Chương 135: Nhận lầm

Nhìn Lâm Lan không nóng không lạnh, bình thản như nước, trong lòng lão thái thái đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực, bà biết lời mình nói có điểm bất công, bắt Lâm Lan nhận sai, chỉ cần Lâm Lan nói năng ác liệt hơn chút nữa, bà hoàn toàn có thể trị nàng tội bất hiếu với trưởng bối, nhưng Lâm Lan quá giảo hoạt, phản lại bà một quân.

Chúc mama chưa từng thấy qua bộ dạng kinh ngạc của lão thái thái, lão thái thái cả đời mạnh hơn, các vị lão gia chưa bao giờ dám càn rỡ trước mặt lão thái thái, hôm nay gọi nhị thiếu phu nhân ở lại hung hăng dạy dỗ một bữa, nhưng nhị thiếu phu nhân gan thật lớn, không sợ lão thái thái tức tới nỗi sinh bệnh sao?

Nhưng nói đi nói lại, chuyện hôm nay nhị thiếu phu nhân đâu có gì sai? Vô duyên vô cớ trách mắng người ta, dù là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, Chúc mama cảm thấy chuyện này lão thái thái hồ đồ quá rồi. Một già một trẻ cứ như vậy cương ngạnh, ngươi nhìn ta chằm chằm, ta nhìn ngươi chằm chằm, một bên giận dữ, một bên trầm tĩnh, không ai nói gì.

Lâm Lan hiểu được, một khi nhẫn nhịn quá nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy mình dễ bị khi dễ, nàng không giống Đinh Nhược Nghiên, xảy ra chuyện, có một bà mẹ mạnh mẽ tới bảo vệ, có cha làm quan là chỗ dựa, nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, lão thái thái nói nàng không buông tha người ta, nàng sao có thể buông tha chứ? Tới lúc nàng phải chịu ủy khuất thì sao, tại sao lại phải nhẫn nhịn không phản bác? Có điều, nói tới đây là đủ rồi, để lão thái thái giận muốn ngất xỉu thì nàng cũng phạm sai lầm.

Thôi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Lâm Lan chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất, ngôn từ thành khẩn: "Bà nội, cháu dâu thân phận thấp kém, trong lòng có chút tự ti, kể từ khi bà nội tới đây, bà nội xử sự công chính nghiêm minh, cũng không bởi vì cháu dâu xuất thân thấp kém mà xem thường cháu dâu, bà nội thật là tốt, cháu dâu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu dâu trẻ tuổi còn nông nổi, xử sự khó tránh khỏi suy tính không chu toàn, kính xin bà nội kiên nhẫn dạy bảo cháu, sau này cháu dâu nhất định nhớ kỹ lời bà nội dạy bảo, vừa rồi cháu dâu đã có những lời lẽ không hay, kính xin bà nội đại nhân đại lượng, cháu dâu xin chịu tội với bà nội."

Nghe Lâm Lan đội cho mình một cái mũ cao như thế, lại thành khẩn nhận sai lầm, lão thái thái có tức giận cũng phát tác không ra, trong ngực dâng lên nỗi buồn bực.

Chúc mama ngượng ngùng cười nói: "Lão thái thái, nhị thiếu phu nhân đã nhận sai rồi, người đừng nóng giận. Nhị thiếu phu nhân rất hiếu thuận với người, người xem, hôm kia lão nô vừa nói lão thái thái thể hàn, nhị thiếu phu nhân liền sai người nấu cháo làm nóng người..."

Chúc mama nói tới món cháo dê. Lão thái thái có điểm bất ngờ, bà vốn tưởng cháo dê là Hàn Thị vì bà mà chuẩn bị.

"Không thể có lần sau nữa." Mặc dù ngữ điệu lão thái thái vẫn còn chút trách mắng nhưng cũng không còn gay gắt nữa.

Lâm Lan lập tức cười hì hì thi lễ: "Đa tạ bà nội khoan dung tha thứ, bà nội đúng là độ lượng."

Lão thái thái thở dài, nhìn một bàn đầy thức ăn mà không còn chút thèm ăn, phẫn nộ nói: "Không ăn nữa, nhìn dầu mỡ khó chịu, Chúc mama, nói phòng bếp làm một chén cháo."

Vừa nói bà vùa đứng dậy, Chúc mama vội đỡ bà rời đi.

Lâm Lan bĩu môi, không ăn? Vậy thì thật là tốt, nàng được tự do rồi, về nói Quế tẩu làm mì củ cải với tôm he thôi. Chúc mama đỡ lão thái thái về phòng, để bà ngồi lên giường, có lót thêm một cái gối ngang hông.

