Chương 37: Đừng động vào đồ Của ta

Sắp xếp việc lên thuyền ổn thỏa, mười mấy người đi theo hầu hạ chỉ để lại sáu người, số còn lại quay trở về Phong An. Bởi vì phải ở trên thuyền vài ngày nên Ngọc Dung và Ngân Liễu rất dụng tâm bố trí khoang thuyền, chỉnh lý hành trang, tận lực bố trí không gian nhỏ hẹp có chút không khí thoải mái.

"Thiếu phu nhân, hòm thuốc đặt trong tủ quần áo ạ?" Ngọc Dung hỏi, những thứ này là vật thường dùng, tốt nhất nên hỏi qua ý thiếu phu nhân.

Lâm Lan nhìn qua cửa thấy Lý Minh Doãn nói chuyện với Đông Tử, giọng Đông Tử rất nhỏ, Lâm Lan mơ hồ nghe thấy Đông Tử nói: "Thật ra Minh Châu tiểu thư không phải là con gái muội muội Hàn thị như lời bà ta nói, mà là con đẻ của Hàn thị, có thể cho bà đỡ năm đó của Hàn thị làm chứng..."

"Bà đỡ kia đâu?" "Tiểu nhân đã an bài thích đáng, khi cần thiết, bà ta nguyên ý ra mặt làm chứng."

Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đông Tử: "Chuyện lần này ngươi làm vô cùng tốt."

Đông Tử cười ha ha nói: "Đều là mưu kế thiếu gia bày ra."

Lý Minh Doãn nhìn hắn chằm chằm: "Miệng lưỡi bớt giảo hoạt đi."

"Thiếu phu nhân..." Ngọc Dung giương mắt thấy thiếu phu nhân đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, liền đi gần lại kêu một tiếng.

"Hả... Chuyện gì?" Lâm Lan sững sỡ quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.

Ngọc Dung nhìn thấy hai bóng người ngoài cửa sổ, coi như không thấy, nói: "Hòm thuốc để trong tủ treo quần áo được không ạ?"

"Để chỗ nào cũng được, nói với ta một tiếng là được." lòng Lâm Lan không yên, trong đầu còn đang suy nghĩ lời mới nghe được.

Minh Châu, Minh Doãn, hai chữ lót giống như nhau, hẳn là muội muội Lý Minh Doãn? Nhưng vì sao Hàn thị lại phải nói là con người khác sinh?

"Thiếu phu nhân, hộp này để đây?" Ngân Liễu lấy cái hộp đã khiến mặt Lâm Lan biến sắc hôm trước ra thổi bụi phù phù, hỏi.

Lâm Lan không chú ý Ngân Liễu đang làm gì, chỉ nói: "Để đâu cũng được."

Ngân Liễu cùng Ngọc Dung ngạc nhiên, đây không phải là đồ vật quan trọng với Thiếu phu nhân sao? Sao lại để đâu cũng được? Ngân Liễu suy nghĩ một chút, để yên tâm, tốt nhất là bỏ lên đầu giường.

Quế tẩu tới gọi Ngọc Dung: "Ngọc Dung, ngươi ra đây một chút."

Ngọc Dung không trả lời mà là nhìn ý tứ Lâm Lan. Điểm này khiến Lâm Lan rất hài lòng, không biết trước khi đi Diệp lão phu nhân có dặn dò riêng Ngọc Dung điều gì không, từ khi lên đường, chuyển biến của Ngọc Dung rất lớn, Lâm Lan dịu dàng nói: "Em đi đi."

Trong phòng không còn ai nữa, Ngân Liễu do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lâm Lan nhìn đáy mắt biết Ngân Liễu muốn nói gì, thật ra nàng cũng có hứng thú buôn chuyện một chút, bất quá nàng có một thói quen, không chủ động đi hỏi người khác buôn chuyện, nếu người khác nói thì nàng không ngăn.

