Chương 174

Ánh đèn đan xen chiếu rọi.

Trên gương mặt của Tiêu Dã không có lấy một chút biểu cảm nào.

Đường nét trên khuôn mặt anh sắc bén, ngũ quan cứng cáp, đôi lông mi đen dày rủ xuống.

Trong không khí, mùi hương còn sót lại của sáp nến dần bị mùi nước giặt đồ lấn át.

Âm thanh vò đồ vang lên rất lớn.

Vì Tiêu Dã vò rất mạnh.

Hứa Chi Hạ sợ rằng Tiêu Dã sẽ xé rách chiếc ren mong manh của cô.

Cô đưa tay ra: “Để em tự làm.”

Động tác trên tay Tiêu Dã ngừng lại, bàn tay hơi nghiêng sang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ mím môi lại.

Tiêu Dã chậm rãi thu ánh mắt về, tiếp tục vò đồ.

Hứa Chi Hạ chớp mắt, đưa tay kéo vạt áo Tiêu Dã, lắc lắc, rồi nói nốt lời ban nãy:

“Tiêu Dã, anh vừa rồi là đang cầu hôn phải không?”

Tiêu Dã mở vòi nước, xả sạch bọt xà phòng:

“Em nghĩ phải thì là phải, em nghĩ không phải thì là không phải.”

“…” Hứa Chi Hạ bị nghẹn họng, cúi đầu, nhỏ giọng phản đối:

“Thế nào lại là em nghĩ là…phải hay không phải được chứ.”

Tiêu Dã tắt vòi nước, vắt khô đồ: “Quyền tự do của em.”

Hứa Chi Hạ: “…”

Tiêu Dã phơi chiếc quần nhỏ rồi xoay người bỏ đi.

Hứa Chi Hạ chạy theo kéo vạt áo Tiêu Dã.

Tiêu Dã không để ý đến cô, kéo theo cái “đuôi nhỏ” đến bếp, lấy khăn lau rồi lại đi vào phòng khách cầm thùng rác, gom hết những cây nến nhỏ còn sót lại quét vào.

Hứa Chi Hạ nhìn những tàn dư của nến đã cháy:

“Vậy chiều nay là anh đi chuẩn bị những thứ này sao?”

Tiêu Dã đẩy bó hoa hồng vào thùng rác, vung tay lau sạch bàn ăn:

“Em nghĩ phải thì là phải, em nghĩ không phải thì là không phải.”

Hứa Chi Hạ: “…”

Lại quay về bếp, Tiêu Dã giặt sạch khăn lau rồitreo lên, rửa sạch tay.

Anh lại định rời đi.

Hứa Chi Hạ bước một bước chắn trước mặt anh, đưa tay ôm lấy eo anh, áp sát vào người anh.

Hứa Chi Hạ hơi giọng mũi:

“Có phải anh đang giận không?”

Tiêu Dã cảm thấy mềm lòng, nhưng vẫn căng chặt quai hàm:

“Anh có tư cách gì để giận?”

“Anh có mà.” Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, cằm tựa lên ngực Tiêu Dã, dịu dàng nói:

“Vì em nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.”

Tiêu Dã cúi mắt, nhìn có vẻ dữ dằn: “Thì cũng là do anh đáng bị vậy!”

Hứa Chi Hạ lại bị nghẹn.

Một lúc sau, hàng mi cô khẽ rung:

“Tiêu Dã, em không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, em không muốn làm thế…”

Những ngày qua, cô luôn tự nhủ mìnhnkhông được làm điều đó.

Nhưng mà… vẫn không thể…

Mũi Hứa Chi Hạ cay cay: “Xin lỗi.”

Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc của Tiêu Dã đều tan biến.

Anh hơi cúi lưng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ lên, giọng khàn khàn: “Em xin lỗi cái gì?”

Hứa Chi Hạ: “Em…”

“Là anh đáng bị vậy!” Tiêu Dã ngắt lời, dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, “Em là tốt nhất.”

Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, hít hít mũi, nói thật lòng:

“Anh Chí Minh nói anh đã lâu không đến quán “Mua Say”, nhưng anh cũng không đến tiệm sửa xe đúng không?”

Tiêu Dã khẽ ngẩn người.

Hóa ra không chỉ là chuyện cái dây buộc tóc.

Tiêu Dã hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, đặt tay lên đầu Hứa Chi Hạ, ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn lên tóc cô.

Làm sao anh không đau lòng cho được.

Anh chưa từng giải thích rõ ràng điều gì.

Vậy mà cô vẫn ở bên anh.

Nên cô mới có cảm giác không an toàn như thế này.

Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ đến gần bàn ăn, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình.

Anh nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn:

“Mấy lần đó, đúng là anh không đến tiệm.”

Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, trong lòng không có chút hoảng loạn, rất bình tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ.”

Ngón tay Tiêu Dã khẽ lướt qua làn da mềm mại:

“Anh đi đồn cảnh sát và tòa án.”

Hứa Chi Hạ mở to mắt kinh ngạc, lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Liên quan đến năm năm đó.” Tiêu Dã nhìn thẳng vào mắt cô, “Trước khi cảnh sát công khai kết quả vụ án, anh không thể nói một lời nào, em có hiểu không?”

Hứa Chi Hạ không hoàn toàn hiểu, nhưng cảm giác được: “Là vụ án lớn sao?”

Tiêu Dã: “Phải.”

Hứa Chi Hạ lo lắng: “Có nguy hiểm không?”

Tiêu Dã lắc đầu: “Giờ thì không còn nguy hiểm nữa.”

Năm năm, đồn cảnh sát, vụ án…

Hứa Chi Hạ hoàn toàn mơ hồ, nhìn Tiêu Dã với vẻ căng thẳng và lo lắng.

