Chương 15: Mất ý thức

Tuyết Vô Song lúc này nổi điên thật rồi, tự dưng đang một ngày nắng đẹp rạng ngời có người đến bái phỏng mình, còn chưa kịp uống chén trà đã có người lao vào muốn giết khách mình, buộc mình phải ra tay ngăn cản, tuy nhiên người này không phải đối thủ của mình thì thôi đi, mình chỉ muốn chơi đùa với hắn một chút mòi hắn về làm khách hỏi một vài chuyện, đang ngon lành thì ở đâu nhảy ra một tên thần bí tương tự, mời người cũng không được mà còn kết thêm một mối thù với cao thủ khác, mình thì không sợ, còn mong hắn tới báo thù nhưng người nhà mình thì sao? Nên giờ điều Tuyết Vô Song muốn làm nhất chính là đập tên cản đường này một trận. *Lam Vũ* cười cười:

- Này, ngươi có thể đánh với ta một trận không, mặc kệ thắng thua ta sẽ không giết ngươi, yên tâm, đó là quy tắc của ta.

Bị đối phương khinh thường, tức thì Tuyết Vô Song không còn giữ lại lực lượng nữa, hận không thể giết ngay cái tên này. Cả người hàn khí tỏa ra mãnh liệt, trên đầu kiếm tỏa ra duệ khí cực bén, đây chính là truyện nội lực vào binh khí, khiến độ sắc bén và cứng cáp tăng lên rất nhiều lần, chỉ có cao thủ mới làm được. Ngay lúc dồn nội lực vào thanh kiếm, Tuyết Vô Song vung kiếm thật mạnh, cắt rời 4 ngón tay của *Lam Vũ*. *Lam Vũ* do quá bất ngờ, không chuẩn bị mà bị thương, liền nhanh chóng lùi về phía sau 15m, đưa bàn tay phải chỉ còn 1 ngón lên cái, máu đang chảy đầm đìa:

- Haha, đối thủ tốt, vậy mà lúc nãy ta còn coi thường ngươi, xin lỗi nhé! Nghiêm túc một chút nào! - *Lam Vũ* lúc này giống như độc thoại, chả quan tâm đối phương có thể trả lời hay không.

- Hahaha, đời ta xông pha giang hồ 30 năm chưa thấy kẻ nào cuồng vọng như ngươi, mất 4 ngón tay chỉ vì cuồng vọng, ngươi thấy có hối hận không? Haha. - Tuyết Vô Song cười to mang theo nội lực hùng hậu xông về phía *Lam Vũ*, ý mỉa mai, vừa công kích tinh thần vừa công kích vật lý.

Núp phía sau một cái cây cách đó 50m, Tuyết Tiên Nhan cũng phì cười, xem ra đây lại là một tên vừa điên vừa ngu, chưa gì đã mất 4 ngón tay, vậy mà còn dám khiêu chiến cha mình. *Lam Vũ* chỉ mỉm cười, không đáp, 4 ngón tay đầy máu nằm dưới đất đột nhiên phiêu hốt, hóa thành một làn khói đen bay về phía anh, tụ lại thành 4 ngón tay mới, giờ *Lam Vũ* đã hoàn hảo như lúc đầu, thật kỳ diệu. Đây chính là năng lực biến thái của trường phái Hư Tiên trong thế giới của Hư Không chủ, hư hóa cơ thể, bất cứ thương tích vật lý nào cũng có thể hồi phục lại rất nhanh, khác với trường phía Chân Thần, cơ thể cứng cáp không gì thương tổn nổi, đương nhiên là chỉ áp dụng với những thương tổn thuộc thương tổn vật lý cùi bắp của những người không có pháp lực hay thần lực, cứ như con nít đánh người lớn, khó mà gây thương tích được, chứ nếu như là đối thủ cùng cảnh giới hoặc là mạnh hơn thì một đòn chính là một đòn, rất khó khôi phục.

Thấy tràng cảnh như vậy, 2 cha con Tuyết Tiên Nhan trố mắt ra, đây còn là người nữa sao, Tuyết Tiên Nhan thì thầm nghi vấn lẽ nào hắn là ác quỷ trốn địa ngục lên nhân gian, còn Tuyết Vô Song thì hung hăng lên:

- Ngươi..ngươi là dị nhân giả thần giả quỷ phương tây. Vậy hôm nay ta không giết ngươi không được rồi. - Tức thì nội lực đẩy lên 3 thành nữa, xung quanh Tuyết Vô Song bây giờ áp lực rật mạnh, không khí cũng rất lạnh.

- Haha, nói bao giờ cũng dễ hơn làm, thắng ta đi rồi ta trả lời cho ngươi. - Thái độ *Lam Vũ* là không quan tâm, hắc ám tinh thần lực tuôn ra như mưa, sau đó cẩn thận bọc lấy cơ thể anh, tạo thành một tầng chiến giáp mỏng manh mờ mịt.

