Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm

“Vậy làm theo lời của Lâm Linh đi, tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi chỗ này.” Quốc vương sắc mặt trầm tĩnh mang theo vài phần chờ đợi,“Lâm Linh, cô nói xem bảo thạch ở đâu?”

Lâm Linh gật gật đầu:“Bệ hạ, nếu như ta đoán không nhầm, những viên bảo thạch hẳn là được giấu trong sáp nến, hơn nữa, còn là sáp nến ở dưới gầm bàn đằng kia.”

Quốc vương lập tức sai vệ binh dò tìm viên ngọc theo lời Lâm Linh, quả nhiên ở một góc của chiếc bàn dài họ tìm thấy được một vài khối bảo thạch màu trắng đã đánh cắp.

Mọi người chấn động, quốc vương có chút tò mò hỏi nàng:“Làm thế nào cô biết?”

Lúc này Lâm Linh có chút dương dương tự đắc, vươn tay quơ quơ,“Mây mù thường che đi ánh mặt trời, chân tướng thường được giấu ở nơi thích hợp. Nếu như không phải vừa rồi được nam tước phu nhân nhắc nhở, tôi cũng sẽ không nghĩ rằng viên đá được giấu ở trong sáp nến. Tên trộm không muốn viên bảo thạch bị giẫm lên hay phát hiện đương nhiên sẽ chọn một nơi an toàn và bí mật, và ở nơi này dưới gầm bàn không phải là chỗ an toàn nhất sao? Như vậy tên trộm chỉ cần chờ sau khi được lục soát xong, gây ra hỗn loạn rồi lấy viên bảo thạch đi là được.” Lâm Linh còn bổ sung thêm một câu,“Cho nên nói, chân tướng chỉ có một!”

Ha ha, bình thường xem phim hoạt hình cũng loạn giống như vầy

“Vậy ai là người đã ăn trộm bảo thạch?” Quốc vương chuyển mắt nhìn về phía nam tước phu nhân.

Nam tước phu nhân sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói:“Bệ hạ, không phải ta, vừa nãy không biết có ai đó đẩy ta khiến ta té nhào trên mặt đất, mới mới nói phải đi về.”

“Không phải nam tước phu nhân.” Lâm Linh cười nhẹ,“Tôi muốn hỏi mọi người một chút, mọi người còn nhớ ai là người đầu tiên đề nghị cầm nến đi tìm bảo thạch không?”

Mọi người rơi vào một mảnh trầm mặc, đột nhiên có một giọng nói thốt lên:“Là bá tước phu nhân Lai Tư!”

Lời nàng vừa dứt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người bá tước phu nhân Lai Tư. Đó là một vị phu nhân thoạt nhìn nhu mì xinh đẹp, dáng vẻ cao quý, thật sự không giống như là một kẻ trộm.

“A, vậy là bá tước phu nhân Lai Tư là người đã trộm bảo thạch. Ngài nhất định là nhân lúc khiêu vũ đã lấy trộm bảo thạch đi, biết trước sẽ có khả năng bị lục soát nên đã tách viên bảo thạch ra, cố ý dùng ngọn nến tìm kiếm cơ hội giấu nó vào trong sáp nến dưới gầm bàn, sau đó chờ đến lúc lục soát xong thì xô ngã nam tước phu nhân, nhân lúc hỗn loạn thần không biết quỷ không hay lấy bảo thạch rời đi. Có đúng hay không?” Lâm Linh tim đập “thình thịch” nói lớn.

Nhưng bá tước phu nhân lại mỉm cười:“Quả thật ta đúng là người đầu tiên cầm, nhưng chỉ là nhất thời nóng lòng muốn tìm ra được bảo thạch. Đường đường là một bá tước phu nhân cao quý như ta sao lại có thể làm ra chuyện vô sỉ này chứ?”

A? Tim Lâm Linh đánh “bịch” một cái, nguy rồi, không có chứng cớ a. Đúng rồi đúng rồi, chẳng phải ở trong hoạt hình tội phạm lúc đầu cũng có chống cự một chút rồi mới thừa nhận đó sao?

