Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà

Phương Thanh tự nhiên cảm thấy đứa trẻ bị đánh sợ hãi, bèn động viên: “Cháu đừng sợ, hãy nói sự thật, cảnh sát sẽ giúp cháu!”

Tiêu Dã ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc: “Không có.”

Nói xong quay lưng đi vào trong nhà.

Tiêu Cường thoải mái vỗ ngực mình: “Cảnh sát, các anh thấy đó, tôi thật sự bị oan!”

Cảnh sát hỏi: “Oan ức ở chỗ nào? Vết thương trên lưng đứa trẻ không phải do anh đánh sao?”

Tiêu Cường bị chặn họng không nói được.

Cảnh sát tiếp tục: “Giáo dục trẻ ở độ tuổi này đánh đau không có tác dụng bằng việc phải nói lý lẽ và kiên nhẫn!”

Tiêu Cường gật đầu: “Vâng vâng vâng!”

Phương Thanh đã dạy học nhiều năm, trước đây cũng từng gặp một đứa trẻ bị bạo lực gia đình.

Lúc đó, cô đã tìm ba mẹ của những đứa trẻ đó nói chuyện, tin tưởng vào lời của họ và không tiếp tục can thiệp.

Kết quả là đứa trẻ ấy phải sống suốt đời với túi nước tiểu.

Sau khi bi kịch xảy ra, trường học tổ chức quyên góp để đi thăm đứa trẻ trong bệnh viện.

Nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh đầy vết thương, Phương Thanh không thể diễn tả nổi sự hối hận của mình.

Đôi khi, chỉ cần thêm một câu nói hay một hành động nữa thôi cũng có thể ngăn chặn bi kịch xảy ra.

Bây giờ, Phương Thanh quyết định đứng lên.

Cô nói với cảnh sát: “Cảnh sát, người đàn ông này đã nhiều lần bạo hành, không thể chỉ nghe lời nói của anh ta, có lẽ nên hỏi thăm hàng xóm xung quanh.”

Tiêu Cường siết chặt nắm đấm, nhưng vì cảnh sát đang có mặt nên chỉ có thể lườm Phương Thanh một cách tức giận.

Cảnh sát nhận thấy lời của Phương Thanh cũng đúng liền đi lên tầng năm và tầng bốn để hỏi thăm hàng xóm.

Ngoại trừ một nhà hàng xóm không có ở nhà, ba nhà hàng xóm còn lại đều nói rằng “không nghe thấy” và “không rõ”.

Lúc này, Phương Thanh cũng không còn cách nào khác.

Khi cô đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Cường, Phương Thanh gọi cảnh sát lại: “Cảnh sát, cuộc gọi điện thoại báo cáo lần này có được ghi lại không?”

Cảnh sát đáp: “Có.”

Phương Thanh: “Tôi bình thường không gây thù oán với ai, nếu tôi có chuyện, hẳn sẽ điều tra người đàn ông này đầu tiên đúng không?”

Cô dùng điều này để ngăn chặn ý định trả thù của Tiêu Cường.

Tiêu Cường cũng không phải kẻ ngốc, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Nhưng khi hắn đóng cửa, vẫn ngang ngược chỉ tay về phía Phương Thanh như một lời cảnh cáo.

Cảnh cáo cô đừng can thiệp vào chuyện của người khác!

Sau đó, Hứa Chi Hạ đã hỏi Phương Thanh rằng việc đứng ra như vậy có sợ hãi không?

Phương Thanh trả lời rằng tất nhiên là sợ rồi, nhưng nếu trong khả năng của mình mà không hành động thì không thể ngồi nhìn.

Lương tâm sẽ không cho phép.

Cuộc đời dài như vậy, nếu lương tâm bị dày vò, những ngày tháng còn lại sẽ không còn dễ chịu nữa.

Hứa Chi Hạ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dã đã là nửa tháng sau.

Hôm đó có một tiết thể dục, Hứa Chi Hạ vừa chạy xong tám trăm mét, mệt đến mức chỉ còn một hơi thở.

Còn ở sân bóng rổ bên cạnh, Tiêu Dã trong ánh nắng mùa đông mặc áo phông mỏng, nhảy cao ba thước, liên tục ghi điểm.

Hứa Chi Hạ điều hòa nhịp thở, ánh mắt dõi theo hình bóng nhanh nhẹn và mạnh mẽ trên sân bóng.

Trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh anh ta đánh nhau.

Cô không thể hiểu nổi, tại sao anh ta lại im lặng trước bạo lực.

