Đợi Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn chạy tới nơi yết bảng, nơi đó đã tấp nập người đứng xem, những ai có tên trên bảng thì đường làm quan mở rộng, những người đó tha hồ đàm luận, cũng có những kẻ thi trượt không cam lòng phải ngó được bảng một cái, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên tìm kiếm tên mình một lượt, hận không thể găm mắt mình lên bảng cũng nên, cũng có kẻ thì gào khóc. Thật sự là một màn náo nhiệt những cảnh tượng đối lập nhau. Lâm Lan thật tò mò, nếu Lý Minh Doãn nhìn bảng này sẽ có phản ứng gì.
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia... " Từ sáng sớm Đông Tử đã đi xem bảng, trông ngóng nhị thiếu gia bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân tới, vội vàng giơ tay gọi.
"Đông Tử, ngươi đừng nói trước, để chúng ta tự đi xem." Lâm Lan không đợi Đông Tử mở miệng liền ngăn lời hắn trước, nhưng mà nhìn Đông Tử cười không khép được miệng thế kia, kết quả thế nào, không cần nói cũng biết.
Văn Sơn khỏe mạnh mở đường giúp hai người, Lý Minh Doãn đưa hai tay ra bảo vệ Lâm Lan phía trong lòng, công phu một phen bốn người mới chen vào được. Lâm Lan nhìn thấy một cái tên rồi tới tên Lý Minh Doãn đứng thứ hai trên bảng.
Nàng thầm hoan hô trong lòng, Lý Minh Doãn thật lợi hại. Nhìn sang vẻ mặt Lý Minh Doãn, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, không chút gợn sóng, đôi mắt đen trong trẻo tĩnh lặng, Lâm Lan cười thầm, người này đúng là giỏi ngụy trang, có khi trong lòng đang vui sướng hớn hở lắm rồi.
"Minh Doãn, có người còn lợi hại hơn chàng này." Lâm Lan ra vẻ cảm khái nói.
Lý Minh Doãn cười nhạt một tiếng: "Có gì lạ đâu, thiên ngoại hữu nhân, nhân ngoại hữu thiên."*
(* Trời đất rộng lớn, người giỏi còn có người giỏi hơn.)
Vậy cũng được, dù sao đây cũng là cuộc thi tuyển chọn nhân tài cả nước, đệ nhất tài tử kinh thành có thể đứng thứ hai cũng là đáng tự hào rồi.
Đông Tử rất bất mãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người, thầm nói: "Người nào có tên trên bảng đã sướng ngất người rồi..."
Văn Sơn xem thường nói: "Mục đích của thiếu gia chúng ta không chỉ là có tên trên bảng..."
Mấy thi sinh thi rớt bên cạnh thấy mấy người nói chuyện, nhất thời quăng tới ánh mắt tức giận, Lâm Lan trừng mắt nhìn lại, các ngươi hâm mộ ghen tỵ hay hận cũng vô dụng, ai bảo tài học các ngươi không bằng người ta.
Lý Minh Doãn không phải loại người thích khoe khoang, nhanh chóng kéo Lâm Lan, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Lâm Lan nói: "Ta còn muốn tìm tên đại ca."
"Không cần tìm, ta đã nhìn rồi, không có." Lý Minh Doãn nói.
Lâm Lan ngạc nhiên, người này, quả nhiên đọc nhanh như gió vậy.
Bốn người vừa ra khỏi đám đông, Đông Tử kích động nói: "Đại thiếu gia không dám đến xem, lão gia phân phó Triệu quản gia tới xem, Triệu quản gia đã về trước báo tin mừng... à... kiêm báo tin dữ, hắc hắc."
Lý Minh Doãn gõ đầu Đông Tử: "Lúc về phủ đừng có vui mừng hí hửng quá đấy."
Đông Tử rất buồn bực: "Tại sao? Đây là chuyện vui, đại thiếu gia thi rớt thì ảnh hưởng gì chúng ta cười?"