A a! Làm thế nào để cho bá tước phu nhân ngoan ngoãn khai nhận đây.

Connan, cứu mạng a!

Arthur kêu vệ binh đưa bảo thạch cho hắn xem, sau đó lại gần công chúa Guinevere, nhỏ giọng nói bên tai nàng một cái gì đó.

Sau khi nghe công chúa nói xong, trong mắt Arthur xẹt qua một tia ý cười, chậm rãi đi tới trước mặt bá tước phu nhân, bình tĩnh nói:“Bá tước phu nhân, nếu ngài không ngại có thể để cho vương hậu lục soát người thêm lần nữa không?”

Bá tước phu nhân sắc mặt khẽ biến:“Arthur điện hạ, nếu ta nhớ không lầm thì ngài ấy đã lục soát qua một lần rồi. Vương hậu có thể làm chứng ta hoàn toàn không có vấn đề.”

Arthur nhướng nhướng mày:“Mới vừa rồi thật là không có vấn đề, nhưng giờ thì chưa chắc.” Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên sắc bén,“Thế nào, bá tước phu nhân, ngài không dám sao?

“Ta…… Ta có cái gì mà không dám.” Bá tước phu nhân mặc dù vẫn cố gắng duy trì bộ dáng trấn tĩnh, nhưng sắc mặt rõ ràng càng ngày càng trắng.

“Bảo thạch của công chúa có tổng cộng năm mẩu, giờ nơi này đã có bốn mẩu. Bá tước phu nhân, chắc là lúc nãy ngài đang nhặt bảo thạch lên thì Lâm Linh hô lớn, tay vẫn chưa kịp giấu đi. Cho nên,” Arthur lạnh lùng nhìn nàng,“Một viên bảo thạch còn lại, chắc là bị ngài tiện tay giấu nơi nào rồi, thứ quý giá như vậy, nếu ta đoán không sai thì chắc là ở trên người……”

“Được rồi được rồi, không cần lục soát nữa đâu.” Bá tước phu nhân vô lực co quắp ngồi phịch xuống ghế,“Là ta, là ta nhất thời đố kị, nên mới……”

Bá tước phu nhân nhanh chóng bị vệ binh dẫn xuống, Lâm Linh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Quốc vương khen ngợi nhìn nàng, trầm giọng nói:“Không hổ là người bên cạnh Arthur, cô gái trẻ, nói xem cô muốn phần thưởng là gì?”

Mấy quý tộc chung quanh thấy quốc vương ưu ái Lâm Linh hơn, lập tức chớp thời cơ mở lời nịnh nọt.

Lâm Linh đứng thu lu trong góc, có chút không quen khi mình bị biến thành tiêu điểm, nhưng lời ca ngợi này làm nàng có chút lâng lâng. Nhưng thú thật là nếu lần này mà không có Arthur nói đỡ, nàng thật không biết nên làm như thế nào. Nghĩ tới đây, nàng hướng một ánh mắt cảm kích về phía Arthur, ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía nàng, nhưng trên mặt lại viết mấy chữ to, nữ - nhân – ngốc!

Lâm Linh tức giận lập tức nghiêng đầu nói với quốc vương:“Bệ hạ, tôi không cần được thưởng gì đâu, tôi chỉ muốn đi dạo hoa viên một chút thôi!”

Nàng rời khỏi đại điện nên không chú ý tới có một đôi mắt thâm thúy vững vàng đang nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt lạnh lẽo như băng chớp động một tia khó nắm bắt.

Buổi vũ hội buổi tối vẫn chưa hết đâu.

Bầu trời đêm như một tấm vải gấm hoa lệ, rải rác đầy sao ở khắp nơi như những viên kim cương trên nền trời đêm tối, xa xăm như chỉ thuộc về những con người cô đơn. Lâm Linh giống như cũng trở thành một phần trong đó, lúc này nàng chẳng còn giữ tư thế thục nữ nữa, ngồi lên một chiếc ghế trong góc hoa viên miên man suy nghĩ.

Dù sao mấy người ở trong đại điện đó cũng sẽ không đến đây.

