Chương 16: Trừ phi tôi chết

Nói xong, môi cô bị hắn gắt gao chiếm lấy, hắn giống như một con thú nhỏ hung dữ, hàm răng cắn vào môi dưới của cô.

Cô ngây người ra nhìn, thậm chí cô còn không để ý đến hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, chỉ mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt.

Hắn hôn không hề có kết cấu mà giống như là một loại bản năng hơn, một loại phát tiết, một loại đoạt lấy.

Hắn dường như muốn cắn nuốt trọn đôi môi cô, hôn đến mức cô có cảm giác đau đớn. Cô muốn học những gì đã xem trên các bộ phim truyền hình,  cắn mạnh vào đầu lưỡi của hắn, hoặc tát hắn một cái thật mạnh.

Nhưng kết quả cô chỉ ngây ngốc, ngơ ngác nhìn môi hắn rời khỏi môi cô, nhìn hắn ôm cô, mặt hắn cọ xát vào khuôn mặt cô, nghe hắn nói:

"Kỳ Kỳ, đừng thích những người khác."

Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô và hắn chiến tranh lạnh.

Không nói chuyện cùng hắn, không đi học với hắn, càng không đến biệt thự Quân gia, nói tóm lại, cô hoàn toàn coi hắn thành không khí.

Tính tình của Quân Cẩn Ngôn dần trở nên cáu kỉnh. Cho dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt  cũng đều dễ dàng chọc giận hắn. Sau vài ngày, bà Hạ đành khuyên con gái làm hòa với Quân Cẩn Ngôn.

Nhưng sự thực khiến Hạ Kỳ đến Quân gia tìm Quân Cẩn Ngôn chính là mẹ ruột của hắn, Tống Ý tự mình đến Hạ gia tìm Hạ Kỳ.

"Tiểu Kỳ, bác không biết giữa con và Cẩn Ngôn xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng bác hi vọng con có thể tha thứ cho nó. Bệnh của nó còn chưa khỏi hoàn toàn, rất nhiều lúc chính nó còn không có biện pháp nào khống chế được hành vi của mình, tuy rằng nó cũng lớn như con, nhưng bác mong con hiểu, nó sống trong thế giới của mình rất lâu rồi, bây giờ mới bắt đầu tiếp thu một chút về thế giới bên ngoài, mới bắt đầu trưởng thành lên một chút."

Tống Ý dùng giọng điệu khiêm tốn nói chuyện với Hạ Kỳ. Vị phu nhân cao cao tại thượng ở xã hội thượng lưu này thực chất chỉ là một người mẹ lo lắng cho đứa con của mình mà thôi.

Hạ Kỳ chủ động đi tìm Quân Cẩn Ngôn, bởi vì cô không muốn nhìn Tống Ý khó xử.

Trong phòng ngủ của Quân Cẩn Ngôn, thứ cô nhìn thấy chính là một mớ hỗn độn. Trên mặt đất, tất cả đều là mảnh pha lê nhỏ cùng với chiếc ghế dựa đổ xuống, đồ vật lẫn lộn, hắn cuộn tròn người trên chiếc giường bừa bộn, trong lồng ngực ôm chú gấu bông mà cô đã tặng hắn trong dịp sinh nhập trước đây của hắn.

Như nghe được tiếng mở cửa, hắn quát lên với giọng khàn khàn:

"Cút đi!"

"Giọng của cậu bị làm sao vậy?" Hạ Kỳ hoảng sợ, giọng nói kia giống như bị nghiền nát như hạt cát vậy.

Quân Cẩn Ngôn bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đỏ bừng nhìn Hạ Kỳ.

Trong không khí tràn ngập một cỗ trầm mặc khiến hít thở không thông. Hắn không nói một câu nào làm cô cũng chả biết nên nói cái gì.

Một lúc lâu sau, vẫn là Hạ Kỳ nhịn không được nói: "Lần sau mình lại đến tiếp". Nói xong, cô đang định xoay người chạy đi, lại nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt hắn.

Óng ánh rơi xuống, giống như trân châu.

