- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng bật cười đánh gãy lời Vân Tử Sam nói. Giờ phút này, Tiêu Lãng hoàn toàn xóa cái tên Vân Tử Sam khỏi lòng mình, mặt lộ nụ cười nhạt quái dị.
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nói:
- Đa tạ công chúa điện hạ rủ lòng thương, đáng tiếc đời này ta chỉ có thể là phế vật , cho nên những lời sau không cần nói. Đêm đã khuya, mời điện hạ trở về đi.
Tiêu Lãng khom người bước nhanh đi hướng cửa lớn Đông Phương gia, nhảy người lên xe ngựa. Thiên Tầm giơ roi, xe ngựa nhanh chóng chạy hướng bắc khu, biến mất trong bóng đêm. Vân Tử Sam không đi ngay, nàng đứng bên hồ nước nhìn xe ngựa của Tiêu Lãng đi xa, một mình đứng yên.
Trong đầu Vân Tử Sam hiện ra nụ cười hờ hững trên mặt Tiêu Lãng trước khi đi, nàng rất quen thuộc nụ cười này nhưng sao giờ cảm thấy quá xa lạ. Vân Tử Sam biết thiếu niên tràn ngập yêu khí, khí chất kỳ lạ này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của nàng.
Vân Tử Sam bỗng thấy hoảng hốt, sợ hãi, hai tay siết váy, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khủng hoảng.
Giây lát sau Vân Tử Sam trở về bình tĩnh, mắt lạnh băng, thở ra, nhìn trên bầu trời.
Vân Tử Sam lạnh lùng nói:
- Vân Tử Sam, ngươi không được quên thân phận của mình, quên trách nhiệm trên vai. Ngươi không thể xử trí theo cảm tính, hắn là một phế vật, một phế vật không có tiền đồ, suốt đời không thể ngóc đầu lên...
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa nghe tiếng bán xe lăn, tiếng gió rít gào, nỗi lòng không bình tĩnh.
Hành động của Vân Tử Sam và một đám công tử, tiểu thư khiến Tiêu Lãng cảm nhận được ấm lạnh từ quyền quý, vương thất. Trong mắt bọn họ chỉ có ích lợi, lúc Tiêu Lãng không có tiếng tăm gì thì những người này sẽ không thèm nhìn hắn một cái. Khi Tiêu Lãng nhất minh kinh nhân, biểu hiện ra tư chất nghịch thiên thì vô số người chen chúc mà tới, nhiệt tình như lửa. Khi Tiêu Lãng suy sút, bọn họ sẽ vứt bỏ như rác rưởi.
Vân Tử Sam chính là chứng minh tốt nhất.
Đối với loại nữ nhân này trước giờ Tiêu Lãng luôn nhét vào sổ đen. Nữ nhân có đẹp hơn thì có tác dụng gì? Ôm nàng ngủ còn phải lo nửa đêm nàng đâm người một nhát. Nữ nhân như vậy không cần dính líu.
Ngược lại đôi với Đông Phương Hồng Đậu thì lòng Tiêu Lãng rất phức tạp. Không cần hoài nghi, nữ nhân này đáng để nam nhân yêu thương, che chở cả đời. Nhưng trước mắt Tiêu Lãng có một đống chuyện rối rắm, hắn không có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt.
Tiêu Lãng nhớ đến đôi mắt ai oán của Đông Phương Hồng Đậu trước khi đi, thở dài thườn thượt. Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, quyết định tạm thời trốn tránh. Trước khi Tiêu Bất Tử trở về, Tiêu Lãng sẽ không xuất hiện trước mặt thế nhân nữa.
Nhưng...
Nếu Đông Phương Hồng Đậu đến tìm hắn thì sao? Hoặc là Vân Tử Sam lại đưa thiệp mời, dùng danh nghĩa bệ hạ huy hiếp Tiêu Lãng thì sao? Thật nhức đầu.
