Chương 9: Trả thù(3)

Hắc Dạ và Trương Tam quay lại liền nhìn thấy nữ tử nhút nhát mà bọn hắn bắt được giờ đây hoàn toàn trở thành một con người khác. Nào còn có cái vẻ ngoài như tiểu bạch thỏ, đây rõ ràng là hồ ly đội lốt bạch thỏ mà. (Tg: “Giờ mới biết thì đã quá muộn”)

Hắc Dạ không ngờ sẽ có một ngày hắn rơi vào hoàn cảnh này, tất cả mọi chuyện chỉ là do hắn quá sơ suất mới làm mình lâm vào bước đường này. Nhưng đánh chết hắn cũng không ngờ rằng kẻ làm hắn rơi vào bẫy lại chính là một nữ tử mà hắn tùy tiện bắt về.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” – Hắc Dạ không giấu nỗi vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt.

“Ta là ai không cần ngươi quan tâm chỉ cần biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi.” – Tử Linh khinh thường liếc mắt.

“Tiện nhân, thì ra là ngươi hại bọn ta. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên thả bọn ta ra không lát nữa bọn ta thoát được sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” – Trương Tam làm bộ dáng đại nhân đại lượng khuyên bảo. Hắn cho rằng tiên nhân này bẫy được bọn hắn chỉ là do có chút bản lĩnh thừa nước đục thả câu, nhân lúc sơn trại bọn hắn bị tập kích liền sử dụng một chút mưu kế đem bọn hắn trói ở đây. Giờ chỉ cần hắn hăm dọa một chút tiện nhân này sẽ lập tức sợ hãi mà cởi trói cho hắn và đại ca. Sau khi bọn hắn được cởi trói sẽ lập tức đem tiện nhân này giết chết sau đó đi tìm kẻ dám cả gan tập kích sơn trại đem đi hiến tế cho những huynh đệ đã chết.

“Ha ha ha ha...” – Tử Linh ngửa mặt lên trời cười vang. Nàng đã từng gặp qua nhiều kẻ ngu ngốc nhưng kẻ ngu như tên Trương Tam này là lần đầu tiên mới gặp. Hắn tưởng nàng cũng ngu ngốc như hắn sao.

“Ngươi cười cái gì?” – Trương Tam nhíu mày nhìn nàng đang điên cuồng cười.

“Ta chưa từng thấy kẻ nào ngu như ngươi.”

“Ngươi...”

“Haiz, với kẻ ngu ngốc như ngươi cho nên ta phải gợi ý một chút cho khai thông. Ngươi nghĩ rằng nếu tập kích các ngươi là kẻ khác thì ta có còn đứng trước mặt các ngươi như thế này không?”

“Chẳng lẽ...” – Trương Tam càng nghe càng biến sắc.

“Không cần biến sắc như vậy. Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, mọi chuyện đều do ta sắp đặt trước.” – Tử Linh mỉm cười ngây thơ ‘vô số’ tội.

Hắc Dạ và Trương Tam nhìn biểu cảm đó của nàng đồng dạng đen mặt. Nàng giết chết tất cả huynh đệ của bọn hắn vậy mà giờ lại trưng ra bộ mặt ngây thơ như mình là người vô tội.

“Vậy ngươi giữ bọn ta lại làm gì?” – Hắc Dạ gằn từng chữ.

“Ngươi nghĩ mạng của các ngươi đáng để ta giữ lại sao? Vốn dĩ các ngươi còn sống được cho tới bây giờ là vì ta muốn trả lại hết thảy những gì các ngươi nợ ta.” – Ánh mắt nàng bỗng chốc trở nên thị huyết.

Sau đó, nàng lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc màu ngọc bích. Hắc Dạ và Trương Tam mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng đem thứ bột trong lọ đó rải xung quanh bọn hắn thậm ngay cả trên người.

“Ngươi làm cái gì đó?” – Trương Tam kích động hét lên.

“A, đâu có gì đâu, chỉ là một loại thuốc tên Câu Đằng dùng để dẫn dụ lũ Đằng Ngạn thôi mà.”