Câu chuyện về gia đình Tiêu Dã được biết thêm vào ngày đầu năm 2007.

Ngày lễ, Hứa Chi Hạ và Phương Thanh đều được nghỉ.

Hai người hiếm khi cùng nghỉ, định làm một bữa ăn ngon tại nhà nên sáng sớm đã đi chợ mua thực phẩm.

Ngẫu nhiên, họ gặp phải chị Vũ sống ở tầng hai.

Chị Vũ, chính là người phụ nữ đã phàn nàn khi mẹ con họ dọn đến “Khu phố Xây dựng” ngày đầu tiên vì hành lý của họ chắn lối đi.

Nhưng bây giờ, chị Vũ và Phương Thanh đã trở thành bạn bè tốt, mỗi lần gặp đều có thể trò chuyện.

Thực tế, mối quan hệ cũng không phải quá tốt.

Chị Vũ có một cậu con trai học toán kém nên cần đăng ký học thêm, thông qua mối quan hệ của Phương Thanh để xin giảm giá.

Vì vậy, mối quan hệ trở nên thân thiết.

Tối qua, lại xảy ra bạo lực ở đối diện.

Phương Thanh cũng không biết phải làm gì.

Chỉ khi không còn chịu đựng được nữa, cô mới gõ cửa nhà đối diện.

Trước một quầy bán gia cầm sống, Phương Thanh và chị Vũ mua chung một con gà, chờ người bán chia thịt.

Trong lúc chờ đợi, Phương Thanh không khỏi nhắc đến chuyện tối qua.

Nói đến chuyện này, chị Vũ không khỏi hạ giọng: “Đừng có quản gia đình đó, quản không được còn rước họa vào thân!”

Phương Thanh hỏi: “Gia đình họ… có chuyện gì vậy?”

Chị Vũ: “Người đó tên Tiêu Cường, là một con bạc, lão Tiêu ngày xưa cũng bị hắn làm cho tức chết!”

“Khu phố Xây dựng” là khu nhà cho công nhân, ngày xưa nhà máy ô tô cấp cho công nhân xuất sắc nên hàng xóm đều quen biết nhau.

Lão Tiêu là công nhân kỹ thuật hạng nhất được điều từ phương Bắc đến, chưa đến năm mươi tuổi đã bị Tiêu Cường lấy sạch tài sản trong nhà để đánh bạc, còn nợ nần chồng chất, cuối cùng tức chết!

Sau khi lão Tiêu qua đời, Tiêu Cường an phận được vài tháng, lại tiếp tục đánh bạc, thậm chí còn bị người ta chặt mất một ngón tay.

Nói đến đây, chị Vũ nhăn nhó: “Bị như vậy mà cũng không bỏ được cờ bạc! Phần lớn thời gian hắn không ở nhà, có tiền là đi đánh bạc, về nhà thì chắc chắn là trắng tay! Về nhà thì lại trút giận lên con trai, đã bao nhiêu năm rồi, con trai hắn không bị đánh chết cũng là số mạng tốt!”

Nói về những chuyện cũ, chị Vũ thở dài: “Tiêu Dã hồi nhỏ rất ngoan! Lúc đó nhà máy còn hoạt động, lão Tiêu thường dẫn nó đến nhà máy chơi, ai cũng thích trêu nó! Nó thông minh, học hành cũng giỏi, đâu có giống bây giờ hút thuốc, đánh nhau, trốn học! Cả đời này bị hủy hoại! Nhưng mà, đó chính là số phận, số phận không tốt, làm gì cũng vô nghĩa!”

Số phận?

Một câu nói khiến người ta cảm thán.

Phương Thanh khéo léo hỏi: “Vậy mọi người đều nhắm mắt cho hắn đánh trẻ, không ai can thiệp sao?”

“Không phải không can thiệp!” Chị Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, giọng điệu còn nhỏ hơn: “Ban đầu mọi người cũng can thiệp, đã báo cảnh sát, cũng đã tìm cộng đồng khu phố, nhưng mà nói gì thì nói, đó cũng là việc nhà người ta! Quan tòa khó xử chuyện nhà! Chúng tôi ngoài việc đó ra cũng không làm gì khác được…”

Lúc đó, luật phòng chống bạo lực gia đình còn chưa thực thi, nhân viên thực thi cũng không có căn cứ để làm việc.

Nhiều bi kịch, đều trải qua câu “quan tòa khó xử chuyện nhà.”

Người bán gà đã làm xong gà, dùng nước sôi trụng gà rồi nhổ lông sạch sẽ, hỏi: “Ai trong các cô muốn lấy đầu?”

