Chương 107

Tiêu Dã dù đang rất bực bội nhưng cũng nhận ra cảm xúc của Hứa Chi Hạ.

Cô sắp khóc rồi.

Tiêu Dã nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng khô khốc: “Tôi không hề dữ với em.”

Hứa Chi Hạ hít hít mũi: “Anh dữ đấy.”

Tiêu Dã lại thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Em gọi điện cho tôi, chuông reo hai tiếng rồi cúp máy. Tôi gọi lại thì không ai bắt máy, gọi cả chục, hai chục cuộc cũng không được. Em bảo tôi không sốt ruột sao?”

Hứa Chi Hạ lý trí thì cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cảm xúc lại càng cay đắng.

Nếu đã quan tâm em như vậy, tại sao không thể thích em?

Hứa Chi Hạ lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

“Được rồi, tôi không mắng em nữa, không được khóc.”

Hứa Chi Hạ đáp nhỏ: “Dạ.”

Trở lại vấn đề, Tiêu Dã vẫn chưa yên tâm, hỏi dồn: “Vậy tại sao em gọi điện cho tôi rồi lại cúp máy? Sau đó lại không nghe điện thoại? Bây giờ thì sao?”

Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Vì nhớ anh.”

Cô ngồi xổm dựa vào tường, ngước nhìn bầu trời ngày càng tối sẫm.

Bây giờ, em rất nhớ anh.

Sau một lúc im lặng khá lâu.

Tiêu Dã lên tiếng: “Tôi đến chỗ em.”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Chi Hạ là từ chối.

Điều đó không thực tế.

Cô theo bản năng lắc đầu, nhưng lời từ chối lại nghẹn trong cổ họng.

Ngọn lửa tưởng chừng đã tắt ngấm bỗng bùng lên một tia sáng.

Hứa Chi Hạ cúi đầu, tay siết chặt: “Anh, em muốn hỏi một câu.”

Tiêu Dã: “Hỏi đi.”

Hứa Chi Hạ nuốt nước bọt: “Là… là bây giờ anh không thích em, hay cả đời này… cũng không thể thích em…”

Cô ngưng lại, cả hơi thở cũng ngừng.

Bắc Đô đầy gió.

Tiếng gió xào xạc.

Giọng Tiêu Dã nhẹ như gió: “Tôi thích em, theo cách một người anh trai thích em gái.”

Hứa Chi Hạ nhắm chặt mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tiêu Dã: “Chúng ta là người thân. Tôi sẽ không bỏ mặc em, cũng không rời xa em, hiểu không?”

Hứa Chi Hạ môi run run: “Hiểu rồi.”

Hiểu rồi.

Nói rất rõ ràng rồi.

Thực ra, như vậy là đủ rồi.

Muốn thêm nữa, thật sự quá tham lam.

Giọng Tiêu Dã trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang trò chuyện thường ngày: “Lần trước tôi nghe bạn cùng phòng em nói, ở trường có nhiều chàng trai theo đuổi em lắm phải không?”

Hứa Chi Hạ định phản bác.

Tiêu Dã cười nhẹ: “Hãy mở to mắt mà chọn một người tốt.”

Câu này, anh đã nói lần thứ hai.

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Hứa Chi Hạ khẽ đáp: “Dạ.”

Hai giây yên lặng trôi qua.

Hứa Chi Hạ lên tiếng: “Anh, em về ký túc xá trước nhé.”

Giọng Tiêu Dã trầm xuống: “Ừ.”

Vừa cúp điện thoại với Hứa Chi Hạ, điện thoại của Tiêu Dã lại đổ chuông.

Là Lý Chí Minh.

Tiêu Dã nghe máy: “Alo?”

Lý Chí Minh: “Điện thoại của cậu sao cứ bận vậy? Tôi đã giúp cậu hỏi, chuyến bay nhanh nhất đến Bắc Đô là 9 giờ tối nay. Cậu đến sân bay chưa?”

“Không đi nữa.” Tiêu Dã cười khổ, như chợt nhận ra điều gì, quay sang nói với tài xế, “Bác tài, không đến sân bay nữa, chuyển hướng đến đường Kiến Thiết.”

Lý Chí Minh hơi sững lại: “Sao vậy? Liên lạc được với người ta rồi à?”