Hắc Dạ và Trương Tam đồng thời rùng mình, giờ đây bọn hắn đã thấy cái chết đến ngay trước mặt. Ai trên đời này chẳng biết Đằng Ngạn loài có hình dạng giống như kiến nhưng khác với lũ kiến chúng có thể bay và là loài ăn thịt. Chỉ cần bị chúng bâu lên người thì chỉ có con đường chết hơn nữa bây giờ trên người bọn hắn còn dính Câu Đằng, một mùi hương mà lũ Đằng Ngạn cực kì thích. Dính vào nó chẳng khác nào đưa mỡ dâng đến miệng mèo.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ mình cũng bị ăn thịt hay sao?” – Trương Tam lạnh giọng nói nhưng giờ đây trong lời nói không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy mà ẩn chứa vẻ sợ hãi. Sự sợ hãi khi đứng trước cái chết.

“Nói ngươi ngu ngốc thật chẳng sai mà. Trên người ta và Tuyết nhi của ta đương nhiên có mùi hương mà bọn Đằng Ngạn sợ nhất.” – Tử Linh khinh bỉ nhìn hắn sau đó quay sang nhìn Tuyết nhi đã dẫn dụ lũ Đằng Ngạn tới.

Lũ Đằng Ngạn ngửi được mùi hương ưu thích liền tranh nhau bâu vào cắn xé Hắc Dạ và Trương Tam.

“A” – Hai tiếng hét vang dội khắp cả khu rừng. Trên người Hắc Dạ và Trương Tam bậy giờ đầy kín những con Đằng Ngạn. Từng con từng con một tranh nhau cắn xé thịt của bọn hắn. Cái loại thống khổ này còn khủng khiếp hơn là cho bọn hắn một đao bị chém chết.

“Các ngươi cứ tha hồ tận hưởng đi. Ta sẽ ngồi ở đây nhìn các ngươi từ từ đi vào cõi chết.”

Nàng ngồi xuống nhìn bọn hắn chết dần chết mòn. Tuyết nhi đứng phía sau không ngừng đổ mồ hôi: Chủ nhân thật sự quá tàn nhẫn nha. May mình là sủng vật của nàng mà bình thường cũng không có chọc cho nàng mất hứng. Nếu không nó thật sự không nghĩ ra nàng sẽ nghĩ ra biên pháp nào hành hạ mình đây.

Khoảng hai khắc sau, Hắc Dạ và Trương Tam giờ chỉ còn lại 2 bộ xương trắng. Đợi lũ Đằng Ngạn bỏ đi, Tử Linh liếc mắt cũng không thèm nhìn liền quay đầu bỏ đi.

“Tuyết nhi, đi thôi.”