Ngân Liễu cho là lúc trước nàng chưa nhắc nhở thiếu phu nhân, nếu không thiếu phu nhân sẽ không ngăn Minh Doãn thiếu gia đỡ nhị tiểu thư, lúc này Ngọc Dung không có ở đây, nàng còn tưởng thiếu phu nhân sẽ hỏi chuyện mình, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy thiếu phu nhân mở miệng, ngược lại vui vẻ soi gương ngắm nghía vòng ngọc.

Chuyện này nên hay không nên nói, Ngân Liễu rất bối rối, nàng chủ động nói, thiếu phu nhân có cho nàng là một kẻ lắm mồm không? Nhưng nếu không nói, vạn nhất thiếu phu nhân không hiểu rõ ràng, cho nên rất muốn thiếu phu nhân mở miệng hỏi mình, nhưng là... trong lòng nín một bụng nói hay không nói, Ngân Liễu nội thương, cúi đầu buồn bực tiếp thục thu xếp đồ đạc.

Không bao lâu Ngọc Dung trở lại, chủ động hướng Lâm Lan báo cáo: "Chu mama nói, thuyền bè sông nước, sợ buổi tối có kẻ xấu, cho nên gọi nô tỳ cùng Ngân Liễu trông coi, sau này ban ngày ban đêm thay phiên nhau coi."

Sợ kẻ xấu? Lý Minh Doãn đã an bài gia đinh thay nhau hộ vệ, kẻ xấu nào dễ dàng lên thuyền vậy? Sợ rằng, ngụ ý của Chu mama là chỉ Lâm Lan, nàng mỉm cười nói: "Cực khổ cho các em rồi."

Nhận lấy danh hiệu thiếu phu nhân, Lâm Lan làm gì cũng phải nhìn thái độ mọi người để thăm dò nội tâm, nhìn mọi người đã an trí thỏa đáng chưa. Diệp Hinh Nhi vừa lên thuyền đã nằm ngay, không biết là do say sóng hay tinh thần chán nản, Lâm Lan không quấy rầy cô ta, lặng lẽ lui ra ngoài.

Quế tẩu dẫn người đi nấu cơm, Chu mama cùng Đinh mama nói chuyện, thấy Lâm Lan tới, Chu mama nói: "Thiếu phu nhân tới vừa lúc, ta cùng Đinh mama đang nói chuyện nhị tiểu thư." Gương mặt Đinh mama u sầu: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân nên nghĩ biện pháp, nhị tiểu thư ngồi xe say xe, ngồi thuyền say thuyền, mới được mấy ngày người đã gầy như que củi."

Lâm Lan mỉm cười an ủi bà: "Đinh mama đừng lo, cứ yên tâm, thuyền này khá lớn, sẽ ổn thôi, em họ tạm thời chưa quen, dần dần sẽ thích ứng thôi, chút nữa ta sẽ kê cho em ấy một số thuốc bổ tỳ."

"Chỉ cần ăn được gì là tốt, bằng không cứ uống thuốc thay cơm, thân thể bằng sắt cũng không chịu được." Đinh mama than thở.

Lâm Lan cười cười, hỏi Chu mama: "Chu mama có chỗ nào khó chịu không?"

Chu mama cười nhạt nói: "Thiếu phu nhân đừng nhìn Chu mama lớn tuổi, thân thể ta vẫn còn tốt, năm xưa theo lão phu nhân từ Bắc xuôi Nam, vất vả quen, chút sóng gió này không làm khó ta được."

Lâm Lan cười ha ha, lại hỏi Đinh mama.

Đinh mama thở dài nói: "Chỉ cần nhị tiểu thư không có chuyện gì, là lòng ta thoải mái lắm rồi."

Lâm Lan cáo từ đi xem xét các phòng khác. Đinh mama nhìn cửa khoang thuyền đóng lại, nói với Chu mama nói: "Thiếu phu nhân quả nhiên rất được, đáng tiếc xuất thân..."

Chu mama bất động thanh sắc, không nói thêm gì. Đinh mama cho là Chu mama đồng ý chuyện bà nói, liền mạnh bạo nói tiếp: "Minh Doãn thiếu gia suy tính như thế thật chưa ổn thỏa, tùy tiện đem người về như vậy, xuất thân, tướng mạo, lại còn quá khứ... thiếu phu nhân như thế này, bên kia có đồng ý không?"

