Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?

Kỳ thi đại học tuy bị hoãn lại nhưng cuối cùng cũng đến đúng hạn.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Tiêu Dã bước ra khỏi phòng thi.

Bên ngoài, các bậc phụ huynh đứng đông nghịt chờ đón con.

Tiêu Dã len lỏi qua đám người về nhà.

Anh dừng lại dưới lầu mua một phần mì xào thêm thịt, coi như tự thưởng cho mình sau khi hoàn thành kỳ thi đại học.

Trong những ngày chờ kết quả, Tiêu Dã cứ tưởng mình sẽ mơ thấy những điều liên quan.

Nhưng kết quả thi đại học không xuất hiện trong giấc mơ của anh, thay vào đó, anh mơ thấy Hứa Chi Hạ.

Trong giấc mơ, Hứa Chi Hạ khóc lóc, bị phủ khăn voan đỏ và bị đẩy lên kiệu hoa.

Trong giấc mơ, Hứa Chi Hạ chỉ cao đến thắt lưng của anh, nhưng thoáng chốc đã bế một đứa trẻ, đứa trẻ gọi cô là mẹ…

Tiêu Dã tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm.

Anh không biết quạt đã hỏng từ lúc nào.

Anh đứng dậy, đi tới đập nhẹ hai cái nhưng vẫn không sửa được.

Rồi anh lại nằm xuống giường.

Trong bóng tối, anh nhìn lên trần nhà, không sao ngủ được.

Sáng hôm sau, bên ngoài cửa sổ dần sáng lên, những chú chim đậu trên cột điện ríu rít kêu.

Tiêu Dã không đi sửa quạt.

Trong túi anh lúc này chỉ còn vài chục tệ, phải chờ đến tháng sau để nhận trợ cấp.

Từ khi quyết định thi đại học, anh không còn thời gian làm thêm nữa.

Nhà trường miễn học phí cho anh, nhưng mọi chi tiêu thường ngày đều dựa vào 500 tệ trợ cấp hàng tháng của chính phủ.

Thực ra, ăn uống một tháng anh không dùng hết 500, nhưng mua rất nhiều đề thi và tài liệu ôn tập, nên suốt nửa năm nay không còn dư đồng nào.

Đúng vậy, anh đã như thế rồi…

Anh còn có thể làm gì nữa!

Tiêu Dã từ trước đến giờ luôn là người được thương hại.

Anh nào có tư cách để thương hại người khác.

Anh không bao giờ thương hại ai.

Vào ngày có kết quả thi, Tiêu Dã đang ở nhà Lý Chí Minh.

Lý Chí Minh kiểm tra điểm số trước, được hơn 200 điểm, liền bị mẹ đuổi đánh khắp nhà.

Tiêu Dã nhập số báo danh của mình, ngón tay ngập ngừng một lúc rồi bấm vào.

Nhìn rõ kết quả.

Anh sững người.

Đột nhiên bật dậy.

Ghế ngã xuống đất.

Lý Chí Minh chạy đến, tò mò hỏi: “Bao nhiêu, bao nhiêu?”

Tiêu Dã không trả lời.

Lý Chí Minh giật lấy chuột xem, rồi ôm chầm lấy Tiêu Dã: “Ôi trời! Quá đỉnh! Cậu vui quá hóa ngốc rồi à!!!”

Ngay sau đó, Lý Chí Minh lại bị mẹ đuổi đánh khắp nhà.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dã nỗ lực vì cuộc đời mình.

Bây giờ, anh đã nhận được kết quả.

Không vui sao?

Tiêu Dã đáng ra nên vui.

Tiếp theo là điền nguyện vọng, rồi chờ giấy báo nhập học.

Chờ đợi.

Những ngày chờ đợi, Tiêu Dã làm việc tại một xưởng sửa xe.

Mỗi ngày trôi qua đều thật dài.

Cuối cùng, Tiêu Dã được nhận vào ngành học mơ ước tại ngôi trường lý tưởng.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy đây là cái kết cho 18 năm cuộc đời trước đó của mình.

