Âu Dương Lãnh Yên là một nữ nhân tốt, mặc dù nàng nói sẽ không gả cho Tiêu Lãng, chưa từng nói muốn theo hắn, thích hắn, nhưng mấy tháng triền miên ở Bắc Minh làm Tiêu Lãng cảm nhận được tình yêu nóng cháy của Âu Dương Lãnh Yên giành cho nàng ẩn sâu trong xương nàng.
Mới rồi Tiêu Lãng chết chắc, Âu Dương Lãnh Yên biết rõ lại đây chỉ có đường chết nhưng nàng không chút do dự phi độ hư không đến, chỉ vì cùng hắn đồng sinh cộng tử. Điều này khiến Tiêu Lãng cực kỳ cảm động, đau đớn tim gan khi Âu Dương Lãnh Yên chết đi. Nếu như có thể cứu sống Âu Dương Lãnh Yên, dù kêu hắn chết thì hắn cũng đồng ý.
Vù vù vù vù vù!
Thảo đằng thần hồn màu tím cảm nhận được khát vọng trong lòng Tiêu Lãng, rung rinh trên không trung, đang cầu xin giúp hắn.
Tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nhìn thảo đằng thần hồn màu tím không ngừng rung rinh, biểu tình khó xử. Một lát sau, tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nặng nề thở dài. Trên tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp chợt tỏa ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó trong hư không đột nhiên xuất hiện một khe nứt đen nhánh, một quan tài tử ngọc từ từ bay ra.
Mắt Tiêu Lãng sáng lên:
- Quan tài tử ngọc!
Quả nhiên tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp là cường giả bên trong quan tài tử ngọc. Nhưng Tiêu Lãng khó heiuẻ là tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp lấy quan tài tử ngọc ra khỏi hư không làm gì?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong vô số cặp mắt nghi ngờ, nắp quan tài tử ngọc hé mở một khe nhỏ. Âu Dương Lãnh Yên chậm rãi bay lên khỏi ngực Tiêu Lãng, bay hướng quan tài tử ngọc.
Tiêu Lãng giật nảy mình, bản năng muốn ôm Âu Dương Lãnh Yên nhưng sau đó tỉnh lại, chậm rãi thả nàng ra. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Âu Dương Lãnh Yên bay vào trong quan tài tử ngọc, biến mất.
Tiêu Lãng kêu lên:
- Lãnh Yên!
Tiêu Lãng chờ nắp quan tài tử ngọc đậy lại, bay mất trong hư không mới đưa mắt nhìn tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp ở giữa không trung. Cường giả như vậy đương nhiên sẽ không làm hành động vô ích, kiểu này là có ẩn ý gì đó.
Tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nhìn Tiêu Lãng, lại cưng chiều liếc thảo đằng thần hồn màu tím. Tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp chậm rãi tan biến trên bầu trời, bên tai Tiêu Lãng vang thanh âm.
- Bản tôn chỉ có tàn hồn, không thể cứu nàng được. Người cứu nàng chỉ có thể là chính ngươi. Chờ khi ngươi biến cường đại, đột phá đỉnh Bán Thần cảnh thì sẽ biết làm sao cứu nàng. Nếu ngươi không đột phá được thì nàng chỉ có thể vĩnh viễn ngủ say. Bản tôn chỉ có thể giúp ngươi giữ thân thể và tàn hồn của nàng. ài, tiểu tử, năm năm sau tàn hồn của bản tôn sẽ tan biến, hy vọng ngươi cố gắng tu luyện để Mị Nhi cường đại theo. Nếu có thể cho bản tôn nhìn thấy nàng biến đổi thì dù bản tôn chết cũng không tiếc.
Tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp biến mất trong khe nứt không gian, thảo đằng thần hồn màu tím chui vào trong người Tiêu Lãng tĩnh dưỡng. Bốn phía trở về bình tĩnh.
Mọi người không còn nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng mà chuyển sang Điện chủ Diệt Hồn điện. Không ai biết tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nói gì với Điện chủ Diệt Hồn điện, không biết gã sẽ làm hành động gì tiếp theo.
Biểu tình của Điện chủ Diệt Hồn điện lại biến về độc ác, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng đúng không?
Tim Tiêu Lãng rớt cái bịch, nhưng hắn kiêu ngạo đối diện Điện chủ Diệt Hồn điện. Tiêu Lãng không sợ chết thì còn sợ gì khác nữa?
- Tốt, ngươi giỏi lắm.
Điện chủ Diệt Hồn điện nhìn Tiêu Lãng vài giây, mở miệng nói:
- Độ tuổi như vậy đã có thể cảm ngộ Tình Đạo đệ tam cảnh, ngươi cũng xem như đệ nhất kỳ tài trong mười vạn năm của Thiên Châu. Nếu ngươi đã là kẻ thù của Tử Sam thì cũng là kẻ địch của Diệt Hồn điện. Nhưng mới rồi ta có ước hẹn với vị đại nhân kia. Trừ Tử Sam ra, trong vòng hai mươi năm chúng ta không được ra tay với ngươi. Cho nên ngươi cứ yên tâm tu luyện đi. Ta sẽ mang Tử Sam trở về, chờ thực lực của nàng vượt qua ngươi thì ta sẽ khiến nàng lấy mạng ngươi, rửa sạch sỉ nhục Diệt Hồn điện gặp phải!
Điện chủ Diệt Hồn điện nói xong phất tay, trong không tủng xuất hiện một cánh cửa. Tiêu Lãng liếc ba người Vân Tử Sam, Diệt Thiên, Diệt Địa, chắp hai tay sau lưng bước nhanh vào trong cánh cửa. Hai Diệt Thiên, Diệt Địa yên lặng theo sau. Vân Tử Sam nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, để lại một câu nói rồi bay vào cánh cửa vàng.
