Chương 104

Khoảng năm giờ rưỡi, bầu trời phía đông ngày càng đỏ rực.

Một cơn gió thổi qua làm tan đi đám mây mù lớn, đánh thức thế giới đã ngủ suốt một đêm, xua tan bóng tối và giá lạnh.

Ánh mặt trời dần dần lan tỏa, ánh vàng lấp lánh bao trùm khắp dãy núi.

Từng ngọn núi vàng đứng sừng sững trên biển mây.

Rực rỡ, đẹp đẽ, lãng mạn, huyền ảo.

Có người lấy điện thoại ra ghi lại, có người dựng giá ba chân để chụp ảnh.

Hứa Chi Hạ dùng đôi mắt của mình để lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Có vài lần cô động lòng muốn nhìn anh.

Muốn giữ lại khoảnh khắc gương mặt anh ngập trong ánh vàng rực rỡ.

Nhưng cô đã kiềm chế lại.

Xuống núi, bốn người không đi con đường cũ mà chọn lối tắt.

Đó là một con đường mòn xuống dốc do người đi nhiều mà thành.

Ban đầu Bạch Hân còn đi cùng Hứa Chi Hạ nhưng sau đó do đường quá dốc, cô được Phạm Chính Dương dắt đi.

Hứa Chi Hạ ở phía sau tự đi, không biết từ lúc nào đã tụt lại khoảng cách.

Trước mặt là một bậc cao khoảng một mét, phía dưới là dốc.

Hứa Chi Hạ không dám nhảy xuống, cũng không nhờ giúp đỡ.

Cô nhìn qua bên cạnh, nắm lấy cành cây để lấy đà định trượt xuống.

Tiêu Dã như đang đi xuống cầu thang, bước dài xuống dưới rồi vòng tay quanh đùi Hứa Chi Hạ bế cô xuống.

Gió trong núi mát lạnh, nhanh chóng làm khô mồ hôi mỏng.

Khi chân Hứa Chi Hạ chạm đất, cô quay đầu đi thẳng về phía trước.

Lại gặp một bậc cao khác.

Tiêu Dã đi xuống trước.

Hứa Chi Hạ không muốn để Tiêu Dã bế, chống tay lên định tự lấy đà.

Tiêu Dã thuận thế đỡ lấy nách cô, nhấc bổng cô như bế một đứa trẻ.

Lần này Hứa Chi Hạ không quay đầu bỏ đi nữa.

Cô ngoan ngoãn đi theo anh.

Anh đưa tay cô liền nắm lấy.

Khi Bạch Hân và Phạm Chính Dương đến đường nhựa, họ ngồi trên một tảng đá chờ hai người kia.

Hai người từ trên xuống, tay nắm tay.

Bạch Hân tròn mắt.

Cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được, phải lòng anh rồi sao!

Bạch Hân tức giận, dùng tay đập vào cánh tay Phạm Chính Dương để xả giận.

Phạm Chính Dương không đau không ngứa, khó hiểu: “Anh lại chọc gì em à?”

Bạch Hân lý sự: “Giới tính của anh làm em tức!”

Phạm Chính Dương ngừng lại một chút: “Xin lỗi nhé!”

Bạch Hân bật cười rồi kịp dừng lại, hơi chu môi quay mặt đi.

Phạm Chính Dương liều lĩnh đưa tay nhéo má Bạch Hân.

Hứa Chi Hạ xuống đến nơi, Bạch Hân lập tức dừng trêu chọc Phạm Chính Dương, tiến lên nắm tay Hứa Chi Hạ đi.

Họ men theo đường nhựa đi xuống đến khu cắm trại.

Sau khi rửa mặt đơn giản, dọn dẹp đồ cắm trại rồi xuống núi.

Tiêu Dã lái xe nên Phạm Chính Dương tự nhiên kéo cửa ghế sau.

Bạch Hân đập nhẹ tay Phạm Chính Dương ra lệnh: “Anh ngồi ghế trước!”

Cô quay đầu, cười nói: “Chi Hạ, chúng ta ngồi ghế sau.”

Hứa Chi Hạ: “Được.”

Sáng dậy sớm nên giờ Bạch Hân nhanh chóng ngủ gật, tựa đầu vào vai Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ điều chỉnh lại vị trí để Bạch Hân dựa thoải mái hơn.

Xuống núi xong, bốn người tìm một quán nhỏ ăn cơm, ăn xong thì lên đường về Bắc Đô.

Trên đường về, dù ai lái xe thì Bạch Hân và Hứa Chi Hạ vẫn ngồi ghế sau.

