Chương 20: Liên quan gì đến cô?

Cậu bé Tiêu Dã từ nhỏ đã không có mẹ.

Còn ba cậu, chỉ hai chữ “sợ hãi” là không đủ để diễn tả.

Trong mắt Tiêu Dã, Tiêu Cường cao lớn như một gã khổng lồ, có thể dễ dàng bẻ gãy xương của cậu.

Và nơi ẩn nấu của cậu, ngoài cái tủ quần áo tối tăm không ánh sáng còn có ông bà nội.

Mùa xuân năm năm trước, ông của Tiêu Dã đã qua đời.

Mùa đông ba năm trước, bà của Tiêu Dã gặp chuyện không may.

Khi đó, Tiêu Dã vừa mới trải qua sinh nhật mười bốn tuổi.

Bà của Tiêu Dã nằm trong bệnh viện chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm thì Tiêu Cường đã lục lọi tài sản có giá trị trong nhà nhưng không tìm thấy gì cả.

Đó là những ngày khó khăn nhất của Tiêu Dã. Một đứa trẻ không biết gì, bỗng nhiên bị yêu cầu phải gánh vác cả gia đình, chăm sóc cho bà nội bị liệt toàn thân.

Vậy mà cậu bé ấy vẫn vượt qua được.

Tiêu Dã lúc này đang đeo găng tay, sau đó thọc tay vào mền.

Một lúc lâu sau, anh rút tay ra, cuốn găng lại rồi ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh.

Tiêu Dã lấy một chậu nước ấm về phòng, mở lò sưởi bên cạnh để sưởi cho bà, rồi cởi bỏ quần áo của bà, trước tiên kiểm tra những vết loét đã đóng vảy, sau đó lau người cho bà.

Tiêu Dã vừa làm vừa tự nhiên trò chuyện với bà: “Bà ơi, dạo này bà bị nóng trong người đúng không?”

Bà mở mắt, đồng tử mờ đục, da mặt có chút co giật, phát ra âm thanh ‘ô ô ô’.

Tiêu Dã: “Hai hôm nữa cháu sẽ pha cho bà chút trà hạ nhiệt, như vậy sẽ đỡ hơn.”

Tiêu Dã quay người đi rửa khăn: “À đúng rồi, vừa rồi cô ở nhà đối diện gọi cháu qua ăn cơm tối.”

Cô bé đó nói gì nhỉ?

Nói rằng mẹ con họ ngày mai sẽ về quê, tối nay xem như bữa cơm tất niên, bảo anh sang cùng ăn.

Anh còn chưa trả lời, cô bé đã chạy đi rồi.

Giống như một chiếc máy truyền tin không đủ tiêu chuẩn.

Tiêu Dã lau xong người cho bà, mặc lại quần áo: “Bà nói người ta ăn tết, cháu qua đó làm gì chứ?”

Giọng anh có chút trào phúng.

Anh để bà nằm nghiêng, nắm lấy chân bà, xoa bóp cơ bắp cho bà.

Anh hỏi: “Bà ơi, chúng ta đã bao lâu không ăn bữa cơm tất niên rồi?”

Anh tự trả lời: “Ba năm rồi.”

Rồi tự sửa lại: “Không đúng, năm nay cũng không ăn được, tính ra là bốn năm rồi.”

Năm xảy ra tai nạn, Tiêu Dã đã đón giao thừa trong bệnh viện.

Sau khi xảy ra tai nạn, bà không thể tự ăn uống.

Tự nhiên, không còn ăn bữa cơm tất niên nữa.

Hoàn tất mọi thứ, Tiêu Dã đắp mền cho bà, dọn lò sưởi sang một bên.

Anh tự mình đi tắm, sau đó ngồi trên ghế sofa, mở tivi, dùng khăn lau tóc, động tác có phần thô bạo.

Anh chuyển kênh tivi qua hai lần rồi rồi thả điều khiển xuống.

Tóc đã gần khô, khăn thì vứt sang một bên.