Ngao

Tuyết nhi liền lon ton theo phía sau nàng. Tử Linh bỏ đi một mạch, nàng giờ đây đã trả được thù cho mẫu thân rồi. Mẫu thân, Linh nhi cuối cùng cũng trả được thù cho người rồi.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc sống bình yên
2 Chương 2: Tình bạn
3 Chương 4: Bái sư
4 Chương 5: Tuyết nhi
5 Chương 6: Rời khỏi vực cốc
6 Chương 7: Trả thù(1)
7 Chương 8: Trả thù(2)
8 Chương 9: Trả thù(3)
9 Chương 10: Vọng nguyệt quốc
10 Chương 11: Vô ảnh huyết
11 Chương 12: Đảm nhận chức cung chủ
12 Chương 13: Bữa ăn khủng khiếp
13 Chương 14: Dạo chơi hoàng cung, lại lạc đường
14 Chương 15: Lời hẹn một tháng
15 Chương 16: Liên thành các
16 Chương 17: Ca ca mộ dung ưu
17 Chương 18: Xác định thân phận
18 Chương 19: Muốn đấu với ta, tu mười kiếp nữa đi
19 Chương 20: Vào cung vấn an thái hậu
20 Chương 21: Ban hôn
21 Chương 22: Ước hẹn một tháng đến
22 Chương 23: Người nắm giữ lăng hư kiếm
23 Chương 24: Thân phận bị vạch trần
24 Chương 25: Giao dịch
25 Chương 26: Buổi đi săn mùa thu
26 Chương 26-2: Chấn động
27 Chương 27: Ám sát
28 Chương 28: Trò chơi bắt đầu
29 Chương 29: Trò tuy cũ nhưng hiệu quả không tệ nha
30 Chương 30: Điên loạn
31 Chương 31: Trở về
32 Chương 32: Ta động tâm rồi sao?
33 Chương 33: Tỉnh lại
34 Chương 34: Thái độ kỳ lạ của tử linh
35 Chương 35: Đông la
36 Chương 36: Lãnh nam phong nổi lên sát tâm
37 Chương 37: Ân nhân năm xưa
38 Chương 38: Tâm ý của nhau
39 Chương 39: Sự thật phơi bày
40 Chương 40: Xét xử
41 Chương 41: Lâm Trình đứng ra làm chứng
42 Chương 42: Thú nhận
43 Chương 43: Chuyện xưa (1)
44 Chương 44: Chuyện xưa (2)
45 Chương 45: Chuyện xưa (3)
46 Chương 46: Chuyện xưa (4)
47 Chương 47: Chuyện xưa (5)
48 Chương 48: Chuyện xưa (6)
49 Chương 49: Chuyện xưa (7)
50 Chương 50: Hồi ức khép lại
51 Chương 51: Màn cầu hôn của Lãnh Nam Phong
52 Chương 52: Quận chúa Bích Dao
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Cuộc sống bình yên
2
Chương 2: Tình bạn
3
Chương 4: Bái sư
4
Chương 5: Tuyết nhi
5
Chương 6: Rời khỏi vực cốc
6
Chương 7: Trả thù(1)
7
Chương 8: Trả thù(2)
8
Chương 9: Trả thù(3)
9
Chương 10: Vọng nguyệt quốc
10
Chương 11: Vô ảnh huyết
11
Chương 12: Đảm nhận chức cung chủ
12
Chương 13: Bữa ăn khủng khiếp
13
Chương 14: Dạo chơi hoàng cung, lại lạc đường
14
Chương 15: Lời hẹn một tháng
15
Chương 16: Liên thành các
16
Chương 17: Ca ca mộ dung ưu
17
Chương 18: Xác định thân phận
18
Chương 19: Muốn đấu với ta, tu mười kiếp nữa đi
19
Chương 20: Vào cung vấn an thái hậu
20
Chương 21: Ban hôn
21
Chương 22: Ước hẹn một tháng đến
22
Chương 23: Người nắm giữ lăng hư kiếm
23
Chương 24: Thân phận bị vạch trần
24
Chương 25: Giao dịch
25
Chương 26: Buổi đi săn mùa thu
26
Chương 26-2: Chấn động
27
Chương 27: Ám sát
28
Chương 28: Trò chơi bắt đầu
29
Chương 29: Trò tuy cũ nhưng hiệu quả không tệ nha
30
Chương 30: Điên loạn
31
Chương 31: Trở về
32
Chương 32: Ta động tâm rồi sao?
33
Chương 33: Tỉnh lại
34
Chương 34: Thái độ kỳ lạ của tử linh
35
Chương 35: Đông la
36
Chương 36: Lãnh nam phong nổi lên sát tâm
37
Chương 37: Ân nhân năm xưa
38
Chương 38: Tâm ý của nhau
39
Chương 39: Sự thật phơi bày
40
Chương 40: Xét xử
41
Chương 41: Lâm Trình đứng ra làm chứng
42
Chương 42: Thú nhận
43
Chương 43: Chuyện xưa (1)
44
Chương 44: Chuyện xưa (2)
45
Chương 45: Chuyện xưa (3)
46
Chương 46: Chuyện xưa (4)
47
Chương 47: Chuyện xưa (5)
48
Chương 48: Chuyện xưa (6)
49
Chương 49: Chuyện xưa (7)
50
Chương 50: Hồi ức khép lại
51
Chương 51: Màn cầu hôn của Lãnh Nam Phong
52
Chương 52: Quận chúa Bích Dao