Lâm Lan cười nói: "Có thể, trở lại Lạc Hà trai, ngươi muốn cười nghiêng cười ngả thế nào tùy ngươi."
Lúc này Đông Tử mới hiểu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, nhị thiếu gia, tối qua người không về nhà có người đưa lễ tới cho người, người không có ở đó, lão gia nhận thay rồi."
Trong lòng Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn đều chấn động, hai mặt nhìn nhau, là người nào? Động tác nhanh như vậy, chưa có nhìn yết bảng đã đưa lễ tới.
"Biết là ai không?" Lý Minh Doãn nhíu mày hỏi.
Đông Tử lắc đầu: "Là lão gia tiếp đãi, nô tài không biết, lão gia phân phó mau mời thiếu gia về."
Giờ phút này, Lý Kính Hiền mặt mũi ủ rũ ngồi trong thư phòng, hắn buồn không phải vì Minh Tắc thi trượt, Minh Tắc thi trượt sớm nằm trong dự liệu, hắn buồn bởi vì phần quà đưa tới tối hôm qua, Tứ hoàng tử đưa lễ trước buổi yết bảng, mục đích là gì không cần nói cũng biết. Lý Kính Hiền thật khó xử, theo hắn quan sát thế cục trong triều, đương kim Thánh thượng trọng văn khinh võ, Thái tử rất được văn thần ủng hộ, tương lai khả năng kế vị của thái tử tương đối lớn, thế nhưng mẫu phi của tứ Hoàng tử – Đức phi lại đang được sủng ái nhất hiện nay, con được nhờ mẹ, Thánh thượng cũng rất yêu thích tứ Hoàng tử, võ tướng trong triều phần lớn ủng hộ tứ Hoàng tử, không thể nói tứ Hoàng tử không có chút cơ hội nào. Nhưng trong lòng Lý Kính Hiền vẫn có khuynh hướng theo phe Thái tử, chỉ cần Thái tử vững vàng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, đối với Lý gia chỉ có tốt không có xấu. Nếu là tứ Hoàng tử kế vị thì rất khó nói. Nhưng hiện tại tứ Hoàng tử có lòng lôi kéo Minh Doãn...
Xem ra tứ Hoàng tử không chiếm được sự ủng hộ của các lão văn thần, muốn nuôi trồng thân tín của mình từ những người trẻ tuổi.
"Lão gia, nhị thiếu gia tới... " hạ nhân tới thông truyền.
Lý Kính Hiền hoàn hồn, vội nói: "Mau mời."
Lý Minh Doãn hồi phủ lập tức tới thư phòng trước. "Nhi tử thỉnh an phụ thân."
Lý Minh Doãn cung kính thi lễ. Lý Kính Hiền càng nhìn nhi tử này càng yêu thích, ha ha cười nói: "Minh Doãn thi lần này không tệ."
Lý Minh Doãn khiêm nhường cúi đầu: "Cũng là nhờ phụ thân dạy bảo."
Lý Kính Hiền lại càng cao hứng, tuy nhiên vẫn tỏ ra vờ vịt: "Nhưng con không nên kiêu ngạo, triều ta nhân tài tầng tầng lớp lớp, bên Lễ bộ có người truyền tới, lần thi này, có rất nhiều người tài, không thể qua loa chủ quan kinh địch, phải chuẩn bị cho tốt để thi Đình.
" "Vâng, nhi tử sẽ cố gắng hết sức."
Lý Minh Doãn tỏ ra vô cùng ôn nhu khiêm tốn trước mặt Lý Kính Hiền.
Lý Kính Hiền hài lòng vuốt vuốt nhúm râu dài dưới cằm, đem danh mục quà tặng cho Minh Doãn: "Con xem cái này chút đi, tối hôm qua tứ Hoàng tử sai người đưa qua."