Anh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông, lúc sáu giờ trời đã bắt đầu tối.

Lúc sáu rưỡi, màn đêm buông xuống, đèn đường ở xa sáng lên.

Tiêu Dã tìm điều khiển, tắt tivi, đi đến tủ lạnh.

Anh muốn xem trong nhà còn gì để ăn tạm.

Đột nhiên.

“Cộc cộc cộc——” tiếng gõ cửa mềm mại vang lên.

Anh đi thẳng đến, vừa đi vừa gãi đầu.

Cửa mở ra, Hứa Chi Hạ ngước lên nhìn, gọn lỏn hai chữ:

“Đi thôi.”

Nói xong, cô quay mặt đi rồi xoay người.

Hứa Chi Hạ đi đến trước cửa nhà mình, thấy Tiêu Dã chưa đi theo, chớp mắt nhắc nhở:

“Đồ ăn xong rồi.”

Im lặng vài giây.

Tiêu Dã bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dã đến nhà Hứa Chi Hạ.

Căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng.

Nhìn mọi thứ trong tầm mắt, anh không cảm thấy bất ngờ.

Hình như nhà cô không cần nhìn bằng mắt, chỉ cần đoán cũng biết như vậy.

Khác xa với nhà anh.

Vì là tết nên không khí rất rộn ràng.

Trước cửa và trước cửa sổ đều treo những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ xíu, cửa sổ dán giấy dán, trên bàn bày trái cây và đậu phộng…

Phương Thanh bưng một cái chén sứ lớn từ bếp ra: “Cá dưa chua đã xong! Hạ Hạ, nhanh đi lấy đũa, chuẩn bị ăn cơm nào!”

Hứa Chi Hạ đáp một tiếng rồi chạy vào bếp.

Phương Thanh đứng trước bàn ăn, sốt sắng thúc giục: “Tiêu Dã mau lại đây, giúp cô đặt cái đệm cách nhiệt!”

Tiêu Dã ngừng lại một chút, bước vài bước tới, đặt đệm cách nhiệt ở giữa bàn ăn.

Phương Thanh đặt món cá dưa chua xuống, vừa tháo tạp dề vừa nói: “Đói bụng rồi phải không? Chiều nay quên ngâm bún rồi, nhưng không có bún thì món cá dưa này mất đi linh hồn rồi, kết quả là phải chờ đến bây giờ mới ăn được!”

Hứa Chi Hạ từ bếp mang ra chén đũa, bày biện xong thì ngồi xuống.

Phương Thanh cũng tháo tạp dề rồi ngồi xuống.

Tiêu Dã là người cuối cùng ngồi xuống.

Phương Thanh mở chai nước cam, rót ba ly: “Chúng ta cùng cụng ly nhé?”

Tiêu Dã không nói gì, nhưng vẫn cụng ly với họ.

Phương Thanh cầm đũa, gắp cá cho Hứa Chi Hạ, cũng gắp cho Tiêu Dã: “Nếm thử đi, đây là món sở trường của cô.”

Trong suốt bữa ăn, Phương Thanh liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Dã.

Cô nói rằng ngày mai họ sẽ về quê, thức ăn còn lại chỉ có thể đổ đi, rất đáng tiếc, nên mong Tiêu Dã cố gắng ăn nhiều một chút.

Bữa cơm tất niên này, Tiêu Dã cứ nghĩ sẽ ăn không thoải mái, nhưng bây giờ lại bất ngờ cảm thấy dễ chịu.

Hứa Chi Hạ ăn xong trước, theo thói quen dựa ra sau, bụng phình ra, vẽ một vòng tròn rồi sờ bụng: “No quá.”

Tiêu Dã nhìn sang, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Đó là một nụ cười thư giãn, thoải má và tự nhiên.

Nhưng trong mắt Hứa Chi Hạ, nụ cười ấy đầy vẻ chế giễu.

Hứa Chi Hạ ngồi thẳng dậy, cầm ly nước cam uống một ngụm.

