Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về

Lâm Linh giờ đã hiểu rõ một việc, nguyên lai trên TV vì nguyên nhân này mà sợ hãi đến hô to gọi nhỏ đều là gạt người, bởi vì, một người đã bị kinh hách đến cực độ hoàn toàn chẳng phát ra được tiếng nào.

Giống như nàng bây giờ vậy.

Sau đó, nàng chứng kiến một chuyện rất quỷ dị, cái tay kia có chút giật nhẹ.

Ngược lại cái động đậy này lại không làm cho nàng sợ, ít nhất chắc là không phải chỉ một tay, lại càng không phải là một cỗ thi thể, mà là……

Nàng hít thật sâu một hơi, cũng không biết lấy dũng khí từ chỗ nào, đứng dậy, nhấc ngọn nến trong tay hướng nơi đó chiếu tới.

Ngọn nến trong tay nàng thiếu chút nữa rớt xuống, chiếu lần lượt từng chỗ sát vách tường, cư nhiên thật sự che dấu một người!

Từ hướng này của nàng nhìn lại, có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nam nhân, mái tóc dài màu đen như mun che hết mặt của hắn, không nhìn thấy rõ bộ dáng. Ngay lúc nàng đang sửng sốt, nam nhân kia đột nhiên mở hai mắt ra, duỗi tay vườn tới, không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cạnh một tiếng, ngọn nến cũng rơi xuống đất, làm cho bốn phía nhất thời một mảnh đen nhánh. Ngay sau đó nàng cảm thấy cổ mình mát lạnh, một thanh chủy thủ đang đặt lên yết hầu của nàng.

“Muốn trách thì hãy trách ngươi xui xẻo.” Thanh âm của hắn trầm thấp mà yếu ớt, còn có chút đứt quãng,“Không giết ngươi, ngươi nhất định sẽ nói cho người khác biết ta trốn chỗ này.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

Lâm Linh kinh hồn chưa định đẩy hắn ra, nếu hắn không kịp thời té xỉu, thiếu chút nữa nàng đã đánh mất cái mạng nhỏ của mình.

Nàng đốt lại ngọn nến, nương theo ánh sáng hoa nến lay động nhìn người nam nhân đang hôn mê bất tỉnh kia, đập vào mắt là một khuôn mặt lãnh khốc nhưng vô cùng tuấn mỹ, nhưng ở khuôn mặt không chê vào đâu được kia lại mơ hồ lộ ra một chút âm độc cùng sát khí nhè nhẹ làm cho người ta có chút sợ hãi, một loại độc dược cực kỳ xinh đẹp.

Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng nàng cũng không nhịn được trong lòng cảm thán một tiếng, đây là nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp.

Nhưng hắn rốt cuộc là ai? Sao lại ở chỗ này?

Đang nghi vấn, ánh mắt Lâm Linh dừng lại trên lồng ngực của hắn, nhất thời rõ ràng nguyên nhân tại sao hắn bất tỉnh. Ở trước ngực hắn có một vết kiếm rất sâu, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng mất máu không ít, hắn có thể chống trụ đến giờ quả là kỳ tích.

Hắn hiển nhiên không phải người tốt, nhưng nàng không thể cứ trơ mắt mà nhìn một người chết đi.

Bởi vì, nàng còn nhớ điều luật cuối trong tám quy luật củakỵsĩ: Tinh thần. Cách đối xử lý trí nhất với mọi người là phải đối xử bằng cả lương tâm.

Lúc nàng đem rượu về tới phòng mình thì Khải đang nói đến mặt mày hớn hở, Arthur thì lại ngủ khì giữa một đống gối ôm.

“Sao cô mang rượu về lâu quá vậy?“Khải lộ ra một vẻ mặt khoa trương, “Ta còntưởngngươi ngã vào thùng nào nên say rồi chứ.”

