Chương 80: Muốn uống thì uống

Ngày 26 tháng 2, Hứa Chi Hạ quay về Ngọc Hòa.

Ngày 28, cô phải trở lại Bắc Đô.

Về đến nhà, cô đặt hành lý xuống rồi lập tức đến tiệm sửa xe tìm Tiêu Dã.

Hai người đã hẹn trước, tối nay cô mời anh ăn cơm.

Bên ngoài tiệm sửa xe, quanh một chiếc xe bán tải có khá nhiều người tụ tập.

Tiêu Dã cao lớn, đầu anh nổi bật giữa đám đông.

Hứa Chi Hạ không biết có chuyện gì xảy ra, lo lắng chạy tới.

Chưa kịp đến nơi thì đám người đã tản ra.

Lý Chí Minh bị Tiêu Dã kéo cánh tay bước nhanh về phía trước.

Hứa Chi Hạ chạy lại gần, chộp ngay Lưu Thành Khâm:

“Anh Khâm, có chuyện gì vậy?”

Lưu Thành Khâm: “Chí Minh bị bỏng một chút.”

Hứa Chi Hạ: “Vậy em qua xem anh Chí Minh trước.”

Lưu Thành Khâm: “Đi đi.”

Động cơ xe bốc khói, Lý Chí Minh vô tình bị bỏng tay phải.

Tiêu Dã giữ cánh tay Lý Chí Minh dưới vòi nước, xả nước lạnh để giảm nhiệt.

Hứa Chi Hạ chạy đến đứng sát bên Tiêu Dã, kéo tay áo anh, thò đầu nhìn:

“Anh Chí Minh, anh ổn chứ?”

Lý Chí Minh trông có vẻ không sao, còn đùa: “Chỉ bị bỏng chút thôi, có gì mà căng?”

Tiêu Dã quay đầu, ánh mắt lướt qua Hứa Chi Hạ một lượt: “Đi mua ít thuốc bôi bỏng đi.”

Lý Chí Minh xua tay: “Không cần đâu! Làm gì mà phải cầu kỳ thế!”

Hứa Chi Hạ phớt lờ lời anh ta, gật đầu với Tiêu Dã: “Dạ! Em đi ngay đây!”

Khi Hứa Chi Hạ mua thuốc bôi bỏng về thì trời đã xẩm tối, tiệm sửa xe vắng người dần.

Trước cửa, Lý Chí Minh ngồi thõng người trên ghế, chân vắt chéo, tay nghịch điện thoại.

Hứa Chi Hạ đi tới: “Anh Chí Minh, để em bôi thuốc cho anh trước nhé.”

Lý Chí Minh không ngẩng lên: “Thật sự không cần đâu!”

“Cần!” Hứa Chi Hạ dứt khoát: “Bỏng rất đau và dễ nhiễm trùng.”

Thấy anh không động đậy, cô kéo ghế lại, ngồi xuống: “Anh Chí Minh, đưa tay đây, em bôi cho.”

Lý Chí Minh thở dài miễn cưỡng đưa tay: “Được rồi, bôi đi, bôi đi!”

Anh dùng tay còn lại chơi điện thoại.

Hứa Chi Hạ đặt thuốc bôi bỏng lên đùi, kéo tay áo Lý Chí Minh lên vài vòng rồi bắt đầu bôi thuốc.

Vết bỏng không phồng rộp nhưng vùng da đỏ khá lớn.

Hứa Chi Hạ cảm thấy vết thương nghiêm trọng hơn anh nói, liền nhắc nhở: “Nếu ngày mai vết thương phồng rộp, anh tuyệt đối đừng tự chọc, mà hãy đến gặp bác sĩ.”

Lý Chí Minh uể oải đáp: “Ừ.”

Hứa Chi Hạ thở dài, cẩn thận bôi thuốc cho anh.

Tiêu Dã nằm dưới gầm xe, tay vặn ốc vít, ánh mắt hướng về phía hai người.

Lại nhìn thêm một cái.

Chết tiệt!

Lý Chí Minh trông chẳng khác nào ông hoàng.

Hứa Chi Hạ là hầu gái của anh ta chắc?

Cô chỉ ở nhà được vài ngày, Tiêu Dã còn tiếc không dám sai giờ lại để người khác sai khiến thế này?

Tiêu Dã thu ánh mắt lại, kiểm tra một lượt rồi chui ra khỏi gầm xe.

Anh đứng dậy, vỗ quần áo đầy bụi rồi bước tới.

Lý Chí Minh bỗng kêu: “Ái da!”

Hứa Chi Hạ giật mình, tay run lên, vô thức thổi vào vết thương, áy náy nói: “Em, em không dùng sức mà…”

Chưa đợi Lý Chí Minh lên tiếng, Tiêu Dã đã sải hai bước tới, không vui hất tay Lý Chí Minh: “Cậu trêu cô ấy làm gì?!”

