Chương 59: Tứ hôn

Editor: Puck - Diễn đàn

Hiên Viên Mị quay người lại đè nàng lên tường, “Rất buồn cười?”

“Không buồn cười…” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng mới sẽ không bắt nhịp với hắn đâu! Chỉ có điều trong mắt vẫn tràn đầy ý cười như cũ.

Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, rõ ràng muốn tức giận, rồi lại tức giận không được, thật không biết nàng có ma lực gì!

Thủy Nguyệt Linh đưa tay ôm lấy hắn, hài hước mà cười nói, “Ta biết rõ Thừa tướng đại nhân là nhất biểu nhân tài, tuổi trẻ tài cao, cho nên ta thấy Khuynh phi và hắn rất xứng!” Mới vừa rồi nàng cũng chỉ chú ý tới ánh mắt Khuynh phi nhìn Đoan Mộc Hiên có phần khác biệt, cho nên mới phải quan sát hai người một chút, không nghĩ tới Hiên Viên Mị lại đổ bình dấm.

“Hừ!” Thật ra thì Hiên Viên Mị rất rõ ràng trong lòng nàng không có ai khác, nhưng chính là không nhìn được tầm mắt của nàng rơi trên người nam nhân khác, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, Hiên Viên Mị thở dài kêu, “Thủy nhi…”

“Ừ?”

“Ta yêu nàng…” Tình cảm đối với nàng đã vượt qua dự liệu của hắn, hắn không cách nào kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.

“Ừ.”

Hơi bất mãn với phản ứng quá mức bình thản của nàng, Hiên Viên Mị nghiêng đầu cắn vành tai của nàng, Thủy Nguyệt Linh cười khẽ một tiếng, tay ôm hắn thắt chặt một chút, nhẹ giọng nói, “Ta cũng yêu chàng…”

Lẳng lặng ôm một lát, Thủy Nguyệt Linh nhìn một cung nữ tránh xa bọn họ, trên mặt lộ vẻ buồn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trước ngực hắn, miễn cưỡng hỏi, “Khuynh phi là chuyện gì?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Hiên Viên Mị ôm nàng đi tới Ngự thiên điện, vừa nói, “Khuynh phi là thủ hạ của ta, đặc biệt phụ trách chuyện trong giang hồ, sống ở hậu cung chẳng qua chỉ để che giấu thân phận mà thôi, vốn cũng định cùng trục xuất ra khỏi cung, nhưng mà…”

Thủy Nguyệt Linh tiếp lời, “Nhưng mà nàng ta không muốn?”

“Ừ.”

“Bởi vì Đoan Mộc Hiên?”

Ý cười đầy mặt Hiên Viên Mị nhéo eo nàng một cái, “Thủy nhi thật thông min!”

Thủy Nguyệt Linh nhíu mày, đây coi như nịnh hót sao?

Nghe nói bình thường Đoan Mộc Hiên đều đi lại trong cung, Hiên Viên Mị thậm chí cho hắn một tòa cung điện, cho nên Đoan Mộc Hiên thường mười ngày nửa tháng không ra khỏi cung, Khuynh phi muốn ở lại trong cung cũng là chuyện đương nhiên.

Đều nói Huyền đế bệ hạ coi trọng Thừa tướng đại  nhân cỡ nào, khiến cho người ta không ngừng hâm mộ, nhưng Thủy Nguyệt Linh cũng có phần đồng tình với vị Thừa tướng đại nhân, đây vốn chính là làm cu li đi!

Nếu Hiên Viên Mị không coi trọng hắn, lấy đâu ra nhiều thời gian mà quấn lấy nàng như vậy? Nhưng mà đối với chuyện này, nàng tuyệt đối giơ hai tay tán thành, có thể mệt mỏi người khác hay không nàng cũng mặc kệ, đừng mệt mỏi nam nhân của nàng là được rồi!

Thủy Nguyệt Linh dựa vào trên người hắn, chậm rãi di chuyển bước chân, tùy ý nói, “Nếu không thì tứ hôn cho hai người bọn họ là được!”

Hiên Viên Mị trầm ngâm, “Chủ ý này không tệ!” Muốn bồi dưỡng tình cảm, sau khi thành thân không phải càng có thêm sao? Quan trọng nhất là có thể đả kích tình địch, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám mơ ước tới, là nên dạy dỗ một chút, thuận tiện coi như thưởng cho Khuynh phi tận tâm tận lực cho tới nay.