“A, tôi tìm hơi lâu.” Nàng tận lực giả bộ như không có việc gì, đem rượu đặt ở trên bàn. Mặc dù tự nói với mình phải luôn tỉnh táo, nhưng trái tim vẫn vẫn đùng đùng nhảy không ngừng.

“Quả nhiên là – đồ ngốc.” Arthur mở mắt, đôi mắt tím hiện ra một mảnh trong suốt gợn sóng, lạnh nhạt tĩnh lặng như dưới ánh trăng bay xuống từng mảnh cánh hoa lung linh, có một tia châm biếm xẹt qua rồi biến mất không dấu vết.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái,“Được rồi, đã không còn sớm, các người cũng nên đi đi, đây là khuê phòng của con gái đó, hiểu không? Khuê phòng.”

Giờ nàng đang thầm nghĩ nên sớm đuổi bọn họ đi nhanh một chút, miễn cho chính mình lộ ra chân tướng. Nhất là ở trước mặt Arthur, chỉ cần không cẩn thận chút ít sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở.

“Được rồi được rồi, thật là mất hứng” Khải ra vẻ thương tâm dụi dụi con mắt, quay đầu hướng Arthur, đổi thành một bộ tươi cười,“Đến phòng ta tiếp tục nói chuyện tử tước Gia Sự khi nãy đi.”

Hắn chưa nói xong Arthur đã biến mất không thấy tăm hơi ……

Vất vả đợi tới khi mọi người đều đi nghỉ cả, nàng cầm một bộ giường chiếu chuồn ra khỏi phòng, suy nghĩ một chút lại lén trở về lấy một thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, mặc dù nàng đúng là hảo tâm muốn cứu hắn, nhưng là cái mạng nhỏ của mình cũng rất quan trọng. Thừa dịp phòng bếp không ai nàng lại lấy đi một ít bánh kem và bánh mì, lúc này mới vội vã đi xuống hầm nhưỡng rượu.

Lúc nàng chạy tới đây, nam tử tóc đen kia hình như đã tỉnh. Thấy nàng xuất hiện lần nữa, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ngại vết thương, hắn chỉ nhíu nhíu mày mà không nói gì.

Lâm Linh đặt ngọn nến ở trên mặt đất, đưa bánh mì và nước tới trước mặt hắn, “Mấy thứ này anh cứ yên tâm mà ăn, tôi sẽ không gọi người tới bắt anh đâu, cho nên, anh cũng không cần giết tôi.”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Linh nhìn thấy màu mắt của hắn thì sửng sốt một chút, hắn thậm chí còn có một đôi mắt màu bạc! Giống như ánh trăng chảy xuôi, lưu quang bay múa, lúc này, cặp mắt lạnh lẽo quỷ dị kia đang phát ra yêu quang tà mị khiếp người, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần bí hiểm,“Không chừng ta có thể là người xấu.”

Lâm Linh do dự một chút nói,“Anh tự nhiên muốn giết người, còn không muốn cho người khác biết anh trốn ở chỗ này, nhìn vết thương của anh giống như là bị đuổi giết, tôi đoán anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Nhưng cho dù là người xấu cũng có quyền lợi được sống.”

Hắn hạ mi mắt dài như cánh điệp, kéo kéo một chút khóe miệng, thoáng như hồ nước phản chiếu tia sáng kỳ dị trong sáng của ánh trăng, dắt ra một tia rung động mỹ lệ.

“Tiểu cô nương, sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì đã cứu ta.”

Nói xong, hắn cũng cầm một miếng thức ăn lớn. Sau khi đồ ăn trước mặt đã bị hắn ăn hết, tinh thần của hắn cũng tốt hơn một ít so với trước.

“Tôi đi về đây.” Lâm Linh đứng dậy, giả bộ thu dọn dụng cụ ăn uống, thuận tay đem chăn phủ lên người hắn,“Buổi tối ở đây rất lạnh, cái này sẽ giúp anh đỡ một ít. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục mang đồ ăn tới cho anh. Cho nên,” Nàng dừng một chút,“Đừng có tùy tiện mà chết đấy.”