Hắn mím chặt môi, khóc không tiếng động, giờ phút này khiến cô cảm thấy cực kì không thoải mái, giống như chính mình đã làm sai chuyện gì. Chỉ có trời mới biết, người sai trước rõ ràng chính là hắn.

Trận chiến tranh lạnh này cuối cùng cũng chấm dứt bằng nước mắt của Quân Cẩn Ngôn.

Hạ Kỳ vẫn cảm thấy trận chiến này người thua ở đây chính là cô.

---

"Nghe nói mấy buổi tối gần đây cậu đều đi đến quán bar trên đường Phục Hưng?" Trong một văn phòng to rộng rãi, Thôi Phàm ăn mặc một thân quân trang, khóe miệng khẽ cong nhìn Quân Cẩn Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi, nghiên cứu.

"Ừm." Quân Cẩn Ngôn trả lời một chữ ngắn gọn, thậm chí đầu còn không ngẩng lên, nhìn chằm chằm máy tính, mười ngón tay múa lượn trên bàn phím.

Nhà họ Thôi trong lĩnh vực quân đội cũng xem như được ngẩng cao đầu. Thôi lão gia tử năm đó cùng lão gia tử của Quân gia trên dưới đều là chiến hữu từng trải, vì vậy, quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi.

Quân gia có một vị công tử phong lưu, hào phóng, nhị thiếu Quân Cẩn Tích thay phụ nữ như thay áo, Thôi gia cũng có Thôi Phàm, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc mọi thứ đều tinh thông.

Ai cũng chưa từng nghĩ, một Thôi Phàm như vậy lại có thể từ thành phố Z đến thành phố B để gặp gỡ chơi bời cùng với Quân Cẩn Ngôn. Lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn yên ổn, bình an.

"Là bởi vì người phụ nữ hôm đó sao?" Thôi Phàm lại hỏi: "Vì cô ta mà cậu đánh Bưu Tử phải nhập viện, xương khớp trên người vậy mà lại không thiếu đoạn nào nha!"

"Nên chặt đứt mới đúng." Giọng điệu vẫn lạnh lẽo như cũ, không chút để ý.

"Cậu coi trọng người phụ nữ đó sao?"

Thôi Phàm thật sự không nghĩ rằng ngày hôm đó khi anh nhìn thấy cô gái phục vụ ấy ở quán bar, rốt cuộc có điểm nào hơn người khác. Khuôn mặt chỉ có thể xem như là thanh tú, ưa nhìn, nhìn từ xa không khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm, càng đừng nói đến sẽ hấp dẫn sự chú ý của Quân Cẩn Ngôn.

"Xem bộ dạng cậu ngày hôm đó, hẳn là người quen cũ rồi."

Bàn tay đang đánh bàn phím bỗng dừng lại, Quân Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Thôi Phàm: "Coi trọng? Là coi trọng sao?...Hay là muốn được nhìn thấy?"

Năm ấy, khi hắn 6 tuổi, trong tầm nhìn không có bất cứ thứ gì, đột nhiên nhìn thấy cô khiến hắn lần đầu tiên sinh ra loại du͙ƈ vọиɠ "muốn" này.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Thôi Phàm hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, mình coi trọng cô ấy, coi trọng từ rất lâu rồi, cho nên đừng có ai nghĩ sẽ động được vào cô ấy...trừ khi mình chết." Quân Cẩn Ngôn nói, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh.

Nhưng trong nháy mắt, Thôi Phàm lại cảm thấy sống lưng toát ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ, anh biết, Quân Cẩn Ngôn nghiêm túc, cực kì nghiêm túc nói ra những lời này.

Cho nên, cô gái tên Kỳ Kỳ kia thật ra chính là người phụ nữ trong lời đồn, người phụ nữ đã khiến Quân Cẩn Ngôn từng làm ra rất nhiều chuyện điên rồ...