Nắm chặt đầu quyền, Lam Vũ chủ động lao lên trước, tốc độ cực nhanh, Tuyết Vô Song cũng không kém thế, hàn khí liền hóa thành kiếm khí lạnh lẽo, loạn trảm xung quanh, cũng lao lên chém giết. Bàn tay được bọc bởi tinh thần lực va chạm với kiếm khí tạo nên những âm thanh chói tai, một lượt kiếm khí thì không sao, 2 đợt thì làm tinh thần lực bị bào đi một ít, 3 đợt thì xuyên qua được tinh thần lực, 4 lượt chồng nhau thì sẽ gây tổn thương đối với *Lam Vũ*, thế nhưng anh rất ít khi để kiếm khí chém trúng cùng một vị trí 3 lần trở lên, một khi chỗ này hỏng thì đổi chỗ khác, vài giây sau chỗ kia lại lành thì đánh tiếp. Nhìn thấy thấy giống như Tuyết vô Song đang đánh với một con quái vật bất tử, vô pháp gây tổn thương nhưng mà Hư Tiên không phải bất tử bất diệt, hay bất bại, nếu không hồi phục mãi thì trường phái Chân Thần không phải là không có chỗ đứng hay sao? Hư Tiên hùng mạnh bao nhiêu cũng có chân khí giới hạn, chỉ cần hao hết thì chịu, không thể khôi phục được nữa, cũng có thể một đòn thổi bay hư tiên thì hư tiên đó cũng không có khả năng phục hồi nữa. Tuy nhiên thế này đối với Tuyết Vô Song cũng là bất công rồi, người ta là tu tiên giả, trong khi ông ta chỉ là người phám tập võ, nếu biết sự thật trên đời còn có tiên thì chắc có lẽ ông ta cũng tự hào về mình.

Kiếm khí xung thiên, liên hoàn cước, kiếm ảnh như tuyết vũ, quyền chưởng khai sơn, giao đấu nửa tiếng trôi qua, xung quanh đó 70m đã trở nên nát bét rồi, cây cối thì như gỗ mục, tan như bụi phấn, đất đai nứt gãy như vừa động đất vậy, cũng may hai người bọn họ kiểm soát lực lượng tốt, nếu như họ muốn thì cả 500m xung quanh đều không còn cái gì nguyên vẹn, đặc biệt là *Lam Vũ* tầm phá hoại còn xa hơn kiếm của Tuyết Vô Song. Tuyết Tiên Nhan sau khi quan chiến một hồi thì biết mình lùi càng xa ra cách chiến trường 100m, cũng may nơi chiến trường mọi thú đều tan nát cả rồi nên không có gì che tầm nhìn cô nàng cả, cô nàng vừa hưng phấn vì đã lâu lắm rồi chưa gặp tràng cảnh đánh nhau hay thế này, vừa lo lắng cho cha vì đối thủ cũng mạnh không kém. Đánh nhau một hồi trên người Tuyết Vô Song cũng có ít nhiều những vết bầm tím, khóe miệng cũng phụt cả máu ra, do lực chấn của đối phương quá mạnh mẽ, còn *Lam Vũ* nhìn bề ngoài cả một vết xước cũng không có nhưng mà Tinh Thần lực đã hao hơn nửa. *Lam Vũ* gào lên hưng phấn:

- Hahahaha, lần đầu tiên mà có người đánh được với ta lâu như vậy! Thật sảng khoái, tuy nhiên không thả tay được, đúng là một điều đáng tiếc, tiếc rằng nơi này không có tiên, cũng chẳng có thần, chỉ có võ phu! Ngươi rất mạnh, rất có tư cách làm một tu thần giả! - Nói gần hết câu thì tâm trạng *Lam Vũ* cũng trở nên buồn bã, câu cuối cùng cũng chỉ là để tiếc nuối một đối thủ tốt thôi, không phải khen ngợi gì cả.

Cũng rất lâu rồi Tuyết Vô Song mới có một trận đánh mà toàn lực ra tay vẫn không thể áp chế đối phương như thế, thấy đối phương lảm nhảm gì đó không hiểu, nhưng mà nghe thần thần tiên tiên gì đó làm ông ta càng khẳng định đối phương là một tên giả thần giả quỷ của bọn tây phương, ông cũng muốn hỏi điều mình muốn biết:

- Ngươi cũng là một dị nhân rất mạnh, chưa bao giờ ta thấy một kẻ biến thái như ngươi, lẽ nào ngươi là tân thủ lĩnh của GodW, nắm giữ Hắc Ám Dị Châu? - Tuyết Tiên Nhan một bên nghe cũng không hiểu cha mình đang nói cái gì nữa, dị nhân là cái gì. Còn Tuyết Vô Song thì lại nghĩ đối phương có thể là một dị nhân của cái tổ chức phương tây chết tiệt gì đó cứ vài chục năm là tìm cách đánh qua bên mình, tuy bọn chúng nhân số ít nhưng mà kẻ nào kẻ nấy đều kỳ dị, tự xưng mình là phương tây gì gì đó, cả ngàn năm qua rất nhiều tiền bối đã đi về phía tây để tìm kiếm bọn chúng nhưng không ra(ra được cũng tài, bọn hắn có ở thế giới này đâu), có tên toàn thân là lửa, có tên toàn thân là băng, có tên thì khỏe như voi, có tên biết bay, có tên toàn là điện, nhưng mà trước giờ thủ lĩnh của bọn chúng luôn luôn đan xen giữa ánh sáng và bóng tối(Quang Minh và Hắc Ám). Các nhân sĩ võ lâm bình thường không phải đối thủ của bọn họ, thế nhưng tầng lớp ngũ bá và tiếp cận ngũ bá lại áp đảo bọn họ, cho dù là thủ lĩnh lần trước của bọn chúng là Mirror, nắm giữ quả cầu nguyên tố ánh sáng(Quang Minh Dị Châu) cũng bị một chưởng của Khổ Hạnh đại sư đánh trọng thương từ đó mai danh ẩn tích (thật ra lão cũng không biết là bọn kia rút thế giới khác chứ không phải là mai danh ẩn tích).

- À, cái này ta có biết một chút, bọn GodW ta từng có nghe một người bạn kể qua, nhưng mà ta không phải là bọn chúng, bọn chúng xách dép cho ta cũng không xứng, lúc trước ta cũng là người như các ngươi, nhưng bây giờ có lẽ không phải, còn tại sao ngươi nghĩ ta nắm giữ Hắc Ám Dị Châu? - Tư dưng *Lam Vũ* có hứng thú với "người bạn" ngày xưa kia, chợt hỏi lan man một số vấn đề.

Tuyết Vô Song ngạc nhiên, đang chiến ngươi sống ta chết sao lại đi hỏi mấy vấn đề này nhỉ? Hay là hắn muốn rút lui, tuy nghĩ nhiều nhưng Tuyết Vô Song cũng trả lời, xem như là tôn trọng cường giả:

- Bọn dị nhân các ngươi có khả năng hồi phục rất tốt, đã vậy còn nắm giữ các nguyên tố, Hắc Ám dị châu cho phép người sở hữu có năng lực của bóng tối, chính là những luồng khí đen xì giống như ngươi. - Trước kia người của thế giới này không biết nguyên tố là cái gì cả, cũng không quan niệm bóng tối hay ánh sáng, họ chỉ biết mặt trời lặn chính là bóng tối thôi, nhưng vài ngàn năm xâm lược của lũ "dị nhân" GodW gì đó, bọn họ cũng bắt được tù binh, cũng ép hỏi đối phương rồi tổng kết được một vài từ ngữ mới. Đối phương có những người có trí tuệ rất cao, học tập và nghiên cứu ngôn ngữ của bọn họ cũng nhanh, nên rất nhiều dị nhân biết ngôn ngữ của nơi này, còn bọn họ cổ hủ, không thèm học ngôn ngữ của bọn "dị nhân"(thực chất là tiếng anh đấy).

- Hả? Haha, vậy là người bạn của ta nắm giữ Hắc Ám dị châu rồi, vậy mà hắn không phải người phương tây, thú vị! Hắn cũng là người nơi này, haha. Cảm ơn tin tức của ngươi, chúng ta kết thúc thôi, khi ngươi thua nhất định phải liệt kê cho ta những kẻ mạnh hơn ngươi, được chứ? Ta muốn tìm một đối thủ, haha. - *Lam Vũ* tự cho mình đã thắng rồi.

- Ngươi.. - Nghe đối phương nói như ăn chắc mình, Tuyết Vô Song chợt nổi giận.

Sự tức giận khiến ông không kiềm chế được mà buông tay mình ra sử dụng tuyệt chiêu mà ông bình thường không dám sử dụng, vì sức phá hoại và tiêu hao nội lực của nó làm ông ta cũng phải cân nhắc kỹ càng khi sử dụng. Tung mình một cái nhảy lên cao 30m, quát to:

- Tuyết Phủ Nhân Gian.... - Nội lực huy động đến cực hạn truyền vào thanh kiếm, xung quanh ông ta xuất hiện hàng trăm đạo kiếm khí lạnh lẽo, ngay trên người ông ta tạo thành một thanh kiếm màu xanh trắng khổng lồ, cao tới 15m. Rồi cả người lẫn thanh kiếm to bự, thêm vào hàng trăm đạo kiếm khí nhỏ lao về phía *Lam Vũ*. *Lam Vũ* liền biết lần này chơi lớn rồi, nếu còn không dốc toàn lực thì không khéo bị thương thật đấy, *Lam Vũ* bật lùi về phía sau, trong đầu liền tưởng tượng một chút, tinh thần lực ngay lập tức tuông trào hình thành một bàn tay cực lớn bắt lấy thanh kiếm bé bự của đối phương. Lực đạo của thanh kiếm mạnh đến nổi kéo *Lam Vũ* về phía sau tới 30m mới dừng lại được, nắm được thanh kiếm to nhưng hàng trăm đạo kiếm khí nhỏ sắc khác vẫn lao về phía *Lam Vũ*, tinh thần lực liền trào ra tạo thành một lá chắn 360 độ bảo bọc *Lam Vũ* bên trong, tinh thần lực tiêu hao không phanh, vừa phải bảo vệ Lam Vũ vừa phải bổ sung tiêu hao bàn tay lớn kia đang nắm lấy thanh kiếm. Chưa kịp làm gì đã bị đối phương áp chế khiến *Lam Vũ* tức giận hét lớn:

- Hắc Thủ...... - Trên không trung xuất hiện một bàn tay khác lớn hơn gấp rưỡi, ập xuống người Tuyết Vô Song.

Đánh nhau thì cao thủ luôn bảo toàn 2, 3 phần nội lực để đề phòng lúc đánh không lại thì bỏ chạy hoặc đề phòng trường hợp gặp chuyện ngoài ý như có người khác đánh lén.v.v, lúc này Tuyết Vô Song cũng vậy, tuy nhiên tự dưng có một bàn tay khác mạnh hơn đánh ập vào mình, Tuyết Vô Song biết nếu mình không đỡ được đòn này có khi mình phải mất mạng, kinh nghiệm 30 năm giang hồ ngay lập tức phản ứng, đem nốt phần nội lực cuối cùng của mình dồn vào thanh kiếm lớn, chỉ chừa lại một ít để dùng khinh công bỏ chạy khi thất thế. Lập tức thanh kiếm lớn như một cái đèn pin, dài thật nhanh, trong khi đó Lam Vũ vốn không có kinh nghiệm đánh lộn gì cả, chỉ hoàn toàn cậy mạnh không ngờ tự dưng phút này mà thanh kiếm còn dài ra đâm thẳng vào thân mình, phá vỡ cái vòng bảo vệ hất *Lam Vũ* bay mất hút, còn phun ra một búng máu lớn. Sau khi *Lam Vũ* bị đánh bay đi thì bàn tay nắm lấy thanh kiếm cũng biến mất, kể thì dài chứ quá trình từ lúc Hắc Thủ ập xuống cho tới Lam Vũ bị đánh bay, bàn tay bằng Hắc Ám Tinh Thần lực hóa ra nắm lấy thanh kiếm lớn biến mất chỉ có 1s, Tuyết Vô Song vung thanh kiếm lên trên đầu mình đón đỡ "Hắc Thủ". *Ầm* Mặc dù có thanh kiếm chắn nhưng Hắc Thủ vẫn ập xuống, tạo nên một vùng phá hoại sụp đổ lớn hình một bàn tay, khói bụi thì mịt mù.

Lam Vũ sau khi bị đánh hộc máu bay đi xa thì ngay lập tức tỉnh táo, thầm mắng mình đang làm gì thế này, không có việc gì làm hay sao đi trêu chọc người ta, bị người ta đánh cho phụt máu thế này, giờ thì hay rồi, không nằm nghỉ dưỡng 1 tháng thì đừng mong Tinh Thần lực khôi phục, giờ bán kính hoạt động của tinh thần lực chỉ còn có 1km... Đủ biết là giờ anh yếu đến mức nào, giờ tới gặp Vô Danh cũng đánh không lại. Lam Vũ lập tức dùng tinh thần lực dò xét xung quanh xem có gì nguy hiểm không...

Vẫn là câu trước, kể thì dài nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Lam Vũ suy nghĩ cũng chỉ trong 2s! Tuyết Tiên Nhan thấy cha mình bị dính một chưởng khủng bố như thế thì vô cùng lo lắng, chạy lên gọi:

- Chaaaaaa!

- Không! Né mau. - Nghe tiếng hét lớn của Tuyết Vô Song từ trong hố gào ra.