Chu mama cười như không cười, chậm rãi nói: "Những chuyện này, không cần bà bận tâm."

Đinh mama xấu hổ, dừng đề tại này lại, lại nói về tình hình thể trạng nhị tiểu thư. Lâm Lan đi một vòng, không phát hiện điểm gì bất ổn, nàng đi về phòng mình. Lý Minh Doãn đang ở trong phòng đông lật tây tìm, Ngọc Dung đứng một bên lo lắng.

Thấy thiếu phu nhân cùng Ngân Liễu trở lại, Ngọc Dung vội hỏi Ngân Liễu: "Ngân Liễu, vừa rồi lúc cô thu dọn đồ đạc, có thấy sách của thiếu gia không?"

Ngân Liễu mờ mịt: "Sách gì cơ?"

Lý Minh Doãn không ngẩng đầu lên, tay không ngừng tìm kiếm: "Các ngươi đừng nói nữa, tìm đi, chắc chắn ở phòng này."

Ngọc Dung bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Liễu một cái, nhỏ giọng oán giận: "Làm sao cô vừa thu dọn xong lại nói không nhớ."

Ngân Liễu xấu hổ không nói, mặt đỏ bừng, lúc nàng thu dọn đồ đạc, đầu óc không tập trung. Lâm Lan nói: "Sau này đồ thiếu gia lộn xộn cứ để nguyên, muốn sửa soạn thì đợi thiếu gia tới."

Hai người thưa dạ. "Được rồi, hai người mau đi xem cơm tối đi, cũng đã đói bụng rồi."

Lâm Lan để hai người ra ngoài, quay đầu lại nhìn thấy Lý Minh Doãn đang định mở hộp ở đầu giường ra.

Hộp kia... Nhìn rất quen mắt... Lâm Lan kinh hãi hồn phu phách tán, vội vàng giật hộp kia lại: "Đừng động vào đồ của tôi."

Tay Lý Minh Doãn đã mở hộp, chưa kịp nhìn rõ bên trong là cái gì thì một người phi tới nhào vào hắn, va chạm kịch liệt, "cạch" một cái, khép cái hộp lại, không may kẹp luôn cả tay hắn.

"A..." tiếng hét thảm vang khắp khoang thuyền, kinh thiên động địa. Mọi người trên thuyền đầu tiên là ngây người ba giây, ngay sau đó kịp nhận ra tiếng hét thảm này là của Minh Doãn thiếu gia, nhất thời kinh hãi tột độ, trong đầu chỉ có một ý niệm lóe lên: không xong rồi, thiếu gia đã xảy ra chuyện.

Ai nấy vội vã bỏ lại việc đang làm, cuống quýt chạy tới, tranh nhau đi trên hành lang thuyền chật hẹp thành một đoàn.

