107 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Quả nhiên, giữa quận mã gia cùng quận chúa có điều gì đó khác thường.
Ngày Tề tướng quân đến quý phủ tìm quận chúa, quận mã gia cùng quận chúa đã nói chuyện phía bên ngoài đại sảnh, và ta nghe được rất rõ ràng. Từ thư, một năm... Nội tâm ta vốn không yên tĩnh sau khi nghe những từ này lại càng mãnh liệt. Và lúc quận mã gia lần thứ hai ngất đi, người lo lắng nhất vẫn không ai khác ngoài quận chúa. Ta không biết liệu Tề tướng quân có nghe được những điều đó hay không, nhưng kể từ sau ngày đó, số lần hắn đến quận mã phủ lại càng nhiều. Số lần quận chúa cùng Tề tướng quân một mình gặp mặt cũng càng tăng thêm, và ta cảm thấy, tất cả những điều này kỳ thật đều là quận mã gia cố ý an bài.
Mỗi lần Tề tướng quân tìm đến quận chúa, quận mã gia đều cũng lấy cớ rời đi. Có đôi khi quận chúa sẽ giữ hắn lại, có khi nàng sẽ cau mày với quận mã gia thì thầm vài câu, nhưng cuối cùng, quận mã gia cũng đều ly khai -- Tất cả mọi lần. Sau đó, chỉ còn lại nha hoàn thiếp thân như ta, bất đắc dĩ phải đứng phía sau quận chúa, lắng nghe Tề tướng quân không ngừng tìm đề tài cùng nàng trò chuyện. Quận chúa đôi khi cũng sẽ ứng hoà vài câu, đôi khi lại sẽ lắng nghe chuyên chú, nhưng quận chúa bây giờ so với nàng nhiều năm trước, vô luận là chủ đề nói chuyện hay diễn cảm, đều là câu nệ rất nhiều.
Ngoại trừ việc có Tề tướng quân can dự, cuộc sống của quận chúa cùng quận mã gia dường như chẳng thay đổi gì. Quận chúa như cũ mỗi ngày vẫn vì quận mã gia xuống bếp làm cơm, còn quận mã gia vẫn là mỗi ngày thay người xem chẩn... Càng gió yên sóng lặng như vậy, ta càng cảm thấy sắp có bão táp đến gần.
Hôm nay, quận chúa lại đang ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm tối.
"Nguyệt Nhi." Quận chúa hướng ta vẫy tay, ý bảo hãy đến gần nàng, "Ngươi lại đây thay ta nếm thử, xem canh này có mặn hay không?"
"Dạ." Ta vội đến gần.
"Quận chúa, ta thấy hương vị vừa vặn rất ngon." Sau khi nếm thử một thìa, ta liền nói. Gần đây trù nghệ của quận chúa lại càng tiến bộ, không còn cần đến Tiểu Thúy cô nương ở bên chỉ đạo, thậm chí chính nàng lại có thể sáng tạo ra mấy món thức ăn.
"Ta thấy, vẫn là cần phải nhạt hơn một chút." Quận chúa nhíu mày, "Nhược Hề thích ăn đồ nhạt, không thể quá hàm (mặn)."
Ai, lại là quận mã gia -- Trong lòng ta âm thầm thở dài.
"Quận chúa." Ta không nén được cất lời hỏi, "Ngài cùng quận mã gia..." Lời đến bên miệng lại vô pháp thốt ra.
"Làm sao?" Quận chúa đưa mắt nhìn ta, sau đó cúi đầu tiếp tục nêm thêm gia vị vào nồi.
"Ta biết là không nên hỏi, nhưng..." Ta cắn chặt răng, nói, "Giữa ngài và quận mã gia, thật sự không có việc gì chứ?"
Động tác trên tay quận chúa dừng lại, nàng dường như hơi chút sửng sờ, rồi lại cười nói: "Đương nhiên không có việc gì. Tại sao...Ngươi hỏi cái này?" Nói rồi, nàng lại ngẩng đầu nhìn ta.
"Ta chỉ là... Cảm thấy..." Ta thở dài, "Mấy ngày trước quận mã gia có đến tìm ta."
"Hắn tới tìm ngươi?" Quận chúa nghe xong, vội xoay người nhìn lại.
"Quận chúa ngài chớ khẩn trương." Ta vội nói, trong lòng âm thầm hối hận vì đã nói là điều này, "Không phải là đại sự gì."