Hứa Chi Hạ lúc này mới nhận ra mình bị chọc ghẹo.

Lý Chí Minh cười cợt: “Tôi chỉ thấy biểu cảm của Chi Hạ hài hước thôi, như thể chính cô ấy bị bỏng vậy!”

Tiêu Dã vì tình nghĩa anh em hơn chục năm, nhịn không cho anh ta một cú đấm.

Anh quay sang nhìn Hứa Chi Hạ, mất kiên nhẫn: “Để cậu ta tự bôi!”

Hứa Chi Hạ nhìn Lý Chí Minh rồi lại nhìn Tiêu Dã, giọng điệu trách móc: “Anh ấy không tự bôi…”

Tiêu Dã cau mày: “Thế thì để cậu ta cụt tay luôn đi!”

Hứa Chi Hạ: “…”

Lý Chí Minh vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Chẳng phải việc gì to tát, Hứa Chi Hạ dùng tăm bông chấm thuốc bôi, cúi đầu tiếp tục bôi cho anh ta: “Sắp xong rồi.”

Lý Chí Minh được lợi còn tỏ vẻ cảm kích: “Vẫn là em gái tốt.”

Tiêu Dã đứng nhìn vài giây rồi đi đến vòi nước rửa tay.

Bôi xong thuốc, Hứa Chi Hạ thu dọn đồ đạc, bỏ thuốc bôi còn lại vào túi và đưa cho Lý Chí Minh: “Anh Chí Minh, anh nhớ bôi nhiều lần nhé, nếu không phồng rộp sẽ rất phiền.”

Lý Chí Minh không quan tâm: “Cứ để đấy!”

Hứa Chi Hạ đặt thuốc xuống, nhắc nhở lần nữa: “Anh nhất định phải nhớ bôi đấy.”

Tiêu Dã vặn chặt vòi nước, lau mặt qua loa: “Em lo cho cậu ta nhiều làm gì?!”

Hứa Chi Hạ: “…”

Chiều tối, nhiệt độ hạ xuống.

Tiêu Dã mặc một chiếc áo khoác sẫm màu không cài cúc, bên trong là áo thun mỏng.

Anh trông như chẳng bao giờ sợ lạnh.

Tiêu Dã quay về hướng khác gọi lớn: “Anh Khâm, tôi đi đây!”

Giọng Lưu Thành Khâm vọng ra từ đâu đó dưới gầm xe: “Được!”

Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, cô liền rạng rỡ chạy tới.

Lý Chí Minh gấp điện thoại lại, ngồi thẳng người, hỏi: “Hai người định đi đâu?”

Tiêu Dã vốn định phang luôn câu: “Liên quan gì cậu!” nhưng chưa kịp nói Hứa Chi Hạ đã ngoan ngoãn quay lại.

Cô cười tươi, nói rõ ràng: “Bọn em đi ăn cá nướng ở ngã tư, em kiếm được chút tiền nên mời anh trai ăn.”

Mắt Lý Chí Minh sáng lên: “Có thể cho anh đi cùng không?”

Hứa Chi Hạ hơi ngẩn người, nhìn về phía Tiêu Dã.

Tiêu Dã không có biểu cảm gì, cúi đầu, đầu ngón tay gẩy gẩy những giọt nước còn sót lại trên tóc.

Hứa Chi Hạ rất muốn ăn cơm riêng với Tiêu Dã nhưng biết rằng không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà trở nên keo kiệt với bạn của Tiêu Dã.

Hơn nữa Lý Chí Minh luôn đối xử tốt với Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ chắn chắn sẽ còn phiền Lý Chí Minh giúp đỡ.

Cô gật đầu: “Ừ, cùng đi nhé.”

Lý Chí Minh bất ngờ bật dậy khỏi ghế: “Chờ chút, anh đi vệ sinh cái đã!”

Hứa Chi Hạ gật đầu.

Kết quả, Tiêu Dã không đợi ai, quay lưng đi ngay.

Hứa Chi Hạ nhìn trước nhìn sau, khó xử: “Anh, anh Chí Minh đi vệ sinh mà!”

Lý Chí Minh quay lại: “Hai người đi trước đi, anh tìm được!”

Hứa Chi Hạ chạy nhẹ theo kịp bước chân của Tiêu Dã.

Ngày kia sẽ trở lại trường học, lần sau quay lại chính là mùa hè rồi.

Hứa Chi Hạ không nỡ rời xa Tiêu Dã.

Nhưng cô biết, việc tạm biệt bây giờ là cần thiết và cũng chỉ là tạm thời.

Giống như lần này quyết định tham gia huấn luyện, cô rất không muốn vì thời gian nghỉ đông thật sự rất ngắn.

Tuy nhiên, cô còn muốn nhanh chóng trưởng thành hơn.

Không chỉ về tuổi tác.

