Chương 1: Kẻ thù cuối cùng

Trong màn mưa trắng xóa, lại một đám zombie bắt đầu tụ tập để chuẩn bị thêm đợt tấn công mãnh liệt vào căn cứ may mắn còn sót lại của loài người. Người bên trong căn cứ hoang mang, xác chết của zombie lẫn con người chất thành từng đống từng đống ngoài tưởng thành. Tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng hét sợ hãi hòa vào âm thanh “ôi ôi” của lũ zombie thay nhau vang lên cả trong lẫn ngoài.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng ngủ của tòa biệt thự tại Động Trụy Lạc nổi tiếng căn cứ Bạch Hổ, một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang trần truồng nằm cuộn mình trong góc phòng. Trên người gã ta cuốn mấy tầng dây trói, bên trên còn dính chút máu, có cả những vết thương mới bị dao cứa vào. Gã khép hờ mắt như thể việc mở mắt cũng quá khó khăn, cố gắng giãy giụa cổ để xem khung cảnh xung quanh.

Bên giường, một cô gái thân hình nở nang đang thong thả chỉnh lại quần áo trên người. Sau lưng cô ta, chiếc giường bừa bộn vẫn còn vương mùi tình ái, không khỏi khiến người ta nghi ngờ chuyện mới xảy ra trên chiếc giường này.

“Đến rồi?”

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô gái cất tiếng hỏi. Cô ta đã mặc xong quần áo tử tế, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cẩn thận tô vẽ gương mặt. Cánh cửa chạm trổ hé ra một khe hở, lộ ra gương mặt tái nhợt của một cô gái, đây chính là Tô Tô.

Tô Tô rất gầy, cũng không cao lắm, nhìn giống như một cô thiếu nữ chưa dậy thì hết, đang bước trên con đường ngây thơ dại khờ. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, người quen đều biết Tô Tô có biệt danh là “Cô ba Liều mạng” ở thời mạt thế. Nội tâm cô không hề đáng yêu như ngoại hình của mình.

Tô Tô bước vào phòng, đôi mắt đen sâu như mực quét một lượt người đàn ông trong góc rồi thu lại. Cô rút một thẻ tích điểm trong túi áo khoác gió đen của mình đưa cho cô gái đang ngồi tô son đỏ trước bàn trang điểm.

“Đây là thẻ tích điểm tôi đã hứa cho cô, cầm lấy đi.”

Cô gái từ tốn tô son xong quay đầu nhìn Tô Tô, mỉm cười xinh đẹp. Cô ta giơ đôi tay móng sơn màu đỏ rực như máu người, ngón tay kẹp chiếc thẻ điểm của Tô Tô đưa tới bên miệng, ánh mắt quyến rũ mê hoặc.

“Cảm ơn, sau này cô muốn bắt ai cứ đến tìm tôi, tôi rất sẵn lòng làm ăn với cô.”

“Không có sau này nữa, đây là lần cuối rồi.”

Tô Tô mặt lạnh tanh nhìn gã đàn ông nằm trong góc, có lẽ gã cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên càng run rẩy hơn. Gã càng run rẩy máu lại càng chảy ra nhiều, xung quanh ướt sũng thành một vũng máu nhỏ.

Cô gái đứng cạnh Tô Tô vẽ mắt màu khói, sau khi nghe lời Tô Tô nói liền sững sờ nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu. Trong lòng nhất thời trào dâng chút buồn bã chưa từng có, cô đưa tay vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của Tô Tô:

“Chúng ta hợp tác đã lâu vậy rồi, những việc cô muốn làm tôi cũng ít nhiều hiểu được. Tôi chỉ có thể nói nếu đây đã là lần cuối cùng, vậy thì nếu kết quả có không được như ý cô thì cô cũng nên... nghĩ thoáng một chút.”