Mí mắt Lý Minh Doãn khẽ động, nhận lấy danh mục quà mở ra xem, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, lễ này... hết sức hậu hĩnh...
"Xem ra tứ Hoàng tử rất coi trọng con..."
Lý Kính Hiền nhấp một ngụm trà, nhìn phản ứng Minh Doãn, Minh Doãn đã đặt một chân lên con đường làm quan, những chuyện thế này sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt.
Lý Minh Doãn chắp tay nói: "Có câu vô công bất thụ lộc, tứ Hoàng tử ưu ái như thế khiến nhi tử cảm giác sợ hãi vô cùng."
Lý Kính Hiền gật đầu, nhắc nhở: "Thời gian này sẽ có nhiều người tặng lễ, thật tâm chúc mừng có, có ý đồ có... Có lẽ mục đích là chủ yếu."
"Nhi tử hiểu được." Lý Minh Doãn nói.
Lý Kính Hiền nhíu mày, hiểu được, hiểu được cái gì? Lời này tương đương cái gì cũng không nói. "Đương kim Thánh thượng coi trọng văn, xem nhẹ võ công, nếu kì thi Đình con có thể bộc lộ hết khả năng, tiền đồ sẽ không thể nào kể xiết..."
Lý Kính Hiền khai đạo cho nhi tử. Lý Minh Doãn lẳng lặng nghe, thầm nghĩ: Từ khi Thái tổ khai quốc tới nay, quân vương các đời đều trọng văn khinh võ, không phải là vì sợ võ tướng dong binh làm phản sao? Ban đầu Thái tổ chia cắt các phương mới xuất hiện binh biến lật đổ tiền triều, đây là vết xe đổ khiến cho thịnh việc trọng văn khinh võ, đưa nền binh một quốc gia suy yếu, giống như một con dê to béo, chỉ có thân thể to mọng nhưng không có năng lực tự vệ. Đừng xem hôm nay thái bình thịnh thế, đều là dùng bạc mua lấy thái bình, hòa thân đổi lấy an ổn, tiếp tục như vậy, kết quả như thế nào không cần nói cũng biết, đợi đến lúc cống nạp không thể thỏa mãn nhân gia, họa chiến tranh là không xa.
"... Thái tử nhân đức ôn hoà hiền hậu, rất được triều thần ủng hộ, Tứ hoàng tử bộc lộ tài năng, có rất nhiều người thưởng thức, cha cho là, con nên suy nghĩ kĩ chuyện này..."
Lý Kính Hiền hướng dẫn từng bước. Khóe miệng Lý Minh Doãn khẽ cong lên, ý tứ phụ thân rất rõ ràng, là đi nương vào Thái tử.
"Phụ thân dạy rất đúng." Lý Minh Doãn vẫn bình thản như nước, không lộ ý tứ.
Lý Kính Hiền im lặng hồi lâu, hắn nói rõ nhiều nhưng Minh Doãn có nghe lọt tai được chữ nào không? Thôi, chuyện này không thể vội, từ từ khai sáng vậy.
"Phụ thân, nhi tử có chuyện muốn bẩm. " Lý Minh Doãn nói.
"Con nói đi."
"Thi Đình sắp tới, nhi tử muốn tìm một chỗ thanh tĩnh để ôn luyện, sợ trong phủ không được an bình, nhi tử có một người bạn, ở ngoài thành có một biệt viện không dùng, đã hứa cho nhi tử ở lại mấy ngày."
Lý Kính Hiền suy nghĩ một chút: "Cũng tốt "
Lâm Lan về phòng, nghe Cẩm Tú tán chuyện với mình: "Nghe nói phu nhân biết đại thiếu gia thi trượt lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì đi cho gọi đại thiếu phu nhân hung hăng giáo huấn một trận nữa."
Lâm Lan cười lạnh nói: "Không nỡ giáo huấn con trai nên trút giận con dâu."