Chapter
1 Chương 1: Huynh muội
2 Chương 2: Người ăn không ngồi rồi
3 Chương 3: Né tránh
4 Chương 4: Giải vây
5 Chương 5: Đừng đi theo ta nữa
6 Chương 6: Ác bá
7 Chương 7: Khác thường
8 Chương 8: Người xa lạ
9 Chương 9: Quạ đen rồi
10 Chương 10: Xảy ra chuyện
11 Chương 11: Làm thiếp
12 Chương 12: Thương lượng
13 Chương 13: Một lời đã định
14 Chương 14: Lão bất tử
15 Chương 15: Điều đình
16 Chương 16: Nén giận
17 Chương 17: Tình nghĩa vô giá
18 Chương 18: Cường thú
19 Chương 19: Hủy chứng cớ
20 Chương 20: Con át chủ bài
21 Chương 21: Trùng hợp như thế
22 Chương 22: Da mặt đủ dày
23 Chương 23: Nói cô rất tốt
24 Chương 24: Đứng thẳng
25 Chương 25: Coi thường
26 Chương 26: Có thù tất báo
27 Chương 27: Đều là lỗi của anh
28 Chương 28: Đáp lại một cách mỉa mai
29 Chương 29: Tâm linh tương thông
30 Chương 30: Nhận thức
31 Chương 31: Thần giữ của
32 Chương 32: Vinh quy
33 Chương 33: Một giỏ trứng gà
34 Chương 34: Khởi hành
35 Chương 35: Cùng phòng
36 Chương 36: Lên thuyền
37 Chương 37: Đừng động vào đồ Của ta
38 Chương 38: Lễ vật chết tiệt
39 Chương 39: Muốn học y
40 Chương 40: Trung thành với ai
41 Chương 41: Cho em một cơ hội
42 Chương 42: Nửa đêm cầu thầy trị bệnh
43 Chương 43: Mặc kệ
44 Chương 44: Can dự
45 Chương 45: Lên bờ
46 Chương 46: Khích tướng (Thượng)
47 Chương 47: Khích tướng (Hạ)
48 Chương 48: Ai cũng có phần
49 Chương 49: Hà Hoa Lý - Chu Phủ
50 Chương 50: Trạm sau cùng (Thượng)
51 Chương 51: Trạm sau cùng (Hạ)
52 Chương 52: Khách điếm
53 Chương 53: Nỗi khó xử của Kiều phu nhân
54 Chương 54: Phụ tử
55 Chương 55: Đối sách
56 Chương 56: Lý phủ phiền não
57 Chương 57: Huynh đệ
58 Chương 58: Anh là tên khốn kiếp
59 Chương 59: Lùi một bước
60 Chương 60: Phong hồi luân chuyển
61 Chương 61: Thỏa hiệp
62 Chương 62: Không thẹn với lương tâm
63 Chương 63: Tiến vào Lý gia
64 Chương 64: Khổ nhục kế
65 Chương 65: Bùa hộ mệnh
66 Chương 66: An bài
67 Chương 67: Có phải thông phòng của anh không
68 Chương 68: Gặp hạn
69 Chương 69: Vai phản diện
70 Chương 70: Ấm áp
71 Chương 71: Một bữa điểm tâm
72 Chương 72: Cẩn thận thì hơn
73 Chương 73: Mụ phù thủy phiền não
74 Chương 74: Lộ liễu
75 Chương 75: Kinh hồn
76 Chương 76: Thẩm vấn
77 Chương 77: Trả lại lễ
78 Chương 78: Rất oán giận
79 Chương 79: Chuẩn bị trước khi đi thi
80 Chương 80: Phải chu đáo
81 Chương 81: Ám hiệu
82 Chương 82: Nhận tội
83 Chương 83: Sợ ngươi khó xử
84 Chương 84: Sự thực như vậy
85 Chương 85: Thanh mai trúc mã
86 Chương 86: Mụ phù thủy trở lại
87 Chương 87: Tố cáo
88 Chương 88: Nạp thiếp
89 Chương 89: Đỡ đẻ
90 Chương 90: Ôm một đêm
91 Chương 91: Cảnh tượng đối lập
92 Chương 92: Lên núi
93 Chương 93: Ngọt ngào
94 Chương 94: Rơi vào bẫy
95 Chương 95: Tìm người
96 Chương 96: Danh mục quà tặng
97 Chương 97: Vô sỉ
98 Chương 98: Giường của tôi
99 Chương 99: Nghe chê cười
100 Chương 100: Tự rước lấy nhục
101 Chương 101: Ôm nàng ngủ
102 Chương 102: Nói rõ ngọn ngành
103 Chương 103: Ngốc nghếch
104 Chương 104: Tự cầu phúc
105 Chương 105: Thổ lộ
106 Chương 106: Phu xướng phụ tùy
107 Chương 107: Tiểu thiếp an ủi
108 Chương 108: Trách cứ
109 Chương 109: Bị cười nhạo
110 Chương 110: Kế hoạch thất bại
111 Chương 111: Lão thái thái tới
112 Chương 112: Mẫu tử tâm sự
113 Chương 113: Gia quy
114 Chương 114: Công chính
115 Chương 115: Làm sao chàng hư hỏng như vậy
116 Chương 116: Nghịch dại
117 Chương 117: Quấn quýt
118 Chương 118: Chuẩn bị xong chưa
119 Chương 119: Đời đời kiếp kiếp (hot)
120 Chương 120: Không trùng khớp
121 Chương 121: Tin tức tốt
122 Chương 122: Tính sổ hay không
123 Chương 123: Động tác thật là nhanh
124 Chương 124: Cục diện
125 Chương 125: Âm mưu của Diệp Hinh Nhi
126 Chương 126: Nên dạy dỗ một chút
127 Chương 127: Đại cữu gia xử công đạo
128 Chương 128: Ta chỉ là thương hại ngươi
129 Chương 129: Gậy ông đập lưng ông
130 Chương 130: Có dụng ý khác
131 Chương 131: Nhất cử lưỡng tiện
132 Chương 132: Thuận lòng mẹ chồng
133 Chương 133: Tai họa
134 Chương 134: Cái gọi là công chính
135 Chương 135: Nhận lầm
136 Chương 136: Năm vất vả
137 Chương 137: Tâm bệnh
138 Chương 138: Tặng đồ Mới
139 Chương 139: Cho ai nhìn
140 Chương 140: Ngoài ý muốn
141 Chương 141: Trúng độc
142 Chương 142: Lo sợ (hot)
143 Chương 143: Người tốt khó làm
144 Chương 144: Thẳng thắn
Chapter

