Chương 13: Nhịp tim

Thượng Quan Lăng lẳng lặng ngồi ở bàn đọc sách, hai mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ thiếp đi.

“Biểu ca…” Dịu dàng khẽ gọi, Lăng Mạn Điệp đưa tay xoa nhẹ vai hắn, “Sao còn chưa nghĩ ngơi?”

Thượng Quan Lăng mở mắt ra, kéo nàng vào trong ngực, “Biểu ca…” Môi đỏ mọng chủ động hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy đáp lại, “Biểu ca?”

Thượng Quan Lăng dường như mới hồi hồn, nhìn nàng một chút, “Điệp nhi, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước, ta còn một số việc phải giải quyết!”

“Ta…” Lăng Mạn Điệp mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời gật đầu, “Được, nhưng chàng cũng đừng làm việc quá sức!”

Thượng Quan Lăng không yên lòng gật gật đầu, Lăng Mạn Điệp cúi đầu đi ra khỏi thư phòng, trong lòng dâng lên một chút bất an, trong khoảng thời gian này biểu ca và nữ nhân kia quá gần gũi, mặc dù biểu ca nói là chỉ dò xét mục đích của nàng ta, nhưng mà gần đây thái độ của biểu ca đối với nàng ngày càng lạnh nhạt, làm cho nàng nhìn không được mà lo lắng!

Tròng mắt thâm thuý nhìn về phía cửa đang đóng chặt, không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, im lặng hồi lâu, Thượng Quan Lăng đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

“Hàn, gần đây cần phải chú ý nhiều đến động tĩnh của triều đình!”

“Dạ!”

“Chuyện ta kêu ngươi làm, thế nào rồi!”

“Rất thuận lợi, có Diêm La Điện giúp đỡ, muốn phát triển một thế lực cũng không gặp nhiều khó khăn…”

Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên ngồi thẳng người, cắt đứt lời của hắn, “Có người tới, ngươi trở về trước đi!”

Độc Cô Hàn có một chút nghi ngờ, hắn chưa nghe được có người đến gần nha! Nhưng mà vẫn gật đầu một cái, từ cửa sổ bay ra ngoài.

Thuỷ Nguyệt Linh thong thả ung dung nằm trên giường, một lát sau, tiếng bước chân nhẹ dừng lại, Thượng Quan Lăng đứng cách giường mấy bước nhìn người đang ngủ say trên giường, tâm trạng rối hỗn loạn, nếu ngươi không phải là nữ nhi của Thuỷ Hằng, có lẽ…

Từ từ đến gần người nằm trên giường, đưa tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của nàng, hàn khí trên người dần dần giảm xuống, trên mặt lộ một vẻ dịu dàng, bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện.

Ngón tay xoa xoa trên mặt nàng, mang theo chút dịu dàng, êm ái làm lòng của nàng vốn bình tĩnh như nước hồ thu, lơ đãng xuất hiện một tia rung động, Thượng Quan Lăng nhẹ nhàng vén chăn nằm vào, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại.

Nhiệt độ trên người hắn có chút thấp, lành lạnh như băng, nghe thấy hơi thở vững vàng của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh mới mở mắt ra, tầm mắt rơi trên khuôn mặt anh tuấn, duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt cặp lông mày đang nhíu lại của hắn, ánh mắt có chút phức tạp, lẩm bẩm nói, “Thượng Quan Lăng…”Nàng…Cuối cùng cũng động tâm rồi!

Thuỷ Nguyệt Linh lẳng lặng nhắm mắt đến trời sáng, nàng không có thói quen ngủ bên cạnh một người khác, cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, nàng vẫn không mở mắt ra như cũ, cho đến khi Thượng Quan Lăng đi khỏi, nàng mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Nhìn bức rèm treo đang đung đưa dường như đang suy nghĩ gì đó, nếu không có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thượng Quan Lăng chỉ cần chờ ba tháng sau là có thể lên ngôi, hoàng đế…

Kéo miệng cong nhẹ, nụ cười nhẹ lại mang theo chút mĩa mai, nàng trở nên đa sầu đa cảm từ lúc nào vậy?

“Mỹ nhân, nhớ ta không?” Âu Dương Mặc lần thứ hai xuất hiện dưới tàng cây hoa đào, trêu chọc hỏi nàng.

Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt liếc hắn một cái, khẽ vuốt ve hoa đào xinh đẹp đang nở rộ, nàng biết bọn họ đang điều tra người thần bí, có điều nàng không hề lo lắng bọn họ sẽ điều tra ra được bất cứ gì.

“Âu Dương Mặc, cẩn thận Thuỷ Hằng một chút!” Thuỷ Hằng gần đây có vài hành động, nhưng mà nàng không đoán ra hắn muốn làm gì, cái lão hồ ly đó, dường như nàng đã xem thường hắn rồi!