Tiêu Dã nhìn qua cửa sổ xe, hàng cây xanh lùi nhanh về phía sau: “Ừ, cô ấy không sao.”

Lý Chí Minh thở dài: “Tôi đã nói mà, cậu cứ chờ thêm một chút! Có chuyện gì đâu, ngày nào cũng làm ầm lên!”

Sau ngày hôm đó, Hứa Chính Khanh thường xuyên tìm gặp Hứa Chi Hạ, mang theo những túi quà đẹp đẽ, sang trọng.

Lúc đầu, Hứa Chi Hạ rất cảnh giác.

Nhưng Hứa Chính Khanh không hề làm phiền cô.

Mỗi lần chỉ tiến lại gần và nói: “Hạ Hạ, ba mang chút đồ cho con… Hạ Hạ…”

Hứa Chi Hạ không nhận quà, cũng không nhìn ông.

Cô bước vài bước về phía trước, ông cũng không đuổi theo.

Giữa tháng 12, Bắc Đô đón một trận tuyết lớn.

Tuyết phủ trắng các tòa nhà, sân trường, con đường rợp bóng cây, và mọi góc nhỏ.

Hứa Chính Khanh lại đến tìm Hứa Chi Hạ.

Cô vẫn không để ý đến ông.

Cô đi vài bước, phía sau vang lên tiếng tuyết rơi và tiếng hét hoảng hốt.

Cô quay lại.

Có vài học sinh nghịch ngợm, đá vào thân cây, làm tuyết đổ xuống.

Và nó rơi trúng Hứa Chính Khanh.

Hứa Chính Khanh ngã ngồi trong đống tuyết, những chiếc túi quà sang trọng rơi vãi khắp nơi.

Các học sinh vội vàng chạy đến đỡ ông dậy, liên tục xin lỗi.

Hứa Chính Khanh được dìu đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhưng khi chạm vào ánh mắt của Hứa Chi Hạ, ông lập tức nở một nụ cười gượng gạo, cúi xuống nhặt những chiếc túi quà, miệng lặp đi lặp lại: “Không sao, không sao.”

Sau đó, ông tập tễnh chạy về phía Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ theo phản xạ lùi một bước.

Hứa Chính Khanh lập tức dừng lại, giọng vỗ về: “Hạ Hạ, ba không có ý gì khác, con đừng sợ.”

Thật ra, Hứa Chi Hạ không hề oán hận người đàn ông đột nhiên xuất hiện và tự xưng là ba mình.

Phải có hy vọng mới sinh ra oán hận, mà cô thì chưa bao giờ đặt hy vọng vào người ba này.

Nhưng bởi vì Hứa Chính Khanh xuất hiện cùng với cậu mợ, nên cô cảm thấy cảnh giác với ông.

Còn khi ông tách khỏi họ, ông chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Hứa Chi Hạ bày tỏ suy nghĩ: “Đừng tìm tôi nữa, tôi có gia đình rồi.”

“Ba biết, ba biết.” Hứa Chính Khanh vội nói, “Con yên tâm, ba tôn trọng con hoàn toàn, ba sẽ không ép con làm bất cứ điều gì mà con không muốn.”

Hứa Chi Hạ suy nghĩ một lát, nói khẽ: “Vậy đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

“Hạ Hạ!” Hứa Chính Khanh gọi, “Con có muốn biết về chuyện của ba mẹ không?”

Hứa Chi Hạ dừng bước.

Vì vẫn còn đề phòng, cô không đi đâu xa mà chọn một quán cà phê trong khuôn viên trường để nói chuyện.

Hứa Chính Khanh đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ: “Con xem muốn ăn uống gì nào.”

Hứa Chi Hạ lật xem vài trang, rồi nói với phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam, cảm ơn.”

Hứa Chính Khanh khuyến khích: “Con gọi thêm gì để ăn đi.”

Hứa Chi Hạ lắc đầu, đặt thực đơn xuống.

Hứa Chính Khanh gọi cho mình một ly cà phê, rồi đột nhiên hỏi: “Hạ Hạ, con không bị dị ứng hải sản chứ?”