Từ trong màn khói bụi một thanh kiếm mang theo hàn khí sắc bén đang xoay mòng mòng bay về phía Tuyết Tiên Nhan, đúng vậy, đây là thanh kiếm của Tuyết Vô Song, do thanh kiếm lúc nãy bị nội lực quán chú vào quá nhiều, lại thêm lực lượng khủng bố của Hắc Thủ ập từ trên trời xuống tạo thành một trò đánh khay to bự, thanh kiếm bị đập mạnh xuống đất, dư lực khiến nó tiếp tục văng đi nơi khác, trùng hợp thế nào mà bay về phía Tuyết Tiên Nhan mang theo nội lực còn thừa lại của Tuyết Vô Song. Thấy thanh kiếm của cha bay về phía mình thì Tuyết Tiên Nhan sợ hết hồn, không kịp phản ứng gì cả, dù sao cô nàng cũng là một cô gái nhỏ, tuy có học chút võ nhưng cũng chưa từng trải (mà chỉ xem cho đã mắt thôi) qua chém giết cấp bậc cao thế này, tự dưng một thanh kiếm ập về phía mình khiến cô không phản ứng kịp, mà cho dù có kịp phản ứng thì chỉ sợ tốc độ của cô nàng cũng chưa chắc bằng tốc độ của cây kiếm, nàng khụy người xuống vì sợ hãi. Trong đầu chỉ còn hiện lên vài dòng suy nghĩ:

- Thôi, xong rồi! Mình còn chưa kịp nói gì với đại ca rằng mình thích huynh ấy, mình vẫn còn chưa kịp học hết tài vẽ của nhị ca, mình còn chưa được gặp lại tỷ tỷ... - Nàng cắn răng nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị cam chịu.

*Phập**Phập*, hai tiếng động vang lên, trong lòng Tuyết Tiên Nhan nghĩ:"Xong rồi sao! Nhanh đến nổi mình còn kịp nhận ra nỗi đau!". Tới tận 5s sau thì vẫn không cảm nhận được cơn đau thì Tuyết Tiên Nhan mới mở mắt ra, liền thấy có người đang chắn trước mặt mình, đó là cha mình, Tuyết Vô Song bắt đầu đứng không vững, nàng đúng dậy đỡ cha mình rồi hét to:

- Cha!! - Nhưng vừa đứng dậy đỡ thì nàng nhìn thấy còn có một người nữa đang chắn trước mặt cha mình, hắn bị thanh kiếm đâm xuyên qua người, mà cha nàng cũng chỉ bị thanh kiếm đâm sâu 5cm mà thôi. Tuyết Vô Song té xuống đất, lần này ông ta kiệt lực thật rồi, bị thương nặng nữa, giờ đến cả học sinh cấp 2 ở Trái Đất cũng đủ đánh ông ta chết, ho khụ khụ, phun ra một ngụm máu:

- Ngươi!! Tại..tại sao? - Ông không tin vào mắt mình nữa, kẻ địch vừa rồi sống chết đánh nhau với mình mà lại đi đỡ kiếm cho con gái mình? Tuyết Tiên Nhan cũng khó hiểu nhìn kẻ đeo mặt nạ trước mặt mình, tại sao hắn cứu mình? Nhưng mà biểu hiện đánh nhau hung ác lúc nãy cô nàng thấy sợ nên không dám lên tiếng hỏi như cha mình.

Người đó chính xác là Lam Vũ, ngay khi dùng tinh thần lực quét tới chỗ 2 cha con họ Tuyêt thì Lam Vũ thấy thanh kiếm kia chuẩn bị bay về phía Tuyết Tiên Nhan rồi, không kịp nghĩ nhiều, đó là tam muội của mình, mình phải cứu, mà cho dù mình có trúng đòn cũng chưa chắc bị gì, còn tam muội trúng chắc hẳn phải chết, so ra liền biết cái nào lợi hại hơn nên ngay lúc đó anh đã vận dụng hết lực lượng còn lại của mình mà lao tới. Giờ anh mới biết mình đã lầm, lúc nãy chiến đấu đã tổn thương nặng nề, giờ lại ăn một kiếm còn chứa nội lực của cao thủ ngang cấp đâm xuyên tim, dù mình là trường phía hư tiên cũng ăn không tiêu, giờ đến cái mặt nạ và áo choàng rách bên ngoài cũng duy trì không nổi nữa rồi, chúng tan biết trong hư vô, giờ anh có chút vô lực, đứng cũng không vững, có lẽ mình sắp mất ý thức rồi, không được phải đi nhanh thôi.