Phương Thanh không lên tiếng, để chị Vũ chọn trước.

Chị Vũ cười: “Nhà tôi có người làm chủ, đương nhiên phải lấy đầu rồi”. (Ý là trong nhà có đàn ông)

Phương Thanh: “Được.”

Chị Vũ hài lòng khen ngợi: “Ôi, cô Phương, cô thật tốt, không hổ là cô giáo!”

Nói đến đây, chị lại nhắc nhở: “Cô Phương, chuyện nhà họ Tiêu thì cô đừng can thiệp nữa! Hắn là kẻ liều mạng! Lên cơn thì nguy hiểm đến tính mạng đấy!”

Phương Thanh gật đầu.

Thực tế là, dù cô muốn can thiệp cũng không thể làm được.

Trong lúc chờ người bán thịt gà chặt thành từng miếng, chị Vũ lộ vẻ mặt tò mò: “Cô Phương, cô thấy Tiêu Cường tuổi không lớn lắm phải không?”

Phương Thanh gật đầu, điều này cũng làm cô rất khó hiểu.

Chị Vũ: “Năm nay hắn mới 33 tuổi, Tiêu Dã tháng trước đã tròn 17 rồi.”

Hứa Chi Hạ đứng bên cạnh không nói gì nhưng cũng nghe thấy hết mọi chuyện, kinh ngạc: “Gì… gì cơ?”

Ba con chỉ chênh lệch 16 tuổi!

Vậy không phải là 15 tuổi đã… đã……

Chị Vũ nháy mắt gật đầu: “Hắn làm ra đứa trẻ mà ngay cả hắn cũng không biết, người ta sinh xong bỏ vào giỏ, nửa đêm lén lút ném trước cửa nhà họ Tiêu…”

Chị Vũ chậc lưỡi: “Ban đầu hắn còn không nhận, là lão Tiêu mang đứa trẻ đi làm xét nghiệm huyết thống, xác nhận là con của hắn lão Tiêu mới giữ lại.”

Chị Vũ lắc đầu: “Cũng không biết đã làm chuyện đó với bao nhiêu người, ngay cả mẹ của đứa trẻ là ai cũng không biết!”