Cũng là khởi đầu mới của anh.

Anh vội vàng xin nghỉ ở xưởng sửa xe để về nhà chuẩn bị các giấy tờ.

Ngày mai anh sẽ đi làm thủ tục vay vốn sinh viên.

Anh không thể chờ thêm một giây nào nữa.

Cảm giác như chỉ cần chậm thêm một chút, mọi thứ sẽ biến mất như ảo ảnh.

Thật ra, chẳng ai ngăn cản anh, ngoại trừ chính trái tim anh.

Tiêu Dã cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau, anh tắm qua rồi cầm giấy tờ ra ngoài.

Anh xếp hàng, ngồi trước quầy và đưa tất cả giấy tờ.

Nhân viên kiểm tra tất cả giấy tờ rồi nhìn Tiêu Dã: “Thẻ căn cước.”

Tiêu Dã hơi lơ đễnh, không nghe rõ: “Gì cơ?”

Nhân viên lặp lại: “Thẻ căn cước.”

Tiêu Dã: “Không có trong đây à?”

Nhân viên: “Không có.”

Tiêu Dã còn chưa kịp phản ứng, nhân viên đã trả lại giấy tờ cho anh: “Cần có thẻ căn cước, nếu bị mất thì mau đi làm lại.”

Tiêu Dã cầm lại giấy tờ.

Trên đường về nhà, anh cứ nghĩ mãi, thẻ căn cước đã mất ở đâu?

Rõ ràng tối qua anh đã kiểm tra, sáng nay còn xác nhận lại một lần nữa.

Tiêu Dã vừa đi đến tầng sáu, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa chống trộm ở phía bên trái.

Người đàn ông gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Tiêu Dã lấy chìa khóa ra, định mở cửa thì bị gọi lại.

Người đàn ông trẻ: “Anh đẹp trai, hỏi chút, anh có thể liên lạc với người phụ nữ sống ở đây không?”

Tiêu Dã không muốn nói chuyện, lắc đầu.

Anh không có số liên lạc của bà Tần.

Người đàn ông trẻ tỏ vẻ thất vọng rồi rời đi.

Tiêu Dã vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, chợt khựng lại.

Người đàn ông lúc nãy nói là ‘người phụ nữ sống ở đây’…

Rõ ràng, câu đó không phải để miêu tả bà Tần.

“Ê!” Tiêu Dã gọi người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông quay đầu lại, bối rối: “?”

Tiêu Dã: “Anh đang tìm người tên Phương Thanh à?”

Người đàn ông trẻ lại đầy hy vọng, vội bước trở lại: “Đúng đúng đúng! Anh có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?”

Tiêu Dã hỏi: “Anh tìm cô ấy có việc gì?”

Người đàn ông trẻ không suy nghĩ nhiều, bất đắc dĩ trả lời: “Cô ấy đã đặt một chiếc laptop ở cửa hàng máy tính của chúng tôi vào đầu tháng tư. Lúc đó cửa hàng không có hàng, tôi đã nói sẽ điều hàng cho cô ấy, cô ấy đặt cọc 2000 tệ. Bây giờ hàng đã về, nhưng cô ấy không đến trả nốt phần còn lại.”

Người đàn ông thở dài: “Cô ấy nói là mua cho một sinh viên sắp thi đại học, nhưng kỳ thi đại học đã kết thúc từ lâu rồi, điểm chuẩn cũng đã có, mà cô ấy vẫn không có tin tức gì! Gọi điện thì không liên lạc được! Ông chủ bảo tôi đến địa chỉ cô ấy để lại để hỏi xem sinh viên kia còn cần máy tính không. Nếu không lấy nữa thì 2000 tệ không được hoàn lại đâu!”

Tiêu Dã quay người về nhà.

Người đàn ông trẻ nói gì nữa, anh không nghe thấy.

Anh đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa.

Tiêu Dã vẫn nhớ lần cuối anh gặp Phương Thanh trước khi cô ấy bị hại.

Đó là một đêm cuối tháng ba.

Anh vừa tan học tối, còn Phương Thanh vừa tan làm, cả hai tình cờ gặp nhau trong khu dân cư.