Phương Thanh nhìn Hứa Chi Hạ, nhắc nhở: “No quá mà vẫn uống nổi nước cam à? Ăn không được bao nhiêu cơm mà uống nước ngọt thì giỏi nhỉ?”

Hứa Chi Hạ không nói được lời nào. Chỉ là cô hơi ngượng nên uống một ngụm, sao lại bị nhắc nhở vậy chứ.

Nhưng Phương Thanh dạy dỗ cũng bằng giọng điệu dịu dàng: “Hạ Hạ, người ta nói lớp 9 là lúc chiều cao phát triển nhanh nhất đấy. Con đã qua quá nửa cơ hội rồi, phải ăn uống đầy đủ để nắm bắt cơ hội cuối cùng.”

Bản thân Phương Thanh cũng không cao, nên rất lo lắng cho chiều cao của Hứa Chi Hạ.

Nghe đến đây, Tiêu Dã đang uống nửa ly nước thì dừng lại, hỏi:

“Em học lớp 9 rồi à?”

Hứa Chi Hạ không ngờ Tiêu Dã lại đột ngột hỏi.

Câu hỏi ấy chạm vào nỗi nhạy cảm của cô.

Chẳng qua chỉ là cô cao 1m52, không giống học sinh lớp 9, thì đã sao?

Đâu phải ai cũng có thể cao như anh ta.

Hơn nữa trong lớp cô còn hai bạn thấp hơn cô, có một bạn cũng cao như cô.

Những điều này đều là những gì Hứa Chi Hạ thầm nghĩ trong lòng.

Phương Thanh nghiêng đầu, có chút bất ngờ: “Cháu không biết con bé học lớp 9 sao?”

Tiêu Dã lắc đầu, nhướng mày: “Cháu chỉ biết em ấy học cấp 2”.

Anh đã cố nói giảm nói tránh, thực tế là anh luôn nghĩ cô chỉ học lớp 6.

Nhưng Hứa Chi Hạ chẳng cảm kích gì sự tế nhị ấy, cô bĩu môi:

“Con xem tivi đây.”

Hứa Chi Hạ ngồi lên sofa xem tivi, không chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Phương Thanh và Tiêu Dã.

Cô đang chăm chú xem thì bất ngờ nghe thấy tiếng chân ghế kéo trên sàn nhà, chói tai vô cùng.

Ngay sau đó, Tiêu Dã lao nhanh ra cửa.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.

Hạt đậu phộng trong tay Hứa Chi Hạ rơi xuống.

Cô tò mò chạy theo.

Tiêu Dã đứng ở cửa, mở toang cánh cửa.

Bên ngoài là một người lớn dắt theo một đứa trẻ đang nhảy chân sáo lên cầu thang, trên tay cầm những cây pháo sáng.

Chắc họ định lên sân thượng để đốt pháo.

Hứa Chi Hạ ngẩn người một lúc mới hiểu ra.

Tiêu Dã có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng Tiêu Cường về nên mới phản ứng mạnh như vậy…

Phương Thanh tất nhiên hiểu được lý do Tiêu Dã phản ứng như vậy.

Về vấn đề này, cô đã muốn trò chuyện với Tiêu Dã từ lâu rồi.

Phương Thanh đóng cửa lại, kéo Tiêu Dã trở về bàn ăn, cố gắng trò chuyện: “Anh ta đánh cháu như vậy, không phải chỉ một hai lần đúng không? Sao cháu không phản kháng?”

Tiêu Dã dường như vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng lúc nãy, cúi đầu không trả lời.

Phương Thanh tiếp tục hỏi: “Cháu sợ điều gì à? Cháu có thể nói cho cô biết không?”

Ngón tay Tiêu Dã nắm chặt lại.

Phương Thanh nhẹ nhàng bày tỏ tấm lòng: “Tiêu Dã, cô muốn giúp cháu.”

Giúp?

Tiêu Dã nâng mắt lên: “Liên quan gì đến cô?”

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180