Chương 1: Tai họa giáng đầu

Vừa tan họp, Sở Thiên Thư liền bị Chủ nhiệm Điền Khắc Minh gọi đến văn phòng.

– Sở Thiên Thư, cậu là đồ đầu heo, cuộc họp quan trọng thế mà không biết tắt di động, cậu mắc chứng gì vậy? Điền Khắc Minh chỉ vào mũi của Sở Thiên Thư quát, gân xanh nổi đầy trên cái đầu hói.

Trong hội nghị về hoạt động động viên “các cán bộ nhập xã ở thôn” vừa kết thúc ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, Chủ nhiệm Quan Hạo Vũ đang khuyến khích thì chuông điện thoại của Sở Thiên Thư lại reo lên: “Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ”

Bầu không khí nghiêm túc căng thẳng bị nhạc chuông vui vẻ này phá vỡ, cả phòng họp đều cười rộ lên.

Phạm lỗi sẽ bị Điền Khắc Minh chửi một trận, các nhân viên nhỏ bé trong phòng làm việc đều thấy quen rồi.

Sở Thiên Thư càng cúi đầu thấp hơn để tránh bị văng nước miếng, hắn lí nhí giải thích: – Chủ nhiệm, lúc thông báo họp thì tôi đang đi vệ sinh, vội kéo quần lên nên quên mất.

– Quên à? Sao đi ỉa xong cậu không quên chùi đít luôn chứ? Điền Khắc Minh tức tối, vẻ mặt đay nghiến.

Sở Thiên Thư hận không thể dúi đầu vào quần, cho dù làm vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tàn độc như muốn đâm vào đầu hắn của Điền Khắc Minh. Hắn nén cơn buồn bực, tự nhủ: “Nhịn, nhịn đi, không được mất bình tĩnh, mặc kệ tên Điền hói sủa đi.”

Điền Khắc Minh đại khái là tên đàn ông tàn ác nhất, nhẫn tâm nhất, độc miệng nhất mà Sở Thiên Thư từng gặp. Vì vậy hắn đặt cho y biệt danh là “Điền hói”.

Điền Khắc Minh nay đã bốn mươi tuổi, có lý lịch không tồi ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, nhưng lại không thuận lợi trong việc tranh giành quyền chức. Mãi đến khi Hoàng Như Sơn lên làm Phó chủ nhiệm, y luôn giở trò nịnh bợ lấy lòng mới bò lên chức Chủ nhiệm văn phòng quan trọng này.

Trạng thái buồn bực chán nản kéo dài qua hai mươi năm, cuối cùng Điền Khắc Minh đã có cơ hội nở mày nở mặt, liền trút hết bực bội của y trong hai mươi mấy năm lên đầu các nhân viên trẻ ở ủy ban. Y cực kỳ thích chèn ép người khác, nhất là càng nặng lời hơn với các nhân viên nhỏ bé trong phòng Tổng hợp.

Nhắc đến Điền hói, những người trẻ tuổi trong ủy ban đều biến sắc.

Lê Xuân Na mới đến đang cầm tô hoành thánh đi làm bị Điền Khắc Minh bắt gặp, y khăng khăng ép cô ăn hết tô hoành thánh trong phòng vệ sinh, hại cô ta vừa thấy hoành thánh liền ớn đến mức muốn ói.

Còn Phạm Diệc Binh vì dùng điện thoại làm việc gọi cho bạn gái mới, bị Điền Khắc Minh tóm được nên họp lớn họp nhỏ điểm tên phê bình đã đành, còn bắt Phạm Diệc Binh viết kiểm điểm rồi tự dán tại hành lang chung ở sảnh lớn. Việc này khiến cậu ta mãi không ngẩng đầu lên trước mặt các lãnh đạo ở ủy ban.

Nhóm Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh từng sỉ vả Điền Khắc Minh, hận y đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn chửi “lão Điền hói chết tiệt”. Nhưng trước mặt y họ lại tranh nhau bợ đỡ, mong có thể ấy lòng y để có cơ hội lên làm Trưởng phòng Tổng hợp.

Không còn cách nào, đây là đặc thù ở cơ quan.

Hiện nay hạng tiểu nhân đắc ý như Điền Khắc Minh quá phổ biến, có thể tìm thấy một đống trong cơ quan nên không còn lạ gì nữa.

