Bạc Phong:
"Nghe nói tên cậu dùng khi làm bài thi là viết bằng phiên âm."
Cậu ta đột nhiên nói sang chuyện khác.
Chuyện này đã truyền khắp văn phòng giáo viên, cậu đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được.
Biểu cảm của Nam Nhiễm trở nên hơi nghiêm túc.
Cô đút tay vào túi, dựa vào tường trớ nắng.
À, đương nhiên, trong túi còn bài thi bị cô vo thành cục kia.
Bạc Phong lại lần nữa khôi phục mặt không cảm xúc.
"Hai chữ giới hạn cuối, biết viết không?"
Nam Nhiễm vỗ về chơi đùa tóc, không chút để ý.
"Bạn học, nói chuyện phải có chứng cứ, coi chừng tố cáo cậu phỉ báng."
Bạc Phong im lặng ba giây, thần sắc trào phúng kia lại xuất hiện lần nữa.
"Thật đúng không biết viết."
Tiểu Hắc Long cảm thấy thần kỳ.
Sao hắn nhận ra được vậy?
Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn móng tay của mình.
Cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
À, đúng rồi.
Hình như móng tay còn chưa sơn.
Cô moi túi quần.
Ừm, đồ vật trong túi nhiều quá.
Một cục giấy, một thẻ cơm, một bức thư tình màu hồng nhạt chưa gửi, còn có một lọ sơn móng tay.
Cô tùy tay ném cục giấy vô dụng đi.
Đem hai thứ còn lại cất vào túi, vặn nắp bình sơn móng tay trên tay ra.
Nhìn màu sắc đỏ tươi kia.
Cô móc bức thư hồng nhạt ra, bôi thử hai cái lên bức thư.
Màu sắc đỏ tươi lấp lánh.
Chỉ là có mùi gay mũi khó ngửi.
Cô bĩu môi, đem bức thư hồng nhạt kia cũng ném lên bàn.
Lúc cô đang cân nhắc nên sơn móng nào trước thì tốt.
Bên cạnh lại truyền đến một thanh âm lạnh băng.
"Thứ khó ngửi như vậy, cậu cũng sơn?"
Nam Nhiễm thờ ơ.
Ừm, bắt đầu sơn từ ngón trỏ đi.
Tiếp theo, thanh âm lạnh băng lại truyền đến.
"Hải sản vận chuyển từ Hokkaido tới sắp làm xong rồi.
Hoặc là chọn ăn
Hoặc là chọn tiếp tục sơn cái thứ khó ngửi trên tay cậu."
Nam Nhiễm chỉ do dự một giây.
Quyết đoán thu móng tay lại.
Ngẩng đầu
"Đi thôi."
Cứ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau đó, liền thấy không biết khi nào Bạc Phong đã ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Trong tay còn cầm bài thi bị chà đạp hồi lâu kia.
Trên đó có chữ Nam, chữ Nhiễm viết xiêu xiêu vẹo vẹo, còn chỉ là phiên âm.
Ờ, những cái đó chỉ đứng thứ hai.
Tám điểm đỏ tươi cực kỳ chói mắt.
Khóe môi Bạc Phong gợi lên một độ cong, độ cong thực nhỏ.
Giống như, cười.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt.
"Cậu luôn có thể vượt qua sức tưởng tượng của tôi."
Ngữ điệu không hề mà nói ra những lời này.
Tiểu Hắc Long mờ mịt,
【 Đây là đang khen ký chủ sao? 】
Nam Nhiễm nhìn hắn,
"Cho nên, muốn làm lạnh giường cho tôi không?"
"Ở đâu ra tự tin mà nói những lời này?"
"Trời sinh."
Nam Nhiễm đương nhiên mà trả lời.
Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm.
Giây tiếp theo, cậu lấy di động ra.
Nói với bên kia.
"Hải sản, các người ăn đi."
Sắc mặt Nam Nhiễm bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Tiếp theo lại nghe cậu lạnh lạnh mở miệng,
"Đem hai cái bánh bao qua đây."
Năm phút sau.
Một cái hộp cơm tinh xảo được đưa qua.
Vừa mở ra, bên trong đặt hai cái bánh bao nóng hổi.
Bạc Phong đẩy hộp cơm đến trên bàn chỗ ngồi của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm mang khuôn mặt nghiêm túc mà ngồi lại vào chỗ ngồi của mình.
Tiểu Hắc Long cho rằng, ký chủ của mình nhất định đang thực tức giận.
Nên không ngừng khuyên bảo,
【 Ký chủ, đừng nóng giận, cô nhất định không được đánh nhau đó. 】
Ba giây sau.
Nam Nhiễm duỗi tay cầm một cái bánh bao trong đó.
Cắn một ngụm.
Sau đó dùng ba phút thời gian, giải quyết hai cái bánh bao.
Ăn no, liền muốn ngủ.
Thuận tay cầm hộp cơm ném vào thùng rác.
Tiếp theo, dựa vào trên bàn.
Hừ hừ hừ.
Trời nóng thế này.
Ngủ tỉnh dậy, chắc là trời không còn nóng vậy đâu nhỉ?