Tô Tô không nói gì, toàn thân cô lạnh tới mức khiến người khác nhìn mà thấy tuyệt vọng. Tóc sau lưng cô dần dần ngưng tụ thành băng tuyết, cô nhìn chằm chằm gã đàn ông. Cô gái đứng bên cạnh nhìn Tô Tô hồi lâu mà không thấy trả lời bèn thở dài lắc đầu ra khỏi phòng ngủ, đến cửa chợt quay đầu lại dặn dò:

“À, đúng rồi. Sau khi xong việc nhớ dọn xác đi nhé, tiện thể dọn sạch cả chỗ này nữa. Đừng có lần nào cũng làm chỗ này của tôi be bét máu ra đấy.”

Tô Tô gật đầu coi như trả lời. Chờ cô gái kia khép cửa xong cô liền sải bước trên đôi bốt cao gót đến bên cạnh người đàn ông, giơ chân đạp một phát vào đầu gã, sau bôi luôn vệt máu dính trên gót giày vào phần thịt sạch sẽ trên người gã. Gã đàn ông đau đớn hét lên, miễn cưỡng mở to đôi mắt ngập tràn nỗi đau và sợ hãi của mình ra.

Tô Tô chớp thời cơ gã mở mắt bèn túm tóc gã, lấy một tấm ảnh cũ trong túi áo ra lớn tiếng hỏi: “Đứa bé gái ở trong ảnh đang ở đâu?”

“Bé gái... gì?”

Gã đàn ông ho khan một cách khó khăn, còn khạc ra máu. Tô Tô sợ máu của gã ta làm bẩn tấm ảnh bèn nhanh chóng thu tay về rồi lại giơ lại gần. Bàn tay túm tóc gã đàn ông kéo mạnh hơn một chút.

“Tao hỏi mày lần nữa: đứa bé gái trong ảnh lúc này 2 tuổi, giờ đang ở đâu? Nó... nó bây giờ cũng đã 12 tuổi rồi.”

“Tôi... tôi đã từng mua nhiều phụ nữ, cũng từng làm nhục không ít đứa nhỏ... Nhiều quá không nhớ được đứa bé kia, 12 tuổi à? Những đứa bé 12 tuổi ở chỗ tôi có nhiều lắm.”

“Không nhớ à? Thế để tao làm cho mày nhớ lại: 10 năm trước ở Xuân Thành, mày đã mua đứa bé 2 tuổi này từ tay Bạch Tuyết Lê, bây giờ nó đang ở đâu???”

Tô Tô đứng dậy, lại tiếp tục đạp vào đầu gã từng phát một, dường như cô muốn bộc phát tất cả những nhớ mong trong 10 năm qua. 10 năm mạt thế, trong thời buổi loạn lạc này cuối cùng cô cũng tìm được mắt xích cuối cùng của vụ buôn bán Tiểu Ái năm đó. Tất cả những nỗi đau và nhung nhớ đều chờ câu trả lời sắp tới để giải thoát, Tô Tô không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nào nữa.

“Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi... Cô đừng đánh nữa đừng đánh nữa!” Người đàn ông nằm trên đất kêu khóc thảm thiết, gã ôm cái đầu đầy máu khổ sở van nài: “Tôi nhớ ra rồi, năm đó đúng là Bạch Tuyết Lê có bán cho tôi một bé gái, có phải tên là Tiểu Ái đúng không? Nó chết rồi, năm đó nhiều zombie quá, nó lại vừa quấy vừa khóc cứ lèo nhèo đòi mẹ, sau đó... sau đó...”

Gã ta không dám tiếp tục, kết quả cũng không cần gã phải nói. Zombie vây quanh vây quanh, nếu không có người nào đánh lạc hướng đám zombie thì tất cả mọi người chỉ có nước chết.

Tô Tô dừng chân, đứng nguyên tư thế như hóa đá. Cô từ từ hạ chân xuống, trong đầu không ngừng tua lại lời nói của gã: Tiểu Ái, Tiểu Ái của cô muốn tìm mẹ, muốn tìm mẹ sao? Zombie nhiều quá, xung quanh lại toàn người Tiểu Ái không quen, con bé muốn tìm mẹ không phải chuyện đương nhiên sao?