Chỉ có điều Đoan Mộc Hiên này cũng thật đáng thương, Thủy nhi vốn giống như không để ý tới tình cảm của hắn, nhưng đừng nghĩ tới Hiên Viên Mị đồng tình với kẻ địch, tình địch cũng là kẻ địch! Hơn nữa còn là kẻ địch đáng hận nhất! die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Ặc… Ta chỉ tùy tiện nói một chút…”

Hiên Viên Mị cúi đầu hôn lên môi nàng, giải quyết dứt khoát, “Cứ quyết định như vậy!”

Khi Đoan Mộc Hiên nhận được thánh chỉ, trong lòng hỗn tạp trăm mối, cuối cùng vẫn quyết định đi cầu kiến Hiên Viên Mị, hắn cũng không muốn cưới vợ, mặc dù biết rõ hắn và nàng không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn bài xích cưới những nữ nhân khác.

“Thừa tướng đại nhân ngại Khuynh phi không xứng với ngài?” Thủy Nguyệt Linh núp trong ngực Hiên Viên Mị, nhìn nam tử quỳ trên mặt đất hỏi, tuyệt đối không biết rằng nàng hỏi như thế, tổn thương lòng người ta bao nhiêu.

Trong lòng nghĩ tới, mặc dù Mị không chạm vào Khuynh phi, nhưng dù sao thân phận ở đó, đường đường Thừa tướng cưới một nữ nhân như vậy, ngoài mặt giống như nhận sủng ái của đế vương, nhưng trên thực tế ai cũng sẽ cho rằng là một chuyện mất mặt, nhưng vị Thừa tướng đại nhân này cũng  không phải người nông cạn như vậy Đó chính là hắn ta không thích Khuynh phi? Ưm… Nếu như hắn không thích, cũng thể ép người ta cưới, dù sao Hiên Viên Mị cũng không có hình tượng tốt gì, để cho hắn thu hồi thánh chỉ cũng sẽ không có vấn đề gì!

Trong mắt Đoan Mộc Hiên xẹt qua đau lòng, Hiên Viên Mị tất nhiên thấy được, mà Thủy Nguyệt Linh, cũng không biết ở trong ngực Hiên Viên Mị quá mức thoải mái, hay là suy nghĩ quá mức mất hồn, vốn không chú ý tới.

“Nương nương cũng cảm thấy thần nên cưới nàng ấy sao?” Đoan Mộc Hiên ngước mắt nhìn nàng, giọng nói có phần kỳ quái.

Nhưng Thủy Nguyệt Linh vốn không nhìn hắn, cũng không chú ý tới giọng điệu của hắn không đúng, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay Hiên Viên Mị, giống như cảm thấy rất thú vị, không tập trung nói, “Khuynh phi không tệ!” Ít nhất nàng không ghét!

Đoan Mộc Hiên cúi mắt xuống, “Vậy vi thần tạ bệ hạ ưu ái! Vi thần xin được cáo lui trước!”

Thủy Nguyệt Linh cuối cùng ý thức được giọng điệu của hắn có phần không đúng, ngước mắt nhìn về phía hắn, đúng lúc đối diện với tầm mắt của hắn, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, nhìn bóng lưng của hắn biến mất, sững sờ lẩm bẩm nói, “Không thể nào?” dfienddn lieqiudoon

Hiên Viên Mị vuốt ve sợi tóc nàng, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, khẽ cười nói, “Tại sao lại không thể?”

Ặc… Thủy Nguyệt Linh hiện lên vài vạch đen, “Ta và vị Thừa tướng đại nhân này không phải chỉ từng gặp mặt có mấy lần sao? Hơn nữa lúc đầu không phải hắn còn muốn ta tự sát sao?”

“Hắn kêu nàng tự sát?”

Giọng nói kích động khiến cho Thủy Nguyệt Linh lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới hắn giống như còn không biết chuyện này, vội vàng vuốt ngực hắn an ủi, “Yên tâm đi, ta cũng không phải kẻ ngốc!” Người ta kêu nàng chết nàng sẽ chết sao?

Thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt, Thủy Nguyệt Linh lại tiếp tục dụ dỗ, “Đó cũng chỉ vô tâm sơ suất mà thôi! Người ta cũng vì tốt cho chàng, ngoan nào! Đừng tức giận đừng tức giận!”

Giọng điệu dụ dỗ hài tử kia khiến Hiên Viên Mị dở khóc dở cười, tức giận trong lòng cũng tiêu mất không ít.

Thấy hắn hết giận, Thủy Nguyệt Linh cười dựa vào trong ngực hắn thở dài nói, “Mị, ta cảm thấy ta thật chậm chạp!” Ban đầu không phát hiện ra tình cảm của Độc Cô Hàn thì thôi đi, nàng vội vàng chạy trốn thôi! Bây giờ lại giống vậy không phát hiện ra tình cảm của Đoan Mộc Hiên, thật sự có phần chậm lụt.

Hiên Viên Mị hôn nhẹ lên trán nàng, nghiêm túc nói, “Như vậy rất tốt!” Không phải nàng chậm lụt, mà tầm mắt của nàng đều đặt trên người hắn, nếu thật sự chậm lụt, sao lại biết được cảm xúc của hắn? Như vậy thật tốt, nàng chỉ quan tâm đến hắn!

Thủy Nguyệt Linh cọ cọ trong lòng hắn, chỉ cười không nói, đáy mắt lại mang theo một tia thỏa mãn.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trong đình hóng mát ở Ngự hoa viên, Thủy Nguyệt Linh và Khuynh phi ngồi đối diện nhau, Thủy Nguyệt Linh bưng tách trà trên bàn đá lên, nhấp một ngụm trà, chờ Khuynh phi mở miệng.

Khuynh phi cười cười, nói, “Ta biết rõ hắn thích là ngươi.” Hắn này tự nhiên chỉ Đoan Mộc Hiên.

Thủy Nguyệt Linh ngước mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Ta sẽ cố gắng xóa bóng dáng của ngươi ở trong lòng hắn!”

Thủy Nguyệt Linh khẽ cười nói, “Ngươi muốn gặp ta không phải chỉ định nói chuyện này chứ?”

“Không phải!” Khuynh phi khẽ dừng lại một chút, nghiêm túc nói, “Cám ơn!”

Thủy Nguyệt Linh sửng sốt một chút, cười nói, “Ngươi không phải cám ơn ta, ta cũng chỉ tùy ý nói một chút, muốn cám ơn thì cám ơn Mị đi!” Dù sao cũng do hắn ra quyết định, thánh chỉ cũng dưới tay hắn! Hơn nữa nàng cũng có lòng riêng, đổ tất cả công lao lên người Mị, Khuynh phi ôm lòng cám ơn, sẽ càng thêm tận tâm tận lực với Mị.

“Tại sao ngươi không tự xin Mị tứ hôn?” Nếu nàng ta mở miệng, Mị có thể đáp ứng.

Khuynh phi lắc đầu cười khổ, “Ta vốn định đợi hắn yêu ta, nhưng mà chuyện luôn không theo toan tính của người ta!” Bây giờ vừa đúng nàng không có ý định chờ đợi thêm nữa, ai biết hắn có thể yêu người khác hay không? Vẫn trước gả cho hắn tương đối thỏa đáng!

Hàn huyên một lát với Khuynh phi, Thủy Nguyệt Linh liền đứng dậy trở về Ngự Thiên điện, tránh bị Mị oán trách, nhưng lại không ngờ gặp được một người ngoài dự đoán của nàng.

Thủy Nguyệt Linh ngẩn ra, “Sư phụ…”