Trong quan trường, mỗi người đều như một con khỉ đu trên cành cây, nếu muốn nổi trội thì chỉ còn cách liếm mông con khỉ ở trên để leo lên.

– Xin lỗi, Chủ nhiệm.

Sở Thiên Thư giở bộ mặt tươi cười nịnh nọt mà hắn cực kỳ ghét, cẩn thận nhận lỗi.

Đành chịu thôi, bị Điền Khắc Minh tóm lấy, ngoại trừ việc ngoan ngoãn nhận lỗi thì không còn bất kỳ cách kỳ kèo trả giá nào khác. Bằng không Điền Khắc Minh sẽ nghĩ ra chiêu gì đó tàn khốc hơn.

Điền Khắc Minh hống hách cắt ngang lời của Sở Thiên Thư: – Tôi không muốn nghe xin lỗi, không muốn làm trong văn phòng của tôi thì bên phòng nghiệp vụ cần cậu đấy, mau cút qua đó đi.

– Không không không, Chủ nhiệm phê bình chỉ dạy là quan tâm đến tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm điểm, tuyệt đối không tái phạm nữa.

– Hừ, cậu còn muốn tái phạm à, không có cửa đâu. Sở Thiên Thư cắn răng nhẫn nhịn, nhưng Điền Khắc Minh vẫn chưa hết cơn, y liếc mắt khinh bỉ với hắn, cười lạnh: – Thấy bản mặt cậu cũng đàng hoàng mà sao không biết cái gì gọi là mất mặt hả? Bọn thanh nên không chịu khổ một chút thì không nhớ kỹ được, câu đợi đến lúc “nhập xã về thôn” đi.

Sở Thiên Thư vừa nghe liền giật mình, vội mở miệng xin: – Chủ nhiệm, tôi

– Câm đi, cậu còn không phục sao? Điền Khắc Minh không hề cho Sở Thiên Thư cơ hội mở miệng, hung hăng nói: – Nói cho cậu biết, phạm lỗi thì phải trả giá.

Trong thành phố tổ chức hoạt động các cán bộ “nhập xã ở thôn” giúp dân nghèo. Ủy ban quản lý tài sản nhà nước đã đưa ra một danh sách, địa điểm là đơn vị mà ủy ban trợ giúp – xã Thạch Hà Tử huyện Nam Lĩnh nghèo nhất xa xôi nhất toàn thành phố.

Chuyến “nhập xã ở thôn” phải mất cả năm, đối với Sở Thiên Thư chưa nguôi chí khí mà nói thì quá tàn khốc.

Đầu tiên là hi vọng làm Trường phòng Tổng hợp hoàn toàn tiêu tan.

Lãnh đạo ủy ban không thể giao chức vị cho một tên xui xẻo, đã vậy còn phải đi ra ngoài đến một năm.

Các chức vụ trong cơ quan rất nghiêm ngặt, cơ hội thăng tiến của mỗi người không nhiều. Nhất là đối với những người trẻ đang ở giai đoạn cất bước như Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh, một bước không kịp thì sẽ kéo theo nhiều bước không kịp.

Đáng sợ hơn là thời gian điều đi lâu như vậy, làm không tốt thì đến cương vị biên chế cũng bị người khác chiếm mất, những người bị điều đi rất có thể bị chôn chân nơi thâm sơn cùng cốc. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt chim cũng không đẻ trứng đó, chưa quen với cuộc sống mới mà bàn đến chuyện tiền đồ với phát triển chẳng khác gì thằng ngốc nói mớ, cả đời này e là không rớ được tới chức phó chủ tịch xã.

Tình cảnh tàn khốc như vậy, Sở Thiên Thư đương nhiên có cảm giác như tai họa giáng đầu.

Toi rồi! Bị lão Điền hói nhắm trúng rồi, hắn chắc chắn sẽ bị “nhập xã ở thôn” mất.

Sở Thiên Thư ráng nặn ra một nụ cười, cầu xin: – Chủ nhiệm, anh có thể suy nghĩ lại không?

– Suy nghĩ cái khỉ gì, tôi đang bận, không rảnh dài dòng với cậu. Điền Khắc Minh thẳng thừng nói.

Nếu không thể vãn hồi được, Sở Thiên Thư cũng không cần nhẫn nhịn nữa, hắn bất bình nói: – Chủ nhiệm, giết người chẳng qua chỉ là cắm đầu xuống đất, muốn điều đi thì điều đi, cần gì miệng ngậm đầy cức như vậy?

