Chương 68: Nước mắt trào ra

Sấy khoảng mười phút, tóc của Hứa Chi Hạ mới khô.

Hứa Chi Hạ vuốt lại mái tóc rối bù, mặt đỏ tim đập, lặng lẽ theo sau Tiêu Dã trở về phòng.

Về phòng, Hứa Chi Hạ lấy lược ra, ngồi ở cuối giường chải tóc.

Tóc cô bị rối, phải chải một lúc lâu.

Chải xong, cô gom những sợi tóc rụng bỏ vào thùng rác.

Tiêu Dã nằm bên cạnh, quan sát: “Em căng thẳng đến mức này sao?”

Hứa Chi Hạ ngơ ngác: “Hả?”

Tiêu Dã: “Tóc rụng nhiều như vậy.”

Hứa Chi Hạ liếm môi, giải thích: “Tóc em dài quá, dễ rối, dễ gãy!”

Cô không dám nói thật là vì cách anh sấy tóc qua loa làm tóc cô rối hơn bình thường.

Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ.

Cô mặc áo thun dài tay ôm sát, ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ màu trắng, mái tóc dài xõa che đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc mũi nhỏ xinh.

Tóc cô đúng là rất dài, gần chạm đến thắt lưng.

Tiêu Dã: “Thích để dài vậy à?”

Cắt tóc tốn tiền.

Ngày trước, Hứa Chi Hạ không dám tiêu xài thêm một đồng nào không cần thiết.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Hứa Chi Hạ khẽ vuốt tóc: “Đợi về Ngọc Hòa rồi sẽ cắt ngắn một chút.”

Tiêu Dã khẽ đáp: “Ừ.”

Hứa Chi Hạ tiếp tục dọn dẹp, có lẽ vì lo lắng cho kỳ thi ngày mai, cô cứ làm hết việc này đến việc khác, kiểm tra tới lui.

Tiêu Dã thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Mái tóc vốn mềm mượt nay lại rối tung, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng nổi bật.

Anh nghĩ, dầu gội ở đây thật đúng là tệ!

Hơn mười giờ tối, Hứa Chi Hạ cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Cô leo lên giường, chỉnh báo thức trên điện thoại, nằm quay lưng lại với Tiêu Dã.

Tiêu Dã nhìn qua: “Ngủ à?”

Hứa Chi Hạ nhắm mắt: “Ừm.”

Tiêu Dã với tay tắt đèn.

Hứa Chi Hạ nghe tiếng thở dài của anh, sau đó là âm thanh sột soạt của mền gối.

Đêm nay như một mặt nước khuấy động, cuối cùng cũng lắng lại.

Cô nghĩ mình sẽ khó ngủ, nhưng khi nằm xuống, đầu óc lẫn lộn, mơ hồ.

Cuối cùng, sự mệt mỏi của một ngày dài đưa cô vào giấc ngủ nhanh chóng.

Sáng hôm sau, Hứa Chi Hạ bị tiếng động ngoài hành lang làm tỉnh giấc.

Cô cầm điện thoại lên xem, còn vài phút nữa mới phải dậy.

Đặt điện thoại xuống, cô nằm trên giường một lát để tỉnh táo.

Mắt quen dần với bóng tối, cô nhìn rõ hơn.

Tiêu Dã nằm ngửa trên giường.

Nhìn nghiêng, đôi lông mày sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, đường viền hàm góc cạnh.

Hứa Chi Hạ đưa ngón tay ra làm bút, vẽ từng nét.

Một lúc sau, cô thu tay lại, áp lên má.

Chiếc giường có vẻ hơi nhỏ so với Tiêu Dã. Cánh tay trái của anh thả lỏng rủ xuống cạnh giường.

Khoảng cách giữa hai giường không quá 30 cm. Gần đến mức, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể chạm vào tay anh.

Đôi tay từng nắm lấy cô lúc máy bay rung lắc.

Đôi tay tối qua đã sấy tóc cho cô…

Đầu óc trống rỗng, Hứa Chi Hạ vô thức đưa tay ra.

Ngón tay nhỏ bé của cô, từng chút một, tiến gần.

Đột nhiên, một giai điệu nhạc nhẹ vang lên, ngón tay Tiêu Dã cử động, sau đó lông mày anh nhíu lại.

Anh mở mắt, nghiêng đầu, thấy Hứa Chi Hạ nằm nghiêng trên mép giường, mái tóc dài phủ kín gối.

Anh cầm điện thoại của cô, tắt chuông báo thức.

Ngồi dậy, giọng khàn: “Chi Hạ?”

Hứa Chi Hạ không phản ứng.

Tiêu Dã bật đèn, gọi thêm lần nữa: “Chi Hạ!”

Lúc này cô mới uể oải ngồi dậy, ngáp một cái.