Lão thái thái buồn bực thở dài: "Người già rồi chẳng làm được gì, ngay cả vãn bối cũng không dạy dỗ được nữa."

Chúc mama cười nói: "Lão thái thái đâu có già, thân thể vẫn còn rất tốt ạ."

"Ngươi đừng nịnh ta, ta bây giờ đang đau đầu đây." Lão thái thái xoa xoa trán, lại nặng nề thở dài:

"Nghĩ muốn giúp Kính Hiền giữ nghiêm gia phong, nhưng là có lòng không đủ lực rồi."

Chúc mama do dự nói: "Lão thái thái, vừa rồi người đã bao che khuyết điểm..."

Lão thái thái nhìn Chúc mama một cái: "Ngươi cũng cảm thấy ta không nên dạy dỗ Lâm Lan?"

"Lão nô cảm thấy nhị thiếu phu nhân là một người không tệ, mặc dù ngoài miệng không được khéo léo lắm nhưng rất hiếu thuận, vừa nghe người có gì khó chịu liền tìm đồ để bồi bổ thân thể cho người, lần trước lão thái thái giận quá ngất xỉu, tổn hại nguyên khí, không chịu uống thuốc đắng, nhị thiếu phu nhân tẩm thuốc vào mứt táo, tự mình làm từng viên, lại dặn dò lão nô đừng nói gì với lão thái thái. Lão thái thái, người thử nghĩ xem, người nhiều con dâu, cháu dâu, có ai có lòng hơn nhị thiếu phu nhân, những người khác, chẳng ai làm việc gì, chỉ luôn miệng tán dương người mấy câu..." Chúc mama thở dài nói.

Sắc mặt lão thái thái có chút thay đổi: "Thật ra con bé cũng có lòng."

"Nhị thiếu phu nhân không có dụng tâm, không biết lấy lòng, không tranh công, đây mới thật là hiếu thuận." Chúc mama cảm thán.

"Nhưng ngôn ngữ của nó hôm nay thật là chọc tức người ta." Lão thái thái nghĩ đến những lời vừa rồi của Lâm Lan khiến bà tức giận, đời này ai dám nói với bà những lời đó?

Chúc mama khẽ cười nói: "Lão thái thái hôm nay vì Minh Châu tiểu thư mà dạy dỗ nhị thiếu phu nhân, trong lòng nhị thiếu phu nhân sao có thể không ủy khuất? Vừa rồi lỗi không phải của cô ấy, xảy ra chuyện, cô ấy nói với trượng phu của mình là bình thường, ban đầu nhị thiếu phu nhân còn ngăn nhị thiếu gia... Lão nô bình thường quan sát, Minh Châu tiểu thư xem thường nhị thiếu phu nhân, cho tới giờ ăn nói lạnh nhạt, hễ mở miệng là châm chọc, nhưng nhị thiếu phu nhân có lần nào tranh chấp lại đâu? Chỉ cười một tiếng rồi thôi, mới vừa rồi lão thái thái nói thật sự làm tổn thương nhị thiếu phu nhân rồi."

Lão thái thái liếc xéo Chúc mama: "Chúc mama, có phải ngươi được nhị thiếu phu nhân cho gì không? Sao lại nói giúp nó."

Chúc mama biến sắc, quỳ mà nói: "Lão nô cũng chẳng còn mấy mà về với cát bụi, không có thân quyến con cái thì ham muốn gì? Chẳng lẽ có thể mang được vào quan tài? Cả đời lão nô này không còn cầu mong gì, chỉ cầu có thể phụng bồi lão thái thái, an an ổn ổn vượt qua tuổi gia, người nào tốt với lão thái thái, lão nô sẽ tốt với người đó, nếu lão nô có tâm tư, đó cũng là vì lão thái thái..."

Lão thái thái cười nói: "Ta chỉ đùa ngươi một chút, ngươi làm gì thế, mau đứng lên đi."

Chúc mama lúc này mới đứng dậy. Lão thái thái thở dài nói: "Ta cũng biết chuyện hôm nay nó không có lỗi, chẳng qua Minh Châu... Ngươi cũng biết, đứa nhỏ này rất đáng thương, ta không đành lòng."

Chúc mama an ủi: "Có câu hổ dữ không ăn thịt con, lão gia trong lúc nóng giận nói đôi lời như vậy thôi, chẳng lẽ lão gia có thể không quan tâm Minh Châu tiểu thư nữa sao? Đợi khi lão gia nguôi giận, từ từ lựa lời khuyên, ngày tháng còn dài, người cần gì gấp gáp? Rồi lại nói, lão gia nói cũng không sai, nếu Minh Châu tiểu thư không thay đổi tính khí, tương lai về nhà chồng, khó tránh gây ra chuyện, đến lúc đó ai có thể che chở cho cô ấy?"