Chapter
1 Chương 1: Mua say
2 Chương 2: Con mồi
3 Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4 Chương 4: Như một tên cướp
5 Chương 5: Tiểu tổ tông
6 Chương 6: Kẻ Giết Người
7 Chương 7: Thuê nhà
8 Chương 8: Lưu manh
9 Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10 Chương 10: Môi Trường Mới
11 Chương 11: Bạo Lực
12 Chương 12: Anh Trai
13 Chương 13: Chặn lại
14 Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15 Chương 15: Nhẫn nại
16 Chương 16: Báo cảnh sát
17 Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18 Chương 18: Phải đi bệnh viện
19 Chương 19: Vay Tiền
20 Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21 Chương 21: Xảy ra chuyện
22 Chương 22: Tin đồn
23 Chương 23: Phản kháng
24 Chương 24: Bắt Nạt
25 Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26 Chương 26: Bị Thương
27 Chương 27: Bôi Thuốc
28 Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29 Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30 Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31 Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32 Chương 32: Thế giới này không công bằng
33 Chương 33: Tạm biệt
34 Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35 Chương 35: Đồ Vô lại
36 Chương 36: Bảo bối
37 Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38 Chương 38: Cảm ơn anh
39 Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40 Chương 40: Lén đi
41 Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42 Chương 42: Trả gấp đôi
43 Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44 Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45 Chương 45: Gọi “anh”
46 Chương 46: Thân Thiết
47 Chương 47: Lo lắng cho em
48 Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49 Chương 49: Giận Dữ
50 Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51 Chương 51: Tính khí anh thất thường
52 Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53 Chương 53: Cãi nhau
54 Chương 54: Không cần anh nuôi em
55 Chương 55: Có một mái nhà
56 Chương 56: Anh bị thương
57 Chương 57: Quản đông quản tây
58 Chương 58: Hạ Chí
59 Chương 59: Không phải giấc mơ
60 Chương 60: Bạn trai
61 Chương 61: Chị dâu
62 Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63 Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64 Chương 64: Anh, em đau quá
65 Chương 65: Quán bar
66 Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67 Chương 67: Tắm Rửa
68 Chương 68: Nước mắt trào ra
69 Chương 69: Ghen tuông
70 Chương 70: Uống rượu
71 Chương 71: Hung dữ
72 Chương 72: Rất đau
73 Chương 73: 250
74 Chương 74: Dỗ Dành
75 Chương 75: Anh có thể thích em không?
76 Chương 76: Ngọt quá
77 Chương 77: Chi Hạ là ai?
78 Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79 Chương 79: Gắn bó cả đời
80 Chương 80: Muốn uống thì uống
81 Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82 Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83 Chương 83: Cãi nhau
84 Chương 84: Không về
85 Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86 Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87 Chương 87: Không thể kiềm chế
88 Chương 88: Trưởng thành
89 Chương 89: Kem
90 Chương 90: Không Nên
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 180
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Mua say
2
Chương 2: Con mồi
3
Chương 3: Tuyên bố chủ quyền
4
Chương 4: Như một tên cướp
5
Chương 5: Tiểu tổ tông
6
Chương 6: Kẻ Giết Người
7
Chương 7: Thuê nhà
8
Chương 8: Lưu manh
9
Chương 9: Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
10
Chương 10: Môi Trường Mới
11
Chương 11: Bạo Lực
12
Chương 12: Anh Trai
13
Chương 13: Chặn lại
14
Chương 14: Khởi đầu của cơn ác mộng
15
Chương 15: Nhẫn nại
16
Chương 16: Báo cảnh sát
17
Chương 17: Quan tòa khó xử việc nhà
18
Chương 18: Phải đi bệnh viện
19
Chương 19: Vay Tiền
20
Chương 20: Liên quan gì đến cô?
21
Chương 21: Xảy ra chuyện
22
Chương 22: Tin đồn
23
Chương 23: Phản kháng
24
Chương 24: Bắt Nạt
25
Chương 25: Cô đã đến kỳ kinh nguyệt
26
Chương 26: Bị Thương
27
Chương 27: Bôi Thuốc
28
Chương 28: Ông ta muốn giết tôi
29
Chương 29: Nắm Đấm Đánh Vào Bông
30
Chương 30: Mọi chuyện kêt thúc
31
Chương 31: Những cảm xúc không nên có
32
Chương 32: Thế giới này không công bằng
33
Chương 33: Tạm biệt
34
Chương 34: Tiêu Dã sắp phát điên
35
Chương 35: Đồ Vô lại
36
Chương 36: Bảo bối
37
Chương 37: Mọi chuyện bất ngờ thay đổi
38
Chương 38: Cảm ơn anh
39
Chương 39: Em có muốn đi với tôi không?
40
Chương 40: Lén đi
41
Chương 41: Suy nghĩ bẩn thỉu
42
Chương 42: Trả gấp đôi
43
Chương 43: Đau đến mức nhảy dựng lên
44
Chương 44: Cô ấy quá ngoan
45
Chương 45: Gọi “anh”
46
Chương 46: Thân Thiết
47
Chương 47: Lo lắng cho em
48
Chương 48: Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu
49
Chương 49: Giận Dữ
50
Chương 50: Chúng Ta Hẹn Hò Nhé
51
Chương 51: Tính khí anh thất thường
52
Chương 52: Hôn nhẹ một cái
53
Chương 53: Cãi nhau
54
Chương 54: Không cần anh nuôi em
55
Chương 55: Có một mái nhà
56
Chương 56: Anh bị thương
57
Chương 57: Quản đông quản tây
58
Chương 58: Hạ Chí
59
Chương 59: Không phải giấc mơ
60
Chương 60: Bạn trai
61
Chương 61: Chị dâu
62
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
63
Chương 63: Cảm thấy chột dạ
64
Chương 64: Anh, em đau quá
65
Chương 65: Quán bar
66
Chương 66: Phòng Tiêu Chuẩn
67
Chương 67: Tắm Rửa
68
Chương 68: Nước mắt trào ra
69
Chương 69: Ghen tuông
70
Chương 70: Uống rượu
71
Chương 71: Hung dữ
72
Chương 72: Rất đau
73
Chương 73: 250
74
Chương 74: Dỗ Dành
75
Chương 75: Anh có thể thích em không?
76
Chương 76: Ngọt quá
77
Chương 77: Chi Hạ là ai?
78
Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?
79
Chương 79: Gắn bó cả đời
80
Chương 80: Muốn uống thì uống
81
Chương 81: Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi?
82
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
83
Chương 83: Cãi nhau
84
Chương 84: Không về
85
Chương 85: Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ
86
Chương 86: Người đàn ông đó là ai?
87
Chương 87: Không thể kiềm chế
88
Chương 88: Trưởng thành
89
Chương 89: Kem
90
Chương 90: Không Nên
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 180