Chương 114: Suy nghĩ trong sáng

“Hóa ra là hai vị!”, lão già kinh ngạc, hai người kia tướng mạo rất xuất sắc, lần đầu tiên nhìn thấy lão đã nhìn hai người họ rất lâu, cho rằng bọn họ đến đây chỉ để du ngoạn tìm niềm vui, không nghĩ đến lại là người ra ngoài đầu tiên.

Lúc này Đường Mẫn mới phát hiện, lối ra trừ lão già lúc nãy, cũng không có ai khác, bọn họ là người ra sớm nhất.

“May mắn.”

Thản nhiên trả lời một câu, không nói thêm gì nữa, thời gian sẽ kết thúc rất nhanh, chờ đợi kết quả thôi.

Mà trong rừng sương mù, ở một nơi, cũng đủ các loại đặc sắc.

“Lộng Nguyệt, Thanh Phong, các người rốt cuộc có biết đường hay không!”

Vô Âm kêu rên vô số lần, nơi quái quỷ này, vẫn chưa ra khỏi.

Lộng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vô Âm, lông mày khẽ nhếch, gặp quỷ sao? Vậy thì làm cho ngươi gặp quỷ thật!

“Ngươi có thể quay về.”

“Kẻ ngu mới quay về, quay về cũng không được!”

“Vậy thì câm miệng!”

“Ngươi!”

“Dừng!”

Hoa Ảnh vội vàng ngăn lại hai người tranh luận, thời gian không có nhiều lắm, phải nhanh đi ra ngoài.

“Nếu chúng ta không ra ngoài được, thật sự không vui. Lúc này, có thể cung chủ và phu nhân đã đi ra ngoài, mà cửa này chúng ta không theo kịp bọn họ.”

Đây là ý nghĩ của Vô Âm, nghĩ đi theo cung chủ bọn họ cùng nhau vượt qua kiểm tra, xem biểu diễn tạp kỹ.

“Chuyện này phải hỏi người khác.”

Vô Âm hừ một tiếng, liếc măt nhìn Lộng Nguyệt.

“Hồ ly à hồ ly, chúng ta không nên ôm hi vọng vào người khác.”

“Nó nghe không hiểu ngôn ngữ của chim.”

“Ngươi mới là chim! A?”

Vô Âm cúi đầu, phát hiện hồ ly hỏa diễm trong ngực động đậy, ngủ vài ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại.

“Nó tỉnh.”

Hồ ly hỏa diễm mở mắt ra, nhìn mặt mọi người, sau đó mắt liếc Vô Âm, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này không thoải mái.

“Chi chi ---”

Không khí mỏng manh, không thoải mái.

Đột nhiên nó nhảy xuống, bắt đầu ngửi xung quanh, sau đó đi theo một con đường.

“Nó muốn làm gì?”

Phiêu Tuyết hỏi, Vô Âm cũng sốt ruột, nơi này không thể chạy linh tinh, nhỡ đâu bị mất, hắn đền làm sao được một con giống như đúc cho phu nhân.

“Hồ ly, ngoan, quay lại đây, không được chạy lung tung.”

Vừa nói Vô Âm vừa đưa tay ra bắt, hồ ly hỏa diễm giật mình, tránh khỏi, tiếp tục chạy đi. Vô Âm muốn bắt lại lần nữa, lại bị Thanh Phong đè lại.

“Đi theo nó, không biết chừng có thể tìm được đường ra.”

Hồ ly hỏa diễm là động vật có linh tính, cử động vào lúc này, hắn nghĩ có thể nó đã tìm ra được lối ra.

“Nó thật sự có được không?”

“Ngươi còn có biện pháp khác sao?”

Vô Âm lắc đầu, hắn không biết đường ra, được rồi, chỉ cần hồ ly không bị mất, những thứ khác hắn cũng không quản nhiều như vậy.

Năm người đi theo hồ ly hỏa diễm, không dám tới gần quá quấy rầy cũng không dám kéo ra khoảng cách quá xa, sợ nó bị lạc.

Hồ ly hỏa diễm đi rất nhanh, giống như ngửi thấy cái gì đó, hưng phấn chạy về phía trước.

Lối ra, lác đác có mấy người, Đường Mẫn đếm, cộng thêm bọn họ tổng cộng có tám người. Thời gian sắp hết, xem ra không còn ai đi ra ngoài nữa.

“Thời gian đã sắp hết, ta thấy không còn ai. Địa phương quái quỷ này sao có thể tất cả mọi người ai cũng ra ngoài được.”

Có người bắt đầu lớn tiếng, vừa tự mãn vì chính mình, cũng là đắc ý tuyên cáo không có ai có thể đi ra.