Lão thái thái tựa như hơi mệt, tựa vào gối mềm, khẽ nhắm mắt, giọng nói nhỏ dần: "Thôi thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, kệ bọn chúng đi."

Chúc mama cười nói: "Lão thái thái có thể nghĩ như vậy là tốt, người nghỉ ngơi đi, lão nô đi chuẩn bị cháo."

Chapter
1 Chương 1: Huynh muội
2 Chương 2: Người ăn không ngồi rồi
3 Chương 3: Né tránh
4 Chương 4: Giải vây
5 Chương 5: Đừng đi theo ta nữa
6 Chương 6: Ác bá
7 Chương 7: Khác thường
8 Chương 8: Người xa lạ
9 Chương 9: Quạ đen rồi
10 Chương 10: Xảy ra chuyện
11 Chương 11: Làm thiếp
12 Chương 12: Thương lượng
13 Chương 13: Một lời đã định
14 Chương 14: Lão bất tử
15 Chương 15: Điều đình
16 Chương 16: Nén giận
17 Chương 17: Tình nghĩa vô giá
18 Chương 18: Cường thú
19 Chương 19: Hủy chứng cớ
20 Chương 20: Con át chủ bài
21 Chương 21: Trùng hợp như thế
22 Chương 22: Da mặt đủ dày
23 Chương 23: Nói cô rất tốt
24 Chương 24: Đứng thẳng
25 Chương 25: Coi thường
26 Chương 26: Có thù tất báo
27 Chương 27: Đều là lỗi của anh
28 Chương 28: Đáp lại một cách mỉa mai
29 Chương 29: Tâm linh tương thông
30 Chương 30: Nhận thức
31 Chương 31: Thần giữ của
32 Chương 32: Vinh quy
33 Chương 33: Một giỏ trứng gà
34 Chương 34: Khởi hành
35 Chương 35: Cùng phòng
36 Chương 36: Lên thuyền
37 Chương 37: Đừng động vào đồ Của ta
38 Chương 38: Lễ vật chết tiệt
39 Chương 39: Muốn học y
40 Chương 40: Trung thành với ai
41 Chương 41: Cho em một cơ hội
42 Chương 42: Nửa đêm cầu thầy trị bệnh
43 Chương 43: Mặc kệ
44 Chương 44: Can dự
45 Chương 45: Lên bờ
46 Chương 46: Khích tướng (Thượng)
47 Chương 47: Khích tướng (Hạ)
48 Chương 48: Ai cũng có phần
49 Chương 49: Hà Hoa Lý - Chu Phủ
50 Chương 50: Trạm sau cùng (Thượng)
51 Chương 51: Trạm sau cùng (Hạ)
52 Chương 52: Khách điếm
53 Chương 53: Nỗi khó xử của Kiều phu nhân
54 Chương 54: Phụ tử
55 Chương 55: Đối sách
56 Chương 56: Lý phủ phiền não
57 Chương 57: Huynh đệ
58 Chương 58: Anh là tên khốn kiếp
59 Chương 59: Lùi một bước
60 Chương 60: Phong hồi luân chuyển
61 Chương 61: Thỏa hiệp
62 Chương 62: Không thẹn với lương tâm
63 Chương 63: Tiến vào Lý gia
64 Chương 64: Khổ nhục kế
65 Chương 65: Bùa hộ mệnh
66 Chương 66: An bài
67 Chương 67: Có phải thông phòng của anh không
68 Chương 68: Gặp hạn
69 Chương 69: Vai phản diện