Khóe miệng duyên dáng của hắn thong thả cong lên một tia mỉm cười như tám cây anh đào to lớn tầng tầng lớp lớp nở hoa.

“Ngươi tên là gì?”

“Lâm Linh. Vậy anh gọi là gì?”

“Ta sao?” Màu bạc sáng trong trong mắt hắn mơ hồ lan tràn một chút thần sắc ác ma,“Ta gọi là — Lucifer.”

“Lucifer?” Lâm Linh thấy tên này có chút quen tai nhưng cũng không để ý gì nhiều…

Đến khi nàng trở về gian phòng của mình mới đột nhiên nhớ ra, Lucifer, không phải chính là thiên thần có sáu chiếc cánh được ghi chép trong Thánh kinh …… Linh quang lóng lánh nhất, Kim đọa thiên sứ (thiên thần sa ngã) sao! Hắn vốn là thiên thần đẹp nhất trên Thiên giới, bởi vì cự tuyệt thần phục Thánh tử Jesus, lôi kéo một phần ba thiên thần giương cờ chống lại. Trải qua ba ngày thánh chiến, phản quân của hắn rốt cuộc bị Jesus đánh tan, trong lúc hỗn loạn rơi xuống chín tầng địa ngục, trở thành Satan – Ma vương đứng đầu.

Đừng hỏi nàng tại sao biết rõ như vậy, mấy kiến thức này đều là từ truyện tranh mà ra cả.

Nàng ở trên giường lăn lộn, nhắm hai mắt lại. Chắc là hắn chỉ tùy tiện nói với nàng một tên thôi. Nếu như hắn thật sự là Ma vương, khắp nơi đều sẽ ngập tràn bi thương chết chóc. Nhưng làm gì có người xấu nào lại có thể tùy tiện nói ra đích danh bản thân chứ……

Người nam nhân này thật sự rất tà ác giống Lucifer……

Nàng cứu hắn thì rốt cục có đúng hay không?

Tối hôm sau, lúc Lâm Linh mang đồ ăn đến lại chỗ cũ, phát hiện nơi đây người đã đi đâu mất, trên mặt đất vẫn còn để lại chiếc chăn dính máu.

Lâm Linh nhặt tấm chăn lên, trong lòng dân lên một tia không rõ, tên nam nhân kia rốt cục cũng không có tín nhiệm nàng, cho nên mới khôi phục được một tý sức lực đã không đợi được rời khỏi nơi này……

Cuộc sống lại ngày một ngày qua đi, Lâm Linh đã sớm quên chuyện nam tử bị thương kia. Trước khi Mặc Lâm trở về từ La Mã, tòa thành bá tước Ái Khác Luân đột nhiên có hai vị khách.

“Boraliaskỵsĩ! Metia, là các cậu!” Lâm Linh không ngờ lại là hai người bọn họ, vui mừng lẫn sợ hãi ngênh đón đưa vào trong đại sảnh.

“Lâm Linh, chúng ta tới là để từ biệt cô.“Metia tươi cười nói.

“Từ biệt?” Lâm Linh ngẩn người,“Các cậu phải rời khỏi nơi này sao?”

Boralias tiến lên hành lễ,“Đúng vậy, tiểu thư Lâm Linh, mẫu thân của ta báo tin thúc giục ta trở về, cho nên ta tính mang nàng cùng về nước Pháp.”

“Nguyên lai ngươi là người nước Pháp?” Lâm Linh có chút giật mình.

“Cũng không hẳn, mẫu thân ta là biểu muội của Quốc vương nước Pháp.” Hắn khẽ cười cười,“Cha của ta lại là người Scotland.”

“Thì ra là vậy,” Lâm Linh chợt nhớ tới lời Mặc Lâm, vịkỵsĩBoralias sau này thật sự sẽ trợ giúp bọn họ sao?

