Chương 71: Lựa chọn của Lam Kết Y(1)

Nhưng sau khi đánh rơi đài 7 tên cao thủ thích bỏ đá xuống giếng, đặc điểm đặc trưng của bóng tối đã giúp anh tăng sức mạnh lên 1 cách đáng kể, Lam Vũ có cảm giác rằng mình đã mạnh hơn Kimura lúc chiến đấu với Vô Vi chân nhân, nếu lúc này mà còn cần tiêu hao tinh thần lực để duy trì Hắc Ám Thiên Nhãn phụ trợ thì đúng là không còn gì để nói, lão tam chỉ thích khoái cảm khi chiến đấu chứ không cần chiến thắng, nếu rơi vào tai 1 số người chắc chắn bị mắng là ngu cộng ấu trĩ nhưng mà ai có thể hiểu được cảm giác đó nếu bọn họ không thích chứ? Lam Vũ giải trừ Hắc Ám Thiên Nhãn, một lần nữa bầu trời lấy lại được ánh quang, mọi vật đều lấy lại được sự hiện hữu của chính mình.

Đập vào mắt Lam Vũ là một tên quái vật, phải, là quái vật, Lâm chấp sự đã biến hóa, người hắn toàn thân màu xanh lá đậm, còn bốc lên 1 ít khói xanh nhìn khá dị, không thử cũng biết đó là độc, đặc biệt quanh người hắn xuất hiện 7 cái "đuôi", à không, miêu tả rõ hơn thì nó giống là 7 cái rễ cây có gai hơn, mọc ra từ người hắn mới dị, mỗi hơi thở của hắn đều phà ra 1 đám khói xanh. Hắn cũng nhìn thấy Lam Vũ, vì thi triển chiêu thức này rất hao phí, tổn hại cả sức khỏe của hắn nếu duy trì lâu nữa nên hắn không muốn nhiều lời với Lam Vũ, chậm giây nào là đau lòng giây đấy. Hắn vì đang trong trạng thái toàn cơ thể đều là độc nên vì muốn phát huy hết sở trường, hắn chọn cận chiến chứ không dùng phép thuật nữa.

Hắn vọt tới cực nhanh dùng quyền tấn công vào vùng ngực bụng, nơi có nội tạng, nơi đó là nơi dễ nhiễm độc nhất và khi nhiễm độc cũng khó cứu nhất. Lam Vũ đưa 2 tay lên chắn lại, lực đạo khá mạnh khiến anh bị chấn bay về phía sau mấy chục mét.. Nhìn thấy đôi tay vừa đỡ quyền của Lam Vũ đang có dấu hiệu ăn mòn thối rửa thì cười thầm:"Dù ngươi có là thiên tài của thế lực nào đi chăng nữa thì sao chứ? Thiên tài chưa trưởng thành mà chết thì chẳng còn là thiên tài nữa.!!", định tấn công dồn ép để đối phương không kịp thở thì chuyện xảy ra khiến hắn trợn mắt, đôi tay vốn đang nhiễm độc hoại tử chảy máu âm ỷ của đối phương lại tan biến như 1 làn khói sau đó tụ tập lại bình thường như chưa từng bị thương vậy. Lam Vũ cười gằn thõa mãn:

- Khà khà, cảm giác thật tuyệt! Cẩn thận, cẩn thận, chú ý ta, chú ý ta! - Đôi mắt dần đỏ rực khi hưng phấn, 5 chiếc đuôi dựng đứng lên, cường độ thân thể cũng tăng lên gấp bội so với không có đuôi, Lam Vũ cúi người xuống lấy trọng tâm cơ thể đặt lên vùng eo, hơi thở mạnh mẽ dồn. Đôi chân dùng sức bật lao về phía Lâm chấp sự như 1 con thú.

Lâm chấp sự cũng rời khỏi sự kinh ngạc, dùng quyền đầu của mình đối đầu với quyền của đối phương, tuy kinh ngạc nhưng gã vẫn tự tin với độc thể của mình. Sau khi đối quyền với đối phương, bất ngờ Lam Vũ lên gối, nhưng Lâm chấp sự sống bao nhiêu năm rồi chứ, hắn cũng đã ngờ tới chuyện này, vội nhảy lùi vài bước lại. Hai người lườm nhau 1 tích tắc rồi lại lao vào ngươi đấm ta đá, 7 cái rễ cây gai độc như xúc tu bạch tuộc kia cũng quấn lấy 5 chiếc đuôi trắng.