70 Chương 70: Ấm áp
71 Chương 71: Một bữa điểm tâm
72 Chương 72: Cẩn thận thì hơn
73 Chương 73: Mụ phù thủy phiền não
74 Chương 74: Lộ liễu
75 Chương 75: Kinh hồn
76 Chương 76: Thẩm vấn
77 Chương 77: Trả lại lễ
78 Chương 78: Rất oán giận
79 Chương 79: Chuẩn bị trước khi đi thi
80 Chương 80: Phải chu đáo
81 Chương 81: Ám hiệu
82 Chương 82: Nhận tội
83 Chương 83: Sợ ngươi khó xử
84 Chương 84: Sự thực như vậy
85 Chương 85: Thanh mai trúc mã
86 Chương 86: Mụ phù thủy trở lại
87 Chương 87: Tố cáo
88 Chương 88: Nạp thiếp
89 Chương 89: Đỡ đẻ
90 Chương 90: Ôm một đêm
91 Chương 91: Cảnh tượng đối lập
92 Chương 92: Lên núi
93 Chương 93: Ngọt ngào
94 Chương 94: Rơi vào bẫy
95 Chương 95: Tìm người
96 Chương 96: Danh mục quà tặng
97 Chương 97: Vô sỉ
98 Chương 98: Giường của tôi
99 Chương 99: Nghe chê cười
100 Chương 100: Tự rước lấy nhục
101 Chương 101: Ôm nàng ngủ
102 Chương 102: Nói rõ ngọn ngành
103 Chương 103: Ngốc nghếch
104 Chương 104: Tự cầu phúc
105 Chương 105: Thổ lộ
106 Chương 106: Phu xướng phụ tùy
107 Chương 107: Tiểu thiếp an ủi
108 Chương 108: Trách cứ
109 Chương 109: Bị cười nhạo
110 Chương 110: Kế hoạch thất bại
111 Chương 111: Lão thái thái tới
112 Chương 112: Mẫu tử tâm sự
113 Chương 113: Gia quy
114 Chương 114: Công chính
115 Chương 115: Làm sao chàng hư hỏng như vậy
116 Chương 116: Nghịch dại
117 Chương 117: Quấn quýt
118 Chương 118: Chuẩn bị xong chưa
119 Chương 119: Đời đời kiếp kiếp (hot)
120 Chương 120: Không trùng khớp
121 Chương 121: Tin tức tốt
122 Chương 122: Tính sổ hay không
123 Chương 123: Động tác thật là nhanh
124 Chương 124: Cục diện
125 Chương 125: Âm mưu của Diệp Hinh Nhi
126 Chương 126: Nên dạy dỗ một chút
127 Chương 127: Đại cữu gia xử công đạo
128 Chương 128: Ta chỉ là thương hại ngươi
129 Chương 129: Gậy ông đập lưng ông
130 Chương 130: Có dụng ý khác
131 Chương 131: Nhất cử lưỡng tiện
132 Chương 132: Thuận lòng mẹ chồng
133 Chương 133: Tai họa
134 Chương 134: Cái gọi là công chính
135 Chương 135: Nhận lầm
136 Chương 136: Năm vất vả
137 Chương 137: Tâm bệnh
138 Chương 138: Tặng đồ Mới
139 Chương 139: Cho ai nhìn
140 Chương 140: Ngoài ý muốn
141 Chương 141: Trúng độc
142 Chương 142: Lo sợ (hot)
143 Chương 143: Người tốt khó làm
144 Chương 144: Thẳng thắn
Chapter