Chapter
1 Chương 1: Kiếp này chỉ thuộc về một mình tôi
2 Chương 2: Ước định
3 Chương 3: Hắn ta thật yêu nghiệt
4 Chương 4: Em nói đủ thì chính là đủ
5 Chương 5: Gặp lại người cuồng bạo cố chấp
6 Chương 6: Thất hứa
7 Chương 7: Tốt nhất đừng nên nói một chữ nào
8 Chương 8: Quân Cẩn Ngôn khi còn nhỏ
9 Chương 9: Diệp Nam Khanh là ai
10 Chương 10: Lại gặp mặt một lần nữa
11 Chương 11: Không thích tôi chạm vào em?
12 Chương 12: Em muốn yêu, tôi cho em
13 Chương 13: Lo lắng bệnh của tôi sao?
14 Chương 14: Chiếc nhẫn trên tay trái
15 Chương 15: Bá đạo
16 Chương 16: Trừ phi tôi chết
17 Chương 17: Thông báo tuyển dụng của trường
18 Chương 18: Diệp Nam Khanh xuất hiện
19 Chương 19: Quân Cẩn Ngôn gặp Diệp Nam Khanh
20 Chương 20: Thời gian thực hiện lời hứa
21 Chương 21: Là lạnh hay là sợ?
22 Chương 22: Mua thuốc
23 Chương 23: Không có bạn trai
24 Chương 24: Quần áo của tôi, em có thể cởi
25 Chương 25: Không thể
26 Chương 26: Tôi không thể sao?
27 Chương 27: Nên đoạt lấy, hay là nên phá hủy?
28 Chương 28: Cô ta là người của Quân Cẩn Ngôn
29 Chương 29: Nếu em không thích, tôi sẽ không làm
30 Chương 30: Chật vật đến mức này
31 Chương 31: Một câu nói của cô, có thể ảnh hưởng đến mọi thứ của hắn!
32 Chương 32: Máu của hắn
33 Chương 33: Say đắm từ trong xương
34 Chương 34: Quân Cẩn Thần xuất hiện
35 Chương 35: Ánh mắt không nỡ rời đi.
36 Chương 36: Có việc?
37 Chương 37: Nhẫn tâm
38 Chương 38: Toàn tâm toàn ý
39 Chương 39: Đừng làm tôi không tìm thấy em
40 Chương 40: Đảm bảo
41 Chương 41: Luyến tiếc
42 Chương 42: Ngủ
43 Chương 43: Không có ý nghĩa
44 Chương 44: Không còn
45 Chương 45: Đừng nói thêm gì nữa
46 Chương 46: Nếu không thể có được
47 Chương 47: Tránh né
48 Chương 48: Đừng trốn tránh tôi
49 Chương 49: Muốn trở thành
50 Chương 50: Anh có hiểu quen nhau là như thế nào không?
51 Chương 51: Khúc dạo đầu của cuộc hẹn hò
52 Chương 52: Cuộc hẹn gặp trên đường
53 Chương 53: Hẹn hò (1)
54 Chương 54: Điều tôi thích và ghét
55 Chương 55: Thông báo
56 Chương 56: Sự kiện bức ảnh
57 Chương 57: Điện thoại và ảnh chụp
58 Chương 58: Ghen tỵ
59 Chương 59: Không cho phép đi
60 Chương 60: Đi đâu?
61 Chương 61: Tháo giày
62 Chương 62: Mang Giày
63 Chương 63: Thích Em
64 Chương 64: Lời Em Nói
65 Chương 65: Chấp Nhận Anh
66 Chương 66: Còn cảm giác
67 Chương 67: Nếu như tôi xin em
68 Chương 68: Không Có Khả Năng
69 Chương 69: Hợp hay không, con đều muốn
70 Chương 70: Cảm giác giống nhà
71 Chương 71: Đừng nhìn
72 Chương 72: Chỉ tin một lần
73 Chương 73: Thành lập văn phòng
74 Chương 74: Biết anh ấy là ai sao?
75 Chương 75: Nhớ lại những gì đã xảy ra năm đó
76 Chương 76: Rất Đau
77 Chương 77: Không bẩn