Cô không nhìn anh: “Anh, chào buổi sáng!”

Tiêu Dã nheo mắt: “Chào gì mà chào! Đồng hồ báo thức kêu rồi, dậy nhanh đi, đừng có muộn!”

Hứa Chi Hạ ‘ồ’ một tiếng, vội vàng ra khỏi giường.

Hai người ăn sáng đơn giản rồi đến cổng trường.

Những thí sinh giống như Hứa Chi Hạ, đông nghìn nghịt.

Tiêu Dã xoa đầu cô: “Đừng lo lắng.”

Hứa Chi Hạ gật đầu ngoan ngoãn: “Dạ.”

Buổi tối, sau bữa ăn, cả hai quay lại nhà trọ đơn sơ.

Lúc Hứa Chi Hạ định đi tắm, Tiêu Dã đưa cho cô một túi, bên trong là một chai dầu gội.

Anh đã mua nó ở siêu thị chiều nay.

Tắm xong, Hứa Chi Hạ xếp hàng sấy tóc.

Nhìn thấy cô lấy được máy sấy, Tiêu Dã mới quay người chờ ở cửa phòng tắm, tiện tay châm một điếu thuốc.

Hứa Chi Hạ bước ra: “Anh, em xong rồi!”

Tiêu Dã nhìn mái tóc mềm mượt của cô, hài lòng nhướn mày.

Ngày thi cuối cùng kết thúc, Hứa Chi Hạ ra khỏi nhà vệ sinh rồi bước ra cổng trường.

Từ xa, cô thấy một cô gái cao ráo đang nói chuyện với Tiêu Dã.

Cô gái đeo dụng cụ vẽ, có vẻ cũng là thí sinh.

Hứa Chi Hạ nhanh chân bước tới.

Tiêu Dã nhìn thấy bóng cô, liền bước đến, tự nhiên nhận lấy túi vẽ của cô: “Sao lâu thế?”

Hứa Chi Hạ đáp thờ ơ: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”

Tiêu Dã khẽ đỡ lưng cô: “Đi thôi!”

Hứa Chi Hạ nhìn về hướng khác, nơi cô gái vừa trò chuyện với Tiêu Dã rời đi.

Sau đó, cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Cô gái lúc nãy… nói gì với anh vậy?”

Tiêu Dã đáp với giọng không mấy để tâm: “Không có gì.”

Hứa Chi Hạ cụp mắt xuống: “Ồ.”

Tiêu Dã thản nhiên nói thêm: “Chỉ là làm quen thôi!”

Bước chân Hứa Chi Hạ chững lại.

Cô đoán được mà!

Cô đã biết từ trước!!

Tiêu Dã dừng bước, quay lại nhìn: “Sao không đi?”

Hứa Chi Hạ chớp mắt liên tục, dáng vẻ rất để ý: “Sau đó thì sao?”

Tiêu Dã nhíu mày: “Sao là sao?”

Hứa Chi Hạ: “Làm quen. Rồi sao nữa?”

Tiêu Dã thấy buồn cười: “Còn sao nữa được? Mai về Ngọc Hòa rồi!”

Hứa Chi Hạ vẫn không cam tâm, truy hỏi: “Vậy nếu không về Ngọc Hòa thì sao?”

Liệu có kết quả khác không?

Tiêu Dã bị hỏi đến cạn lời, kéo tay Hứa Chi Hạ đi tiếp: “Không về Ngọc Hòa thì đi đâu? Em thi xong mụ mị đầu óc rồi à?”

Hứa Chi Hạ cúi đầu bước, không nói thêm lời nào.

Sau đó cô nghĩ, điều cô thực sự muốn hỏi là: Anh có thích cô ấy không?

Khi về lại nhà trọ, Tiêu Dã đã trả phòng, lấy hành lý gửi và đưa cô đến một khách sạn thoải mái hơn.

Tại quầy lễ tân sáng sủa, Tiêu Dã đưa hai căn cước: “Hai phòng đơn”

Hứa Chi Hạ nhìn bảng giá treo trên tường, đột nhiên gọi: “Anh!”

Tiêu Dã đứng nghiêng người, tay chống lên quầy: “Sao vậy?”

Hứa Chi Hạ e dè vẫy tay.

Tiêu Dã nghiêng đầu đến gần, ghé tai nghe.

Hứa Chi Hạ nắm chặt ngón tay, hơi kiễng chân nói nhỏ: “Em hơi sợ ở một mình.”

Khi nói câu này, tim cô loạn nhịp.

Rõ ràng là nói thật, nhưng lại có cảm giác như đang nói dối.

Sau này, Hứa Chi Hạ mới hiểu, đó là cảm giác áy náy.

Thực ra cô sợ, nhưng nỗi sợ đó là thứ cô có thể vượt qua.