Updated 144 Episodes

1
Chương 1: Huynh muội
2
Chương 2: Người ăn không ngồi rồi
3
Chương 3: Né tránh
4
Chương 4: Giải vây
5
Chương 5: Đừng đi theo ta nữa
6
Chương 6: Ác bá
7
Chương 7: Khác thường
8
Chương 8: Người xa lạ
9
Chương 9: Quạ đen rồi
10
Chương 10: Xảy ra chuyện
11
Chương 11: Làm thiếp
12
Chương 12: Thương lượng
13
Chương 13: Một lời đã định
14
Chương 14: Lão bất tử
15
Chương 15: Điều đình
16
Chương 16: Nén giận
17
Chương 17: Tình nghĩa vô giá
18
Chương 18: Cường thú
19
Chương 19: Hủy chứng cớ
20
Chương 20: Con át chủ bài
21
Chương 21: Trùng hợp như thế
22
Chương 22: Da mặt đủ dày
23
Chương 23: Nói cô rất tốt
24
Chương 24: Đứng thẳng
25
Chương 25: Coi thường
26
Chương 26: Có thù tất báo
27
Chương 27: Đều là lỗi của anh
28
Chương 28: Đáp lại một cách mỉa mai
29
Chương 29: Tâm linh tương thông
30
Chương 30: Nhận thức
31
Chương 31: Thần giữ của
32
Chương 32: Vinh quy
33
Chương 33: Một giỏ trứng gà
34
Chương 34: Khởi hành
35
Chương 35: Cùng phòng
36
Chương 36: Lên thuyền
37
Chương 37: Đừng động vào đồ Của ta
38
Chương 38: Lễ vật chết tiệt
39
Chương 39: Muốn học y
40
Chương 40: Trung thành với ai
41
Chương 41: Cho em một cơ hội
42
Chương 42: Nửa đêm cầu thầy trị bệnh
43
Chương 43: Mặc kệ
44
Chương 44: Can dự
45
Chương 45: Lên bờ
46
Chương 46: Khích tướng (Thượng)
47
Chương 47: Khích tướng (Hạ)
48
Chương 48: Ai cũng có phần
49
Chương 49: Hà Hoa Lý - Chu Phủ
50
Chương 50: Trạm sau cùng (Thượng)
51
Chương 51: Trạm sau cùng (Hạ)
52
Chương 52: Khách điếm
53
Chương 53: Nỗi khó xử của Kiều phu nhân
54
Chương 54: Phụ tử
55
Chương 55: Đối sách
56
Chương 56: Lý phủ phiền não
57
Chương 57: Huynh đệ
58
Chương 58: Anh là tên khốn kiếp
59
Chương 59: Lùi một bước
60
Chương 60: Phong hồi luân chuyển
61
Chương 61: Thỏa hiệp
62
Chương 62: Không thẹn với lương tâm
63
Chương 63: Tiến vào Lý gia
64
Chương 64: Khổ nhục kế
65
Chương 65: Bùa hộ mệnh
66
Chương 66: An bài
67
Chương 67: Có phải thông phòng của anh không
68
Chương 68: Gặp hạn
69
Chương 69: Vai phản diện
70
Chương 70: Ấm áp
71
Chương 71: Một bữa điểm tâm
72
Chương 72: Cẩn thận thì hơn
73
Chương 73: Mụ phù thủy phiền não
74
Chương 74: Lộ liễu
75
Chương 75: Kinh hồn
76
Chương 76: Thẩm vấn
77
Chương 77: Trả lại lễ
78
Chương 78: Rất oán giận
79
Chương 79: Chuẩn bị trước khi đi thi
80
Chương 80: Phải chu đáo
81
Chương 81: Ám hiệu
82
Chương 82: Nhận tội
83
Chương 83: Sợ ngươi khó xử
84
Chương 84: Sự thực như vậy
85
Chương 85: Thanh mai trúc mã
86
Chương 86: Mụ phù thủy trở lại
87
Chương 87: Tố cáo
88
Chương 88: Nạp thiếp
89
Chương 89: Đỡ đẻ
90
Chương 90: Ôm một đêm
91
Chương 91: Cảnh tượng đối lập
92
Chương 92: Lên núi
93
Chương 93: Ngọt ngào
94
Chương 94: Rơi vào bẫy
95
Chương 95: Tìm người
96
Chương 96: Danh mục quà tặng
97
Chương 97: Vô sỉ
98
Chương 98: Giường của tôi
99
Chương 99: Nghe chê cười
100
Chương 100: Tự rước lấy nhục
101
Chương 101: Ôm nàng ngủ
102
Chương 102: Nói rõ ngọn ngành
103
Chương 103: Ngốc nghếch
104
Chương 104: Tự cầu phúc
105
Chương 105: Thổ lộ
106
Chương 106: Phu xướng phụ tùy
107
Chương 107: Tiểu thiếp an ủi
108
Chương 108: Trách cứ
109
Chương 109: Bị cười nhạo
110
Chương 110: Kế hoạch thất bại
111
Chương 111: Lão thái thái tới
112
Chương 112: Mẫu tử tâm sự
113
Chương 113: Gia quy
114
Chương 114: Công chính
115
Chương 115: Làm sao chàng hư hỏng như vậy
116
Chương 116: Nghịch dại
117
Chương 117: Quấn quýt
118
Chương 118: Chuẩn bị xong chưa
119
Chương 119: Đời đời kiếp kiếp (hot)
120
Chương 120: Không trùng khớp
121
Chương 121: Tin tức tốt
122
Chương 122: Tính sổ hay không
123
Chương 123: Động tác thật là nhanh
124
Chương 124: Cục diện
125
Chương 125: Âm mưu của Diệp Hinh Nhi
126
Chương 126: Nên dạy dỗ một chút
127
Chương 127: Đại cữu gia xử công đạo
128
Chương 128: Ta chỉ là thương hại ngươi
129
Chương 129: Gậy ông đập lưng ông
130
Chương 130: Có dụng ý khác
131
Chương 131: Nhất cử lưỡng tiện
132
Chương 132: Thuận lòng mẹ chồng
133
Chương 133: Tai họa
134
Chương 134: Cái gọi là công chính
135
Chương 135: Nhận lầm
136
Chương 136: Năm vất vả
137
Chương 137: Tâm bệnh
138
Chương 138: Tặng đồ Mới
139
Chương 139: Cho ai nhìn
140
Chương 140: Ngoài ý muốn
141
Chương 141: Trúng độc
142
Chương 142: Lo sợ (hot)
143
Chương 143: Người tốt khó làm
144
Chương 144: Thẳng thắn