tiệm sửa xe vẫn sáng suốt đêm – đó là quy tắc.

Dưới ánh đèn, bên cạnh chiếc xe, một người đàn ông cầm ống thép ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã cười.

Bất ngờ, chiếc ống thép giơ lên, bóng đổ dài ra.

“Xoảng ——” Kính chắn gió của xe bị đập vỡ.

Tiêu Dã bước xuống lầu.

Anh đủ sức áp đảo Tiêu Cường.

Về mặt sức mạnh, điều đó là sự thật.

Anh dễ dàng đè Tiêu Cường lên cánh cửa xe, khiến ông ta không thể cử động:

“Ông không chịu được cảnh ngồi tù, không cam tâm, phải không?”

Tiêu Cường thở hổn hển, lấy ra một đơn kháng cáo từ túi xách, “Bốp” một tiếng, ném lên cửa kính xe.

Đêm đó, gió lạnh thấu xương.

Tiêu Cường châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe:

“Giờ tao có tiền thuê luật sư giỏi nhất để lật lại vụ án. Mày rõ ràng chuyện năm đó. Nếu xét xử lại… Ha! Mày có dám cược không? Lần này, mày có vào tù không?”

Tiêu Cường rít vài hơi, nhả khói, nói thêm với giọng chế giễu:

“Nhưng dù sao tao cũng chỉ có một thằng con trai, chậc! Tao còn phải trông cậy mày nuôi tao nữa!”

Ông ta hít thêm một hơi, thở khói:

“À, đúng rồi! Tao chịu khổ bao nhiêu năm nay, người đàn bà đó không phải không có công đấy nhỉ!”

Cuối cùng, Tiêu Dã có chút phản ứng.

Tiêu Cường để ý thấy, khẽ cười:

“Nghe nói chết rồi, đúng không?”

Nắm tay Tiêu Dã siết chặt.

Tiêu Cường hơi ngẩng đầu, thở ra một hơi, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Nhưng bà ta còn có một đứa con gái, ba nợ con trai trả, mẹ nợ con gái ——”

Tiêu Dã lao đến như một mũi tên, túm cổ áo Tiêu Cường, nhấc lên rồi đập mạnh vào cửa xe.

Anh hung dữ nhìn chằm chằm vào kẻ bẩn thỉu này.

Tiêu Cường ngớ người trong giây lát sau đó bật cười lớn:

“Nghe nói cô ta là con dâu tao rồi đúng không? Thật đúng là duyên số nhỉ!”

Ông ta dí điếu thuốc đang cháy vào ngực Tiêu Dã.

Tiêu Dã chỉ mặc một chiếc áo mỏng sau khi vừa rời giường. Tàn thuốc cháy xém để lại mùi khét.

Nhưng anh như không cảm thấy đau.

Tiêu Cường thu lại nụ cười, tiến sát hơn:

“Con trai ngoan của tao, nếu mày vào tù, con dâu tao ai chăm? Con dâu tao phải làm sao đây?”

Khớp tay Tiêu Dã kêu răng rắc. Anh gằn từng chữ:

“Trước khi vào tù, tôi sẽ giết ông trước!”

Tiêu Cường bật cười khàn khàn.

Nhiều năm sau, Tiêu Dã cuối cùng cũng hiểu câu nói của Phương Thanh:

“Một khi con người phạm sai lầm, giống như có một lưỡi dao treo trên đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống, cả đời sẽ không an yên.”

Lưỡi dao đó không phải Tiêu Cường.

Mà là pháp luật.

Là hệ thống.

Pháp luật là ranh giới thấp nhất để ràng buộc hành vi.

Vi phạm pháp luật, trốn tránh hình phạt.

Giữa đêm khuya tỉnh giấc.

Cả đời càng khao khát bình yên, lại càng không thể yên ổn.

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180