Cái tên Arthur kia thậm chí còn không cho nàng được một ánh mắt khích lệ, chẳng lẽ mình như vậy bộ khiến hắn chán ghét lắm sao? Hắn ngẫu nhiên tùy hứng ôn nhu như sớm nở tối tàn rốt cuộc là vì cái gì? Vì nàng chỉ là người tương lai sẽ giúp đỡ hắn sao?

Vô luận mình có cố gắng như thế nào thì hắn cũng không hài lòng.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có đủ tư cách đứng bên cạnh hắn đây?

Nghĩ tới đây, nàng không phục hừ một tiếng, tự nhủ:“Ta không quan tâm ta không quan tâm, ta đây muốn trở về!”

Vừa dứt lời nàng chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, tóc gáy nàng lập tức dựng đứng, đang tính xoay người lại xem đó là ai, không ngờ đứng dậy nhanh quá, “ầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

Mặt trăng nhẹ nhàng rắc ánh sáng ấm áp nhu hòa lên vạn vật trong hoa viên. Dưới ánh trăng, vịkỵsĩmang mặt nạ màu đen kia ánh lên một loại khí phách vương giả tôn quý. Mái tóc màu đen dài quá vai hoa lệ xinh đẹp bay bay trong gió.

“Sao mỗi lần gặp cô là lại gấp gáp như vậy thế?” Giọng hắn lúc này trầm thấp hơi rượu, như độc yêu mị từ dưới đáy biển sâu, rực rỡ như ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời đêm

Bạc, đôi mắt – màu bạc!

Lâm Linh nhìnkỵsĩáo đen, miệng há to đủ để nhét nguyên quả trứng gà, nhan sắc đó, ánh mắt đó…… Trước mắt nàng dần tái hiện lại cái cảnh ở trên mặt đất trong phòng rượu lúc đó, lắp bắp nói:“Ngươi…… Ngươi…… Lucifer?”

Đôi mắt màu bạc của hắn thoáng qua một tia cười:“Thì ra cô còn nhớ rõ ta.”

Bốp! Lâm Linh cảm thấy như bị đại chùy đánh n cái lên đỉnh đầu, chẳng trách nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chả trách cảm thấy giọng nói của hắn quá đỗi quen thuộc như vậy, tại sao lại đụng hắn ở chỗ này a!

“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng lấy tay chống lên mặt đất định đứng dậy.

“Ta sao? Ta được quốc vương mời đến.” Hắn nhẹ nhàng khom thắt lưng xuống, thuận tay đem nàng bế lên, ý vị thâm trường nhìn nàng nói,“Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Cô nói xem ta nên làm thế nào để báo đáp cô đây? Ân nhân cứu mạng của ta?

Lâm Linh bỗng dưng bị hắn ôm lấy, gương mặt đã sớm hồng tới tận cổ, giương mắt nhìn hắn, ánh trăng trong đôi mắt màu bạc của hắn lấp lánh bay múa, phảng phất như muốn quét một cái hút hết toàn bộ năng lượng bên ngoài.

Đầu của nàng một trận mơ hồ, không động đậy được nửa điểm trong cái tình huống mị hoặc bẫy rập này.

Không khí mờ ảo cực nóng như gió xoáy, lượn lờ tràn ngập bốn phía xung quanh, không gian yên tĩnh mà quỷ dị, tựa hồ như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn trong lòng.

“Ta, ta không cần ngươi báo đáp, mau buông ta xuống.” Nàng vất vả giãy dụa thoát ra từ trong cõi mộng, cố gắng không để mình bị tên này dụ hoặc.

“Nói như vậy,” Hắn ngược lại nắm chặt cánh tay nàng, đôi môi dưới mặt nạ nở một nụ cười bí hiểm,“Ta có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?”

“Vậy, vậy trước tiên ngươi buông ta xuống đi đã?” Bị ánh mắt xuyên thấu của hắn nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Lâm Linh đột nhiên có một cỗ sợ hãi không rõ. Trực giác cho thấy tên nam nhân này rất có những khí chất đặc biệt của một kẻ phản diện, không nên tiếp xúc gần thì hơn. Ôi, sớm biết thế này thì nàng đã chẳng tự rước phiền toái vào mình đâu.