Chẳng qua lời kia chưa kịp nói ra, lối ra liền nghe đến một trận tiếng gọi ầm ĩ, mà trên mặt người nam nhân cứng đờ, có chút co quắp.

Lúc nãy vừa mới nói xong mà đã có người đi ra, giống như có bàn tay tát thẳng vào mặt hắn, lúng túng vô cùng.

Mà chân mày Đường Mẫn và Quân Mạc Ly hơi nhíu lại, bởi vì âm thanh này rất quen thuộc, bọn họ không thể nào quên.

Vô Âm nhanh chóng đuổi theo hỏa diễm hồ, trong lòng thầm kêu rên, cẩn thận chứ, chạy nữa thì tiểu hồ ly trong bụng khó mà giữ được.

“Bé ngoan của ta, ngươi mau dừng lại, ta ôm ngươi đi có được không, ngươi đừng chạy---”

Đuổi theo hỏa diễm hồ, Vô Âm trở trở thành người ra ngoài đầu tiên trong năm người.

Gắng sức bắt được hỏa diễm hồ, ôm vào trong ngực. Lần này coi như an tâm rồi.

“Hồ ly, lần này xem ngươi chạy thế nào.”

Hồ ly hỏa diễm kêu chi chi mấy tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước. Vô Âm nhìn sang, liền thấy Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đang nhìn hắn, ánh mắt thì khỏi phải nói.

“A ha--- phu nhân, thiếu gia…”

Trong lòng Vô Âm âm thầm mặc niệm, chết rồi! Bị phát hiện!

Tiếp theo là Hoa Ảnh, Thanh Phong, Lộng Nguyệt và Phiêu Tuyết đều đi ra. Bọn họ cũng nhìn thấy được Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, nhưng mà không giống như Vô Âm, liền cúi người hành lễ.

Thời gian kết thúc, cộng thêm năm người Vô Âm, tổng cộng có mười ba người qua trận đầu.

Mà lão già rất kinh ngạc, năm người này biết hai người ra đầu tiên.

Thiếu gia, phu nhân, hóa ra là đi cùng.

Bảy, chiếm hơn nửa số người.

Ánh mắt lần này nhìn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly khác trước, mà sáu người còn lại cũng hết sức cảnh giác. Đây là đội ngũ rất mạnh, bọn họ muốn độc chiếm bảo bối sao?

“Các ngươi đến đây lúc nào?”

“Phu nhân chưa nói chúng ta không thể đi, cho nên, ha ha,…”

Vô Âm giành nói trước, sau đó ôm hỏa diễm hồ qua: “Phu nhân, hồ ly nhớ người!”

Đường Mẫn nhìn thấy hỏa diễm hồ, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Hồ ly thối này, lâu lắm rồi không được ôm nó, lại nặng hơn rồi. Cho dù không quá mức ì ạch, nhưng xem ra Vô Âm nuôi nó rất tốt.

“Ừ.”

Hỏa diễm hồ ở trong ngực Đường Mẫn hít hít hà hà, cảm nhận mùi hương quen thuộc đã lâu, liền dùng sức cọ cọ. Chọc cho Đường Mẫn cười nhẹ ra tiếng, tiểu tử này thật là.

“Khụ!”, Lão già ho một tiếng, tuyên bố kết quả: “Trận đầu này, thời gian đã kết thúc, mười ba vị ở đây đã vượt qua kiểm tra, xin theo ta đi trước, còn những người ở trong rừng sương mù kia sẽ có người đến đưa đến khu nghỉ ngơi!”.

Lão già đi phía trước chỉ đường, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đi song song, sau lưng bọn họ dĩ nhiên là năm người, mà sáu người bên kia tạo thành một tổ khác.

Trận thứ hai, ngược lại dễ dàng hơn, là một bức họa, đoán ra ỹ nghĩa của bức tranh thì thắng. Mà thời gian, là một canh giờ.

Lão già đã rời đi, coi chừng bức tranh này là một tiểu đồng tử, khoảng mười ba mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng, rất tuấn tú khả ái.

“Tiểu đồng tử, tranh này chỉ có vài nét mực, ai biết ý nghĩa là gì, thế nào mà đoán được.”

Tiểu đồng tử cười đáp: “Người vẽ bức tranh tất nhiên là có dụng ý, không có vẽ nhiều vào đây, chỉ biểu đạt tâm tình, chăm chỉ quan sát, có thể nhận ra sự bí ẩn trong đó.”

Ôi, còn nói đạo lý.

Đường Mẫn nhìn mắt tiểu đồng tử rất lâu, nhân tài ở Phượng Minh sơn trang quả thật nhiều vô kể!