Càng đánh gã càng thấy đối phương đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Mặc dù lực đạo có chút yếu hơn gã, gã cũng thỉnh thoảng chiếm thượng phong trong giao tranh nhưng..thì làm gì? Sự hồi phục của đối phương rất khủng bố, còn ghê hơn cả yêu thú nữa, gã có cảm giác như rằng nãy giờ mình đang đánh vào một khối bông gòn vậy, vừa mệt mà lại chẳng có tác dụng gì, đã vậy hình như đối phương ngày càng tấn công thuần thục hơn, quyết liêt hơn, mạnh mẽ hơn cứ như đang sài thuốc kích thích vậy, gã quyết định nên đổi sang loai hình tấn công khác. Lam Vũ thì ngược lại, hình như anh cảm thấy hưng phấn tới cực điểm, liếm môi cảm nhân chút máu trên mặt, đôi mắt ấy dường như càng đỏ hơn, người anh đầy máu, đúng vậy, tuy nhìn rõ thì sẽ không thấy có bất kỳ vết thương nào cả nhưng máu rất nhiều, vì mỗi lần bị thương vết thương sẽ lành lại ngay nhưng máu đã chảy ra thì vẫn còn đó.

Lam Vũ lại muốn lao lên nhưng ngay lập tức anh bị 1 thứ như roi quất vào người bật trở lại, đau đớn đến tột cùng nhưng nó lại càng kích thích lão tam. Lâm chấp sự vừa sử dụng Độc Long Tiên, vũ khí đặc trưng của phái gã, không những sát thương lớn mà còn khả năng gây độc cho đối thủ, đây là một vũ khí rất đáng sợ. Tất nhiên Lam Vũ có cũng tu luyện trường phái Hư Tiên hư ảo mà còn kiêm tu Chân Thần cứng rắn khó phá, thêm đặc tính kỳ dị của bóng tối càng làm anh thêm miễn nhiễm với độc vật...hoặc ít nhất là độc vật tầm này, độc càng cao hơn như Thiên Linh hay Linh độc, Tiên độc thì chưa biết. Lam Vũ vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục chủ động tấn công, lần này với lợi thế tầm tấn công xa cùng với ưu điểm linh hoạt của Độc Long Tiên, tuy Lam Vũ né được vài đòn nhưng vẫn bị dính không ít. Lâm chấp sự thấy đối phương chật vật như vậy không khỏi có chút đắc ý cười:

- Bó tay chịu trói đi, môt kẻ mới tiến giai Địa Linh thì cho dù có là thiên tài thì sao chứ? Hahaha!

Lam Vũ thở dốc, lấy tay lau đi tí máu trên khóe mắt, đưa lên môi liếm 1 cái cười khẽ:

- khà khà, nãy giờ chỉ là khởi động thôi mà! Cuối cùng ta cũng còn quá yếu, đến môt kẻ như ngươi mà ta không thể dùng võ thuật để chiến thắng, vẫn phải dùng vũ khí và thuật pháp thì vẫn chưa hơn tên Hổ năm đó được, thật thất bại.

Sau đó trên tay Lam Vũ xuất hiện 1 đám khói đen tụ hình thành 1 cây sáo ngọc. Từ lâu anh đã biết khả năng tùy biến kỳ dị của cây sáo này, nặng nhẹ, to nhỏ tùy ý chủ nhân. Cây sáo ngọc đẹp đẽ dài chừng 50cm giây lát đã to như 1 cây côn lớn, Lam Vũ chống xuống đất nghe 1 tiếng *rầm* thật trầm trọng đủ biết trọng lượng của nó bây giờ...

- Haha, giờ thì công bằng! Ngươi hãy cẩn thận, ta giờ sẽ sử dụng những gì mình có. Nếu như đây là tất cả những gì ngươi có thì chơi đến đây thôi. - Nói xong Lam Vũ đưa cây sáo lên trên đầu ngón tay cho vào lỗ sáo ở giữa rồi quay mòng mòng như cánh trực thăng.

- Tiểu tử ngươi đúng là vô tri không biết sợ, nếu ngươi tưởng ta chỉ đơn giản thế này thì ngươi lầm rồi. Cho ngươi 1 cơ hội nữa, nói ra tông môn của ngươi, ta có thể tha cho ngươi 1 mạng. - Gã vẫn còn nắm chắc sẽ đánh bại Lam Vũ, nhưng cuối cùng lão vẫn nghi kỵ về lai lịch của anh, hắn sợ thiên tài thế này có bối cảnh lớn.