Bất quá lúc trước hắn không phải là bị người ta đuổi giết sao? Sao bây giờ lại quang minh chính đại xuất hiện trong cung?

“Nàng là – bạn nhảy của ta.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Lâm Linh kinh ngạc nhìn sang thì thấy Arthur đang khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bức tường đằng sau, màu vàng mặt nạ che đi vẻ mặt của hắn, nhưng mơ hồ có thể thấy hắn đang mím chặt môi.

Chapter
1 Chương 1: Cô gái luôn xui xẻo
2 Chương 2: Búp bê, hay là ác nữ?
3 Chương 3: Trò chơi khó tin
4 Chương 4: Vị pháp sư kì quái trong rừng
5 Chương 5: Kẹo trong phòng vu bà
6 Chương 6: Arthur vương, vận mệnh không hẹn mà gặp
7 Chương 7: Đây thật sự là một lâu đài
8 Chương 8: Trứng gà, ta muốn trứng gà!
9 Chương 9: Vương của các vị vua
10 Chương 10: Có thể trở về hay không?
11 Chương 11: Tại sao vừa đi đã quay lại
12 Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục
13 Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ
14 Chương 14: Thông điệp của hoa Cosmos (một loại hoa cúc)
15 Chương 15: BBQ thời Trung cổ
16 Chương 16: Cuộc săn bắt quý tộc
17 Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn
18 Chương 18: Sao nàng có thể khinh rẻ tình yêu của ta
19 Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí
20 Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về
21 Chương 21: Bài thi học kỳ đáng ghét
22 Chương 22: Phúc hắc chẳng khác Tam công tử
23 Chương 23: Hầu tước đại nhân
24 Chương 24: Hồ dưới lâu đài
25 Chương 25: Xuất phát đến hồ tìm kỵ sĩ
26 Chương 26: Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết
27 Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu
28 Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái
29 Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh
30 Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất hiện
31 Chương 31: Cô gái thích quăng rác bừa bãi
32 Chương 32: 1500m đáng sợ
33 Chương 33: Kỵ sĩ Lancelot, cứu mạng!
34 Chương 34: Kỵ sĩ tương lai chỉ nói “Tam tự kinh”
35 Chương 35: Chú chó săn bị trúng ma pháp
36 Chương 36: Cái bẫy trong rừng
37 Chương 37: Kỵ sĩ Arthur
38 Chương 38: Lời mời dự vũ hội hoàng gia
39 Chương 39: Hoàng cung Camelot
40 Chương 40: Nam tử thần bí trong yến hội
41 Chương 41: Hầu tước đại nhân xui xẻo
42 Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur
43 Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm
44 Chương 44: Thân phận thật sự của hắc y kỵ sĩ
45 Chương 45: Hắc công tước
46 Chương 46: Tin dữ từ hoàng cung
47 Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá
48 Chương 48: Ma pháp đáng sợ