Dứt lời, Sở Thiên Thư đóng sầm cửa ra ngoài, Điền Khắc Minh tức đến mức đầu hói muốn bốc lửa.

Bước ra ngoài, Sở Thiên Thư thầm rủa trưởng bối và vãn bối nữ nhà Điền Khắc Minh cả ngàn lần.

Vừa vào phòng làm việc, di động trong túi lại reo lên.

“Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ”

Sở Thiên Thư bực bội cầm điện thoại quát: – Có gì nói mau, muốn đánh rắm thì đánh.

Không cần nhìn cũng biết người gọi nhất định là tên Vệ Thế Kiệt chết bầm.

Là nhân viên bình thường của phòng Tổng hợp Ủy ban quản lý tài sản nhà nước thành phố Thanh Nguyên, Sở Thiên Thư không có người thân ở đây. Trong số những người quen biết, ngoại trừ các đồng nghiệp ở ủy ban thì chỉ còn tên bạn học kiêm bạn chơi này.

– Ông Sở, bộ ăn trúng gì rồi hả, giận gì ghê vậy? Vệ Thế Kiệt cười hì hì trong điện thoại.

– Gì đó?

– Tao lên chức rồi, bảy giờ tối nay cùng nhau ăn mừng tại quán cà phê Mộng Huyễn.

Tao sắp xuống địa ngục mẹ nó rồi, còn mày lại lên chức, ông trời không cho người ta sống nữa sao?!

Sở Thiên Thư tức tối gằn: – Đ rảnh!

– Tao mời, ăn uống chùa mà còn không rảnh sao?

– Chỉ có mấy đồng lẻ, mày nghĩ tao là gái gọi thì tới hả?

Vệ Thế Kiệt cười mắng: – Mẹ nó, mày là nhị đại gia của tao, tao mướn tám cái kiệu lớn tới đón mày, được chưa?

Sở Thiên Thư cứng đầu nói:

– Tao không có hứng.

Vệ Thế Kiệt tiếp tục chọc: – Lại bị nàng nào đá rồi à? Vậy càng phải ra ngoài phát tiết chớ.

– Mày có thôi đi không, tao đang đi làm, không rảnh hơi đâu, cúp máy đây. Sở Thiên Thư không đợi Vệ Thế Kiệt nói hết liền hậm hực nhấn nút tắt, lầm bầm: – Tao sắp bị mày hại chết rồi, còn lòng dạ nào ăn mừng với mày!

Sở Thiên Thư ném điện thoại lên bàn, chán chường nhấn con chuột liên hồi, tiếng lạch cạch cực kỳ chói tai.

Ba nhân viên khác của phòng Sự vụ tổng hợp là Phạm Diệc Binh, Lê Xuân Na và Tiền Mỹ Hoa thấy Sở Thiên Thư nổi giận đùng đùng, ai nấy đều nhìn nhau không dám mở miệng, chỉ có thể đồng cảm sâu sắc với tình cảnh bi thảm của hắn.

“Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ” Điện thoại trên bàn lại reo lên, Sở Thiên Thư hé mắt lên một chút, vẫn tiếp tục nhấn chuột điên cuồng.

Lê Xuân Na dè dặt nhỏ giọng nói: – Tiểu Sở, có điện thoại kìa.

Sở Thiên Thư liền hung hăng lườm cô.

Lê Xuân Na cúi đầu, biểu cảm đáng thương đó giống hệt như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhạc chuông “hoa đào nở rộ” vẫn cứng đầu reo vang.

Sở Thiên Thư cầm lấy quát lên: – Mẹ mày, không thấy phiền à? Nhưng vừa dứt lời thì mặt hắn liền biến sắc, lập tức cười bất đắc dĩ, lúng túng giải thích: – Xin lỗi, xin lỗi, Trưởng phòng Âu Dương, tôi cứ tưởng là bạn học của tôi.

Bọn Phạm Diệc Binh đã nghe thấy, lần này người gọi tới không phải Vệ Thế Kiệt bị chửi khi nãy, mà là Trưởng phòng tổ chức nhân sự Âu Dương Mỹ Mỹ của ủy ban.

– Sở Thiên Thư, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.

Âu Dương Mỹ Mỹ buông một câu lạnh lùng liền cúp máy.