Cô chỉ là muốn tiếp tục ở chung với anh mà thôi.

Tiêu Dã ngước mắt nhìn cô một cái.

Hứa Chi Hạ lập tức đỏ mặt, quay đầu tránh ánh mắt anh.

Tiêu Dã chỉ nghĩ cô đang ngại ngùng vì tính nhút nhát của mình.

Anh chẳng thấy bất tiện gì: “Một phòng đôi.”

Nghe vậy, lòng Hứa Chi Hạ như nở hoa, nhưng cô lại cúi đầu vì xấu hổ.

Phòng ở tầng 3, họ đi thang máy lên.

Đèn hành lang treo pha lê hình thoi, phản chiếu ánh sáng lung linh.

Phòng rộng rãi, sạch sẽ.

Hai chiếc giường lớn 1m5, có bàn làm việc, ghế sofa, tivi, và một chiếc tủ lạnh nhỏ.

Nhà vệ sinh khô ráo, sạch sẽ với hai bồn rửa tay đặt song song.

Họ để hành lý xuống, rồi ra ngoài thưởng thức đặc sản Bắc Đô – lẩu dê nấu trong nồi đồng.

Trên đường về khách sạn, họ mua thêm thịt xiên nướng.

Hứa Chi Hạ ăn một nửa xiên, xoa bụng tròn:

“Anh, em thật sự không ăn nổi nữa.”

Tiêu Dã chẳng để ý, cầm lấy xiên thịt cô ăn dở, ăn hết.

Hứa Chi Hạ cảm thấy một niềm ngọt ngào mơ hồ vì hành động thân thiết này.

Về lại khách sạn, cô thoải mái tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường.

Tối nay, Hứa Chi Hạ mất ngủ.

Cô cứ trằn trọc, khiến Tiêu Dã lên tiếng: “Sao còn chưa ngủ?”

Rèm cửa của khách sạn chắn sáng rất tốt, trong phòng tối đen như mực.

Hứa Chi Hạ dùng bóng tối làm nền, hình dung rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Tiêu Dã.

Cô nhẹ giọng nói: “Em hơi khó ngủ.”

Rồi đổi chủ đề, nghiêm túc nói: “Anh, nếu lần này anh không đi cùng em, em chắc chắn sẽ rối tung lên.”

Trong bóng tối, Tiêu Dã cười nhạt.

Ban đầu, anh nghĩ chẳng qua chỉ là một kỳ thi, đưa tiền đầy đủ là được, có gì đâu.

Nhưng vẫn không yên tâm, quyết định đi cùng.

Đi rồi mới thấy, kỳ thi hóa ra phức tạp và khó khăn đến vậy.

May mà anh đã đi.

Nếu không, Hứa Chi Hạ chẳng biết sẽ khóc lóc ở đâu nữa.

Hứa Chi Hạ chợt nhớ lại chuyện trên máy bay: “Anh, hôm chúng ta bay đến đây, anh thật sự không sợ sao?”

Tiêu Dã trở mình, cười trêu: “Có sợ cũng không để em phát hiện ra chứ.”

Hứa Chi Hạ bật cười, vô thức chạm vào lòng bàn tay mình.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt, cô dè dặt hỏi:

“Anh, nếu em học ở đây, lâu lắm mới được gặp anh, đúng không?”

Nơi này xa Ngọc Hòa, thật sự rất xa.

Tiêu Dã đáp: “Ừ.”

Một vài giây im lặng trôi qua.

Hứa Chi Hạ nuốt khan: “Em không ở nhà, anh sẽ tìm bạn gái sao?”

Những ngày qua, cô nhận ra Tiêu Dã không hề bài xích khi các cô gái làm quen.

Thậm chí, cô cảm thấy anh có phần thích thú.

Câu hỏi này với Tiêu Dã quá đột ngột. Anh hỏi ngược lại: “Em nghĩ gì thế?”

Hứa Chi Hạ cắn môi, không đáp.

Tiêu Dã kết nối các câu nói của cô lại, bật cười trêu: “Chẳng lẽ em sợ về nhà không còn phòng nữa?”

Hứa Chi Hạ lí nhí: “Em không có ý đó.”

Tiêu Dã thở dài: “Yên tâm, có cưới chị dâu về thật cũng chẳng thiếu phòng em đâu!”

Câu nói ấy khiến đầu óc Hứa Chi Hạ như nổ tung, lòng ngột ngạt khó chịu nhưng chẳng biết nói gì.

Cô nhận ra mình không có tư cách, cũng chẳng có lập trường để nói thêm điều gì.

Tiêu Dã ngáp:

“Ngủ đi, mai còn phải bay sớm.”

Hứa Chi Hạ siết chặt mền, sau khi hiểu rõ lòng mình, nước mắt cô trào ra vì cảm giác đau lòng và ấm ức.

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180