Nhưng gã đàn ông trước mặt này dám vứt Tiểu Ái đi để đánh lạc hướng đám zombie?! Thôi thế cũng tốt, còn tốt hơn là rơi vào cái Động Trụy Lạc này nhiều!

“Mẹ... mẹ đến đây! Tiểu Ái, mẹ đã nói nhất định sẽ tìm được con mà Tiểu Ái...”

Từng giọt từng giọt nước mắt nối tiếp rơi như chuỗi hạt châu, đập xuống vũng máu dưới đất theo lời thì thào của Tô Tô, máu bắn tóe lên theo hồi. Tô Tô đột nhiên mỉm cười, gục đầu tan nát cõi lòng, bên chân vừa hạ xuống lại nhấc lên mạnh mẽ đá bay đầu của gã đàn ông, gằn giọng:

“Tiểu Ái của tao chết rồi, tại sao mày vẫn còn sống?!!”

Mạt thế năm thứ 12, Tô Tô cũng tìm Tiểu Ái 10 năm, vì muốn giữ lại mạng sống này để tìm Tiểu Ái mà cô không biết bao nhiêu lần thoát hiểm từ chỗ chết, cũng không biết đã giết bao nhiêu người. Ý chí kiên cường của cô khiến người khác sợ hãi, phải sống đã từng là điều quan trọng hơn tất thảy với Tô Tô.

Nhưng bây giờ, Tô Tô cúi đầu nhìn bức ảnh được cất giữ cẩn thận trong tay, trong bức ảnh là một bé gái hai tuổi nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Đôi mắt Tô Tô nhòa lệ, đôi môi nhợt nhạt của cô hiện lên vụn băng màu bạc, cô nhỏ giọng nói:

“Không thể sống tiếp nữa rồi, Mai Tử, không giúp cô dọn phòng được nữa rồi, còn phiền cô giúp tôi dọn cả xác tôi nữa.”

Mạt thế năm thứ 12, “Cô ba Liều mạng” giết thế nào cũng không chết - Tô Tô sống liều mạng như Tiểu Cường - sau khi giết chết kẻ thù cuối cùng đã tự sát trong biệt thự của gái làng chơi Mai Tử tại căn cứ Bạch Hổ.