Trong lòng Âu Dương Mặc cả kinh, tinh quang trong mắt chợt loé lên, “Tại sao ngươi không nói với Lăng?”

Thuỷ Nguyệt Linh khẽ cười nhìn về phía hắn, “Ngươi nghĩ hắn sẽ tin ta sao?” Cặp mắt của nàng híp lại một cái, tiếp tục nói, “Ta không phủ nhận Thượng Quan Lăng khôn khéo cơ trí, nhưng mà những chuyện liên quan đến Thuỷ Hằng, hắn vĩnh viễn không bao giờ phán đoán bằng lý trí được!”

Âu Dương Mặc đùa giỡn cười nói, “Ngươi dường như rất hiểu hắn!” Cẩn thận quan sát nàng, hỏi, “Ngươi yêu hắn?”

Lấy một đoá hoa đào xuống, đưa tới chóp mũi ngửi nhẹ, Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt trả lời, “Cứ xem như là vậy đi!”

Âu Dương Mặc nhíu mi, “Cái gì gọi là cứ xem như?”

Bóp nát đoá hoa trên tay, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh chợt loé lên ánh sáng không rõ, “Ta thừa nhận có động tâm đối với hắn, nhưng cũng không phải là không phải hắn thì không thể!” Ý thức tự chủ phòng vệ của nàng quá mạnh mẽ, không thể hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng, biết rằng duy trì thích hắn sẽ bị tổn thương nhưng cũng không tới nỗi không thể không có hắn, do lúc trước nàng là sát thủ nên đó ảnh hưởng còn lưu lại, có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không thể để mất đi mạng sống!

“Phải không?” Dĩ nhiên Âu Dương Mặc cũng không quá tin tưởng những gì nàng nói, lấy kinh nghiệm của hắn, nữ nhân một khi gặp được người đàn ông mình yêu sẽ vì họ mà phấn đấu quên mình, bây giờ lập trường của nàng rõ ràng là đứng ở phe của Lăng, ngay cả cha ruột nàng cũng bán đứng, nàng còn muốn chứng minh bản thân không yêu thương Lăng quá nhiều hay sao?

Thuỷ Nguyệt Linh chỉ cười không trả lời, nàng không cần thiết phải giải thích cho hắn nhiều như vậy.

Ra khỏi Đào viện, lại gặp Triển Tuyết Nhạn nhìn nàng bằng ánh mắt không có ý tốt, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, dựa vào tính tình của nữ nhân này, không thể nào không chờ cơ hội để khi dễ nàng.

Trong mắt xẹt qua một nụ cười, nàng dạy dỗ nữ nhân này một chút, để cho nàng ta từ nay về sau không dám quấy rầy nàng!

Triển Tuyết Nhạn tức giận đi tới, bước chân không ngừng, hung hắn đụng vào người Thuỷ Nguyệt Linh, ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh chợt loé lên, khoé mắt liếc về phía cánh cổng vòm tròng cách đó không xa, nàng lảo đảo lui về sau hai bước rồi ngã trên đất, hôm nay coi như nữ nhân này tránh được một kiếp!

“Ngươi đi đứng kiểu gì vậy, nói! Có phải ngươi cố ý đụng trúng ta hay không?” Triển Tuyết Nhạn hung hăng chỉ vào Thuỷ Nguyệt Linh đang ngồi trên đất mà quát.

Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy có chút buồn cười, hiện tại bộ dạng của nàng như vậy ai sẽ tin tưởng nàng cố ý đụng Triển Tuyết Nhạn chứ, ngay cả hãm hại người ta như thế nào nữ nhân này cũng không biết?

“Tuyết Nhạn muội muội…”

Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang đi tới, mắt to mũi cao, da trắng tóc đen, dáng người hoạt bát, trên người tản ra một loại khí chất phong tình khó tả.

Lăng Mạn Điệp…Hèn gì Thượng Quan Lăng lại cưng chiều nàng đến vậy! Mi mắt buông xuống, làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng.

Lăng Mạn Điệp nhìn về phía cô gái trên đất, ánh mắt chợt loé lên, dịu dàng đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi, “Vương Phi sao rồi, có bị thương không?”

Thuỷ Nguyệt Linh sợ hãi tránh né bàn tay của nàng, nhỏ giọng nói, “Ta…không sao!”

Triển Tuyết Nhạn hừ lạnh một tiếng, xinh đẹp cười nói, “Mạn Điệp tỷ tỷ…” Nụ cười kia đầy giả tạo vậy mà Lăng Mạn Điệp dường như không có phát hiện, dịu dàng gật đầu một cái.