Thật lòng Tiêu Lãng không thích loại yến hội, cũng không thích dây dưa với đám công tử. Tuy thần kinh của Tiêu Lãng thô, năng lực chịu đựng mạnh nhưng không tới trình độ giống Tiêu Thanh Y, đối mặt chuyện gì cũng hờ hững.
Tối nay tuy Tiêu Lãng biểu hiện không chút để ý nhưng trong lòng rất khó chịu, bị người ba phen bốn lượt nói xỏ nói xiên, khiêu khích chà đạp, dù là thánh nhân cũng sẽ giận.
Đầu Tiêu Lãng đau nhói, ở trong xe ngựa vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không có cách nào hay.
Xe ngựa chạy ra đế đô, sắp đến đại viện của Tiêu gia.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ vén rèm lên, cầu cứu Thiên Tầm:
- Thiên Tầm, có chỗ nào yên tĩnh, người ngoài không tìm thấy, tu luyện thật tốt không?
Thiên Tầm ngẫm nghĩ, khó xử nói:
- Ta không quá quen thuộc đại viện của Tiêu gia, trong Tiêu gia có một vài biệt viện nhưng phải xin Nội Vụ đường...
- Nội Vụ đường?
Tiêu Lãng lắc đầu, bây giờ đi Nội Vụ đường không chừng bị đuổi ra ngay, đám trưởng lão trong gia tộc có ý kiến rất lớn với hắn.
- Phải rồi!
Mắt Thiên Tầm sáng lên, nói:
- Công tử có thể đi Cửu Tinh Phong tu luyện một đoạn thời gian, nhưng không biết công tử có đi vào được không?
Cửu Tinh Phong?
Mắt Tiêu Lãng cũng sáng lên. Lén đi Cửu Tinh Phong thì chắc chắn người ngoài không tìm thấy Tiêu Lãng, vừa lúc có thể nghiên cứu thần hồn kỳ lạ của hắn mà không phải lo bị người ta phát hiện. Ở trong Tiêu gia gò bó lâu như vậy, Tiêu Lãng rất muốn quay về núi rừng, hưởng thụ cảm giác chiến đấu nhiệt huyết.
Cửu Tinh Phong là nơi rèn luyện ngự dụng của hoàng thất, cách đế đô không xa, đi và về khoảng một ngày. Nơi đó có Ngự Lâm quân thủ vệ, không cần lo lắng có người giở trò, an toàn không thành vấn đề. Nói với Cô Cô một tiếng chắc nàng sẽ không phản đối, Tiêu Bất Tử trở về thì hắn sẽ quay lại ngay. Nhưng không biết thân phận hiện giờ của hắn có tư cách vào Cửu Tinh Phong không?
Tiêu Lãng vào đại viện của Tiêu gia, chạy ngay đến Thanh Y các. Tiêu Thanh Y chưa đi ngủ, uống trà trong đại sảnh, hiển nhiên đang đợi Tiêu Lãng trở về.
- Ngươi muốn đi Cửu Tinh Phong rèn luyện?
Tiêu Lãng làm việc dứt khoát mau lẹ, lập tức nói chuyện với Tiêu Thanh Y, muốn hỏi ý kiến của nàng, thuận tiện chờ xem nàng có cách gì không.
Tiêu Thanh Y trầm ngâm một chút, không có phản đối, gật đầu nói
- Ra ngoài giải sầu cũng tốt, ngươi cầm lệnh bài trực tiếp đi Cửu Tinh Phong. Tiểu Đao cũng đi chung, để Thiên Tầm theo các ngươi. Sau khi gia gia của ngươi trở về, ta sẽ sai người báo tin.
Tiêu Lãng cười rời đi, tâm tình rất tốt. Có thể đi trong núi rèn luyện một đoạn thời gian, không cần rối rắm đủ chuyện rắc rối, Tiêu Lãng thấy sảng khoái.
Tiêu Lãng đi ra nói cho Thiên Tầm biết, kêu gã chuẩn bị đồ dùng trên núi. Tiêu Lãng quay về phòng nói chuyện với Tiểu Đao, gã hưng phấn cười khờ.
Ngày thứ hai.