Chapter
1 Chương 1: Kẻ thù cuối cùng
2 Chương 2: Quay ngược thời gian
3 Chương 3: Ca hát tiếp tục giấc mơ
4 Chương 4: Đuổi theo để bồi thường
5 Chương 5: Vòng lặp một chiều
6 Chương 6: Mạng sống thật đáng quý
7 Chương 7: Thuê phòng
8 Chương 8: Địa ngục không lối
9 Chương 9: Lý an tâm và lý tiểu vũ
10 Chương 10: Cô sốt rồi
11 Chương 11: Đồ Trẻ em
12 Chương 12: “Khoái mã” mới
13 Chương 13: Nhà của mình
14 Chương 14: Thẻ riêng
15 Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc
16 Chương 16: Ngưng tụ tinh hồn
17 Chương 17: Mẹ còn sống
18 Chương 18: Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng
19 Chương 19: Bạo động
20 Chương 20: Tình hình thực tế
21 Chương 21: Ra tay trước
22 Chương 22: Trạc thế giai
23 Chương 23: Sổ nợ của diệp dục
24 Chương 24: Tiền bồi thường
25 Chương 25: Thủy kính
26 Chương 26: Giết không tha
27 Chương 27: Điện thoại cục gạch
28 Chương 28: Bạch lạc lạc sao rồi?
29 Chương 29: Làm cha mẹ vui
30 Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu
31 Chương 31: Nơi virus mạt thế sinh sôi mãnh liệt
32 Chương 32: Kẻ giết người
33 Chương 33: Tạ hào thế
34 Chương 34: Dấu phẩy nhỏ nghịch ngợm
35 Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi
36 Chương 36: Chào mừng đến với tận thế
37 Chương 37: Trái đất đang khóc
38 Chương 38: Lý trí chiến thắng tình cảm
39 Chương 39: Dị năng
40 Chương 40: Hình như là tô tô
41 Chương 41: Sao anh lại ở đây?
42 Chương 42: Anh cũng có súng cơ đấy?
43 Chương 43: Nóng quá nên dậy
44 Chương 44: Nóng quá nên dậy
45 Chương 45: Cái con quỷ này
46 Chương 46: Năm giác quan
47 Chương 47: Tô tô không phải người yêu anh
48 Chương 48: Bản đồ Công thủ của biệt thự
49 Chương 49: Chúng ta là gánh nặng của con bé
50 Chương 50: Cao thủ số một mạt thế
51 Chương 51: Phi phi đến rồi
52 Chương 52: Có trước không có sau
53 Chương 53: Cô gái điên này
54 Chương 54: Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng
55 Chương 55: Có thể tha chết cho tạ thanh diễn không?
56 Chương 56: Mẹ tô rất ích kỷ
57 Chương 57: Em đừng có nằm mơ
58 Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót
59 Chương 59: Bác sĩ suy nghĩ khác người
60 Chương 60: Ôi thần linh ơi!
61 Chương 61: Làm người đừng có quá đáng
62 Chương 62: Tối nay thêm món
63 Chương 63: Đống tinh hạch đáng yêu chạy đi đâu mất rồi?
64 Chương 64: Trong lòng ấm áp
65 Chương 65: Lý oánh
66 Chương 66: Xung khắc như nước với lửa
67 Chương 67: Tôi không có bạn trai
68 Chương 68: Lắm chuyện
69 Chương 69: Lòng dạ độc ác
70 Chương 70: Điều thiết thực nhất
71 Chương 71: Boss tô tô
72 Chương 72: Kết luận kỳ quái
73 Chương 73: Hồ Chứa nước
74 Chương 74: Điều khiển nước xoay tròn
75 Chương 75: Anh thiếu phụ nữ thế à?
76 Chương 76: Tẩm nguyệt
77 Chương 77: Nỗi khổ của diệp dục
78 Chương 78: Siêu âm đa chiều
79 Chương 79: Anh đang ăn gì thế?
80 Chương 80: Tinh hạch của anh rửa sạch chưa?
81 Chương 81: Cho anh xin ngụm nước
82 Chương 82: Đừng phí hoài một buổi sớm đẹp đẽ thế này
83 Chương 83: Thuận buồm xuôi gió
84 Chương 84: Mẹ bảo ăn mỳ thôi
85 Chương 85: Anh thích trẻ con không?
86 Chương 86: Phát triển song song
87 Chương 87: Trạc thế giai đeo ba lô toàn sữa bột
88 Chương 88: Anh bì
89 Chương 89: Anh là người thô lỗ