“Đúng rồi, Arthur điện hạ đâu?” Metia ngó nghiêng xung quanh.

Lâm Linh chỉ chỉ ra bên ngoài,“Hắn đang ở tầng hầm vũ khí tìm cái gì ấy.”

“Chúng ta ở đây đợi một lát, nhất định cũng phải từ biệt với ngài ấy, không có hai người, tôi cùng Boralias cũng không……” Nàng cùng Boralias liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Lâm Linh trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, thấy được người khác hạnh phúc cũng là một chuyện rất đáng vui mừng đây.

“Được rồi, đây là một chút tạ lễ nho nhỏ của tôi.” Metia hướng một cái hộp về phía nàng,“Đây là món điểm tâm ngọt tôi tự làm, hy vọng các cậu có thể nếm thử.”

Lúc nàng xốc lên chiếc khăn che hộp, trước mắt Lâm Linh sáng ngời, kinh ngạc bật thốt,“Pudding?” Nàng không biết Pudding hiện đại chính là Pudding truyền thống của nước Anh cổ đại được truyền thụ lại, cho nên kinh ngạc cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng Pudding tự nhiên thời này lại không ngon miệng bằng Pudding thời hiện đại, giống như là một loại đồ ngọt sền sệt……

“Pudding? Tên này hay lắm a.” Metia cười cười,“Cô nếm thử xem, ăn rất ngon đấy, tôi còn bỏ thêm một ít trứng gà.”

Tay cầm hộp của Lâm Linh có chút run lên,“Không phải trong kuôn viên mấy trăm dặm quanh đây không có trứng gà sao?”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải vất vả đợi gà đẻ ra được quả trứng đầu tiên, mới làm món điểm tâm ngọt này.”

Trứng gà, đúng là trứng gà…… Chỉ cần ăn cái này, là có thể về được thế giới hiện thực! Trong lòng của nàng mừng như điên một trận, rất kích động nhưng trong tích tắc cũng thoáng do dự, này — có tính bỏ cuộc không đây?

Có lẽ sẽ làm rất nhiều người thất vọng, nhưng ý niệm muốn trở về của nàng đã khống chế toàn bộ ý thức, duỗi tay cầm lên một cái Pudding, ngay lúc muốn bỏ vào miệng chợt nghe một tiếng hét lớn.

“Cô ngốc, ngươi cứ như vậy mà về sao!!”

Nàng hoảng sợ, giương mắt liếc nhìn một cái, Arthur nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, màu tím trong mắt hắn âm trầm như muốn tóe lửa, có lẫn hàn quang làm cho người ta sợ hãi.

Hắn đã nghe thấy được đoạn đối thoại mới nãy? Hắn không phải dị ứng với trứng gà sao? Lâm Linh nuốt một ngụm nước miếng, áy náy cúi đầu không dám nhìn lại hắn.

Lúc Pudding trượt vào yết hầu, nàng chưa kịp nếm ra được vị gì, chỉ nghe giọng mình nhỏ như muỗi,“Xin lỗi, ta muốn trở về.”

“Vậy ngươi trở về đi, sau khi trở về thì đừng quay lại, đừng để cho ta thấy ngươi!”

Trước khi mất đi ý thức nghe được những lời này, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười khổ, đúng là thật vất vả để có thể hòa hoãn mối quan hệ với Arthur, đúng là hoàn toàn không có khả năng hòa hảo ……

Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao nàng cũng không chắc là sẽ trở lại.

Gió nhẹ nhàng thổi, nàng mở to mắt phát hiện mình đang ở trong nhà bếp, trên bàn vẫn bày một đống thức ăn chưa ăn xong.

Cá đường giấm chua, thịt hầm, cà chua, cùng món hành thái sao trứng tản mát ra mùi thơm.

