Chương 2

"Sư phụ, người tha cho sư muội đi." Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, "Mới vừa nãy con còn thấy sư muội hơn nửa đêm ở phòng bếp bắt chuột, không công lao cũng có khổ làm phiền..." Này này này, dù đầu gỗ đến đâu cũng đừng nói để mang phiền cho ta chứ.

Quả nhiên, như bị châm thêm ngòi nổ, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong sư phụ đã đứng bật dậy hét lớn, "Ngươi đừng có thay nàng xin tha! Bắt chuột? Xem ra là ngươi vào đó ăn vụng thì có!" Lão nhân, ngươi là Hỏa Nhãn Kim Tình sao!

"Sư phụ không phải như vậy, sư muội vừa mới..." Hoảng hốt, Nhị sư huynh lại đổ thêm dầu vào lửa.

"Vừa mới vừa mới, ta chỉ nhìn thấy ta vừa mới mua chậu hoa lan, giờ nó đã thành một đống chất thải công nghiệp!!" Rõ ràng nó là do người bệnh đưa tặng, chẳng xấu hổ giờ còn nói.

"Chính là sư phụ, sư muội thật không phải cố ý..."

"Ngươi không cần nói nữa, ta muốn phạt, tâm ý ta đã quyết."

"Sư phụ, đồ nhi ăn nói hàm hồ xin người hãy trách phạt, đồ nhi cũng xin chịu phạt!"

"Đồ nhi, ngươi!!"

Bây giờ là thế nào đây, bọn họ có cần phải vứt ta qua một bên, để hai thầy trò trình diễn tiết mục cảm động "Sư huynh vì sư muội hướng sư phụ cầu tình" không? Để chuyện không trở thành sư phụ tức giận mà giết luôn ta, ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu chịu trận mặc cho quân muốn đánh muốn giết thì tùy, "Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người cần phạt thì phạt con đi."

"Ai..." thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại ghế thở dài, "Ngươi nói xem, để cho ngươi có thể sống ở y quán vốn nhiều nam nhân qua lại mà không bất tiện, từ nhỏ ta đã cho ngươi ăn mặc giả nam nhi, ai ngờ ngươi thật đúng như nam nhi càn rỡ ngang ngược, thật là tức chết Vi sư mà, ta nghĩ ngươi hãy nên mặc lại y phục nữ nhi đi..."

"Được được." nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức sáng rỡ, "Sư phụ, người cho con mặc lại y phục nữ nhi đi."

Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhân, sớm đã không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa nhà bên mỗi ngày đều mặc y phục nữ nhi, đáng yêu đi trên đường phố, ta âm thầm ghen ghét dữ dội, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng đều là nữ tử, vì cái gì ta từ nhỏ đã phải giả dạng nam nhân, bị kẹp trong một đám phàm phu tục tử sống suốt mười tám năm trời?? Hơn nữa lại còn bị mấy kẻ biết rõ nội tình, chê cười ta nữa, thật là đủ bực bội.

Ai dè thấy ta háo hức như vậy, sư phụ lại đứng lên quát: "Ngươi đừng có đắc ý!" Chậc chậc, tuổi giờ đã cao rồi, vừa ngồi mà lại đứng dậy không sợ tăng huyết áp sao.

"A Thành, không phải Vi sư không cho ngươi mặc đồ nữ tử, ngươi cũng biết nữ hài tử mà ở trong y quán rất là không tiện." Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng nói.

Ta họ Thành, tên Nhược Hề, A Thành vốn là danh xưng sư phụ gọi ta. Không biết sư phụ là cố ý hay vô ý, vốn tên của nữ tử, mà để sư phụ kêu lại thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu, A Thành, A Thành, mười tám năm cứ như vậy kêu. Mỗi lần sư phụ gọi ta, ta đều cảm thấy như ta đúng thật là nam nhân. Nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Thành, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.

"A Thành, nhớ năm đó, trước cửa y quán ta nhặt được một hài nhi cả thân rét run, cũng chính là ngươi, ta đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, khi đó..." Lại thế, sư phụ lại bắt đầu kể lại, mỗi lần ta gây ra họa gì đó, sư phụ đều "A Thành, nhớ năm đó.." bắt đầu như thế, và kết thúc là "Đến bây giờ ngươi thật chẳng có tiền đồ." mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại, "Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." rồi mới chịu bỏ qua, chẳng lẽ đây là bệnh của người già sao.