"Hắn tìm ngươi làm gì?" Quận chúa không để tâm đến điều ta nói, lại hỏi.
Nhìn nét mặt nghiêm túc của quận chúa, ta cảm thấy có chút sợ hãi: "Quận mã chỉ hỏi ta một chuyện..."
Quận chúa lại thúc giục: "Chuyện gì?"
"Quận mã gia hỏi ta, Tề tướng quân là một người như thế nào." Ta nhỏ giọng nói.
Quả nhiên, biểu tình trên mặt quận chúa đột nhiên đình trệ, nàng há miệng thở dốc, tiếp tục hỏi: "... Chỉ hỏi như vậy?"
"Hắn..." Ta cảm thấy chuyện này hẳn là quan trọng, không muốn tiếp tục dối gạt quận chúa, liền cắn răng nói, "Quận mã gia còn hỏi, Tề tướng quân có phải thích quận chúa hay không."
Quận chúa sắc mặt phi thường cứng nhắc, nhưng tựa như nàng đang cố gượng chống, rồi cười cười: "Nhược Hề... Hắn thật là ưa thích hỏi."
"Quận chúa." Ta lo lắng nói, "Không hiểu tại sao, ta cảm thấy quận mã gia có điểm kỳ quái, sau khi hỏi ta những vấn đề kia, chẳng phải gần đây Tề tướng quân thường xuyên tới cửa tìm ngài sao? Thậm chí quận mã gia mỗi lần đều tránh, nhường ngài cùng Tề tướng quân tán gẫu một mình, chẳng lẽ...Quận mã gia là muốn... Muốn ly khai ngài..."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Quận chúa đột nhiên kích động, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, "Nhược Hề sẽ không rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không!"
Ta ý thức được mình nói sai rồi, vội xin quận chúa thứ lỗi: "Thực xin lỗi, quận chúa! Ta, ta không phải cố ý nói những lời này, ta..."
Quận chúa quay đầu sang nơi khác, tiếp tục làm những công việc chưa xong, nhưng có vẻ rất bối rối, trên miệng vẫn tiếp tục nói: "Sau này không được nói như thế nữa. Ta và Nhược Hề không hề có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không ly khai ta, tuyệt đối."
"Quận chúa, ta cũng không dám nữa." Ta vội cúi đầu nhận lỗi.
Đều tại ta lắm miệng, biết rõ người quận chúa quan tâm nhất là quận mã gia, vậy mà vẫn còn nói những lời như vậy kích thích đến nàng. Lại còn muốn hỏi quận chúa về chuyện "Từ thư" cùng "Một năm sau", ta thấy, hay là thôi đi.
Một lát sau, dường như quận chúa đã bình tĩnh lại, động tác trên tay nàng cũng thông thuận rất nhiều, vừa một bên đảo đồ ăn trên đĩa, nàng vừa cười nói: "Đêm nay ta nấu cá mà Nhược Hề yêu nhất, hắn nhất định sẽ cao hứng." Nói rồi, nâng tay lau lau mồ hôi trên trán.
Ta bước tới trước bưng chiếc đĩa lên, rồi lại nghe thấy quận chúa đang lầm bầm: "Không biết hồi âm của phụ vương khi nào thì mới đến đây?"
"Tín của Vương gia?" Ta sửng sốt, nói, "Không phải đã sớm đưa tới rồi sao?"
Quận chúa quay đầu nhìn nhìn ta, cười nói: "Không phải, ta nói phong gần đây nhất..."
"Vâng..." Ta kỳ quái nói, "Hôm trước mới đưa về tới, ngài không biết sao?"
Như thế nào mà quận chúa lại không biết chứ?
"Hôm trước mới đưa về? Đưa đến nơi nào sao?" Quận chúa hỏi.
"Trên tay quận mã gia a! Lần này Vương gia cho người đưa tín về có điểm kỳ quái, dặn dò riêng là phải giao cho quận mã gia, nên sau khi ta nhận tín, liền trực tiếp..." Chẳng chờ ta nói hết lời, chỉ thấy quận chúa loạn xạ cởi xuống trù bào (tạp dề) trên người, điều gì cũng không để ý ly khai phòng bếp.
Ta bưng chiếc đĩa ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đây rốt cuộc là... xảy ra chuyện gì?!
Updated 158 Episodes