Nhưng mà đáp lại lời dụ kèo của hắn là nụ cười mỉa mai có vẻ khá vô tâm của đối phương, hình như đối phương chả coi hắn ra gì. Đột nhiên hắn có cảm giác thứ gì đó từ phía sau của mình, phản ứng rất nhanh hắn dùng Độc Long Tiên quất ra phía sau đỡ đòn, vì quá bất ngờ nên lực đạo của hắn không đủ bị đẩy lùi 1 bước, tuy bị đẩy lùi nhưng không có tổn thương gì, nhưng hắn thấy người đánh mình thì cả kinh, vội quay đầu ra phía sau xác thực suy nghĩ, nét mặt của hắn càng xám ngoét. Người tập kích phía sau hắn không ngờ cũng là thiếu niên kia, nhưng có điều là cả người màu sắc hơi xám đen, còn có khói đen nhè nhẹ toát ra, trông vô cùng tà dị, nhìn lại người hắn đang nói chuyện nãy giờ thì vẫn đứng đó xoay côn, nét cười càng đậm. Hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, sao lại có hai người? Đang mãi hoang mang thì lại 1 luồng kình khí từ phía bên trái đánh tới, hắn vội vàng phi thân lên cao né đòn tấn công. Nhưng ngay lúc đó trên đầu hắn Lam Vũ đã ở sẳn giáng 1 côn xuống, âm thanh rít gào và không khí như muốn xẻ đôi ra. Thế công của đối thủ dường như chớp nhoáng không kịp trở tay, Lâm chấp sự có cảm giác như mình đang bị tấp hội đồng chứ không phải là đánh nhau 1vs1 nữa rồi.

Vốn đã bất ngờ với việc bị đánh không kịp trở trả đòn, hắn phản xạ tự nhiên đưa tay trái nắm lấy 1 đầu roi Độc Long rồi căn lên đỡ 1 đòn từ phía trên đầu nhưng *rầm*... Lâm chấp sự như 1 trái bóng chày bị người đập văng xuống đất, do sự to lớn của các chiếc rễ gai mọc ra từ người gã mà nơi gã rơi xuống địa hình đã nát bét như mạng nhện...

Đúng vậy, người ra đòn vừa rồi chính là Lam Vũ chân chính, nãy giờ anh sử dụng tới một năng lực bá đạo của cảnh giới tầng 4 "Sáng thế", dùng trí tưởng tượng của mình để tạo ra bất cứ thứ gì trong phạm vi của bản thân, tất nhiên chúng không có linh hồn, còn cần anh phải phân tâm ra điều khiển, vì đang mới test năng lực nên các phân thân anh tạo ra chưa thể liên tục tấn công mà chỉ có thể 1 lần 1 người, nếu như sau này thuần thục hơn thì hoàn toàn có thể tái diễn cảnh mấy chục thằng tấp 1 thằng như thế kỷ 21 học sinh nó đập nhau, giờ thì khá giống đóng phim hơn, từng người vào một, may 1 cái là gã họ Lâm không phải nhân vật chính, có thể cân được tất, đương nhiên là các phân thân được tạo ra có sức sát thương chỉ ngang với tinh thần lực của Lam Vũ thôi, trừ phi có phương pháp tăng tiến nếu không thực lực khá đều nhau, không có khả năng sử dụng thuật pháp hay các năng lực như anh. Lão tam hiện tại không phải là nghiện chiến đấu chứ không nghiện ăn hành, đánh nhau tất nhiên là khi dành lợi thế thì phải tiếp tục đánh tới tấp cho đối phương không kịp thở mới gọi là đánh. Chỉ trong chớp mắt khi đánh rụng gã họ Lâm, Lam Vũ thu nhỏ bề ngang của cây sáo 1 chút rồi cầm lên tay lấy đà phóng mạnh theo hướng Lâm chấp sự đang rơi, không rãnh rỗi chờ kết quả. Lam Vũ tiếp tục nhảy lên cao hơn, trên tay xuất hiện 1 cục đá, trọng lượng của nó trong thoáng chốc đã lên tới hàng trăm tấn, anh ném nó xuống như 1 ngôi sao băng rơi. Lam Vũ thở hồng hộc, nhưng ý thức chiến đấu vẫn chưa từng nghỉ anh chỉ chờ giây phút 2 thứ kia va chạm với đối thủ là sẽ tiến lên tiếp tục thế công của bản thân.

====

Dù sao nơi chiến trường này từng là một võ đài ở ngoại Lam Thiên thành, giờ đã nát thành bình địa nhưng âm thanh và dư chấn của trận chiến khiến cả thành Lam Thiên kinh sợ, các cao thủ đã rời bỏ trận chiến này đứng từ rất xa cũng thầm giật mình, cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn rời đi. Chỉ riêng dư chấn đã đủ chứng minh bọn họ không có tư cách nhúng tay vào, vì vậy lựa chọn đứng xa quan sát là tốt nhất.