90 Chương 90: Còn làm loạn là anh giận đấy!
91 Chương 91: Cứ sống sót được là tốt rồi
92 Chương 92: Ai chịu trách nhiệm?
93 Chương 93: Người nước
94 Chương 94: Cách mang theo con cái chính xác
95 Chương 95: Bếp lò
96 Chương 96: Cá ngựa nhỏ đen trắng
97 Chương 97: Phòng siêu âm đa chiều số 1
98 Chương 98: Tô tô đã mang thai
99 Chương 99: Có gì đó không đúng
100 Chương 100: Cạnh tranh sinh tồn
101 Chương 101: Zombie cấp 1
102 Chương 102: Không đủ chất
103 Chương 103: Thu xếp cho những em bé
104 Chương 104: Thư sinh trở mặt nhanh như chảo chớp
105 Chương 105: Tô tô không nói nhầm
106 Chương 106: Vị nước bọt không thay đổi
107 Chương 107: Ông đây cũng không phải là ác bá
108 Chương 108: Là anh bảo tôi đánh đấy!
109 Chương 109: Mẹ tạ
110 Chương 110: Câu chuyện ngày đó
111 Chương 111: Nguy cơ thiếu bỉm
112 Chương 112: Cứu con mẹ anh
113 Chương 113: Chuyện gì ra chuyện đó
114 Chương 114: Hai người đàn ông đần độn
115 Chương 115: Giúp em giết diệp dục
116 Chương 116: Anh lại muốn chết à?
117 Chương 117: Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh
118 Chương 118: Ba tháng đầu phải tránh chung chăn gối
119 Chương 119: Mang thai mười tháng là chuyện không dễ dàng
120 Chương 120: Tôi để hai anh lái xe
121 Chương 121: Váy ngủ bà bầu
122 Chương 122: Làn sóng cao ngất ngưởng
123 Chương 123: Họ còn có ước mơ và hy vọng
124 Chương 124: Con có thai rồi
125 Chương 125: Đứa bé không phải của một mình con
126 Chương 126: Anh đang nhường em đó
127 Chương 127: Sẽ luôn có một người nhớ đến anh
128 Chương 128: Lý tiểu vũ xảy ra chuyện
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Kẻ thù cuối cùng
2
Chương 2: Quay ngược thời gian
3
Chương 3: Ca hát tiếp tục giấc mơ
4
Chương 4: Đuổi theo để bồi thường
5
Chương 5: Vòng lặp một chiều
6
Chương 6: Mạng sống thật đáng quý
7
Chương 7: Thuê phòng
8
Chương 8: Địa ngục không lối
9
Chương 9: Lý an tâm và lý tiểu vũ
10
Chương 10: Cô sốt rồi
11
Chương 11: Đồ Trẻ em
12
Chương 12: “Khoái mã” mới
13
Chương 13: Nhà của mình
14
Chương 14: Thẻ riêng
15
Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc
16
Chương 16: Ngưng tụ tinh hồn
17
Chương 17: Mẹ còn sống
18
Chương 18: Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng
19
Chương 19: Bạo động
20
Chương 20: Tình hình thực tế
21
Chương 21: Ra tay trước
22
Chương 22: Trạc thế giai
23
Chương 23: Sổ nợ của diệp dục
24
Chương 24: Tiền bồi thường
25
Chương 25: Thủy kính
26
Chương 26: Giết không tha
27
Chương 27: Điện thoại cục gạch
28
Chương 28: Bạch lạc lạc sao rồi?
29
Chương 29: Làm cha mẹ vui
30
Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu
31
Chương 31: Nơi virus mạt thế sinh sôi mãnh liệt
32
Chương 32: Kẻ giết người
33
Chương 33: Tạ hào thế
34
Chương 34: Dấu phẩy nhỏ nghịch ngợm
35
Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi
36
Chương 36: Chào mừng đến với tận thế
37
Chương 37: Trái đất đang khóc
38
Chương 38: Lý trí chiến thắng tình cảm
39
Chương 39: Dị năng
40
Chương 40: Hình như là tô tô
41
Chương 41: Sao anh lại ở đây?
42
Chương 42: Anh cũng có súng cơ đấy?
43
Chương 43: Nóng quá nên dậy
44
Chương 44: Nóng quá nên dậy
45
Chương 45: Cái con quỷ này
46
Chương 46: Năm giác quan
47