“Nếu không có gì… Ta đi về trước…” Lăng Mạn Điệp nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, dường như có điều gì đó suy nghĩ, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu lên dè dặt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Xem ra người có lòng dạ khó lường phải là Lăng Mạn Điệp mới đúng, Triển Tuyết Nhạn không thể nào là đối thủ của nàng được, nếu không phải Triển Ưng cầm binh quyền trong tay, sợ rằng Lăng Mạn Điệp ở trong Vương phủ này cũng sẽ không tha cho nàng.

Chapter
1 Chương 1: Vương Phi bị vứt bỏ
2 Chương 2: Hai nước hoà thân
3 Chương 3: Nhặt được hồ ly háo sắc
4 Chương 4: Sư phụ
5 Chương 5: Thành công
6 Chương 6: Thu hoạch ngoài ý muốn
7 Chương 7: Lăng vương
8 Chương 8: Đại điển phong Hậu
9 Chương 9: Thù hận
10 Chương 10: Đột nhiên dịu dàng
11 Chương 11: Tâm loạn
12 Chương 12: Âm thầm giúp đỡ
13 Chương 13: Nhịp tim
14 Chương 14: Cái gọi là phản bội
15 Chương 15: Hồn rời khỏi xác
16 Chương 16: Không được?
17 Chương 17: Trái tim băng giá
18 Chương 18: Hãm hại
19 Chương 19: Tình đã hết
20 Chương 20: Bỏ trốn không thành!
21 Chương 21: Tới huyền quốc
22 Chương 22: Mục đích?
23 Chương 23: Tìm phiền toái
24 Chương 24: Phế hậu
25 Chương 25: Thừa tướng mới
26 Chương 26: Uy hiếp
27 Chương 27: Phi tần có tin mừng
28 Chương 28
29 Chương 29: Cầu kiến
30 Chương 30: Đồ đệ thần y
31 Chương 31: Cầu xin
32 Chương 32: Giao dịch
33 Chương 33: Công chúa tiên tộc
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Thủ đoạn
37 Chương 37: Thủ đoạn (2)
38 Chương 38: Luyện công
39 Chương 39: Vào triều
40 Chương 40: Tính sổ
41 Chương 41: Nữ nhân nhẫn tâm
42 Chương 42: Đạt được
43 Chương 43: Ghen
44 Chương 44: Thạch Tu
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47: Minh Lam Nhi
48 Chương 48: Hứa hẹn trọn đời
49 Chương 49: Yến hội
50 Chương 50: Nữ nhân thần bí
51 Chương 51: Trúng chiêu
52 Chương 52: Mị Dược
53 Chương 53: Hậu quả (một)
54 Chương 54: Hậu quả (hai)
55 Chương 55: Vì yêu sinh hận
56 Chương 56: Thượng Quan Ngọc Dao chết
57 Chương 57: Giải tán hậu cung
58 Chương 58: Khuynh phi
59 Chương 59: Tứ hôn
60 Chương 60: Tức giận
61 Chương 61: Lại hồn lìa khỏi xác
62 Chương 62: Khổ sở
63 Chương 63: Vọng tưởng
64 Chương 64: Tan nát cõi lòng
65 Chương 65: Mang đi
66 Chương 66: Tửu lâu phong ba
67 Chương 67: Phần 3: Diệp quốc - Du hồ
68 Chương 68: Người dã man (1)
69 Chương 69: Người dã man (2)
70 Chương 70: Cầu xin
71 Chương 71: Hãm hại
72 Chương 72: Hành hạ
73 Chương 73: Muốn thuốc giải
74 Chương 74: Tỷ muội
75 Chương 75: Hận
76 Chương 76: Tâm sự
77 Chương 77: Thích khách
78 Chương 78: Đòi nợ
79 Chương 79: Hối hận
80 Chương 80: Kết thân
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83: Cổ tuyệt tình
84 Chương 84: Đau lòng
85 Chương 85: Mất trí nhớ
86 Chương 86: Giải cổ
87 Chương 87: Chạy trốn
88 Chương 88
89 Chương 89: Tìm chết
90 Chương 90: Ly tâm
91 Chương 91: Mang thai
92 Chương 92: Ma linh
93 Chương 93: Sầu lo
94 Chương 94: Ma Linh ra đời
95 Chương 95: Khai chiến
96 Chương 96: Cấm địa
97 Chương 97: Kiếp trước kiếp này (1)
98 Chương 98: Kiếp trước kiếp này (2)
99 Chương 99: Kiếp trước kiếp này (3)
100 Chương 100: Kiếp trước kiếp này (4)
101 Chương 101: Kiếp trước kiếp này (5)
102 Chương 102: Mất tích
103 Chương 103: Ghen ghét
104 Chương 104: Tức chết hắn
105 Chương 105: Uy hiếp