Xong đời rồi, Âu Dương Mỹ Mỹ sắp thay mặt tổ chức nói chuyện rồi.

Đột nhiên trong lòng Sở Thiên Thư thấy lạnh run, hắn cầm điện thoại đứng đờ ra không nhúc nhích.

Phạm Diệc Binh dụi tắt điếu thuốc, nhắc nhở: – Tiểu Sở, mau đi đi, đừng để Trưởng phòng “Mỹ” đợi lâu.

Chapter
1 Chương 1: Tai họa giáng đầu
2 Chương 2: Ước hẹn
3 Chương 3-1: Bị khiển trách (1)
4 Chương 3-2: Bị khiển trách (2)
5 Chương 4: Thời thế thay đổi
6 Chương 5: Kich đông bao tô
7 Chương 6: Làm sao chịu nổi
8 Chương 7: Khác gì kẻ cướp
9 Chương 8: Mèo vờn chuột
10 Chương 9-1: Xoay chuyển càn khôn (1)
11 Chương 9-2: Xoay chuyển càn khôn (2)
12 Chương 10: Thiên sứ áo trắng
13 Chương 11: Một cái ôm
14 Chương 12: Không được hồ đồ
15 Chương 13: Đóa hoa đào nhỏ
16 Chương 14: Kinh hoàng lúc nửa đêm
17 Chương 15: Cáo mượn oai hùm
18 Chương 16: Muôn hình vạn trạng
19 Chương 17: Vị khách không mời mà đến
20 Chương 18: Lãnh đạo như vậy
21 Chương 19-2: Một nụ cười khuynh thành (2)
22 Chương 19-1: Một nụ cười khuynh thành (1)
23 Chương 20: Lộ vẻ cảm động
24 Chương 21: Nhiêt huyêt suc sôi
25 Chương 22-2: Nhân họa đắc phúc (2)
26 Chương 22-1: Nhân họa đắc phúc (1)
27 Chương 23: Cam ơn như thê nao
28 Chương 24: Găp phai đô ki
29 Chương 25: Am đâu trên ban rươu
30 Chương 26: Đá vào mông
31 Chương 27-1: Chật vật chạy trốn (1)
32 Chương 27-2: Chật vật chạy trốn (2)
33 Chương 28: Xuất hiện nổi bật
34 Chương 29: Hai mắt tỏa sáng
35 Chương 30: Oan gia ngõ hẹp
36 Chương 31: Vô liêm sỉ
37 Chương 32-1: Nhân cách phân liệt (1)
38 Chương 32-2: Nhân cách phân liệt (2)
39 Chương 33: Vô tình gặp gỡ
40 Chương 34: Giấy phút sống chết
41 Chương 35: Dũng cảm quên mình
42 Chương 36: Gặp phải lừa gạt
43 Chương 37-2: Giương cung bạt kiếm (2)
44 Chương 37-1: Giương cung bạt kiếm (1)
45 Chương 38: Lợi dụng việc công để trả thù tư
46 Chương 39: Lập tức thả người
47 Chương 40: Tự bạt tai
48 Chương 41: Tình cờ gặp gỡ trên đường
49 Chương 42: Họa vô đơn chí
50 Chương 43-2: Đâm lao thì phải theo lao (2)
51 Chương 43-1: Đâm lao thì phải theo lao (1)
52 Chương 44: Thời cơ đã đến
53 Chương 45: Vệ sĩ mặt lạnh
54 Chương 46: Xin ngươi tha thứ
55 Chương 47: Củ khoai lang nóng
56 Chương 48-1: Xảy ra chuyện lớn (1)
57 Chương 48-2: Xảy ra chuyện lớn (2)
58 Chương 49: Tình hình mất khống chế
59 Chương 50: Mưu kế thâm độc
60 Chương 51-1: Một mình xâm nhập (1)
61 Chương 51-2: Một mình xâm nhập (2)
62 Chương 52: Lật lọng
63 Chương 53: Nước mắt chia ly
64 Chương 54: Rơi vào cảnh khó
65 Chương 55: Vu hồi xuất kích
66 Chương 56: Va chạm trực diện
67 Chương 57: Vỗ tay khen hay
68 Chương 58: Bồi thường cho tao
69 Chương 59: Cười lăn lộn
70 Chương 60: Bữa tiệc thịnh soạn
71 Chương 61-1: Phát sinh biến cố (1)
72 Chương 61-2: Phát sinh biến cố (2)