Xa xa kia Lam Kết Y cùng cha mình cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển không hề nhẹ, nhất là sau khi nghe 2 tiếng trời gầm liên tiếp kia thì thần sắc của nàng trở nên khá lo lắng, không rõ vì điều gì. Lam gia chủ cũng đăm chiêu, không ngờ lại quyết liệt đến mức này, vốn theo ông đánh giá thì gã họ Lâm không thể nào có lực công kích chấn động thế này được, theo ông biết thì Linh Thụ Tông không có sở trường về sức mạnh mà mạnh về sự quỷ dị khó đoán trong lối tấn công, đặc biệt là mạch Độc Linh thì càng chú tâm vào độc lực, lực công kích phá hoại đôi khi còn yếu hơn mạch còn lại, lẽ nào thứ man lực rung trời đất này là của thằng nhóc kia? Quái thai...quái thai, hắn chỉ mới tiến giai thôi mà.... Tất nhiên là lực đạo công kích của Lam Vũ không mạnh đến như thế, nhưng do cộng hưởng với trọng lượng có thể điều chỉnh theo cảnh giới của 2 vũ khí dị dạng kia khiến đòn tấn công như được nhân lên nhiều lần. Thử tưởng tượng 1 người cầm 1 cây gậy tre đánh bạn và 1 người vẫn cầm cây gậy sắt đặc ruột xem? Cứ cho là độ cứng 2 thứ ngang nhau đi, cây gậy sắt đặc ruột nặng hơn tất nhiên đánh đau hơn.

====

Tầng đất đá ngổn ngang phía dưới bỗng bùng nổ, lộ ra 1 con quái vật hình người có nhiều xúc tu màu xanh lá, tuy nhiên toàn thân đã tổn thương nặng, máu chảy đầm đìa, hắn thở hồng hộc, hắn đã quá khinh thường đối thủ mặc dù đã đánh giá cao hơn, lực công kích thế này có khác gì đám thất phu Võ Chiến Đạo đâu? Nhưng mà hắn rất biệt khuất, ít ra đám Võ Chiến Đạo dù lực có mạnh hơn tên này đi chăng nữa thì cũng sợ hãi độc công của hắn nơm nớp, không dám lại gần, còn thằng nhóc này éo sợ gì cả, ưu thế mạnh nhất mà hắn tin tưởng dường như chỉ là 1 cái giẻ rách trong mắt đối phương, vậy còn chơi gì nữa? Trực tiếp nhận thua cho rồi, bảo sư tử bơi thi với cá mập thì bơi sao thắng? Mà xuống nước cá mập éo sợ sư tử chứ phải? Nếu như cho hắn đấu với một cao thủ cùng cảnh giới của các tông môn chữ Thiên thì dù chắc chắn sẽ thua nhưng cũng sẽ không thua 1 cách không có sức phản kháng thế này...

Lam Vũ lần này chỉ nhếch miệng, xem ra anh đã quá xem trọng đối thủ rồi, cảm thấy đối phương có linh lực ngang với thằng già Vô Vi chân nhân ở Võ Lâm Cảnh những hình như yếu hơn nhiều thì phải, ít ra thì Vô Vi chân nhân còn phải làm cho anh và Kimura hợp sức đánh mới thắng, mà còn thắng thảm, còn thằng này tuy rằng nếu chỉ đánh chay bằng tay anh không thắng được nhưng vận dụng còn chưa hết thủ đoạn thì mới thấy hắn chẳng chống cự được gì cả...chán quá đi! Thật mất công hưng phấn, biết thế từ đầu cứ thử đánh chay tới chết xem sẽ sướng tới đâu, giờ đã biết nông sâu, tất nhiên không thể giả ngố ăn hành được. Lâm chấp sự cũng nhận ra sự thật trêu người này, từ đầu đến cuối gã mặc dù có đánh giá cao người thanh niên này nhưng lại chưa từng đặt hắn làm đối thủ của mình, vậy mà giờ phát hiện ra nguyên cả cây độc công của mình chả thể nào làm gì được đối phương, chính hắn cũng không hiểu, lẽ nào trên đời này có người vạn độc bất xâm sao?

Thật ra Lam Vũ làm gì có dụ vạn độc bất xâm, chẳng qua về lý thuyết thì loại độc này vốn là độc ăn mòn, rất khó trị tận gốc, đối với các cao thủ khác thì nó còn ghê gớm đáng sợ hơn cả những chiêu thức lấy mạng người, nhưng vì Lam Vũ có cơ chế của trường phái Hư Tiên dễ dàng khu trừ tận gốc những thứ không thuộc cơ thể mình cộng thêm sự hồi phục khủng bố! Nên có khác nào vừa gây 400 sát thương thì người ta đã hồi 390 máu đâu, bởi vậy mới làm cho gã họ Lâm tưởng thứ gã tự hào nhất lạ vô dụng với đối thủ nên buông tha luôn cả ý chí chiến đấu.