Mụ phù thủy nhất định đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Đinh Nhược Nghiên chuyện Minh Tắc thi rớt, thật ra thì nàng đã mở hòm chuẩn bị đồ thi Đinh Nhược Nghiên cho mang sang, Đinh Nhược Nghiên chuẩn bị khá chu đáo, không đến nỗi bị giữ lại nhiều đồ như Minh Tắc nói, không có đạo lý nào nàng chuẩn bị cho chú em chồng chu đáo, chuẩn bị cho lão công của mình sơ sài, nguyên nhân chuyện này, Lâm Lan khong cách nào đoán được. Bất quá cho dù thế nào, lần này Đinh Nhược Nghiên coi như là con cừu thế tội rồi.
"Cũng thật là... Haiz, có người nhìn thấy đại thiếu phu nhân buồn bã đi ra khỏi An Hòa đường, mắt đỏ hoe." Cẩm Tú lắc đầu thở dài.
Lâm Lan khoát khoát tay: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nhị thiếu gia phân phó, các ngươi có cao hứng thì cũng giữ trong lòng, phải biết kiềm chế, hiện tại trong lòng phu nhân khó chịu, đừng tự tìm tới xui xẻo."
Mọi người vội vàng thưa dạ. Trong Vi Vũ các sầu thảm vô cùng, hai mắt Đinh Nhược Nghiên đẫm lệ, Lý Minh Tắc than thở: "Ta còn tưởng rằng có thể đứng giữa giữa hoặc gần cuối, đến lúc đó chuẩn bị khảo hạch Lại bộ*, phụ thân là Hộ Bộ Thượng Thư, mọi người dù sao cũng phải nể mặt người, nghĩ sẽ vượt qua được, aiza... thật là người tính không bằng trời tính."
(* Chức vụ quan lại địa phương, không có phẩm cấp.)
Đinh Nhược Nghiên bị mẹ chồng mắng một trận trong lòng tức giận, mấy ngày nay nàng thông cảm với Minh Tắc, sợ Minh Tắc khổ sở, đành tự mình gánh chịu áp lực, nhưng bây giờ không nhịn được nữa, oán giận nói: "Còn không phải tại anh sao, ham hưởng thụ, chuyện lớn như vậy bị anh biến thành trò đùa, giờ thở ngắn than dài là có ý gì?"
Lý Minh Tắc ảo não nói: "Nàng cũng đừng mắng ta, lòng ta rất khó chịu rồi, đang hối hận lắm đây."
"Anh có chặt hết chỗ hối hận ấy cũng không kịp rồi." Đinh Nhược Nghiên tức giận mắng hắn.
Lý Minh Tắc lắp bắp nói: "Ta biết lần này làm khó cho nàng rồi, ta đảm bảo không có lần nữa, ta đảm bảo sẽ chăm chỉ học tập, nhất định sẽ có ngày cho nàng được hãnh diện nở mày nở mặt."
"Lời này anh nói với tôi làm gì, anh đi nói cho mẫu thân đi, đừng có khiến tôi một ngày bị gọi tới mắng vài lần, tôi không chịu được nữa đâu." Đinh Nhược Nghiên nghĩ đến mẹ chồng hung hăng chỉ trích, đau cả đầu.
Minh Doãn dễ dàng đỗ như vậy còn Minh Tắc thì trượt ngay từ đầu, trong lòng mẹ chồng bực bội, trong lòng nàng cũng tức tối, mẹ chồng còn có thể mắng nàng cho hả giận, nàng thì mắng ai đây. Nhất là hôm nay nghe được bọn nha đầu nói...
Nhị thiếu phu nhân thật đúng là vượng phu, nàng lại càng khó chịu, Lâm Lan vượng phu, nàng là gì?
"Sao thái bạch" – điềm xấu à? Mẹ chồng thiếu nước đem những lời này ra mắng nàng nữa thôi.
Updated 144 Episodes