Trời còn chưa sáng, hai người không tu luyện Huyền khí. Tiêu Lãng cưỡi Huyễn ma thú tiểu Bạch mang theo Tiểu Đao từ biệt Tiêu Thanh Y ra ngoài cửa lớn đại viện của Tiêu gia.
Thiên Tầm đa chờ trước cửa đại viện của Tiêu gia, dẫn theo hai con ngựa và một số đồ dùng. Tiểu Đao lên ngựa, ba người lao hướng đông thành, không đi đường cái mà vòng quanh một vòng lớn, cuối cùng lén vào Cửu Tinh Phong.
Bên dưới Cửu Tinh Phong không có nhiều Ngự Lâm quân thủ vệ như hồi đại tái đi săn nhưng ít nhất có một ngàn Ngự Lâm quân trú đóng, bao quanh nguyên Cửu Tinh Phong, không ai vào được.
Thiên Tầm mang theo lệnh bài của Tiêu Thanh Y đi đại doanh thủ vệ. Thống lĩnh Ngự Lâm quân thấy lệnh bài lập tức cho đi, ba người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, Tiểu Đao lên núi.
Vừa vào núi Tiêu Lãng, Tiểu Đao như cá vào nước, toàn thân thoải mái. Huyễn ma thú tiểu Bạch cũng vui vẻ, thỉnh thoảng gầm gừ. Ba người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, Tiểu Đao mục tiêu rõ ràng chạy hướng núi thứ bốn.
Giữa mỗi ngọn núi có hơn mười Ngự Lâm quân thủ vệ, đội trưởng đều là cường giả Chiến Tôn cảnh. Càng đi vào trong thì thực lực của đội trưởng càng cao, những người này bảo hộ hoàng tử, công chúa, hoặc là đám công tử quyền quý vào Cửu Tinh Phong rèn luyện.
Đến lối vào núi thứ bốn, Tiêu Lãng dừng bước chân, nói với Thiên Tầm:
- Thiên Tầm, ngươi trở về đi, ta ở trong này rất an toàn, chỉ tu luyện, sẽ không vào núi thứ sáu. Cô Cô trị liệu lâu như vậy nhưng thân thể càng lúc càng kém, ngươi trở về nhìn xem, có bất cứ chuyện gì lập tức đến đây báo cho ta!
Thiên Tầm ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Thanh Y các có Thiền lão trông chừng, Thanh Y tiểu thư dặn ta cùng công tử đi, tuy Cửu Tinh Phong coi như an toàn nhưng...
Tiêu Lãng phất tay hỏi ngược lại:
- Nhưng cái gì? Nơi này là chỗ nào? Trong đại doanh bên dưới có Thống lĩnh ít nhất là cường giả đẳng cấp Chiến Vương cảnh. Ngươi cho rằng có gia tộc nào sử dụng cường giả cỡ Chiến Vương cảnh sao? Không sợ gia gia của ta trả thù, ẩn vào Cửu Tinh Phong ám sát phế vật như ta?
Thiên Tầm không có lời nào để phản bác.
Đích xác!
Cho dù đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên có thù với Tiêu Lãng nhưng không dám trả thù ở đây, quan trọng nhất là ngày nào Tiêu Bất Tử chưa chết thì không ai dám đụng vào Tiêu Lãng. Nhưng Thiên Tầm là cận vệ của Tiêu Lãng, cứ đi như vậy thì không hay.
Tiêu Lãng nhíu mày, lo lắng nói:
- Thân thể của Cô Cô ngày càng sa sút, tuy Cô Cô luôn nói Cẩu Họa Dược Vương sắp luyện chế đan dược nhưng ta cứ cảm thấy Cô Cô gạt ta điều gì. Gia gia không có đây, với tính tình của Cô Cô dù ta có nói gì cũng vô dụng nên mới kêu ngươi trở về nhìn xem. Ngươi nhớ kỹ, khi nào gia gia trở lại phải báo cho ta ngay, ta sẽ xuống núi liền.
Updated 1207 Episodes