Phương Thanh hỏi anh dạo này thế nào.

Anh trả lời rằng vẫn ổn.

Phương Thanh còn hỏi anh muốn thi vào trường nào, ngành nào.

Anh đáp rất ngắn gọn.

Phương Thanh cười nhẹ, nói: “Tiêu Dã, cố gắng lên nhé, chờ tin tốt từ cháu!”

Tiêu Dã gật đầu.

Từ đầu đến cuối, thái độ của anh đều rất hờ hững.

Sau khi bà nội qua đời, Tiêu Dã đã tự vạch ra một ranh giới với hai mẹ con họ.

Họ không cùng một đường với anh.

Sớm muộn gì họ cũng sẽ rời đi.

Anh rốt cuộc sẽ chỉ còn lại một mình.

Cảm giác mất đi người thân đau đớn lắm.

Anh phải kiểm soát cảm xúc của mình.

Không mong cầu, thì sẽ không mất mát.

Với thái độ xa cách của Tiêu Dã, Phương Thanh dường như không để ý.

Hoặc có lẽ, cô ấy không quan tâm.

Khi lên đến tầng sáu, Phương Thanh gọi Tiêu Dã lại.

Cô nói: “Đợi khi cháu đỗ đại học, cô sẽ tặng cháu một món quà.”

Tiêu Dã: “…”

Phương Thanh: “Quyết định vậy nhé!”

Quyết định cái khỉ gì chứ!

Tiêu Dã lúc đó đâu có đồng ý!

Anh không đồng ý!!!

Tiêu Dã nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy thẻ căn cước rơi bên cạnh ghế sofa.

Anh ngửa đầu, thở dài.

Bỗng anh bật cười một cách cay đắng.

Số phận thôi!

Tất cả đều là số phận!!

Chiếc túi đựng tài liệu trượt khỏi tay anh.

Giữa tháng bảy, Tiêu Dã đến làng Lan.

Khi anh đến nơi, đứng ngoài bức tường đã nghe thấy tiếng quát tháo.

Mợ của Hứa Chi Hạ đang mắng cô ấy, mắng rất thậm tệ, nhưng không hề nghe thấy tiếng của Hứa Chi Hạ.

Tiêu Dã nhíu mày, châm một điếu thuốc.

Hút được một nửa, Hứa Chi Hạ bước ra.

Cô đội một chiếc mũ rơm màu vàng nhạt, trên vai mang một chiếc sọt cao đến nửa người.

Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc: “Này!”

Hứa Chi Hạ giật mình, quay lại, khi nhìn thấy Tiêu Dã, cô sững người trong hai giây, rồi chạy nhanh tới, mắt sáng rực: “Có tin gì về mẹ em rồi phải không?”

Tiêu Dã nhìn cô gái trước mặt.

Mẹ kiếp, đen hơn rồi.

Anh lắc đầu: “Không có.”

Mặt Hứa Chi Hạ lập tức xịu xuống, thất vọng.

Như một bông hoa nhỏ bị héo dưới cái nắng gay gắt.

Rồi cô lại ngẩng đầu lên, cười một chút: “Có phải em để quên đồ gì không, anh lại mang đến cho em à?”

Tiêu Dã lại lắc đầu.

Hứa Chi Hạ không hiểu nổi, Tiêu Dã sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tiêu Dã đang không vui.

Tiêu Dã không vui, Hứa Chi Hạ cũng không dám hỏi gì thêm.

Mợ đang ở nhà, cô cũng không thể mời anh vào uống nước hay ngồi trước quạt.

Hứa Chi Hạ chậm rãi gợi ý: “Em phải đi bẻ bắp rồi.”

Ý cô là, nếu anh có việc gì hoặc muốn nói gì thì làm ơn nhanh lên.

Tiêu Dã không nhìn Hứa Chi Hạ, ngẩng đầu lên nhìn những chiếc lá tre đang rung rinh.

Sau vài giây, anh cúi đầu, hỏi cô: “Em có muốn đi với tôi không?”

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180