- Tiêu Lãng, chờ lần sau khi ta xuất hiện tại Thiên Châu sẽ khiến ngươi năm bước máu đầm đìa!
Cửa to màu vàng từ từ biến mất. Điện chủ Diệt Hồn điện đến nhanh đi càng mau, không ai biết gã đi đâu, nhưng chắc trong khoảng thời gian ngắn gã sẽ không xuất hiện nữa. Mọi người có mặt thấy kinh khủng.
Vân Phi Dương đã chết, Vân Tử Sam rời đi, Chiến Vương triều sụp đổ.
Giờ phút này, có rất nhiều Thiên Đế, trăm vạn cường giả Nhân Hoàng cảnh có mặt nhưng bầy long không có kẻ cầm đầu. Trong số bọn họ nhiều người có thể dễ dàng một chiêu giết hoặc trọng thương Tiêu Lãng nhưng không ai dám hành động. Điện chủ Diệt Hồn điện còn không dám nói gì đến bọn họ. Mọi người phập phồng lo sợ nhìn Tiêu Lãng, chờ hắn quyết định, quyết định số phận của bọn họ.
Tiêu Lãng không biết nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào. Tiêu Lãng đã giết Vân Phi Dương, hắn không có năng lực giết Vân Tử Sam. Tu La phủ đã chết mấy chục vạn người, Phi Dương phủ trừ Phi Dương thành ra toàn bộ thành trì bị Tiêu Lãng san bằng. Tiêu Lãng giết quá nhiều người, hắn chán ghét đồ sát. Trong lòng Tiêu Lãng giảm bướt thù hận với những võ giả bình thường. Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lãng muốn giết nhất là Vân Tử Sam, Diệt Hồn điện. Giết nhiều tiểu nhân vật chỉ tọa nhiều sát nghiệt.
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, trên bầu trời phương xa có chín bóng người nhanh chóng bay tới, tốc độ nhanh kinh khủng, hơi thở cường đại làm mọi người càng không dám nhúc nhích. Tiêu Lãng liếc mắt qua, thở phào.
Chín đại nhân vật, chín đại bá chủ đến!
Mặc dù bọn họ vẫn không ra mặt nhưng luôn ẩn núp gần đó, biết rõ tình huống chỗ này nhất. Giờ phút này, Diệt Hồn điện đã rút lui nên bọn họ lộ mặt.
- Tiêu Lãng!
Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy bay đằng trước nhất. Mộc Sơn Quỷ là người xông lên trước nhất, đứng bên cạnh Tiêu Lãng tránh cho hắn lại bị công kích. Tiêu Lãng thấy Mộc Sơn Quỷ đến thì cảm giác thân thể, tâm hồn suy yếu dâng trào. Tiêu Lãng tâm lực lao lực quá độ, miễn cưỡng cười một cái rồi ngất xỉu.
Mộc Sơn Quỷ lập tức lấy một viên Đan dược ra khỏi Tu Di Giới cho Tiêu Lãng uống, ôm hắn.
Mộc Sơn Quỷ thở dài nói với Âu Dương Thúy Thúy:
- Thúy Thúy, hãy nén bi thương đi. Chưa chắc Lãnh Yên sẽ chết, dù sao tàn hồn này cường đại như vậy.
Âu Dương Thúy Thúy vẻ mặt đau thương, gã luôn biết quan hệ giữa Âu Dương Lãnh Yên và Tiêu Lãng. Trong lòng Âu Dương Thúy Thúy rất thích Tiêu Lãng, hơn nữa Âu Dương Lãnh Yên có thể bước ra khỏi ám ảnh cái chết của trượng phụ, từ tận đáy lòng nhận tình cảm mới khiến gã rất vui mừng. Âu Dương Thúy Thúy không ngờ kết cuộc cuối cùng sẽ là như vậy. Giờ phút này, Tiêu Lãng đã xỉu, Âu Dương Thúy Thúy không biết Âu Dương Lãnh Yên còn có cơ hội sống không? Âu Dương Thúy Thúy cực kỳ tức giận nhưng không có chỗ để trút ra.
Ma Đế chợt mở miệng hỏi:
- Nên xử lý chuyện nơi này như thế nào?
Bọn họ chạy nhanh tới là muốn chia một chén canh. Chiến Vương triều đã tiêu đời, nếu chín người hợp tác với nhau tất nhiên sẽ không để Diệt Hồn Điện tiếp tục xưng bá phương tây. Giờ phút này, có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên là thời cơ phân chia tây bộ lũng đại khu vực.
Mắt Âu Dương Thúy Thúy lóe tia sáng lạnh lùng nói:
- Làm sao xử lý?
Âu Dương Thúy Thúy lạnh lùng quát:
- Đương nhiên là giết Tinh Thần Điện chủ, thuận tiện thống nhất tây bộ giúp Tiêu Lãng!
- Cái này...
Ma Đế sờ mũi, mấy Chí Tôn Thiên Đế khác biểu tình lúng túng. Nghe giọng điệu của Âu Dương Thúy Thúy thì mọi người không húp được miếng cháo nào?
Mộc Sơn Quỷ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hừ!
Mộc Sơn Quỷ mở miệng nói:
- Cho dù chúng ta không ra tay thì Tiêu Lãng không thể thống nhất tây bộ sao? Dù Tiêu Lãng muốn thống nhất Thiên Châu thì e rằng không ai ngăn cản được. Nếu không có Tiêu Lãng thì lúc này chúng ta đã bị Vân Phi Dương nghiền chết rồi. Như thế nào? Các ngươi muốn chia chác sao?
Updated 1207 Episodes