Gã thở dài sâu sắc nhìn vẻ thất vọng tràn trề trong mắt đối phương cùng 1 chút sát ý đang lớn dần lên, gã biết nếu mình còn không làm gì nữa thì chắc chắn hôm nay phải chết, gã đương nhiên không muốn chế. Đành cắn răng dùng bùa bảo mệnh cuối cùng của môn phái đưa cho để chấp hành nhiệm vụ đi kiếm nhân tài, tất nhiên môn phái phát cho thứ này không phải để bảo mệnh ở mấy hạ vực không có cao thủ này mà phòng phải dành đồ đệ tốt với các môn phái cùng đẳng cấp khác. Một chiếc lệnh bài màu xanh lá hiện lên tay gã, đưa tay lên niệm chú và phun 1 ngụm máu lên tấm lệnh bài, ngay sau đó chiếc lệnh bài này vỡ ra thành bụi phấn lấp lánh rồi tan biến trong hư vô. Lam Vũ vốn đang nuôi ý tưởng giết tên này thì đột nhiên thấy hành động này quen quen, đệt mịa nhớ rồi, lúc trường lão già Vô Vi bị anh với Kimura giết cũng chơi trò này trước khi chết, gọi cao thủ của môn phái tới, nghĩ tới viễn cảnh bị phong ấn khiến da đầu nay tê dại, phải giết thằng này nhanh rồi còn chạy.

Lam Vũ bất chấp việc có thể bị ảnh hưởng do không thuần thục, anh sử dụng ngay Thời Gian Đạo, 2 tay anh hướng về nhau dồn tinh thần lực vào giữa tạo thành một quả cầu, bên trong như 1 lốc xoáy cở nhỏ vậy. Ban đầu nó như 1 viên bi sau đó lớn dần hơn, vì mới biết thời gian đạo còn chưa có cơ hội làm quen nên anh phải cố hết sức khống chết không cho nó nổ, cũng vì thấy tên kia buông chống cự tập hợp mấy xúc tu bằng dây gai quấn quanh người để bảo vệ anh mới dám dùng skill phải niệm lâu thế này. Đang lúc chỉ mới to bằng một quả táo thì có 1 dao động không gian mạnh mẽ xuất hiện trên bầu trời, Lam Vũ biết cứu viện của tên kia có lẽ đã tới, không nghỉ ngợi nhiều anh dùng cổng không gian tới trước mặt cái tên đã tự biến mình thành cái mai rùa chờ cứu viện kia rồi tung quả cầu nhỏ ra, ngay giây phút quả cầu rời tay anh lập tức dùng tinh thần lực rút chạy càng xa càng tốt, anh thấy có dáng người lấp ló xuất hiện trên không rồi. Đúng lúc này ở chỗ quả cầu bộc phát, không xuất hiện cảnh tưởng dời non lấp bể gì nhưng lại xuất hiện 1 lốc xoáy nhẹ càng lúc càng lớn, nhìn cực kỳ nhẹ nhàng lại còn khá đẹp mắt, nhưng trong đó có cái mai rùa màu xanh lá hình cầu gai có tiếng người thét thê lương:

- Tứ sư thúc tổ, cứu đệ tử với! Aaaa, thứ quái quỷ gì? A, ta...ta đang aa. - 7 cái rễ gai quấn quanh người hắn đang héo dần héo mòn, còn bản thân hắn thì đang già nua với tốc độ trông thấy, nhưng hắn lại không thể nào rời khỏi khu vực này, hắn cũng không hiểu tại sao nữa, thể xác già đi tuy không đau đớn nhưng mà linh hồn đau như bị giày xéo. Ngay lúc cận kề cái chết một bàn tay hư ảo chụp lấy hắn trong cơn lốc, ra ngoài. Hắn nhìn lão già khí thế mạnh mẽ trước mặt mình thở dốc rồi cố gắng nói:

- Tứ sư túc tổ, mau mau giết tên kia, hắn vạn độc bất xâm, là khắc tinh của Độc Linh nhất mạch chúng ta! Hắn là một thiên tài tuyệt thế đệ tử chưa từng gặp qua bao giờ, nếu để hắn trưởng thành ắt thành họa, mặc kệ đệ tử.