Ngay khi chiếc mạ nạ cũng áo choàng biến mất, 2 cha con không thể tin vào mắt mình, một thanh niên trẻ tuổi nhìn thì non nớt như Tuyết Tiên Nhan, thoạt nhìn không có gì nổi bật, chỉ có một mái tóc ngắn là hơi đặc biệt thôi, vậy mà lại là một cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ(Lam Vũ chỉ là người con trai bình thường ở Trái Đất nên tóc ngắn tầm 15 tuổi thì nhìn có vẽ non nớt hơn là hình thái Hạ Cửu Vĩ), có phần mạnh hơn cả Tuyết Vô Song, mà quan trọng là Tuyết Tiên Nhan cũng không quen người thanh niên kia, vậy vì cái gì hắn cứu cô, đó là suy nghĩ trong lòng hai người. Cố hết sức rút thanh kiếm đã đâm xuyên tim mình, quăng xuống đất, lần đầu tim Lam Vũ có cảm giác đau buốt đến như vậy, gió lùa qua vết thương càng làm anh cảm thấy tê dại, nhưng may mắn thanh kiếm vừa rút ra thì chút tinh thần lực cuối cùng cũng đã tu bổ thành công trái tim, anh lại nhìn như không có việc gì. Tuy rằng đã gặp qua một lần nhưng mà cha con Tuyết Tiên Nhan vẫn trợn mắt há mồm với tình cảnh trước mặt, một người bị đâm xuyên tim còn không chết, khôi phục lại như thường, nếu không phải thấy vùng áo chỗ trái tim còn rách nát và nhuộm máu thì 2 người sẽ cho rằng mình gặp ảo giác. Lam Vũ không còn sức lực để mở miệng, anh biết mình sắp mất ý thức rồi, vì thế nên chuồn gấp thì hơn, Lam Vũ cố gắng kéo mình lên không trung, bình thường bay lên 1000m cũng không vấn đề gì mà giờ cố hết sức cũng chỉ bay cao hơn có 3m, bay đi mất trong tầm mắt kinh ngạc của Tuyết Tiên Nhan và cha. Khi Lam Vũ khuất bóng, thì Tuyết Tiên Nhan mới òa khóc:

- Huhu! Cha không sao chứ? - Ôm cha vào lòng.

- Khụ...khụ, tiểu nha đầu này! Ta không sao, chỉ bị thương nặng thôi, tĩnh dưỡng và tẩm bổ chừng 1 năm là khỏi. Giờ mau đỡ cha về nhà, nơi đây là rừng rậm, ở lâu không tốt. - Đúng vậy, ở rừng rậm mà 2 người bây giờ như là hai đứa con nít, hoàn toàn không có bất kỳ sức phản kháng nào cả, không sợ gặp thú, chỉ sợ gặp người bất lương vả lại vừa rồi chiến đấu quá khủng khiếp, chỉ sợ có người để ý, nhất là gã Vô Danh gì đó có thù hận với mình.

- Dạ! - Cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi nhiều nên Tuyết Tiên Nhan đỡ cha mình lên con ngựa đã cột sẳn ở cách đó 200m, rồi về nhà.

Tình hình Lam Vũ còn tệ hơn Tuyết Vô Song, bay được 3km thì Lam Vũ chợt cảm thấy không còn bất kỳ sức lực nào nữa, mắt dần nhắm lại và chính thức mất ý thức, anh ngã từ trên cao 3m xuống, đen đuổi lại đang ở ngay một cái sườn núi, thế là lăn một mạch xuống....