Bạch Hân lại ngủ gật.

Hứa Chi Hạ vừa nhận được tin nhắn của thầy Lâm, yêu cầu cô nộp một bản giới thiệu tác phẩm bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.

Cô cầm điện thoại soạn thảo.

Viết rồi xóa, xóa rồi viết.

Vài phút sau, màn hình điện thoại lại trống trơn.

Tiêu Dã ngồi ghế phụ lái, quay đầu lại nửa chừng: “Đừng chơi điện thoại nữa, sẽ bị say xe.”

Hứa Chi Hạ gật đầu, cất điện thoại đi.

Tiêu Dã: “Ngủ một lát đi.”

Hứa Chi Hạ dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.

Trước cổng trường.

Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ xuống xe, Bạch Hân đi cùng Phạm Chính Dương để trả xe.

Trời đã hơi tối.

Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ đứng bên đường.

Hứa Chi Hạ cúi đầu im lặng.

Tiêu Dã hỏi: “Đi ăn không?”

Hứa Chi Hạ gật đầu.

Tiêu Dã lại hỏi: “Ăn gì?”

Hứa Chi Hạ: “Gì cũng được.”

Tiêu Dã nhấn mạnh: “Đây là trường của em.”

Hứa Chi Hạ mím môi, ngẩng đầu nhìn quanh, giơ tay chỉ về phía bên phải: “Đi hướng đó.”

Một quán bánh xuân thái.

(Bánh xuân thái hiểu nôm na là loại bánh cuốn có nhân thịt và rau tươi mùa xuân bên trong)

Hứa Chi Hạ gọi món đặc trưng của quán, thịt kho, thịt thái sợi xào nước sốt và vài món ăn kèm.

Lớp vỏ bánh mỏng cuộn thịt và rau, hương vị đặc biệt.

Hứa Chi Hạ ăn hai cái thì no.

Cô cuộn thêm một cái đẹp mắt đưa cho Tiêu Dã.

Tiêu Dã ăn vài cái bánh Hứa Chi Hạ cuộn, lên tiếng: “Em ăn thêm một cái đi.”

Cô ăn ít quá.

Lông mi Hứa Chi Hạ khẽ động, ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Ăn tối xong, Tiêu Dã tiện đường làm thủ tục nhận phòng, sau đó tiễn Hứa Chi Hạ về ký túc xá nữ.

Tiêu Dã vẫn còn vài món đồ ở phòng ký túc của Hứa Chi Hạ nên đứng đợi cô bên ngoài.

Khi Hứa Chi Hạ xuống, trên người Tiêu Dã đã có mùi thuốc lá.

Cô đưa đồ cho anh.

Tiêu Dã không mảy may luyến tiếc: “Về sớm ngủ đi.”

Hứa Chi Hạ gật đầu.

Tiêu Dã: “Tôi đi đây.”

Hứa Chi Hạ lại gật đầu.

Tiêu Dã nhìn chằm chằm vào Hứa Chi Hạ.

Mái tóc xoăn đẹp đẽ hôm qua nay buộc tạm trên đỉnh đầu trông có vẻ lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, phần tóc mái lưa thưa trước trán đã tách ra hai bên.

Trông lôi thôi như một đứa trẻ không ai chăm sóc.

Tiêu Dã bất ngờ thu ánh mắt, quay lưng rời đi.

Hứa Chi Hạ cảm thấy sống mũi cay xè, viền mắt đau nhói, cảm xúc tích tụ suốt cả ngày bùng phát vào khoảnh khắc này.

Cô mím môi, cằm khẽ run rẩy.

Cô ngước mắt lên, nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của anh ngày càng mờ nhạt.

Hứa Chi Hạ không muốn như vậy.

Không muốn như vậy.

Cô đuổi theo, nắm lấy vạt áo anh, yếu ớt gọi: “Anh…”

Tiêu Dã không quay đầu lại.

Hứa Chi Hạ hít một hơi, gần như cầu xin: “Em sẽ rất ngoan, cũng sẽ đối xử tốt với anh, liệu anh có thể… có thể thử thích…”

Tiêu Dã bất ngờ xoay người, nâng tay.

Vạt áo trong tay Hứa Chi Hạ đã không còn, hai tay cô vẫn giữ nguyên trên không, giữ tư thế như đang cầm lấy vạt áo anh.

Tiêu Dã vẫn lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ trở về Ngọc Hòa.”

Hứa Chi Hạ run rẩy, nước mắt lăn dài.