Mọi người tiếp tục nhìn bức tranh, muốn nhìn thấu sự ảo diệu bên trong.

Nhưng mà, tin tức quá ít, toàn bộ trống không. Chỉ có vài nét vẽ, có ý gì chứ.

Đường Mẫn nhìn bức họa này, càng xem càng cảm thấy rất có ý nghĩa. Nhìn lâu mấy lần giống như bị hút vào, giống như là có ma lực. Tranh này nhất định không bình thường!

“Đã đến giờ, bây giờ các vị nhìn tranh vẽ cuối cùng trong đầu xuất hiện cái gì thì viết ra giấy, sẽ có người phán xét.”

Mọi người làm theo, chỉ không biết như vậy người ta tin như thế nào.

Đường Mẫn viết hai chữ, vào, ra.

Cô cảm giác được khi mình nhìn sẽ bị hút vào, sau đó lại bị mang về thực tế. Cho nên cô viết vào và ra.

Đồng tử thu đủ tờ giấy, sau đó lão già kia đi ra, mang tờ giấy ra nhìn.

“Các người có tò mò hay không, như vậy làm sao có thể phân biệt thắng hay thua?”

Mọi người gật đầu, chuyện này vốn rất tức cười.

Nhưng mà bọn hắn biết, tất cả sự vật ở Phượng Minh sơn trang không thể dùng lẽ thường giải thích, bởi vì các trang chủ đều có danh hiệu rất cổ quái.

Trận pháp cổ quái, bức họa cổ quái, tất cả đều cổ quái,…

Tất cả mọi thứ đều không bình thường.

“Những thứ này là cảm hứng trực tiếp của các người, bức tranh cũng là vật có linh tính, mang những thứ này lên, bức tranh sẽ tự chọn.”

Lời nói này có thâm ý! Bức vẽ chọn lựa, chọn như thế nào?

Chỉ thấy lão già mang tát cả giấy mở ra, sau đó lẳng lặng chờ đợi. Tất cả mọi người không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua chuyện phát sinh.

Bây giờ Đường Mẫn mới hoài nghi trận tranh tài thứ hai là lừa dối người, quả thực làm cho người ta---

Ý nghĩa còn chưa có lộ ra, Đường Mẫn liền ngây dại.

Đây là tình huống gì!

Những tờ giấy này bắt đầu dung hợp, một tờ giấy hợp vào trong bức tranh, sau đó những thứ trên giấy kia bất kể là tranh chữ hay là cái gì cũng hiện lên trên tranh vẽ.

Đường Mẫn nhìn thấy vào và ra cũng hợp vào, vừa vặn viết xuống dưới, giống như ký tên.

Sau một khắc đồng hồ, tạo thành bức vẽ quái dị, cả bức tranh lại có thể hoàn chỉnh như vậy.

Sơn, thủy, nhân, thuyền bè, dĩ nhiên còn có chữ vào ra của cô ở phía dưới.

“Những cánh hoa này là gì?”

Có người tò mò hỏi, bởi vì rất dễ thấy những thứ này trên một vùng lớn, rất bắt mắt.

Đường Mẫn liếc nhìn, lập tức cảm nhận được, Vô Âm người này… Tự nhiên lại…

Vô Âm sờ sờ lỗ mũi, vô tội nói, “Hồ ly ngứa móng vuốt, ta liền lấy mực chấm, in móng vuốt lại.”

Quả nhiên, vừa thốt ra những lời này, trong lòng mọi người đầy căm phẫn.

A, tự nhiên có thể hợp vào, đúng là vận * chó!

Lão già cũng cười cười, không nói gì, nhưng ánh mắt kia đã nói rõ tất cả.

“Tất cả cảnh tượng đều ở trong tim, cảm nhận chân thật bên trong, bức tranh này cũng không có huyền bí, có thể hợp vào là những ý nghĩa tinh khiết không có tạp chất, mà đây chỉ là khảo nghiệm trong lòng người, bởi vì bản thân bức tranh này cũng là một trận pháp.”

Đồng tử thu hồi bức tranh, giao cho lão già.

Trên bức tranh tổng cộng có năm tờ giấy hợp vào, trong đó có Vô Âm, Đường Mẫn, Phiêu Tuyết, và hai người khác.

Lão già cười ha ha nói, “Những người khác đi theo đồng tử đến khu nghỉ ngơi, người qua trận thứ hai liền đi theo ta.” Quân Mạc Ly im lặng, ý nghĩ tinh khiết, xem ra không phải hắn.

Ý nghĩ của Mẫn nhi…

Nhìn lại Vô Âm và Phiêu Tuyết, bọn họ cũng vậy.