Chapter
1 Chương 1: Phong Linh Tinh Thần
2 Chương 2: Đi học - giang hồ biến
3 Chương 3: Hiểu lầm "lớn"
4 Chương 4: Truyền Thuyết Thiên Ma
5 Chương 5: Các ngươi không bằng Cửu ca của ta
6 Chương 6: Lần đầu lộ phong mang
7 Chương 7: Tri âm tri kỷ
8 Chương 8: Bị Điên? Kết nghĩa huynh đệ
9 Chương 9: Chuyện xưa tích cũ
10 Chương 10: Anh sẽ không để ai cướp mất em
11 Chương 11: Tuyết Tiên Nhan...
12 Chương 12: Vô Danh Lãng Khách
13 Chương 13: Vô Danh vs Tuyết bá
14 Chương 14: Hàng Long Thập Bát Chưởng vs Tuyết Sơn Đại Thế
15 Chương 15: Mất ý thức
16 Chương 16: Thế sự vô thường
17 Chương 17: Biến cố, 1 phân thành 4!
18 Chương 18: Phong ba bắt đầu
19 Chương 19: Ta tên Tuyết Tiên Trang
20 Chương 20: Hoàn Nhan Hồng Anh
21 Chương 21: Phong vân khởi, thiên hạ thế lực
22 Chương 22: Cửu Vĩ yêu hồ xuất thế
23 Chương 23: Đụng độ yêu thú
24 Chương 24: Tứ vĩ sơ hiện, tuyển rể hội
25 Chương 25: Lão đại thức tỉnh, cầu hôn
26 Chương 26: Thật sự có duyên, Vô Danh vs Dương Khang
27 Chương 27: Vô Danh vs Dương Khang (1)
28 Chương 28: Vô Danh vs Dương Khang (2)
29 Chương 29: Kimura lên sân
30 Chương 30: Muốn chết
31 Chương 31: Lam Vũ, Kimura vs Vô Vi
32 Chương 32: Trạng thái Tiên Quang, ăn hôi
33 Chương 33: Bị phong ấn, số đen như mực. Ta tên gọi Hạ Vũ
34 Chương 34: Lão đại à, mọi việc cứ để cho ta đi
35 Chương 35: Một năm sinh hoạt, mục tiêu tới rồi
36 Chương 36: Ngươi lừa thì ta gạt
37 Chương 37: Vừa ra tù lại vào tù
38 Chương 38: Thành Phố Hỗn Loạn
39 Chương 39: First Blooddddd
40 Chương 40: Kamekameha, không thể lên cấp?
41 Chương 41: Có cách phá vòng!! Ăn gian? Vậy ta gian chết các ngươi
42 Chương 42: Ngươi là người của bổn tôn, chết là ma của bổn tôn
43 Chương 43: Vĩnh Hằng!!! Ta là thầy cúng
44 Chương 44: Haha, dám dùng Hư Không chi đạo đối phó ta?
45 Chương 45: Phong ấn lỏng lẽo, sáo ngọc bá đạo
46 Chương 46: Huyễn Ảnh Thánh Đồng
47 Chương 47: Vô đề
48 Chương 48: Tôn giả cấm khí?
49 Chương 49: Quỷ
50 Chương 50: Điện Thờ Bóng Tối
51 Chương 51: Một lần thu hoạch vô ích...Trà trộn Lam gia
52 Chương 52: Đền Thời Gian
53 Chương 53: Truyền thừa Nữ Thần Thời Gian
54 Chương 54: Lam Chân Hy
55 Chương 55: Đấu giá hội, Tuyết Lôi Yêu Báo tinh huyết
56 Chương 56: Trở mặt
57 Chương 57: Đàm phán điều kiện
58 Chương 58: Võ Chiến Đạo
59 Chương 59: Linh Thụ Tông và Lam Thiên Võ Hội
60 Chương 60: Dị biến, không có gì quý hơn độc lập tự do
61 Chương 61: Tại hạ Ngọa Long
62 Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân
63 Chương 63: Đại hội bắt đầu
64 Chương 64: Nguy cơ trí mạng
65 Chương 65: Sinh vật khủng khiếp
66 Chương 66: Cấm khí xuất hiện
67 Chương 67: Cả thế giới chào đón ta trở về
68 Chương 67-2: Phụ lục: Liệt kê nhân vật phần 2
69 Chương 68: Vô đề
70 Chương 69: Độc chiến 8 Địa Linh cảnh
71 Chương 70: Đôi mắt của bóng tối. Độc Linh Chiến Thể
72 Chương 71: Lựa chọn của Lam Kết Y(1)
73 Chương 72: Lựa chọn của Lam Kết Y(2)
74 Chương 73: Khó xử của Mỹ Hương, bài tập đầu tiên của Lam Kết Y
75 Chương 74: Phiền toái Ngọc Gia
76 Chương 75: Khiêu khích Ngọc gia
77 Chương 76: Lam Kết Y tiến cấp. Hắc Ám Cuồng Ma
78 Chương 77: Đại náo Hắc Thiết (1)
79 Chương 78: Đại náo Hắc Thiết(2) , Địa Tâm cường giả
80 Chương 79: Chiến Địa Tâm cường giả
81 Chương 80: Hoàng Kim Thánh Triều
82 Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi
83 Chương 82: Thương Thiên công tử
84 Chương 83: Một mùa săn bắn phát đạt
85 Chương 84: Tam anh chờ mong
86 Chương 85: Sát tinh tam ma(1)
87 Chương 86: Kho báu ở Kim Tiên Lục
88 Chương 87-1: Hộ thần bài vỡ...Âm mưu của 2 công tử Thanh Hoa
89 Chương 87-2: Hộ thần bài...Âm mưu...gọi ta là Hổ ca
90 Chương 88-1: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng
91 Chương 88-2: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (2/3)
92 Chương 88-3: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
93 Chương 88-4: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
94 Chương 89: Các ngươi cùng ta không cùng thế giới