Hứa Chi Hạ lắc đầu, chưa kịp trả lời, ông đã quay sang phục vụ gọi món: “Cho một phần bánh waffle, một phần hải sản tổng hợp, tiramisu… và tất cả những món này, mỗi thứ một phần.”

Hứa Chi Hạ nhắc nhở: “Gọi nhiều thế này sẽ ăn không hết.”

Hứa Chính Khanh cười: “Không sao, con cứ thử mỗi món một ít.”

Hứa Chi Hạ nhẹ nhàng nói: “Như vậy là lãng phí.”

Hứa Chính Khanh khựng lại một chút: “Đúng, đúng, không nên lãng phí. Ba còn không hiểu chuyện bằng con.”

Ông điều chỉnh lại: “Vậy cho một phần bánh waffle và bánh kem đặc biệt của quán nhé, cảm ơn.”

Khi người phục vụ rời đi, Hứa Chi Hạ trực tiếp hỏi thắc mắc trong lòng: “Làm sao mà ông chắc chắn rằng… tôi là con gái ông?”

Hứa Chính Khanh trả lời: “Vì con họ Hứa, và ngày sinh của con.”

Hứa Chi Hạ kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi sao?”

Không phải nên kiểm tra DNA rồi mới kết luận ư?

Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Bà ngoại tôi nói, ba tôi đã qua đời trước khi tôi ra đời.”

Hứa Chính Khanh hỏi lại: “Vậy mẹ con nói thế nào?”

Hứa Chi Hạ suy ngẫm rồi lắc đầu.

Trong trí nhớ của cô, chỉ có bà ngoại từng nhắc đến ba.

Bà nói ba mất sớm, dặn không nhắc đến trước mặt mẹ để mẹ khỏi đau lòng.

Thế nên cô chưa từng hỏi mẹ về ba.

Hứa Chính Khanh khẳng định: “Hạ Hạ, ba mẹ ngày xưa rất yêu nhau, con là con gái của ba, không cần nghi ngờ.”

Hứa Chi Hạ bắt lấy hai chữ “rất yêu”, liền hỏi: “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Hứa Chi Hạ lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”

Hứa Chính Khanh lén lau khóe mắt ướt, cố giữ bình tĩnh.

Hứa Chi Hạ nghe máy, ánh mắt lập tức sáng bừng: “Anh ạ.”

Tiêu Dã không vòng vo: “Bắc Đô sắp có mấy ngày tuyết lớn, nhớ mặc ấm vào!”

Hứa Chi Hạ cảm thấy ấm áp: “Em biết rồi, em mặc nhiều lắm, không lạnh đâu.”

Tiêu Dã hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Hứa Chi Hạ nhìn Hứa Chính Khanh, khẽ nói: “Em còn chút việc, làm xong rồi em sẽ đi ăn.”

Cô định kết thúc cuộc gọi: “Anh đừng lo cho em, em không bị lạnh hay đói đâu. Anh tan làm về sớm nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức.”

Tiêu Dã khẽ cười, kéo dài giọng: “Được.”

Người phục vụ bước tới, ngắt lời: “Xin lỗi, món ăn của quý khách đây.”

Trên khay là hai đĩa sứ trắng.

Một đĩa là bánh waffle, trên trang trí dâu rừng và việt quất; đĩa kia là bánh kem chủ đề Giáng sinh với nón đỏ và bông tuyết nhỏ xinh.

Bàn cà phê nhỏ, ở giữa đặt hộp khăn giấy và bình hoa.

Hứa Chi Hạ vừa nói chuyện điện thoại, vừa cố gắng dọn chỗ, trông có vẻ hơi luống cuống.

Hứa Chính Khanh giúp dời bình hoa: “Để đây, cảm ơn.”

Phục vụ nói: “Đây là bánh waffle và bánh kem Giáng sinh, chúc quý khách dùng ngon miệng.”

Hứa Chính Khanh đáp: “Cảm ơn.”

Hứa Chi Hạ gật đầu thay lời cảm ơn với người phục vụ.

Trong điện thoại, giọng Tiêu Dã vang lên, có phần thoải mái: “Hẹn hò à?”

Hứa Chi Hạ sững sờ, bật cười bất lực: “Không phải mà…”

Tiêu Dã: “Được rồi, cúp máy đây!”

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180