Lão già nghe vậy thì ngay lập tức xuất hiện bỏ qua hiện tượng già nua dần của đồ tôn mình, lao nhanh tới chỗ Lam Vũ, ngay lập tức lão chặn đầu Lam Vũ ngay, với tốc độc này tất nhiên hắn là một cao thủ Thiên Linh cảnh. Hắn nhìn Lam Vũ đánh giá trong nháy mắt rồi hỏi:

- Tiểu tử, ngươi là đệ tử môn phái nào. - Giọng lạnh lùng đầy sát ý.

Lam Vũ đương nhiên biết mình chả thể nào chống cự trước đối phương, đang định bỏ chạy thì nghe lão nhị trong Hồn giới quát lên:

- Lão tam, mau chọc giận lão già kia, để lão ra tay diệt sát chúng ta nếu không dây dưa lỡ lão phong ấn thì phiền toái lắm. - Đúng vậy, tự tin vào sự sinh tồn của bản thân thì nên chọc giận để lão ra tay giết luôn rồi bỏ đi chứ phong ấn lôi đi thì khổ.

Lam Vũ nghe vậy liền cười lớn:

- Lão già xấu xí chết tiệt! Môn phái cái đầu ngươi, mau cút đi đừng để ta mất hứng ta sẽ đồ diệt môn phái các ngươi.

Lão già đang định tra hỏi Lam Vũ 1 chút rồi bắt về môn phái nghiên cứu cái gọi là bạn độc bất xâm thì nghe đối phương hỗn láo với mình nhất thời không kìm được giận đánh 1 chưởng như trời sập xuống người Lam Vũ. Nhưng trước khi chưởng kia chạm trúng người tên tiểu tử mất nết kia thì nghe được tiếng hét lớn:

- Lão già nhớ đấy! Bổn tôn thề với trái tim mình một ngày nào đó đồ diệt Linh Thụ Tông.....

Sau đó lão già kiểm tra lại kỹ càng không thấy khí tức và sự tồn tại của đối phương nữa thì mới yên tâm bay về phía đệ tử đang hấp hối của lão...

