Chương 3

Đến xẩm tối ngày hôm sau, cuối cùng đoàn người ngựa mệt nhọc đã tới bến tàu, trên mặt ai nấy đều lộ ra chút hào hứng.

Con thuyền mà Sở Phong chuẩn bị sẵn cực lớn, cả đoàn người, thêm đến bốn con ngựa và một cỗ xe vẫn còn rộng thênh thang. Thuyền hoa tráng lệ rời bến thu hút rất nhiều ánh mắt.

Đây cũng là đương nhiên, hiếm khi nào mọi người được thấy con thuyền lớn lại tinh xảo như vậy, chắc chắn tiền thuê không ít chút nào, cũng phải nhà đại phú mới kham nổi, trong khi đoàn người có đến mấy kẻ dường như yếu ớt vô hại.

Cũng không biết có phải người nhà quan gia nào không, nếu không thì qua cảng cũng tốn kha khá tâm tư.

Mặc kệ người ngoài có ý tưởng gì, dù sao mấy người đều chỉ có suy nghĩ lên thuyền là tốt rồi. Ít nhất có phòng nghỉ ngơi, cũng có thể ghé vào mua chút thức ăn tươi ngon.

Nhạc Duẫn còn nhỏ, mấy hôm đi đường mới có chỗ tử tế đặt lưng, dùng bữa xong đã ngoan ngoãn quy củ đi ngủ. Ở khoang trước chỉ có mấy người lớn ngồi với nhau hóng gió thưởng trăng. Mấy người lái thuyền không cần ra sức, dù sao trời cũng đã tối, vả lại người ta cũng không cần đi gấp, bọn họ không phải nhọc công làm chi.

Mặc dù đúng là cả đám đều tụ tập lại, nhưng chân chính ồn ào là Sở Phong Sở Yến và Tư Đồ Họa. Ba người nô giỡn vui đến quên trời quên đất, Sở Phong còn thỉnh thoảng bị đạp cho vài cái, náo động cả khoang thuyền.

Sở Hàn ôm kiếm ngồi yên lặng, thần thái có chút buông lỏng. Khinh Nguyệt lơ đãng nheo nheo ánh mắt nhìn hắn, thật đúng là bộ dạng ngàn năm không thay đổi, còn ít nói hơn cả nàng.

Nàng thu hồi ánh mắt cẩn trọng ôm cây đàn yêu thích, thi thoảng hùa cùng đám Sở Yến trêu chọc vài câu, thi thoảng lại gảy vài dây đàn, dây tơ phát ra tiếng kêu tinh tinh tang tang vui tai.

Mặt sông rộng mênh mang nước, nàng hơi ngẩn ngơ nhớ lại kiếp trước, từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài cũng có một con sông như thế. Khác chăng là ánh đèn điện hoa lệ nay đã trở thành những chiếc bóng đèn lồng loang loáng dưới mặt sông.

Phải rồi, cũng đã bấy nhiêu năm...

- Công tử, công tử...

Có tiếng gọi khẽ truyền đến, nàng ngờ vực nhìn bóng dáng Sở Phong mờ mờ bên cạnh: “Hả?”

Sở Phong bất đắc dĩ thở dài. Thỉnh thoảng chủ nhân của hắn hồn cứ lơ lửng như trên mây.

- Nhà thuyền bên trái kia ngỏ ý sang xin chén rượu.

Con sông lớn vô cùng, không biết có bao nhiêu nhánh thông thương ra khắp nơi, tụ tập biết bao nhiêu là thương thuyền, hoa thuyền của cả mấy nước.

Xin thuyền rượu là một tập tục khá hay ở nơi sông nước này. Hoa thuyền lớn tương đương nhau thường ngỏ ý kết giao gặp mặt bằng cách xin rượu, nếu nhà thuyền kia cũng vừa mắt thì sẽ thả tấm ván làm cầu mời bên kia sang tụ tập.

Cũng coi như một nét phong nhã riêng.

Nàng cười nhạt, tay vẫn ôm đàn không buông:

- Mời họ sang đi. Chào một câu cũng chẳng mất gì. A Yến, đem rượu lên.

Sở Yến dịu dàng duyên dáng cúi người lui ra. Sở Phong ra hiệu cho chủ thuyền thả ván làm cầu, cũng quy củ đứng ra phía sau Khinh Nguyệt.

Tư Đồ Họa thu lại ánh cười, ngồi sát lại gần Khinh Nguyệt, đưa tay chống cằm nhìn nàng. Hôm nay Khinh Nguyệt mặc áo choàng thâm sắc, cho dù đang ngồi cũng không cởi ra, chỉ có thể thấy thoáng bóng áo màu trăng ngà bên trong.