49 Chương 49: Bộ sưu tập của hầu tước biến thái
50 Chương 50: Đỗ toa chi cảnh
51 Chương 51: Lancelot bị biến thành tượng đá
52 Chương 52: Một đêm trong rừng
53 Chương 53: Quán rượu kỳ quái
54 Chương 54: Bị ám sát trong đêm khuya
55 Chương 55: Thiên thần gãy cánh
56 Chương 56: Arthur trở thành quốc vương
57 Chương 57: Tôi thích cậu
58 Chương 58: Bị bắt làm người hầu
59 Chương 59: Thịt bò giá trên trời
60 Chương 60: Đội thân vệ của Tam công tử
61 Chương 61: Lãnh chúa Wales
62 Chương 62: Quy luật đêm đầu tiên khủng bố
63 Chương 63: Gặp lại cố nhân
64 Chương 64: Gặp lại Mặc Lâm trong sơn cốc
65 Chương 65: Kỵ sĩ Lancelot, tỉnh lại đi!
66 Chương 66: Lời cầu hôn ngoài ý muốn
67 Chương 67: Quý tộc nổi loạn
68 Chương 68: Sự đổi người bất đắc dĩ
69 Chương 69: Gặp lại công chúa Guinevere
70 Chương 70: Vương hậu tương lai
71 Chương 71: Trứng gà là đáng yêu nhất
72 Chương 72: Thiên mệnh chi kiếm và trứng gà
73 Chương 73: Quyết định của Arthur vương
74 Chương 74: Chiến đấu với người chim Salian
75 Chương 75: Biển băng Seberia
76 Chương 76: Hải cung dưới đáy biển
77 Chương 77: Không gian thở dài
78 Chương 78: Hạt giống thần mộc
79 Chương 79: Người cầu hôn không mời
80 Chương 80: Excalibur – Vương giả chi kiếm
81 Chương 81: Gặp lại anh em kỵ sĩ
82 Chương 82: Gặp lại A Hoa
83 Chương 83: Bị biến thành một con cóc
84 Chương 84: Chỗ ngồi nguy hiểm
85 Chương 85: Chiến tranh
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên chiến trường
88 Chương 88: Đánh lén
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Nguyệt thực
124 Chương 124: Học may
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Vạch trần
128 Chương 128: Gặp chuyện ở giáo đường
129 Chương 129: Quay về
130 Chương 130: Học bài chung ở nhà
131 Chương 131: Lạc lâm
132 Chương 132: Sự tồn tại bị xóa đi (1)
133 Chương 133: Sự tồn tại bị xóa đi (2)
134 Chương 134: Sự tồn tại bị xóa đi (3)
135 Chương 135: Tuyệt vọng
136 Chương 136: Hoàng đế la mã
137 Chương 137: Bữa tiệc bóng tối
138 Chương 138: Chiếc điện thoại đã bị mất
139 Chương 139: Tâm tình của Parsifal
140 Chương 140: Đĩa trò chơi bị hỏng
141 Chương 141: Tuyết thiếu niên và Tuyết Linh
142 Chương 142: Đôi vợ chồng già
143 Chương 143: Lâu đài băng
144 Chương 144
145 Chương 145: Cứu Arthur
146 Chương 146: Cái giá đã trả của Lâm Linh
147 Chương 147: Lâu đài bí mật
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Hôn ước bất ngờ
154 Chương 154: Tâm tư của Lancelot
155 Chương 155: Âm mưu của Morgan phu nhân
156 Chương 156: Lâm Linh gặp nguy
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162: Đại kết cục
Chapter