Chapter
1 Chương 1: Vương Phi bị vứt bỏ
2 Chương 2: Hai nước hoà thân
3 Chương 3: Nhặt được hồ ly háo sắc
4 Chương 4: Sư phụ
5 Chương 5: Thành công
6 Chương 6: Thu hoạch ngoài ý muốn
7 Chương 7: Lăng vương
8 Chương 8: Đại điển phong Hậu
9 Chương 9: Thù hận
10 Chương 10: Đột nhiên dịu dàng
11 Chương 11: Tâm loạn
12 Chương 12: Âm thầm giúp đỡ
13 Chương 13: Nhịp tim
14 Chương 14: Cái gọi là phản bội
15 Chương 15: Hồn rời khỏi xác
16 Chương 16: Không được?
17 Chương 17: Trái tim băng giá
18 Chương 18: Hãm hại
19 Chương 19: Tình đã hết
20 Chương 20: Bỏ trốn không thành!
21 Chương 21: Tới huyền quốc
22 Chương 22: Mục đích?
23 Chương 23: Tìm phiền toái
24 Chương 24: Phế hậu
25 Chương 25: Thừa tướng mới
26 Chương 26: Uy hiếp
27 Chương 27: Phi tần có tin mừng
28 Chương 28
29 Chương 29: Cầu kiến
30 Chương 30: Đồ đệ thần y
31 Chương 31: Cầu xin
32 Chương 32: Giao dịch
33 Chương 33: Công chúa tiên tộc
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Thủ đoạn
37 Chương 37: Thủ đoạn (2)
38 Chương 38: Luyện công
39 Chương 39: Vào triều
40 Chương 40: Tính sổ
41 Chương 41: Nữ nhân nhẫn tâm
42 Chương 42: Đạt được
43 Chương 43: Ghen
44 Chương 44: Thạch Tu
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47: Minh Lam Nhi
48 Chương 48: Hứa hẹn trọn đời
49 Chương 49: Yến hội
50 Chương 50: Nữ nhân thần bí
51 Chương 51: Trúng chiêu
52 Chương 52: Mị Dược
53 Chương 53: Hậu quả (một)
54 Chương 54: Hậu quả (hai)
55 Chương 55: Vì yêu sinh hận
56 Chương 56: Thượng Quan Ngọc Dao chết
57 Chương 57: Giải tán hậu cung
58 Chương 58: Khuynh phi
59 Chương 59: Tứ hôn
60 Chương 60: Tức giận
61 Chương 61: Lại hồn lìa khỏi xác
62 Chương 62: Khổ sở
63 Chương 63: Vọng tưởng
64 Chương 64: Tan nát cõi lòng
65 Chương 65: Mang đi
66 Chương 66: Tửu lâu phong ba
67 Chương 67: Phần 3: Diệp quốc - Du hồ
68 Chương 68: Người dã man (1)
69 Chương 69: Người dã man (2)
70 Chương 70: Cầu xin
71 Chương 71: Hãm hại
72 Chương 72: Hành hạ
73 Chương 73: Muốn thuốc giải
74 Chương 74: Tỷ muội
75 Chương 75: Hận
76 Chương 76: Tâm sự
77 Chương 77: Thích khách
78 Chương 78: Đòi nợ
79 Chương 79: Hối hận
80 Chương 80: Kết thân
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83: Cổ tuyệt tình
84 Chương 84: Đau lòng
85 Chương 85: Mất trí nhớ
86 Chương 86: Giải cổ
87 Chương 87: Chạy trốn
88 Chương 88
89 Chương 89: Tìm chết
90 Chương 90: Ly tâm
91 Chương 91: Mang thai
92 Chương 92: Ma linh
93 Chương 93: Sầu lo
94 Chương 94: Ma Linh ra đời
95 Chương 95: Khai chiến
96 Chương 96: Cấm địa
97 Chương 97: Kiếp trước kiếp này (1)
98 Chương 98: Kiếp trước kiếp này (2)
99 Chương 99: Kiếp trước kiếp này (3)
100 Chương 100: Kiếp trước kiếp này (4)
101 Chương 101: Kiếp trước kiếp này (5)
102 Chương 102: Mất tích
103 Chương 103: Ghen ghét
104 Chương 104: Tức chết hắn
105 Chương 105: Uy hiếp
106 Chương 106: Trúng độc
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110: Tín vật đính ước
111 Chương 111
112 Chương 112: Tà công Huyết Linh
113 Chương 113: Sắp chết
114 Chương 114: Kết cục (1)
115 Chương 115: Kết cục (2)