Sau đó, gánh vác thêm một phần cho gia đình này.

Như vậy anh ấy sẽ dễ thở hơn một chút.

Cô mong mỏi và khao khát rằng ngày đó sẽ đến nhanh chóng.

Hứa Chi Hạ liên tục trò chuyện, kể cho Tiêu Dã những chuyện thú vị trong lần huấn luyện này.

Chuỗi hạt nhỏ đã qua ánh sáng, hiện giờ đang quấn bốn vòng quanh cổ tay trái của cô.

Cô nghĩ, nếu như anh ấy đeo vào, có phải sẽ bị cô trói buộc cả đời không?

Cô nên làm thế nào để đeo cho anh ấy đây?

Cùng lúc đó, cô cũng băn khoăn, liệu có phải không tốt nếu giấu ý nghĩa “lừa” anh ấy đeo vào?

Quán cá nướng.

Tiêu Dã ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế.

Hứa Chi Hạ ngồi đối diện, cầm bình nước rót trà: “Anh, hôm nay anh có mệt không?”

Tiêu Dã dùng tay che ly: “Không mệt.”

Anh nghiêng đầu: “Phục vụ!”

Người phục vụ đến.

Tiêu Dã: “Cho tôi nửa thùng bia, thêm nửa lít rượu mơ.”

Người phục vụ cười tươi: “Đến ngay!”

Hứa Chi Hạ đặt bình nước xuống, hỏi khéo: “Các anh có uống hết không?”

Tiêu Dã nhướng mày, nói thẳng: “Tiếc tiền à?”

Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Không tiếc.”

Lần huấn luyện này, cô kiếm được 3000 tệ cơ mà.

Hứa Chi Hạ cầm thực đơn, thoải mái gọi món.

Khi Lý Chí Minh đến, cá nướng đang sôi sùng sục, đậu hũ cũng đã thấm vị.

Lý Chí Minh ngồi xuống, xoa bụng: “Tôi đặc biệt làm sạch dạ dày mới đến, Chi Hạ mời nên tôi phải ăn nhiều một chút!”

Hứa Chi Hạ cười tít mắt, đưa đũa cho anh, hào phóng: “Tùy ý gọi, tùy ý ăn.”

Lý Chí Minh đến, Hứa Chi Hạ cũng không còn nhiều chuyện nữa mà tự mình ăn cá nướng.

Tối nay Tiêu Dã có vẻ trầm tư.

Anh ấy mệt mỏi, thế thôi.

Lý Chí Minh đã quen.

Không có hứng thú uống, Lý Chí Minh chuyển sự chú ý về phía Hứa Chi Hạ: “Ngày kia phải về trường rồi, phải không?”

Hứa Chi Hạ gật đầu: “Ừm.”

Lý Chí Minh: “Đi rồi lại mất nửa năm, anh trai em sẽ lại nhớ em đấy!”

Lý Chí Minh nói năng lung tung, Hứa Chi Hạ cũng đã quen.

Nhưng vẫn thầm vui vẻ với những câu đùa này.

Lý Chí Minh nâng ly: “Nào, uống một ly, anh cũng sẽ nhớ em.”

Hứa Chi Hạ cầm ly trà, vừa định cụng ly.

Lý Chí Minh rút ly lại, đề nghị: “Em có muốn uống một chút không?”

Hứa Chi Hạ: “……”

Lý Chí Minh: “Em đã vào đại học rồi, có thể uống một chút chứ?”

Hứa Chi Hạ lắc đầu.

Lý Chí Minh nhìn thấu mọi chuyện, cao giọng gợi ý: “Là không uống được hay là sợ ai đó không dám uống?”

Lý Chí Minh thêm lửa: “Chi Hạ, đừng sợ cậu ấy, anh sẽ bảo vệ em.”

Hứa Chi Hạ vừa định lên tiếng.

Ly rượu của Tiêu Dã va vào bàn, âm thanh vang lên trong trẻo: “Muốn uống thì uống!”

Học kỳ trước, trong lớp Hứa Chi Hạ có hai lần họp mặt, mọi người đều có uống một chút, chỉ có Hứa Chi Hạ là không uống.

Cô nhớ lời nhắc nhở của Tiêu Dã.

Nhưng bây giờ Tiêu Dã lại đồng ý.

Hứa Chi Hạ mím môi, dùng tay chỉ một khoảng cách rất nhỏ: “Vậy em thử một chút rượu mơ, chỉ một chút thôi.”

Lý Chí Minh rót cho Hứa Chi Hạ nửa ly rượu, cụng ly với cô: “Cảm ơn đã mời!”

Hứa Chi Hạ nâng ly nhấp một ngụm nhỏ.

Rượu trái cây ngọt, ngon hơn cô nghĩ nhiều.

Cô vui vẻ đặt ly xuống, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt đang quan sát của Tiêu Dã.

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180