Chapter
1 Chương 1: Phong Linh Tinh Thần
2 Chương 2: Đi học - giang hồ biến
3 Chương 3: Hiểu lầm "lớn"
4 Chương 4: Truyền Thuyết Thiên Ma
5 Chương 5: Các ngươi không bằng Cửu ca của ta
6 Chương 6: Lần đầu lộ phong mang
7 Chương 7: Tri âm tri kỷ
8 Chương 8: Bị Điên? Kết nghĩa huynh đệ
9 Chương 9: Chuyện xưa tích cũ
10 Chương 10: Anh sẽ không để ai cướp mất em
11 Chương 11: Tuyết Tiên Nhan...
12 Chương 12: Vô Danh Lãng Khách
13 Chương 13: Vô Danh vs Tuyết bá
14 Chương 14: Hàng Long Thập Bát Chưởng vs Tuyết Sơn Đại Thế
15 Chương 15: Mất ý thức
16 Chương 16: Thế sự vô thường
17 Chương 17: Biến cố, 1 phân thành 4!
18 Chương 18: Phong ba bắt đầu
19 Chương 19: Ta tên Tuyết Tiên Trang
20 Chương 20: Hoàn Nhan Hồng Anh
21 Chương 21: Phong vân khởi, thiên hạ thế lực
22 Chương 22: Cửu Vĩ yêu hồ xuất thế
23 Chương 23: Đụng độ yêu thú
24 Chương 24: Tứ vĩ sơ hiện, tuyển rể hội
25 Chương 25: Lão đại thức tỉnh, cầu hôn
26 Chương 26: Thật sự có duyên, Vô Danh vs Dương Khang
27 Chương 27: Vô Danh vs Dương Khang (1)
28 Chương 28: Vô Danh vs Dương Khang (2)
29 Chương 29: Kimura lên sân
30 Chương 30: Muốn chết
31 Chương 31: Lam Vũ, Kimura vs Vô Vi
32 Chương 32: Trạng thái Tiên Quang, ăn hôi
33 Chương 33: Bị phong ấn, số đen như mực. Ta tên gọi Hạ Vũ
34 Chương 34: Lão đại à, mọi việc cứ để cho ta đi
35 Chương 35: Một năm sinh hoạt, mục tiêu tới rồi
36 Chương 36: Ngươi lừa thì ta gạt
37 Chương 37: Vừa ra tù lại vào tù
38 Chương 38: Thành Phố Hỗn Loạn
39 Chương 39: First Blooddddd
40 Chương 40: Kamekameha, không thể lên cấp?
41 Chương 41: Có cách phá vòng!! Ăn gian? Vậy ta gian chết các ngươi
42 Chương 42: Ngươi là người của bổn tôn, chết là ma của bổn tôn
43 Chương 43: Vĩnh Hằng!!! Ta là thầy cúng
44 Chương 44: Haha, dám dùng Hư Không chi đạo đối phó ta?
45 Chương 45: Phong ấn lỏng lẽo, sáo ngọc bá đạo
46 Chương 46: Huyễn Ảnh Thánh Đồng
47 Chương 47: Vô đề
48 Chương 48: Tôn giả cấm khí?
49 Chương 49: Quỷ
50 Chương 50: Điện Thờ Bóng Tối
51 Chương 51: Một lần thu hoạch vô ích...Trà trộn Lam gia
52 Chương 52: Đền Thời Gian
53 Chương 53: Truyền thừa Nữ Thần Thời Gian
54 Chương 54: Lam Chân Hy
55 Chương 55: Đấu giá hội, Tuyết Lôi Yêu Báo tinh huyết
56 Chương 56: Trở mặt
57 Chương 57: Đàm phán điều kiện
58 Chương 58: Võ Chiến Đạo
59 Chương 59: Linh Thụ Tông và Lam Thiên Võ Hội
60 Chương 60: Dị biến, không có gì quý hơn độc lập tự do
61 Chương 61: Tại hạ Ngọa Long
62 Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân
63 Chương 63: Đại hội bắt đầu
64 Chương 64: Nguy cơ trí mạng
65 Chương 65: Sinh vật khủng khiếp
66 Chương 66: Cấm khí xuất hiện
67 Chương 67: Cả thế giới chào đón ta trở về
68 Chương 67-2: Phụ lục: Liệt kê nhân vật phần 2
69 Chương 68: Vô đề
70 Chương 69: Độc chiến 8 Địa Linh cảnh
71 Chương 70: Đôi mắt của bóng tối. Độc Linh Chiến Thể
72 Chương 71: Lựa chọn của Lam Kết Y(1)
73 Chương 72: Lựa chọn của Lam Kết Y(2)
74 Chương 73: Khó xử của Mỹ Hương, bài tập đầu tiên của Lam Kết Y
75 Chương 74: Phiền toái Ngọc Gia
76 Chương 75: Khiêu khích Ngọc gia
77 Chương 76: Lam Kết Y tiến cấp. Hắc Ám Cuồng Ma
78 Chương 77: Đại náo Hắc Thiết (1)
79 Chương 78: Đại náo Hắc Thiết(2) , Địa Tâm cường giả
80 Chương 79: Chiến Địa Tâm cường giả
81 Chương 80: Hoàng Kim Thánh Triều
82 Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi
83 Chương 82: Thương Thiên công tử
84 Chương 83: Một mùa săn bắn phát đạt
85 Chương 84: Tam anh chờ mong
86 Chương 85: Sát tinh tam ma(1)
87 Chương 86: Kho báu ở Kim Tiên Lục
88 Chương 87-1: Hộ thần bài vỡ...Âm mưu của 2 công tử Thanh Hoa
89 Chương 87-2: Hộ thần bài...Âm mưu...gọi ta là Hổ ca
90 Chương 88-1: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng
91 Chương 88-2: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (2/3)
92 Chương 88-3: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
93 Chương 88-4: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
94 Chương 89: Các ngươi cùng ta không cùng thế giới