Updated 162 Episodes

1
Chương 1: Cô gái luôn xui xẻo
2
Chương 2: Búp bê, hay là ác nữ?
3
Chương 3: Trò chơi khó tin
4
Chương 4: Vị pháp sư kì quái trong rừng
5
Chương 5: Kẹo trong phòng vu bà
6
Chương 6: Arthur vương, vận mệnh không hẹn mà gặp
7
Chương 7: Đây thật sự là một lâu đài
8
Chương 8: Trứng gà, ta muốn trứng gà!
9
Chương 9: Vương của các vị vua
10
Chương 10: Có thể trở về hay không?
11
Chương 11: Tại sao vừa đi đã quay lại
12
Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục
13
Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ
14
Chương 14: Thông điệp của hoa Cosmos (một loại hoa cúc)
15
Chương 15: BBQ thời Trung cổ
16
Chương 16: Cuộc săn bắt quý tộc
17
Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn
18
Chương 18: Sao nàng có thể khinh rẻ tình yêu của ta
19
Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí
20
Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về
21
Chương 21: Bài thi học kỳ đáng ghét
22
Chương 22: Phúc hắc chẳng khác Tam công tử
23
Chương 23: Hầu tước đại nhân
24
Chương 24: Hồ dưới lâu đài
25
Chương 25: Xuất phát đến hồ tìm kỵ sĩ
26
Chương 26: Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết
27
Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu
28
Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái
29
Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh
30
Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất hiện
31
Chương 31: Cô gái thích quăng rác bừa bãi
32
Chương 32: 1500m đáng sợ
33
Chương 33: Kỵ sĩ Lancelot, cứu mạng!
34
Chương 34: Kỵ sĩ tương lai chỉ nói “Tam tự kinh”
35
Chương 35: Chú chó săn bị trúng ma pháp
36
Chương 36: Cái bẫy trong rừng
37
Chương 37: Kỵ sĩ Arthur
38
Chương 38: Lời mời dự vũ hội hoàng gia
39
Chương 39: Hoàng cung Camelot
40
Chương 40: Nam tử thần bí trong yến hội
41
Chương 41: Hầu tước đại nhân xui xẻo
42
Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur
43
Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm
44
Chương 44: Thân phận thật sự của hắc y kỵ sĩ
45
Chương 45: Hắc công tước
46
Chương 46: Tin dữ từ hoàng cung
47
Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá
48
Chương 48: Ma pháp đáng sợ
49
Chương 49: Bộ sưu tập của hầu tước biến thái
50
Chương 50: Đỗ toa chi cảnh
51
Chương 51: Lancelot bị biến thành tượng đá
52
Chương 52: Một đêm trong rừng
53
Chương 53: Quán rượu kỳ quái
54
Chương 54: Bị ám sát trong đêm khuya
55
Chương 55: Thiên thần gãy cánh
56
Chương 56: Arthur trở thành quốc vương
57
Chương 57: Tôi thích cậu
58
Chương 58: Bị bắt làm người hầu
59
Chương 59: Thịt bò giá trên trời
60
Chương 60: Đội thân vệ của Tam công tử
61
Chương 61: Lãnh chúa Wales
62
Chương 62: Quy luật đêm đầu tiên khủng bố
63
Chương 63: Gặp lại cố nhân
64
Chương 64: Gặp lại Mặc Lâm trong sơn cốc
65
Chương 65: Kỵ sĩ Lancelot, tỉnh lại đi!
66
Chương 66: Lời cầu hôn ngoài ý muốn
67
Chương 67: Quý tộc nổi loạn
68
Chương 68: Sự đổi người bất đắc dĩ
69
Chương 69: Gặp lại công chúa Guinevere
70
Chương 70: Vương hậu tương lai
71
Chương 71: Trứng gà là đáng yêu nhất
72
Chương 72: Thiên mệnh chi kiếm và trứng gà
73
Chương 73: Quyết định của Arthur vương
74
Chương 74: Chiến đấu với người chim Salian
75
Chương 75: Biển băng Seberia
76
Chương 76: Hải cung dưới đáy biển
77
Chương 77: Không gian thở dài
78
Chương 78: Hạt giống thần mộc
79
Chương 79: Người cầu hôn không mời
80
Chương 80: Excalibur – Vương giả chi kiếm
81
Chương 81: Gặp lại anh em kỵ sĩ
82
Chương 82: Gặp lại A Hoa
83
Chương 83: Bị biến thành một con cóc
84
Chương 84: Chỗ ngồi nguy hiểm
85
Chương 85: Chiến tranh
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên chiến trường
88
Chương 88: Đánh lén
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Nguyệt thực
124
Chương 124: Học may
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Vạch trần
128
Chương 128: Gặp chuyện ở giáo đường
129
Chương 129: Quay về
130
Chương 130: Học bài chung ở nhà
131
Chương 131: Lạc lâm
132
Chương 132: Sự tồn tại bị xóa đi (1)
133
Chương 133: Sự tồn tại bị xóa đi (2)
134
Chương 134: Sự tồn tại bị xóa đi (3)
135
Chương 135: Tuyệt vọng
136
Chương 136: Hoàng đế la mã
137
Chương 137: Bữa tiệc bóng tối
138
Chương 138: Chiếc điện thoại đã bị mất
139
Chương 139: Tâm tình của Parsifal
140
Chương 140: Đĩa trò chơi bị hỏng
141
Chương 141: Tuyết thiếu niên và Tuyết Linh
142
Chương 142: Đôi vợ chồng già
143
Chương 143: Lâu đài băng
144
Chương 144
145
Chương 145: Cứu Arthur
146
Chương 146: Cái giá đã trả của Lâm Linh
147
Chương 147: Lâu đài bí mật
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Hôn ước bất ngờ
154
Chương 154: Tâm tư của Lancelot
155
Chương 155: Âm mưu của Morgan phu nhân
156
Chương 156: Lâm Linh gặp nguy
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162: Đại kết cục