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Phong Linh Tinh Thần
2
Chương 2: Đi học - giang hồ biến
3
Chương 3: Hiểu lầm "lớn"
4
Chương 4: Truyền Thuyết Thiên Ma
5
Chương 5: Các ngươi không bằng Cửu ca của ta
6
Chương 6: Lần đầu lộ phong mang
7
Chương 7: Tri âm tri kỷ
8
Chương 8: Bị Điên? Kết nghĩa huynh đệ
9
Chương 9: Chuyện xưa tích cũ
10
Chương 10: Anh sẽ không để ai cướp mất em
11
Chương 11: Tuyết Tiên Nhan...
12
Chương 12: Vô Danh Lãng Khách
13
Chương 13: Vô Danh vs Tuyết bá
14
Chương 14: Hàng Long Thập Bát Chưởng vs Tuyết Sơn Đại Thế
15
Chương 15: Mất ý thức
16
Chương 16: Thế sự vô thường
17
Chương 17: Biến cố, 1 phân thành 4!
18
Chương 18: Phong ba bắt đầu
19
Chương 19: Ta tên Tuyết Tiên Trang
20
Chương 20: Hoàn Nhan Hồng Anh
21
Chương 21: Phong vân khởi, thiên hạ thế lực
22
Chương 22: Cửu Vĩ yêu hồ xuất thế
23
Chương 23: Đụng độ yêu thú
24
Chương 24: Tứ vĩ sơ hiện, tuyển rể hội
25
Chương 25: Lão đại thức tỉnh, cầu hôn
26
Chương 26: Thật sự có duyên, Vô Danh vs Dương Khang
27
Chương 27: Vô Danh vs Dương Khang (1)
28
Chương 28: Vô Danh vs Dương Khang (2)
29
Chương 29: Kimura lên sân
30
Chương 30: Muốn chết
31
Chương 31: Lam Vũ, Kimura vs Vô Vi
32
Chương 32: Trạng thái Tiên Quang, ăn hôi
33
Chương 33: Bị phong ấn, số đen như mực. Ta tên gọi Hạ Vũ
34
Chương 34: Lão đại à, mọi việc cứ để cho ta đi
35
Chương 35: Một năm sinh hoạt, mục tiêu tới rồi
36
Chương 36: Ngươi lừa thì ta gạt
37
Chương 37: Vừa ra tù lại vào tù
38
Chương 38: Thành Phố Hỗn Loạn
39
Chương 39: First Blooddddd
40
Chương 40: Kamekameha, không thể lên cấp?
41
Chương 41: Có cách phá vòng!! Ăn gian? Vậy ta gian chết các ngươi
42
Chương 42: Ngươi là người của bổn tôn, chết là ma của bổn tôn
43
Chương 43: Vĩnh Hằng!!! Ta là thầy cúng
44
Chương 44: Haha, dám dùng Hư Không chi đạo đối phó ta?
45
Chương 45: Phong ấn lỏng lẽo, sáo ngọc bá đạo
46
Chương 46: Huyễn Ảnh Thánh Đồng
47
Chương 47: Vô đề
48
Chương 48: Tôn giả cấm khí?
49
Chương 49: Quỷ
50
Chương 50: Điện Thờ Bóng Tối
51
Chương 51: Một lần thu hoạch vô ích...Trà trộn Lam gia
52
Chương 52: Đền Thời Gian
53
Chương 53: Truyền thừa Nữ Thần Thời Gian
54
Chương 54: Lam Chân Hy
55
Chương 55: Đấu giá hội, Tuyết Lôi Yêu Báo tinh huyết
56
Chương 56: Trở mặt
57
Chương 57: Đàm phán điều kiện
58
Chương 58: Võ Chiến Đạo
59
Chương 59: Linh Thụ Tông và Lam Thiên Võ Hội
60
Chương 60: Dị biến, không có gì quý hơn độc lập tự do
61
Chương 61: Tại hạ Ngọa Long
62
Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân
63
Chương 63: Đại hội bắt đầu
64
Chương 64: Nguy cơ trí mạng
65
Chương 65: Sinh vật khủng khiếp
66
Chương 66: Cấm khí xuất hiện
67
Chương 67: Cả thế giới chào đón ta trở về
68
Chương 67-2: Phụ lục: Liệt kê nhân vật phần 2
69
Chương 68: Vô đề
70
Chương 69: Độc chiến 8 Địa Linh cảnh
71
Chương 70: Đôi mắt của bóng tối. Độc Linh Chiến Thể
72
Chương 71: Lựa chọn của Lam Kết Y(1)
73
Chương 72: Lựa chọn của Lam Kết Y(2)
74
Chương 73: Khó xử của Mỹ Hương, bài tập đầu tiên của Lam Kết Y
75
Chương 74: Phiền toái Ngọc Gia
76
Chương 75: Khiêu khích Ngọc gia
77
Chương 76: Lam Kết Y tiến cấp. Hắc Ám Cuồng Ma
78
Chương 77: Đại náo Hắc Thiết (1)
79
Chương 78: Đại náo Hắc Thiết(2) , Địa Tâm cường giả
80
Chương 79: Chiến Địa Tâm cường giả
81
Chương 80: Hoàng Kim Thánh Triều
82
Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi
83
Chương 82: Thương Thiên công tử
84
Chương 83: Một mùa săn bắn phát đạt
85
Chương 84: Tam anh chờ mong
86
Chương 85: Sát tinh tam ma(1)
87
Chương 86: Kho báu ở Kim Tiên Lục
88
Chương 87-1: Hộ thần bài vỡ...Âm mưu của 2 công tử Thanh Hoa
89
Chương 87-2: Hộ thần bài...Âm mưu...gọi ta là Hổ ca
90
Chương 88-1: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng
91
Chương 88-2: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (2/3)
92
Chương 88-3: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
93
Chương 88-4: Kimura bá đạo, Lam Vũ điên cuồng (tiếp theo)
94
Chương 89: Các ngươi cùng ta không cùng thế giới