Dưới cần cổ trắng nõn là yết hầu hơi nhô ra. Nàng bĩu môi, ngọc thủ duỗi ra chọc chọc. Có điều chưa kịp đến nơi đã bị người kia giữ lại thở dài: “Đừng nghịch.”

Lúc Vương Hiên bước chân lên thuyền, mĩ cảnh đầu tiên chính là như thế. Sông nước giăng sương có điểm mông lung, dưới trăng bạc vằng vặc, một đôi bích nhân lặng yên như thế. Có lẽ tích uyên ương cũng chỉ đến vậy mà thôi.

- Công tử, mời ngồi.

Giật mình nhìn lại, bên cạnh đã thêm một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng. Da thịt như ngọc, ánh mắt trong veo, là một mĩ nhân thanh tú. Vương Hiên cảm thán, thực sự không giống bộ dáng nô bộc thường thấy. Khí độ bất phàm này, cho dù có là tiểu thư công tử đại tộc, chắc gì đã có thể tạo bồi!

Lúc này Khinh Nguyệt mới ngẩng đầu lên. Nàng thản nhiên cười mỉm, gật đầu có lễ với khách lên thuyền, cũng không định đứng lên chào hỏi.

A Thuật đứng sau chủ tử nhà mình, hơi có bất bình nhìn vị công tử kia lễ nghĩa không phải, tiến một bước định bóng gió một phen. Đã thấy Vương Hiên nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, sảng khoái bước tới vài bước, phất áo ngồi xuống.

Sở Yến lẳng lặng nâng chén ngọc màu hổ phách rót chén một chén đầy, ống tay áo tỏa hương thơm dịu dàng lễ độ đặt trước mặt Vương Hiên.

- Công tử mời dùng.

Khinh Nguyệt nãy giờ vẫn mơ màng hơi hé môi đạm cười:

- Đường xa mưa nắng, không kịp chuẩn bị rượu ngon, công tử mời dùng.

Cũng không hỏi quý danh.

Vương Hiên thở dài cười ha ha một tiếng, hòa cùng âm thanh huyên náo trên sông nghe có vẻ xa xôi, tay phải nhấc chén rượu tinh tế ngắm nhìn.

Chén rượu tinh mĩ vô cùng, chạm khắc đơn giản mà có nét cổ kính. Lại nhìn kĩ, này không phải đang phát sáng hay sao?

- Ôi chao, lại là Lan Lăng mỹ tửu. Bình thành Vương Hiên hôm nay thực nhặt được món hời, quả thực là rượu ngon tuyệt phẩm.

Khinh Nguyệt cúi đầu, người này cũng là một kẻ phong lưu, bèn chợt cất tiếng cười thanh duyệt thản nhiên. Rượu ngon, là đang nói rượu hay người?

- Có thể đem ra mời quân tử, rượu ngon đến mấy Nguyệt Duy cũng không hà!

Vương Hiên thầm giật mình. Nguyệt Duy này liệu có phải là người đó hay không? Truyền rằng ba năm về trước, một bức cẩm tú họa đồ vang danh tam quốc. Duy lang* không họ hành tung thần bí, cưỡi ngựa bắn cung tinh thông, đồn rằng diện mạo phong lưu lại có tài uyên bác.

Năm đó thiếu niên phong thái như ánh dương, không biết đã làm mê đảo bao nhiêu tiểu thư nữ sĩ. Rồi bỗng dưng lang quân biến mất, chỉ để lại một bức cẩm tú họa, bao nhiêu vương tộc bí mật truy tung đều không thấy nửa bóng dáng, làm cho nhiều nữ đệ tử trái tim tan vỡ.

Vương Hiên cũng coi như một danh sĩ, nhưng ba năm trước, khi cái tên Duy lang kinh thành vang danh thì hắn còn chưa xuất sĩ, vẫn là một đệ tử Vương gia chật vật tìm chốn đặt chân vào đám danh sĩ đệ tử kinh thành.

Thảng thốt ngẩng đầu, lang quân dung mạo như ngọc, một vệt chu sa mảnh mai giữa trán, mắt phượng mông lung hàm chứa ý cười thản nhiên. Đạm nhạt như trăng, lại cũng như nước trong vắt như nước ở đầm sâu, yên tĩnh đến cực hạn.

Khí độ thế này, liệu trên đời có còn một Nguyệt Duy nữa hay không?

Chỉ là, ánh mắt Vương Hiên không tự chủ nhắm lại. Quân tử bậc này, vậy mà tay ngọc lại đang hơi hua tìm chén rượu. Nếu thực là Duy lang kinh thành, vậy đôi mắt đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

*Duy lang: Một cách gọi công tử thời đó, là kiểu gọi tắt từ chữ Lang quân bằng cách dùng tên ghép với chữ lang. Thường dùng trong giới danh sĩ.