Hết thảy giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chapter
1 Chương 1: Cô gái luôn xui xẻo
2 Chương 2: Búp bê, hay là ác nữ?
3 Chương 3: Trò chơi khó tin
4 Chương 4: Vị pháp sư kì quái trong rừng
5 Chương 5: Kẹo trong phòng vu bà
6 Chương 6: Arthur vương, vận mệnh không hẹn mà gặp
7 Chương 7: Đây thật sự là một lâu đài
8 Chương 8: Trứng gà, ta muốn trứng gà!
9 Chương 9: Vương của các vị vua
10 Chương 10: Có thể trở về hay không?
11 Chương 11: Tại sao vừa đi đã quay lại
12 Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục
13 Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ
14 Chương 14: Thông điệp của hoa Cosmos (một loại hoa cúc)
15 Chương 15: BBQ thời Trung cổ
16 Chương 16: Cuộc săn bắt quý tộc
17 Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn
18 Chương 18: Sao nàng có thể khinh rẻ tình yêu của ta
19 Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí
20 Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về
21 Chương 21: Bài thi học kỳ đáng ghét
22 Chương 22: Phúc hắc chẳng khác Tam công tử
23 Chương 23: Hầu tước đại nhân
24 Chương 24: Hồ dưới lâu đài
25 Chương 25: Xuất phát đến hồ tìm kỵ sĩ
26 Chương 26: Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết
27 Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu
28 Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái
29 Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh
30 Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất hiện
31 Chương 31: Cô gái thích quăng rác bừa bãi
32 Chương 32: 1500m đáng sợ
33 Chương 33: Kỵ sĩ Lancelot, cứu mạng!
34 Chương 34: Kỵ sĩ tương lai chỉ nói “Tam tự kinh”
35 Chương 35: Chú chó săn bị trúng ma pháp
36 Chương 36: Cái bẫy trong rừng
37 Chương 37: Kỵ sĩ Arthur
38 Chương 38: Lời mời dự vũ hội hoàng gia
39 Chương 39: Hoàng cung Camelot
40 Chương 40: Nam tử thần bí trong yến hội
41 Chương 41: Hầu tước đại nhân xui xẻo
42 Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur
43 Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm
44 Chương 44: Thân phận thật sự của hắc y kỵ sĩ
45 Chương 45: Hắc công tước
46 Chương 46: Tin dữ từ hoàng cung
47 Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá
48 Chương 48: Ma pháp đáng sợ
49 Chương 49: Bộ sưu tập của hầu tước biến thái
50 Chương 50: Đỗ toa chi cảnh
51 Chương 51: Lancelot bị biến thành tượng đá
52 Chương 52: Một đêm trong rừng
53 Chương 53: Quán rượu kỳ quái