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Kiếp này chỉ thuộc về một mình tôi
2
Chương 2: Ước định
3
Chương 3: Hắn ta thật yêu nghiệt
4
Chương 4: Em nói đủ thì chính là đủ
5
Chương 5: Gặp lại người cuồng bạo cố chấp
6
Chương 6: Thất hứa
7
Chương 7: Tốt nhất đừng nên nói một chữ nào
8
Chương 8: Quân Cẩn Ngôn khi còn nhỏ
9
Chương 9: Diệp Nam Khanh là ai
10
Chương 10: Lại gặp mặt một lần nữa
11
Chương 11: Không thích tôi chạm vào em?
12
Chương 12: Em muốn yêu, tôi cho em
13
Chương 13: Lo lắng bệnh của tôi sao?
14
Chương 14: Chiếc nhẫn trên tay trái
15
Chương 15: Bá đạo
16
Chương 16: Trừ phi tôi chết
17
Chương 17: Thông báo tuyển dụng của trường
18
Chương 18: Diệp Nam Khanh xuất hiện
19
Chương 19: Quân Cẩn Ngôn gặp Diệp Nam Khanh
20
Chương 20: Thời gian thực hiện lời hứa
21
Chương 21: Là lạnh hay là sợ?
22
Chương 22: Mua thuốc
23
Chương 23: Không có bạn trai
24
Chương 24: Quần áo của tôi, em có thể cởi
25
Chương 25: Không thể
26
Chương 26: Tôi không thể sao?
27
Chương 27: Nên đoạt lấy, hay là nên phá hủy?
28
Chương 28: Cô ta là người của Quân Cẩn Ngôn
29
Chương 29: Nếu em không thích, tôi sẽ không làm
30
Chương 30: Chật vật đến mức này
31
Chương 31: Một câu nói của cô, có thể ảnh hưởng đến mọi thứ của hắn!
32
Chương 32: Máu của hắn
33
Chương 33: Say đắm từ trong xương
34
Chương 34: Quân Cẩn Thần xuất hiện
35
Chương 35: Ánh mắt không nỡ rời đi.
36
Chương 36: Có việc?
37
Chương 37: Nhẫn tâm
38
Chương 38: Toàn tâm toàn ý
39
Chương 39: Đừng làm tôi không tìm thấy em
40
Chương 40: Đảm bảo
41
Chương 41: Luyến tiếc
42
Chương 42: Ngủ
43
Chương 43: Không có ý nghĩa
44
Chương 44: Không còn
45
Chương 45: Đừng nói thêm gì nữa
46
Chương 46: Nếu không thể có được
47
Chương 47: Tránh né
48
Chương 48: Đừng trốn tránh tôi
49
Chương 49: Muốn trở thành
50
Chương 50: Anh có hiểu quen nhau là như thế nào không?
51
Chương 51: Khúc dạo đầu của cuộc hẹn hò
52
Chương 52: Cuộc hẹn gặp trên đường
53
Chương 53: Hẹn hò (1)
54
Chương 54: Điều tôi thích và ghét
55
Chương 55: Thông báo
56
Chương 56: Sự kiện bức ảnh
57
Chương 57: Điện thoại và ảnh chụp
58
Chương 58: Ghen tỵ
59
Chương 59: Không cho phép đi
60
Chương 60: Đi đâu?
61
Chương 61: Tháo giày
62
Chương 62: Mang Giày
63
Chương 63: Thích Em
64
Chương 64: Lời Em Nói
65
Chương 65: Chấp Nhận Anh
66
Chương 66: Còn cảm giác
67
Chương 67: Nếu như tôi xin em
68
Chương 68: Không Có Khả Năng
69
Chương 69: Hợp hay không, con đều muốn
70
Chương 70: Cảm giác giống nhà
71
Chương 71: Đừng nhìn
72
Chương 72: Chỉ tin một lần
73
Chương 73: Thành lập văn phòng
74
Chương 74: Biết anh ấy là ai sao?
75
Chương 75: Nhớ lại những gì đã xảy ra năm đó
76
Chương 76: Rất Đau
77
Chương 77: Không bẩn