Tiêu Dã xoa đầu Hứa Chi Hạ một cái.

Chợt nghĩ ra điều gì, Tiêu Dã bế Hứa Chi Hạ lên, đặt cô nhẹ nhàng lên ghế.

Tiêu Dã quỳ một chân xuống đất: “Anh đã chuẩn bị lời cầu hôn rồi.”

Hứa Chi Hạ giật mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Dã.

Tiêu Dã nắm lấy hai tay của Hứa Chi Hạ: “Hứa Chi Hạ, cuộc đời này, em muốn làm gì, muốn theo đuổi điều gì, cứ mạnh dạn tiến về phía trước không cần lo lắng điều gì cả. Anh yêu con người như thế của em.”

Đôi mắt anh sâu thẳm: “Có lẽ em không biết anh yêu em đến nhường nào”

Khóe miệng Hứa Chi Hạ trùng xuống, nước mắt lăn dài.

Tiêu Dã giơ tay, khẽ dùng ngón tay lau đi vết nước mắt: “Nhưng không sao, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời này, em có thể từ từ cảm nhận.”

Khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại, từng câu chữ dường như khắc sâu vào trái tim.

“Anh yêu em, Hứa Chi Hạ,” Tiêu Dã nói, “Yêu em hơn cả mạng sống của anh, hơn tất cả mọi thứ.”

Hứa Chi Hạ không kìm được, bật khóc nức nở.

Tiêu Dã nhếch môi cười, giọng lớn, có chút ngang tàng: “Hứa Chi Hạ, em có đồng ý lấy anh không?!”

Hứa Chi Hạ gật đầu thật mạnh: “Đồng ý.”

Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ đứng dậy, ôm chặt vào ngực, một tay vòng qua eo mềm mại, một tay giữ lấy gáy mảnh mai, cúi xuống hôn cô.

Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, hé môi, đáp trả nụ hôn đầy cảm xúc.

Tiếng môi lưỡi giao hòa lần này mãnh liệt hơn mọi lần trước.

Âm thanh ấy len lỏi vào tai, tựa như một bông hoa nổ tung làm rối loạn tâm trí con người.

Nhưng Tiêu Dã bỗng tỉnh táo lại.

Anh giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cô rồi đẩy ra.

Khuôn mặt nhỏ vẫn còn vương nước mắt chưa khô, đôi mắt mờ mịt, đôi môi bị bóp nhẹ khiến hơi chu lên.

Tiêu Dã nhìn chăm chú: “Vậy nên mấy ngày nay em từ chối anh, nói mệt, nói buồn ngủ, nói tay đau…”

Hứa Chi Hạ đầu óc rối bời, ngơ ngác: “Hả?”

Tiêu Dã nheo mắt, nói thẳng: “Đều là giả.”

Hứa Chi Hạ hiểu ra, không thể biện hộ.

Tiêu Dã thở sâu một hơi, buông Hứa Chi Hạ ra, đi đến ghế sofa, ngồi xuống mở tivi.

Một lúc sau, Hứa Chi Hạ mới đi tới.

Trên tivi đang phát trận đấu cầu lông.

Hứa Chi Hạ liếc nhìn: “Anh đang xem gì thế?”

Tiêu Dã tựa hờ hững vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Xem đấu.”

Hứa Chi Hạ: “Ồ.”

Hứa Chi Hạ do dự vài giây rồi trèo lên đùi anh.

Tiêu Dã chuyển động yết hầu, hai tay thả xuống bên hông, để mặc cô.

Hứa Chi Hạ ngồi trên đùi Tiêu Dã, tay vòng lên cổ, đầu tựa vào vai anh.

Tiêu Dã cúi mắt nhìn: “Em định làm gì?”

Hứa Chi Hạ: “Dỗ anh.”

Nói xong, vỗ vỗ vai Tiêu Dã.

Tiêu Dã cười nhẹ: “Dỗ như thế này à?”

Hứa Chi Hạ khựng lại, không nói, nhưng mặt đã đỏ lên: “Nghe theo anh có được không?”

“Được.” Tiêu Dã cằm vẫn căng, giọng như bất đắc dĩ, “Anh chấp nhận.”

Nói rồi, anh vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai, hơi ngồi thẳng dậy, môi áp sát vào vành tai trắng mịn, khẽ động.

Hứa Chi Hạ ánh mắt thẳng tắp, không tập trung.

Tiêu Dã khẽ cấu eo cô, gọi hồn: “Dỗ người thì phải có thái độ dỗ người.”

Hứa Chi Hạ liếc nhìn Tiêu Dã, chớp chớp lông mi, quay mặt đi rồi gật đầu nhẹ: “Nhưng em chỉ có thể… hai phút thôi.”

Tiêu Dã ngẩn người, rồi bật cười vì tức, véo cằm Hứa Chi Hạ: “Em đang đuổi ăn xin đấy à?”

Hứa Chi Hạ đẩy tay anh ra: “Anh muốn không?”

Cuộc nói chuyện có vẻ sắp thất bại.

Tiêu Dã liên tục nói hai lần: “Muốn, muốn.”

Đêm xuống.

Ánh đèn dịu dàng phủ lên mọi thứ một lớp màn mỏng.

Tiêu Dã không lay chuyển, ánh mắt lạnh lùng nhìn.

Khi Hứa Chi Hạ ngồi vào lòng anh, mặt cô đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Hứa Chi Hạ không thực hiện được lời hứa hai phút.

Nguyên nhân không phải do cô.

Mà là Tiêu Dã không chịu nổi, giành lại thế chủ động.

Đêm đó, Tiêu Dã đặc biệt dữ dội.

Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy Tiêu Dã, hoàn toàn đón nhận.

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180