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Phong Linh Tinh Thần
2
Chương 2: Đi học - giang hồ biến
3
Chương 3: Hiểu lầm "lớn"
4
Chương 4: Truyền Thuyết Thiên Ma
5
Chương 5: Các ngươi không bằng Cửu ca của ta
6
Chương 6: Lần đầu lộ phong mang
7
Chương 7: Tri âm tri kỷ
8
Chương 8: Bị Điên? Kết nghĩa huynh đệ
9
Chương 9: Chuyện xưa tích cũ
10
Chương 10: Anh sẽ không để ai cướp mất em
11
Chương 11: Tuyết Tiên Nhan...
12
Chương 12: Vô Danh Lãng Khách
13
Chương 13: Vô Danh vs Tuyết bá
14
Chương 14: Hàng Long Thập Bát Chưởng vs Tuyết Sơn Đại Thế
15
Chương 15: Mất ý thức
16
Chương 16: Thế sự vô thường
17
Chương 17: Biến cố, 1 phân thành 4!
18
Chương 18: Phong ba bắt đầu
19
Chương 19: Ta tên Tuyết Tiên Trang
20
Chương 20: Hoàn Nhan Hồng Anh
21
Chương 21: Phong vân khởi, thiên hạ thế lực
22
Chương 22: Cửu Vĩ yêu hồ xuất thế
23
Chương 23: Đụng độ yêu thú
24
Chương 24: Tứ vĩ sơ hiện, tuyển rể hội
25
Chương 25: Lão đại thức tỉnh, cầu hôn
26
Chương 26: Thật sự có duyên, Vô Danh vs Dương Khang
27
Chương 27: Vô Danh vs Dương Khang (1)
28
Chương 28: Vô Danh vs Dương Khang (2)
29
Chương 29: Kimura lên sân
30
Chương 30: Muốn chết
31
Chương 31: Lam Vũ, Kimura vs Vô Vi
32
Chương 32: Trạng thái Tiên Quang, ăn hôi
33
Chương 33: Bị phong ấn, số đen như mực. Ta tên gọi Hạ Vũ
34
Chương 34: Lão đại à, mọi việc cứ để cho ta đi
35
Chương 35: Một năm sinh hoạt, mục tiêu tới rồi
36
Chương 36: Ngươi lừa thì ta gạt
37
Chương 37: Vừa ra tù lại vào tù
38
Chương 38: Thành Phố Hỗn Loạn
39
Chương 39: First Blooddddd
40
Chương 40: Kamekameha, không thể lên cấp?
41
Chương 41: Có cách phá vòng!! Ăn gian? Vậy ta gian chết các ngươi
42
Chương 42: Ngươi là người của bổn tôn, chết là ma của bổn tôn
43
Chương 43: Vĩnh Hằng!!! Ta là thầy cúng
44
Chương 44: Haha, dám dùng Hư Không chi đạo đối phó ta?
45
Chương 45: Phong ấn lỏng lẽo, sáo ngọc bá đạo
46
Chương 46: Huyễn Ảnh Thánh Đồng
47
Chương 47: Vô đề
48
Chương 48: Tôn giả cấm khí?
49
Chương 49: Quỷ
50
Chương 50: Điện Thờ Bóng Tối
51
Chương 51: Một lần thu hoạch vô ích...Trà trộn Lam gia
52
Chương 52: Đền Thời Gian
53
Chương 53: Truyền thừa Nữ Thần Thời Gian
54
Chương 54: Lam Chân Hy
55
Chương 55: Đấu giá hội, Tuyết Lôi Yêu Báo tinh huyết
56
Chương 56: Trở mặt
57
Chương 57: Đàm phán điều kiện
58
Chương 58: Võ Chiến Đạo
59
Chương 59: Linh Thụ Tông và Lam Thiên Võ Hội
60
Chương 60: Dị biến, không có gì quý hơn độc lập tự do
61
Chương 61: Tại hạ Ngọa Long
62
Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân
63
Chương 63: Đại hội bắt đầu
64
Chương 64: Nguy cơ trí mạng
65
Chương 65: Sinh vật khủng khiếp
66
Chương 66: Cấm khí xuất hiện
67
Chương 67: Cả thế giới chào đón ta trở về
68
Chương 67-2: Phụ lục: Liệt kê nhân vật phần 2
69
Chương 68: Vô đề
70
Chương 69: Độc chiến 8 Địa Linh cảnh
71
Chương 70: Đôi mắt của bóng tối. Độc Linh Chiến Thể
72
Chương 71: Lựa chọn của Lam Kết Y(1)
73
Chương 72: Lựa chọn của Lam Kết Y(2)
74
Chương 73: Khó xử của Mỹ Hương, bài tập đầu tiên của Lam Kết Y
75
Chương 74: Phiền toái Ngọc Gia
76
Chương 75: Khiêu khích Ngọc gia
77
Chương 76: Lam Kết Y tiến cấp. Hắc Ám Cuồng Ma
78
Chương 77: Đại náo Hắc Thiết (1)
79
Chương 78: Đại náo Hắc Thiết(2) , Địa Tâm cường giả
80
Chương 79: Chiến Địa Tâm cường giả
81
Chương 80: Hoàng Kim Thánh Triều
82
Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi
83
Chương 82: Thương Thiên công tử
84
Chương 83: Một mùa săn bắn phát đạt
85
Chương 84: Tam anh chờ mong
86
Chương 85: Sát tinh tam ma(1)
87
Chương 86: Kho báu ở Kim Tiên Lục
88
Chương 87-1: Hộ thần bài vỡ...Âm mưu của 2 công tử Thanh Hoa
89
Chương 87-2: Hộ thần bài...Âm mưu...gọi ta là Hổ ca
90
Chương 88-1: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng
91
Chương 88-2: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (2/3)
92
Chương 88-3: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
93
Chương 88-4: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
94
Chương 89: Các ngươi cùng ta không cùng thế giới