Updated 144 Episodes

1
Chương 1: Huynh muội
2
Chương 2: Người ăn không ngồi rồi
3
Chương 3: Né tránh
4
Chương 4: Giải vây
5
Chương 5: Đừng đi theo ta nữa
6
Chương 6: Ác bá
7
Chương 7: Khác thường
8
Chương 8: Người xa lạ
9
Chương 9: Quạ đen rồi
10
Chương 10: Xảy ra chuyện
11
Chương 11: Làm thiếp
12
Chương 12: Thương lượng
13
Chương 13: Một lời đã định
14
Chương 14: Lão bất tử
15
Chương 15: Điều đình
16
Chương 16: Nén giận
17
Chương 17: Tình nghĩa vô giá
18
Chương 18: Cường thú
19
Chương 19: Hủy chứng cớ
20
Chương 20: Con át chủ bài
21
Chương 21: Trùng hợp như thế
22
Chương 22: Da mặt đủ dày
23
Chương 23: Nói cô rất tốt
24
Chương 24: Đứng thẳng
25
Chương 25: Coi thường
26
Chương 26: Có thù tất báo
27
Chương 27: Đều là lỗi của anh
28
Chương 28: Đáp lại một cách mỉa mai
29
Chương 29: Tâm linh tương thông
30
Chương 30: Nhận thức
31
Chương 31: Thần giữ của
32
Chương 32: Vinh quy
33
Chương 33: Một giỏ trứng gà
34
Chương 34: Khởi hành
35
Chương 35: Cùng phòng
36
Chương 36: Lên thuyền
37
Chương 37: Đừng động vào đồ Của ta
38
Chương 38: Lễ vật chết tiệt
39
Chương 39: Muốn học y
40
Chương 40: Trung thành với ai
41
Chương 41: Cho em một cơ hội
42
Chương 42: Nửa đêm cầu thầy trị bệnh
43
Chương 43: Mặc kệ
44
Chương 44: Can dự
45
Chương 45: Lên bờ
46
Chương 46: Khích tướng (Thượng)
47
Chương 47: Khích tướng (Hạ)
48
Chương 48: Ai cũng có phần
49
Chương 49: Hà Hoa Lý - Chu Phủ
50
Chương 50: Trạm sau cùng (Thượng)
51
Chương 51: Trạm sau cùng (Hạ)
52
Chương 52: Khách điếm
53
Chương 53: Nỗi khó xử của Kiều phu nhân
54
Chương 54: Phụ tử
55
Chương 55: Đối sách
56
Chương 56: Lý phủ phiền não
57
Chương 57: Huynh đệ
58
Chương 58: Anh là tên khốn kiếp
59
Chương 59: Lùi một bước
60
Chương 60: Phong hồi luân chuyển
61
Chương 61: Thỏa hiệp
62
Chương 62: Không thẹn với lương tâm
63
Chương 63: Tiến vào Lý gia
64
Chương 64: Khổ nhục kế
65
Chương 65: Bùa hộ mệnh
66
Chương 66: An bài
67
Chương 67: Có phải thông phòng của anh không
68
Chương 68: Gặp hạn
69
Chương 69: Vai phản diện
70
Chương 70: Ấm áp
71
Chương 71: Một bữa điểm tâm
72
Chương 72: Cẩn thận thì hơn
73
Chương 73: Mụ phù thủy phiền não