Chương 47: Tô tô không phải người yêu anh
48
Chương 48: Bản đồ Công thủ của biệt thự
49
Chương 49: Chúng ta là gánh nặng của con bé
50
Chương 50: Cao thủ số một mạt thế
51
Chương 51: Phi phi đến rồi
52
Chương 52: Có trước không có sau
53
Chương 53: Cô gái điên này
54
Chương 54: Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng
55
Chương 55: Có thể tha chết cho tạ thanh diễn không?
56
Chương 56: Mẹ tô rất ích kỷ
57
Chương 57: Em đừng có nằm mơ
58
Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót
59
Chương 59: Bác sĩ suy nghĩ khác người
60
Chương 60: Ôi thần linh ơi!
61
Chương 61: Làm người đừng có quá đáng
62
Chương 62: Tối nay thêm món
63
Chương 63: Đống tinh hạch đáng yêu chạy đi đâu mất rồi?
64
Chương 64: Trong lòng ấm áp
65
Chương 65: Lý oánh
66
Chương 66: Xung khắc như nước với lửa
67
Chương 67: Tôi không có bạn trai
68
Chương 68: Lắm chuyện
69
Chương 69: Lòng dạ độc ác
70
Chương 70: Điều thiết thực nhất
71
Chương 71: Boss tô tô
72
Chương 72: Kết luận kỳ quái
73
Chương 73: Hồ Chứa nước
74
Chương 74: Điều khiển nước xoay tròn
75
Chương 75: Anh thiếu phụ nữ thế à?
76
Chương 76: Tẩm nguyệt
77
Chương 77: Nỗi khổ của diệp dục
78
Chương 78: Siêu âm đa chiều
79
Chương 79: Anh đang ăn gì thế?
80
Chương 80: Tinh hạch của anh rửa sạch chưa?
81
Chương 81: Cho anh xin ngụm nước
82
Chương 82: Đừng phí hoài một buổi sớm đẹp đẽ thế này
83
Chương 83: Thuận buồm xuôi gió
84
Chương 84: Mẹ bảo ăn mỳ thôi
85
Chương 85: Anh thích trẻ con không?
86
Chương 86: Phát triển song song
87
Chương 87: Trạc thế giai đeo ba lô toàn sữa bột
88
Chương 88: Anh bì
89
Chương 89: Anh là người thô lỗ
90
Chương 90: Còn làm loạn là anh giận đấy!
91
Chương 91: Cứ sống sót được là tốt rồi
92
Chương 92: Ai chịu trách nhiệm?
93
Chương 93: Người nước
94
Chương 94: Cách mang theo con cái chính xác
95
Chương 95: Bếp lò
96
Chương 96: Cá ngựa nhỏ đen trắng
97
Chương 97: Phòng siêu âm đa chiều số 1
98
Chương 98: Tô tô đã mang thai
99
Chương 99: Có gì đó không đúng
100
Chương 100: Cạnh tranh sinh tồn
101
Chương 101: Zombie cấp 1
102
Chương 102: Không đủ chất
103
Chương 103: Thu xếp cho những em bé
104
Chương 104: Thư sinh trở mặt nhanh như chảo chớp
105
Chương 105: Tô tô không nói nhầm
106
Chương 106: Vị nước bọt không thay đổi
107
Chương 107: Ông đây cũng không phải là ác bá
108
Chương 108: Là anh bảo tôi đánh đấy!
109
Chương 109: Mẹ tạ
110
Chương 110: Câu chuyện ngày đó
111
Chương 111: Nguy cơ thiếu bỉm
112
Chương 112: Cứu con mẹ anh
113
Chương 113: Chuyện gì ra chuyện đó
114
Chương 114: Hai người đàn ông đần độn
115
Chương 115: Giúp em giết diệp dục
116
Chương 116: Anh lại muốn chết à?
117
Chương 117: Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với anh
118
Chương 118: Ba tháng đầu phải tránh chung chăn gối
119
Chương 119: Mang thai mười tháng là chuyện không dễ dàng
120
Chương 120: Tôi để hai anh lái xe
121
Chương 121: Váy ngủ bà bầu
122
Chương 122: Làn sóng cao ngất ngưởng
123
Chương 123: Họ còn có ước mơ và hy vọng
124
Chương 124: Con có thai rồi
125
Chương 125: Đứa bé không phải của một mình con
126
Chương 126: Anh đang nhường em đó
127
Chương 127: Sẽ luôn có một người nhớ đến anh
128
Chương 128: Lý tiểu vũ xảy ra chuyện