54 Chương 54: Bị ám sát trong đêm khuya
55 Chương 55: Thiên thần gãy cánh
56 Chương 56: Arthur trở thành quốc vương
57 Chương 57: Tôi thích cậu
58 Chương 58: Bị bắt làm người hầu
59 Chương 59: Thịt bò giá trên trời
60 Chương 60: Đội thân vệ của Tam công tử
61 Chương 61: Lãnh chúa Wales
62 Chương 62: Quy luật đêm đầu tiên khủng bố
63 Chương 63: Gặp lại cố nhân
64 Chương 64: Gặp lại Mặc Lâm trong sơn cốc
65 Chương 65: Kỵ sĩ Lancelot, tỉnh lại đi!
66 Chương 66: Lời cầu hôn ngoài ý muốn
67 Chương 67: Quý tộc nổi loạn
68 Chương 68: Sự đổi người bất đắc dĩ
69 Chương 69: Gặp lại công chúa Guinevere
70 Chương 70: Vương hậu tương lai
71 Chương 71: Trứng gà là đáng yêu nhất
72 Chương 72: Thiên mệnh chi kiếm và trứng gà
73 Chương 73: Quyết định của Arthur vương
74 Chương 74: Chiến đấu với người chim Salian
75 Chương 75: Biển băng Seberia
76 Chương 76: Hải cung dưới đáy biển
77 Chương 77: Không gian thở dài
78 Chương 78: Hạt giống thần mộc
79 Chương 79: Người cầu hôn không mời
80 Chương 80: Excalibur – Vương giả chi kiếm
81 Chương 81: Gặp lại anh em kỵ sĩ
82 Chương 82: Gặp lại A Hoa
83 Chương 83: Bị biến thành một con cóc
84 Chương 84: Chỗ ngồi nguy hiểm
85 Chương 85: Chiến tranh
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên chiến trường
88 Chương 88: Đánh lén
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Nguyệt thực
124 Chương 124: Học may
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Vạch trần
128 Chương 128: Gặp chuyện ở giáo đường
129 Chương 129: Quay về
130 Chương 130: Học bài chung ở nhà
131 Chương 131: Lạc lâm
132 Chương 132: Sự tồn tại bị xóa đi (1)
133 Chương 133: Sự tồn tại bị xóa đi (2)
134 Chương 134: Sự tồn tại bị xóa đi (3)
135 Chương 135: Tuyệt vọng
136 Chương 136: Hoàng đế la mã
137 Chương 137: Bữa tiệc bóng tối
138 Chương 138: Chiếc điện thoại đã bị mất
139 Chương 139: Tâm tình của Parsifal
140 Chương 140: Đĩa trò chơi bị hỏng
141 Chương 141: Tuyết thiếu niên và Tuyết Linh
142 Chương 142: Đôi vợ chồng già
143 Chương 143: Lâu đài băng
144 Chương 144
145 Chương 145: Cứu Arthur
146 Chương 146: Cái giá đã trả của Lâm Linh
147 Chương 147: Lâu đài bí mật
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Hôn ước bất ngờ
154 Chương 154: Tâm tư của Lancelot
155 Chương 155: Âm mưu của Morgan phu nhân
156 Chương 156: Lâm Linh gặp nguy
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162: Đại kết cục
Chapter