73 Chương 62: Trả phí khó khăn
74 Chương 63: Dậy sóng
75 Chương 64: Tôi không cần quan tâm
76 Chương 65-1: Tính toán (1)
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Tai họa giáng đầu
2
Chương 2: Ước hẹn
3
Chương 3-1: Bị khiển trách (1)
4
Chương 3-2: Bị khiển trách (2)
5
Chương 4: Thời thế thay đổi
6
Chương 5: Kich đông bao tô
7
Chương 6: Làm sao chịu nổi
8
Chương 7: Khác gì kẻ cướp
9
Chương 8: Mèo vờn chuột
10
Chương 9-1: Xoay chuyển càn khôn (1)
11
Chương 9-2: Xoay chuyển càn khôn (2)
12
Chương 10: Thiên sứ áo trắng
13
Chương 11: Một cái ôm
14
Chương 12: Không được hồ đồ
15
Chương 13: Đóa hoa đào nhỏ
16
Chương 14: Kinh hoàng lúc nửa đêm
17
Chương 15: Cáo mượn oai hùm
18
Chương 16: Muôn hình vạn trạng
19
Chương 17: Vị khách không mời mà đến
20
Chương 18: Lãnh đạo như vậy
21
Chương 19-2: Một nụ cười khuynh thành (2)
22
Chương 19-1: Một nụ cười khuynh thành (1)
23
Chương 20: Lộ vẻ cảm động
24
Chương 21: Nhiêt huyêt suc sôi
25
Chương 22-2: Nhân họa đắc phúc (2)
26
Chương 22-1: Nhân họa đắc phúc (1)
27
Chương 23: Cam ơn như thê nao
28
Chương 24: Găp phai đô ki
29
Chương 25: Am đâu trên ban rươu
30
Chương 26: Đá vào mông
31
Chương 27-1: Chật vật chạy trốn (1)
32
Chương 27-2: Chật vật chạy trốn (2)
33
Chương 28: Xuất hiện nổi bật
34
Chương 29: Hai mắt tỏa sáng
35
Chương 30: Oan gia ngõ hẹp
36
Chương 31: Vô liêm sỉ
37
Chương 32-1: Nhân cách phân liệt (1)
38
Chương 32-2: Nhân cách phân liệt (2)
39
Chương 33: Vô tình gặp gỡ
40
Chương 34: Giấy phút sống chết
41
Chương 35: Dũng cảm quên mình
42
Chương 36: Gặp phải lừa gạt
43
Chương 37-2: Giương cung bạt kiếm (2)
44
Chương 37-1: Giương cung bạt kiếm (1)
45
Chương 38: Lợi dụng việc công để trả thù tư
46
Chương 39: Lập tức thả người
47
Chương 40: Tự bạt tai
48
Chương 41: Tình cờ gặp gỡ trên đường
49
Chương 42: Họa vô đơn chí
50
Chương 43-2: Đâm lao thì phải theo lao (2)
51
Chương 43-1: Đâm lao thì phải theo lao (1)
52
Chương 44: Thời cơ đã đến
53
Chương 45: Vệ sĩ mặt lạnh
54
Chương 46: Xin ngươi tha thứ
55
Chương 47: Củ khoai lang nóng
56
Chương 48-1: Xảy ra chuyện lớn (1)
57
Chương 48-2: Xảy ra chuyện lớn (2)
58
Chương 49: Tình hình mất khống chế
59
Chương 50: Mưu kế thâm độc
60
Chương 51-1: Một mình xâm nhập (1)
61
Chương 51-2: Một mình xâm nhập (2)
62
Chương 52: Lật lọng
63
Chương 53: Nước mắt chia ly
64
Chương 54: Rơi vào cảnh khó
65
Chương 55: Vu hồi xuất kích
66
Chương 56: Va chạm trực diện
67
Chương 57: Vỗ tay khen hay
68
Chương 58: Bồi thường cho tao
69
Chương 59: Cười lăn lộn
70
Chương 60: Bữa tiệc thịnh soạn
71
Chương 61-1: Phát sinh biến cố (1)
72
Chương 61-2: Phát sinh biến cố (2)
73
Chương 62: Trả phí khó khăn
74
Chương 63: Dậy sóng
75
Chương 64: Tôi không cần quan tâm
76
Chương 65-1: Tính toán (1)