106 Chương 106: Trúng độc
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110: Tín vật đính ước
111 Chương 111
112 Chương 112: Tà công Huyết Linh
113 Chương 113: Sắp chết
114 Chương 114: Kết cục (1)
115 Chương 115: Kết cục (2)
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Vương Phi bị vứt bỏ
2
Chương 2: Hai nước hoà thân
3
Chương 3: Nhặt được hồ ly háo sắc
4
Chương 4: Sư phụ
5
Chương 5: Thành công
6
Chương 6: Thu hoạch ngoài ý muốn
7
Chương 7: Lăng vương
8
Chương 8: Đại điển phong Hậu
9
Chương 9: Thù hận
10
Chương 10: Đột nhiên dịu dàng
11
Chương 11: Tâm loạn
12
Chương 12: Âm thầm giúp đỡ
13
Chương 13: Nhịp tim
14
Chương 14: Cái gọi là phản bội
15
Chương 15: Hồn rời khỏi xác
16
Chương 16: Không được?
17
Chương 17: Trái tim băng giá
18
Chương 18: Hãm hại
19
Chương 19: Tình đã hết
20
Chương 20: Bỏ trốn không thành!
21
Chương 21: Tới huyền quốc
22
Chương 22: Mục đích?
23
Chương 23: Tìm phiền toái
24
Chương 24: Phế hậu
25
Chương 25: Thừa tướng mới
26
Chương 26: Uy hiếp
27
Chương 27: Phi tần có tin mừng
28
Chương 28
29
Chương 29: Cầu kiến
30
Chương 30: Đồ đệ thần y
31
Chương 31: Cầu xin
32
Chương 32: Giao dịch
33
Chương 33: Công chúa tiên tộc
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Thủ đoạn
37
Chương 37: Thủ đoạn (2)
38
Chương 38: Luyện công
39
Chương 39: Vào triều
40
Chương 40: Tính sổ
41
Chương 41: Nữ nhân nhẫn tâm
42
Chương 42: Đạt được
43
Chương 43: Ghen
44
Chương 44: Thạch Tu
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47: Minh Lam Nhi
48
Chương 48: Hứa hẹn trọn đời
49
Chương 49: Yến hội
50
Chương 50: Nữ nhân thần bí
51
Chương 51: Trúng chiêu
52
Chương 52: Mị Dược
53
Chương 53: Hậu quả (một)
54
Chương 54: Hậu quả (hai)
55
Chương 55: Vì yêu sinh hận
56
Chương 56: Thượng Quan Ngọc Dao chết
57
Chương 57: Giải tán hậu cung
58
Chương 58: Khuynh phi
59
Chương 59: Tứ hôn
60
Chương 60: Tức giận
61
Chương 61: Lại hồn lìa khỏi xác
62
Chương 62: Khổ sở
63
Chương 63: Vọng tưởng
64
Chương 64: Tan nát cõi lòng
65
Chương 65: Mang đi
66
Chương 66: Tửu lâu phong ba
67
Chương 67: Phần 3: Diệp quốc - Du hồ
68
Chương 68: Người dã man (1)
69
Chương 69: Người dã man (2)
70
Chương 70: Cầu xin
71
Chương 71: Hãm hại
72
Chương 72: Hành hạ
73
Chương 73: Muốn thuốc giải
74
Chương 74: Tỷ muội
75
Chương 75: Hận
76
Chương 76: Tâm sự
77
Chương 77: Thích khách
78
Chương 78: Đòi nợ
79
Chương 79: Hối hận
80
Chương 80: Kết thân
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83: Cổ tuyệt tình
84
Chương 84: Đau lòng
85
Chương 85: Mất trí nhớ
86
Chương 86: Giải cổ
87
Chương 87: Chạy trốn
88
Chương 88
89
Chương 89: Tìm chết
90
Chương 90: Ly tâm
91
Chương 91: Mang thai
92
Chương 92: Ma linh
93
Chương 93: Sầu lo
94
Chương 94: Ma Linh ra đời
95
Chương 95: Khai chiến
96
Chương 96: Cấm địa
97
Chương 97: Kiếp trước kiếp này (1)
98
Chương 98: Kiếp trước kiếp này (2)
99
Chương 99: Kiếp trước kiếp này (3)
100
Chương 100: Kiếp trước kiếp này (4)
101
Chương 101: Kiếp trước kiếp này (5)
102
Chương 102: Mất tích
103
Chương 103: Ghen ghét
104
Chương 104: Tức chết hắn
105
Chương 105: Uy hiếp
106
Chương 106: Trúng độc
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110: Tín vật đính ước
111
Chương 111
112
Chương 112: Tà công Huyết Linh
113
Chương 113: Sắp chết
114
Chương 114: Kết cục (1)
115
Chương 115: Kết cục (2)