74
Chương 74: Lộ liễu
75
Chương 75: Kinh hồn
76
Chương 76: Thẩm vấn
77
Chương 77: Trả lại lễ
78
Chương 78: Rất oán giận
79
Chương 79: Chuẩn bị trước khi đi thi
80
Chương 80: Phải chu đáo
81
Chương 81: Ám hiệu
82
Chương 82: Nhận tội
83
Chương 83: Sợ ngươi khó xử
84
Chương 84: Sự thực như vậy
85
Chương 85: Thanh mai trúc mã
86
Chương 86: Mụ phù thủy trở lại
87
Chương 87: Tố cáo
88
Chương 88: Nạp thiếp
89
Chương 89: Đỡ đẻ
90
Chương 90: Ôm một đêm
91
Chương 91: Cảnh tượng đối lập
92
Chương 92: Lên núi
93
Chương 93: Ngọt ngào
94
Chương 94: Rơi vào bẫy
95
Chương 95: Tìm người
96
Chương 96: Danh mục quà tặng
97
Chương 97: Vô sỉ
98
Chương 98: Giường của tôi
99
Chương 99: Nghe chê cười
100
Chương 100: Tự rước lấy nhục
101
Chương 101: Ôm nàng ngủ
102
Chương 102: Nói rõ ngọn ngành
103
Chương 103: Ngốc nghếch
104
Chương 104: Tự cầu phúc
105
Chương 105: Thổ lộ
106
Chương 106: Phu xướng phụ tùy
107
Chương 107: Tiểu thiếp an ủi
108
Chương 108: Trách cứ
109
Chương 109: Bị cười nhạo
110
Chương 110: Kế hoạch thất bại
111
Chương 111: Lão thái thái tới
112
Chương 112: Mẫu tử tâm sự
113
Chương 113: Gia quy
114
Chương 114: Công chính
115
Chương 115: Làm sao chàng hư hỏng như vậy
116
Chương 116: Nghịch dại
117
Chương 117: Quấn quýt
118
Chương 118: Chuẩn bị xong chưa
119
Chương 119: Đời đời kiếp kiếp (hot)
120
Chương 120: Không trùng khớp
121
Chương 121: Tin tức tốt
122
Chương 122: Tính sổ hay không
123
Chương 123: Động tác thật là nhanh
124
Chương 124: Cục diện
125
Chương 125: Âm mưu của Diệp Hinh Nhi
126
Chương 126: Nên dạy dỗ một chút
127
Chương 127: Đại cữu gia xử công đạo
128
Chương 128: Ta chỉ là thương hại ngươi
129
Chương 129: Gậy ông đập lưng ông
130
Chương 130: Có dụng ý khác
131
Chương 131: Nhất cử lưỡng tiện
132
Chương 132: Thuận lòng mẹ chồng
133
Chương 133: Tai họa
134
Chương 134: Cái gọi là công chính
135
Chương 135: Nhận lầm
136
Chương 136: Năm vất vả
137
Chương 137: Tâm bệnh
138
Chương 138: Tặng đồ Mới
139
Chương 139: Cho ai nhìn
140
Chương 140: Ngoài ý muốn
141
Chương 141: Trúng độc
142
Chương 142: Lo sợ (hot)
143
Chương 143: Người tốt khó làm
144
Chương 144: Thẳng thắn