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Vương Phi bị vứt bỏ
2
Chương 2: Hai nước hoà thân
3
Chương 3: Nhặt được hồ ly háo sắc
4
Chương 4: Sư phụ
5
Chương 5: Thành công
6
Chương 6: Thu hoạch ngoài ý muốn
7
Chương 7: Lăng vương
8
Chương 8: Đại điển phong Hậu
9
Chương 9: Thù hận
10
Chương 10: Đột nhiên dịu dàng
11
Chương 11: Tâm loạn
12
Chương 12: Âm thầm giúp đỡ
13
Chương 13: Nhịp tim
14
Chương 14: Cái gọi là phản bội
15
Chương 15: Hồn rời khỏi xác
16
Chương 16: Không được?
17
Chương 17: Trái tim băng giá
18
Chương 18: Hãm hại
19
Chương 19: Tình đã hết
20
Chương 20: Bỏ trốn không thành!
21
Chương 21: Tới huyền quốc
22
Chương 22: Mục đích?
23
Chương 23: Tìm phiền toái
24
Chương 24: Phế hậu
25
Chương 25: Thừa tướng mới
26
Chương 26: Uy hiếp
27
Chương 27: Phi tần có tin mừng
28
Chương 28
29
Chương 29: Cầu kiến
30
Chương 30: Đồ đệ thần y
31
Chương 31: Cầu xin
32
Chương 32: Giao dịch
33
Chương 33: Công chúa tiên tộc
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Thủ đoạn
37
Chương 37: Thủ đoạn (2)
38
Chương 38: Luyện công
39
Chương 39: Vào triều
40
Chương 40: Tính sổ
41
Chương 41: Nữ nhân nhẫn tâm
42
Chương 42: Đạt được
43
Chương 43: Ghen
44
Chương 44: Thạch Tu
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47: Minh Lam Nhi
48
Chương 48: Hứa hẹn trọn đời
49
Chương 49: Yến hội
50
Chương 50: Nữ nhân thần bí
51
Chương 51: Trúng chiêu
52
Chương 52: Mị Dược
53
Chương 53: Hậu quả (một)
54
Chương 54: Hậu quả (hai)
55
Chương 55: Vì yêu sinh hận
56
Chương 56: Thượng Quan Ngọc Dao chết
57
Chương 57: Giải tán hậu cung
58
Chương 58: Khuynh phi
59
Chương 59: Tứ hôn
60
Chương 60: Tức giận
61
Chương 61: Lại hồn lìa khỏi xác
62
Chương 62: Khổ sở
63
Chương 63: Vọng tưởng
64
Chương 64: Tan nát cõi lòng
65
Chương 65: Mang đi
66
Chương 66: Tửu lâu phong ba
67
Chương 67: Phần 3: Diệp quốc - Du hồ
68
Chương 68: Người dã man (1)
69
Chương 69: Người dã man (2)
70
Chương 70: Cầu xin
71
Chương 71: Hãm hại
72
Chương 72: Hành hạ
73
Chương 73: Muốn thuốc giải
74
Chương 74: Tỷ muội
75
Chương 75: Hận
76
Chương 76: Tâm sự
77
Chương 77: Thích khách
78
Chương 78: Đòi nợ
79
Chương 79: Hối hận
80
Chương 80: Kết thân
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83: Cổ tuyệt tình
84
Chương 84: Đau lòng
85
Chương 85: Mất trí nhớ
86
Chương 86: Giải cổ
87
Chương 87: Chạy trốn
88
Chương 88
89
Chương 89: Tìm chết
90
Chương 90: Ly tâm
91
Chương 91: Mang thai
92
Chương 92: Ma linh
93
Chương 93: Sầu lo
94
Chương 94: Ma Linh ra đời
95
Chương 95: Khai chiến
96
Chương 96: Cấm địa
97
Chương 97: Kiếp trước kiếp này (1)
98
Chương 98: Kiếp trước kiếp này (2)
99
Chương 99: Kiếp trước kiếp này (3)
100
Chương 100: Kiếp trước kiếp này (4)
101
Chương 101: Kiếp trước kiếp này (5)
102
Chương 102: Mất tích
103
Chương 103: Ghen ghét
104
Chương 104: Tức chết hắn
105
Chương 105: Uy hiếp
106
Chương 106: Trúng độc
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110: Tín vật đính ước
111
Chương 111
112
Chương 112: Tà công Huyết Linh
113
Chương 113: Sắp chết
114
Chương 114: Kết cục (1)
115
Chương 115: Kết cục (2)