Updated 162 Episodes

1
Chương 1: Cô gái luôn xui xẻo
2
Chương 2: Búp bê, hay là ác nữ?
3
Chương 3: Trò chơi khó tin
4
Chương 4: Vị pháp sư kì quái trong rừng
5
Chương 5: Kẹo trong phòng vu bà
6
Chương 6: Arthur vương, vận mệnh không hẹn mà gặp
7
Chương 7: Đây thật sự là một lâu đài
8
Chương 8: Trứng gà, ta muốn trứng gà!
9
Chương 9: Vương của các vị vua
10
Chương 10: Có thể trở về hay không?
11
Chương 11: Tại sao vừa đi đã quay lại
12
Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục
13
Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ
14
Chương 14: Thông điệp của hoa Cosmos (một loại hoa cúc)
15
Chương 15: BBQ thời Trung cổ
16
Chương 16: Cuộc săn bắt quý tộc
17
Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn
18
Chương 18: Sao nàng có thể khinh rẻ tình yêu của ta
19
Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí
20
Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về
21
Chương 21: Bài thi học kỳ đáng ghét
22
Chương 22: Phúc hắc chẳng khác Tam công tử
23
Chương 23: Hầu tước đại nhân
24
Chương 24: Hồ dưới lâu đài
25
Chương 25: Xuất phát đến hồ tìm kỵ sĩ
26
Chương 26: Người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết
27
Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu
28
Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái
29
Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh
30
Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất hiện
31
Chương 31: Cô gái thích quăng rác bừa bãi
32
Chương 32: 1500m đáng sợ
33
Chương 33: Kỵ sĩ Lancelot, cứu mạng!
34
Chương 34: Kỵ sĩ tương lai chỉ nói “Tam tự kinh”
35
Chương 35: Chú chó săn bị trúng ma pháp
36
Chương 36: Cái bẫy trong rừng
37
Chương 37: Kỵ sĩ Arthur
38
Chương 38: Lời mời dự vũ hội hoàng gia
39
Chương 39: Hoàng cung Camelot
40
Chương 40: Nam tử thần bí trong yến hội
41
Chương 41: Hầu tước đại nhân xui xẻo
42
Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur
43
Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm
44
Chương 44: Thân phận thật sự của hắc y kỵ sĩ
45
Chương 45: Hắc công tước
46
Chương 46: Tin dữ từ hoàng cung
47
Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá
48
Chương 48: Ma pháp đáng sợ
49
Chương 49: Bộ sưu tập của hầu tước biến thái
50
Chương 50: Đỗ toa chi cảnh
51
Chương 51: Lancelot bị biến thành tượng đá
52
Chương 52: Một đêm trong rừng
53
Chương 53: Quán rượu kỳ quái
54
Chương 54: Bị ám sát trong đêm khuya
55
Chương 55: Thiên thần gãy cánh
56
Chương 56: Arthur trở thành quốc vương
57
Chương 57: Tôi thích cậu
58
Chương 58: Bị bắt làm người hầu
59
Chương 59: Thịt bò giá trên trời
60
Chương 60: Đội thân vệ của Tam công tử
61
Chương 61: Lãnh chúa Wales
62
Chương 62: Quy luật đêm đầu tiên khủng bố
63
Chương 63: Gặp lại cố nhân
64
Chương 64: Gặp lại Mặc Lâm trong sơn cốc
65
Chương 65: Kỵ sĩ Lancelot, tỉnh lại đi!
66
Chương 66: Lời cầu hôn ngoài ý muốn
67
Chương 67: Quý tộc nổi loạn
68
Chương 68: Sự đổi người bất đắc dĩ
69
Chương 69: Gặp lại công chúa Guinevere
70
Chương 70: Vương hậu tương lai
71
Chương 71: Trứng gà là đáng yêu nhất
72
Chương 72: Thiên mệnh chi kiếm và trứng gà
73
Chương 73: Quyết định của Arthur vương
74
Chương 74: Chiến đấu với người chim Salian
75
Chương 75: Biển băng Seberia
76
Chương 76: Hải cung dưới đáy biển
77
Chương 77: Không gian thở dài
78
Chương 78: Hạt giống thần mộc
79
Chương 79: Người cầu hôn không mời
80
Chương 80: Excalibur – Vương giả chi kiếm
81
Chương 81: Gặp lại anh em kỵ sĩ
82
Chương 82: Gặp lại A Hoa
83
Chương 83: Bị biến thành một con cóc
84
Chương 84: Chỗ ngồi nguy hiểm
85
Chương 85: Chiến tranh
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên chiến trường
88
Chương 88: Đánh lén
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Nguyệt thực
124
Chương 124: Học may
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Vạch trần
128
Chương 128: Gặp chuyện ở giáo đường
129
Chương 129: Quay về
130
Chương 130: Học bài chung ở nhà
131
Chương 131: Lạc lâm
132
Chương 132: Sự tồn tại bị xóa đi (1)
133
Chương 133: Sự tồn tại bị xóa đi (2)
134
Chương 134: Sự tồn tại bị xóa đi (3)
135
Chương 135: Tuyệt vọng
136
Chương 136: Hoàng đế la mã
137
Chương 137: Bữa tiệc bóng tối
138
Chương 138: Chiếc điện thoại đã bị mất
139
Chương 139: Tâm tình của Parsifal
140
Chương 140: Đĩa trò chơi bị hỏng
141
Chương 141: Tuyết thiếu niên và Tuyết Linh
142
Chương 142: Đôi vợ chồng già
143
Chương 143: Lâu đài băng
144
Chương 144
145
Chương 145: Cứu Arthur
146
Chương 146: Cái giá đã trả của Lâm Linh
147
Chương 147: Lâu đài bí mật
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Hôn ước bất ngờ
154
Chương 154: Tâm tư của Lancelot
155
Chương 155: Âm mưu của Morgan phu nhân
156
Chương 156: Lâm Linh gặp nguy
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162: Đại kết cục