Ta bắt đầu thả hồn đi rong.

Một lát sau, nghe sư phụ chỉ mới kể được hơn nửa, ta mù mờ liếc mắt nhìn Nhị sư huynh quỳ ở cạnh bên, không dám cử động dù chỉ một chút, nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng từ lâu. Cũng như vậy, Đại sư huynh lạnh lùng tuyệt không một chút biểu cảm, nhưng tay cầm kiếm lại đổi liên tục, thế nghĩa là hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn rồi.

Được rồi, mọi người cùng thả hồn nào.

"... A Thành, ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." Như đang nằm mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục thì sư phụ cũng đã niệm xong.

Nhị sư huynh khẽ giật mình dậy, còn Đại sư huynh lại đổi tay cầm kiếm.

"Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Như thường lệ, vội vã bưng chén trà dâng lên sư phụ, rồi ta dập đầu một cái cảm tạ.

"Các ngươi đứng lên đi." Cuối cùng sư phụ cũng đại xá cho ta và Nhị sư huynh.

"Ân... Kỳ thật lần này ta trở về là có chuyện muốn giao cho các ngươi..." Vậy sao ngay từ đầu không nói ra đi? Mặc kệ cho nội tâm ta gào hét, sư phụ thong thả uống ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu khổ công nuôi bảy năm nay nói: "Tháng trước ta vào kinh, là để xem bệnh cho Tấn vương gia, các ngươi cũng biết, ta y thuật sớm đã vang danh bên ngoài..." Nói thì cứ nói đi, há chi còn phải xả vài câu thổi phồng chính mình.

"Chính là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Lại uống một ngụm trà.

" Để nói hết thì thật là một câu chuyện dài." Lại tiếp tục uống.

"Sư phụ, không thể bỏ bớt những phần chẳng liên quan sao." Ta nhịn không được nhỏ giọng than.

Sư phụ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, rồi tiếp tục nói, "Tấn vương gia năm năm trước phụng lệnh hoàng thượng đến nơi đây thị sát, không may bị nhiễm phong hàn, ta lúc đó dựa vào y nghệ tinh thông, kéo lấy Vương gia từ Quỷ Môn quan trở về, từ đó về sau chúng ta có giao tình nồng hậu..." Tấn vương gia ta cũng đã gặp qua, năm đó ta theo sư phụ trợ giúp cho người, Vương gia kỳ thật là môt lão nam nhân để râu hình chữ bát.

"Vương gia sau khi khỏi bệnh liền quay về kinh, đến nay từ biệt cũng được năm năm."

Ta cảm giác như mình lại muốn thả hồn rồi.

"Chính là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Nếu ta không nghe nhầm, thì lời này đã nói lần thứ hai.

Ta bắt đầu chính thức để hồn phiêu du, Nhị sư huynh ánh mắt vô hồn lại gãi gãi đùi, Đại sư huynh thì tiếp tục đổi tay kiếm.

"Không biết Vương gia bị gian thần nào hãm hại, trong kinh thành dấy lên lời đồn Tấn vương gia muốn cướp ngôi, vì vậy Vương gia đã giả bộ bệnh, đòi ta vào kinh." Rốt cục sư phụ cũng nói đến trọng điểm.

"Cướp ngôi?" Ta nhíu nhíu mày, ý thức được đây là một từ rất nghiêm trọng, nên cũng đè giọng xuống.

"Cướp ngôi a..." Nhị sư huynh cũng học ta, thì thào tự nói.

Đại sư huynh thoáng nhíu mày, hắn cũng có suy nghĩ tương tự.

"Phải." Sư phụ lại nâng chén trà, nhấp một miếng. Lát sau, dù đã buông chén trà nhưng sư phu chẳng thêm chút động tĩnh, nhịn không được ta hỏi: "Sư phụ, sau đó thì sao?"

"Ta quay trở về." Sư phụ nói.

"Sư phụ, nếu không có việc gì, đồ nhi xin về phòng nghỉ ngơi trước." Ta ôm quyền, chuẩn bị xoay người cáo lui.

"Ta còn chưa nói đến trọng điểm." sư phụ gọi ta lại, "Lần này ta trở về, chính là để các ngươi thay ta thượng kinh, xem bệnh cho Vương gia."

"Thượng kinh?" Đại sư huynh cuối cùng cũng chịu phản ứng.