Tiêu Dã đưa ra một lựa chọn tàn nhẫn: “Nếu em muốn, hãy tiếp tục làm em gái của tôi.”

Nói cách khác, nếu không muốn…

Hứa Chi Hạ không dám nghĩ tới, không dám tưởng tượng thế giới không có Tiêu Dã sẽ như thế nào.

Trong khoảnh khắc đó, cô như trở lại làng Lan khi mới mười lăm tuổi.

Cô đơn, bất lực, sợ hãi.

Hứa Chi Hạ lắc đầu dữ dội, quay lưng bỏ chạy.

Tiêu Dã trở về khách sạn, đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc.

Lúc Tiêu Dã vừa đưa Hứa Chi Hạ về nhà, anh thường quên rằng trong nhà có thêm một người.

Cô luôn xuất hiện với nụ cười gượng gạo, mang theo vẻ lấy lòng, nhìn sắc mặt anh.

Khi ấy cô rất sợ anh, anh có thể nhìn ra, nhưng cô lại chỉ có thể dựa vào anh.

Anh là lựa chọn không thể tránh của cô.

Anh vẫn nhớ lần tay cô bị bỏng, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ nhưng không dám nói, chỉ sợ gây phiền phức sẽ bị bỏ rơi.

Vì vậy anh hứa với cô, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.

Tiêu Dã nói lời giữ lời.

Sau đó, cô gọi anh là “Anh”.

Cô biến ngôi nhà của anh trở nên sáng sủa, ấm áp.

Cô biến ngôi nhà của anh thành ngôi nhà của cả hai.

Hai người không có gia đình đã có một mái nhà chung.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Hứa Chi Hạ, Tiêu Dã bị gãy chân.

Cô không rõ chi tiết nhưng đã bật khóc thảm thiết khi đến bệnh viện.

Anh không thể quên ngày hôm đó.

Vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh, có người rơi nước mắt vì anh mà lại khóc đến mức thương tâm như vậy.

Anh đã có người để quan tâm.

Sau khi anh xuất viện.

Nhà, trở nên hiện hữu hơn bao giờ hết.

Họ đã trở thành người thân thực sự.

Học kỳ đầu tiên khi cô lên đại học, anh trở về nhà luôn cảm thấy trống trải và mệt mỏi.

Anh học được một từ, đó là “nhớ”.

Học kỳ thứ hai, cô không thường xuyên liên lạc với anh.

Anh lại học thêm một từ, “lo lắng”.

Mùa hè đó, anh đích thân đến trường đưa người anh lo lắng về nhà.

Cũng vào mùa hè ấy, trái tim anh bị cô lấp đầy.

Nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô.

Anh đã vấy bẩn, không nỡ làm dơ bẩn cô.

Anh tự biết rằng mình chỉ là một đoạn đường ngắn trong hành trình dài của cô, nơi cô muốn đến anh không thể đến được.

Và trong cuộc hành trình này, anh như một tên trộm, trộm lấy sự yêu chiều và thân thiết mà cô trao, tạo nên một sự ngọt ngào.

Và đáng xấu hổ là anh hi vọng hành trình này kéo dài hơn một chút.

Nhưng hôm đó khi anh đưa cô về ký túc xá, anh gặp bạn học của cô. Anh nhìn thấy bức tranh trong phòng vẽ của cô và đoán được tâm tư của cô.

Anh không thể làm kẻ trộm nữa.

Cô biết tình yêu là gì sao?

Cô còn quá nhỏ, tất nhiên là không biết yêu là gì.

Tình cảm của cô với anh chẳng qua là sản phẩm của hoàn cảnh tuyệt đối.

Cô còn quá nhỏ, nên không hiểu.

Giống như đêm ở núi Dê.

Cô nói.

– “Anh sẽ không để em ngã đâu.”

Cô lại nói.

– “Sau này em sẽ kiếm nhiều tiền, rồi em sẽ đưa hết cho anh.”

Cô quá ngây thơ.

Hoàn toàn tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.

Cô cảm thấy mắc nợ anh nên muốn dùng cả quãng đời còn lại để trả lại.

Nhưng đối với cô, anh chỉ có thể nói rằng tình yêu là quá hạn hẹp.

Anh phải gánh vác cuộc đời cô.

Anh đã ngã xuống rồi, không thể đứng dậy được nữa.

Anh tuyệt đối sẽ không để cô ngã xuống.

Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra.

Tiêu Dã: [Đừng khóc nữa, tôi sẽ đối xử tốt với em như trước đây.]

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180