"Ta đã ở lại vương phủ một tháng, nếu còn nán lại sẽ bị ngộ nhân là người Vương gia an bài để hỗ trợ cho hắn cướp ngôi, hơn nữa ở kinh thành rất nhiều do thám đã nhớ rõ khuôn mặt của ta, thế nên ta để các ngươi thay ta tiến kinh trợ giúp Vương gia."

"Trợ giúp Vương gia? Thế chẳng phải là trợ giúp cướp ngôi sao?" Nhị sư huynh hiếm khi nói được một câu đúng ý.

"Nói bậy." Sư phụ trừng mắt liếc Nhị sư huynh một cái, "Tấn vương gia xưa nay làm người chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành tận tâm, tuyệt không có nửa điểm không an phận." Nói mà cứ như đang tự giới thiệu.

"Chính là sư phụ, vì cái gì người không tự mình phù trợ Vương gia?" Ta hỏi.

Sư phụ thở dài: "Bởi vì ở phủ Vương gia, ta chỉ có một mình, không thể lo liệu hết." Nói qua nói lại, nguyên lai lão nhân này cũng là sợ chết.

"Chính là, chúng ta mấy sư huynh muội cũng gánh vác không nổi a." Ta nhắc nhở hắn.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 28-2
30 Chương 29
31 Chương 30
32 Chương 31
33 Chương 32
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 34-2
37 Chương 35
38 Chương 36
39 Chương 37
40 Chương 38
41 Chương 39
42 Chương 40
43 Chương 41
44 Chương 42
45 Chương 43
46 Chương 44
47 Chương 45
48 Chương 46
49 Chương 47
50 Chương 48
51 Chương 49
52 Chương 50
53 Chương 51
54 Chương 52
55 Chương 53
56 Chương 54
57 Chương 55
58 Chương 56
59 Chương 57
60 Chương 58
61 Chương 59
62 Chương 60
63 Chương 61
64 Chương 62
65 Chương 63
66 Chương 64
67 Chương 65
68 Chương 66
69 Chương 67
70 Chương 68
71 Chương 69
72 Chương 70
73 Chương 71
74 Chương 72
75 Chương 73
76 Chương 74
77 Chương 75-76
78 Chương 77
79 Chương 78
80 Chương 79
81 Chương 80
82 Chương 81
83 Chương 82
84 Chương 83
85 Chương 84
86 Chương 85
87 Chương 86
88 Chương 87
89 Chương 88
90 Chương 89
91 Chương 90
92 Chương 91
93 Chương 92
94 Chương 93
95 Chương 94
96 Chương 95
97 Chương 96
98 Chương 97-98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112-113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122
122 Chương 123
123 Chương 124
124 Chương 125
125 Chương 126
126 Chương 127
127 Chương 128
128 Chương 129
129 Chương 130
130 Chương 131
131 Chương 132
132 Chương 133
133 Chương 134
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
Chapter

Updated 158 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 28-2
30
Chương 29
31
Chương 30
32
Chương 31
33
Chương 32
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 34-2
37
Chương 35
38
Chương 36
39
Chương 37
40
Chương 38
41
Chương 39
42
Chương 40
43
Chương 41
44
Chương 42
45
Chương 43
46
Chương 44
47
Chương 45
48
Chương 46
49
Chương 47
50
Chương 48
51
Chương 49
52
Chương 50
53
Chương 51
54
Chương 52
55
Chương 53
56
Chương 54
57
Chương 55
58
Chương 56
59
Chương 57
60
Chương 58
61
Chương 59
62
Chương 60
63
Chương 61
64
Chương 62
65
Chương 63
66
Chương 64
67
Chương 65
68
Chương 66
69
Chương 67
70
Chương 68
71
Chương 69
72
Chương 70
73
Chương 71
74
Chương 72
75
Chương 73
76
Chương 74
77
Chương 75-76
78
Chương 77
79
Chương 78
80
Chương 79
81
Chương 80
82
Chương 81
83
Chương 82
84
Chương 83
85
Chương 84
86
Chương 85
87
Chương 86
88
Chương 87
89
Chương 88
90
Chương 89
91
Chương 90
92
Chương 91
93
Chương 92
94
Chương 93
95
Chương 94
96
Chương 95
97
Chương 96
98
Chương 97-98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112-113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122
122
Chương 123
123
Chương 124
124
Chương 125
125
Chương 126
126
Chương 127
127
Chương 128
128
Chương 129
129
Chương 130
130
Chương 131
131
Chương 132
132
Chương 133
133
Chương 134
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159