Nội tâm của người nào nặng nề, suy nghĩ quá nhiều, chẳng khác nào chấp nhất. Mà suy nghĩ trong đầu Vô Âm và Phiêu Tuyết vừa vặn sạch sẽ.

“Ý nghĩ không tinh khiết nghĩa là như thế nào, chỉ có thể nói trong lòng các vị giả bộ quá nhiều, chấp niệm quá nhiều, người và việc không bỏ được, tất cả đều bán đứng các ngươi. Cho nên không cần hoài nghi chính mình, cũng không cần hoài nghi người khác!”. Lão già giải thích, giống như sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến những người kia.

Vô Âm mở miệng: “Không đúng, lúc ấy ta suy nghĩ đến hồ ly, hơn nữa hơn nữa chủ yếu là không suy nghĩ gì!”

Lão già liếc nhìn Vô Âm, nhìn vào mắt hắn giải thích: “Chính vì như thế, trong lòng ngươi cũng không trang bị cái gì, ánh mắt của ngươi rất sạch sẽ, cho nên nội tâm không còn tạp niệm, chính vì như vậy, suy nghĩ trong lòng ngươi mới phản ánh chân thật. Đây là ý nghĩ chân thật tinh khiết, cho nên ngươi hoàn toàn phù hợp.”

Những lời này khiến mọi người lập tức hiểu ra, thì ra là như vậy.

Đường Mẫn nhìn Vô Âm càng thân thiết hơn, người này, một lòng một dạ đều đặt trên người hỏa diễm hồ.

Nhưng mà, A Ly, trong lòng chàng rốt cuộc còn  chất chứa bao nhiêu chuyện?

Mọi người rời đi, Đường Mẫn suy nghĩ về Quân Mạc Ly, trong lòng nặng trĩu. Vô Âm và Phiêu Tuyết ở phía sau, hắn nhìn lão già dẫn bọn họ đi bảy tám vòng quanh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.

“Các vị, nơi này chính là nơi bắt đầu trận đấu thứ ba, lão sẽ không theo vào. Chính các ngươi tự đẩy cửa vào trong. Tổng cộng có bảy cửa, từng người chọn một cái rồi đi vào, bên trong các ngươi đối mặt với cái gì, không có ai biết. Ta cũng không biết, chính các ngươi suy nghĩ, dĩ nhiên sinh mạng tuyệt đối không gặp nguy hiểm,về phần những thứ khác, khó mà nói trước!”.

Đường Mẫn nhìn từ cửa thứ nhất đến cửa thứ bảy, mỗi cửa vào đều giống nhau như đúc, giống nhau không có gì khác biệt.

Hai người khác nói thầm, hai người này chọn cửa vào thứ nhất và thứ hai, mà Đường Mẫn và Vô Âm Phiêu Tuyết còn đứng tại chỗ.

“Ba vị không định đi vào sao?”

Lão già coi trọng mấy người này, bọn họ thông minh và có suy nghĩ không phải người bình thường nào có thể so sánh, trận thứ ba này đối với bọn họ mà nói cũng có hi vọng. Nhưng hắn không dám kết luận, bởi vì, trận thứ ba này chủ trì không phải là người khác, mà là trang chủ của bọn hắn.

Trang chủ kế nhiệm Phượng Minh sơn trang, Phượng Tiêu.

Trận thứ ba vốn không phải như vậy, năm nay trang chủ đã thay đổi trận thứ ba, không có ai biết trong đó rốt cuộc có cái gì, thậm chí cũng không dám đi vào.

Bởi vì trang chủ giao phó, nếu đi vào mà không ra được, sẽ không chịu trách nhiệm.

Tò mò, cũng không dám.

Đường Mẫn quay về phía Vô Âm nói, “Các ngươi chọn trước đi.”

Nàng chỉ cảm thấy kì quái, cho nên không muốn hành động.

Vô Âm ngừng lại một lát, sau đó vuốt lông hồ ly. “Phu nhân, Vô Âm làm sao có thể đi trước người, Vô Âm đi phía sau người.” Phiêu Tuyết cũng gật đầu theo.

Đường Mẫn liếc mắt nhìn Vô Âm, rõ ràng muốn nàng đi trước.

“Chăm sóc hồ ly thật tốt, ta đi.”

Đường Mẫn vào cửa thứ năm, mà Vô Âm và Phiêu Tuyết lựa chọn cửa thứ sáu và thứ bảy.

Lão già nhìn cửa thứ ba và thứ tư còn dư lại, đột nhiên không hiểu, vì sao Hà trang chủ khẳng định như vậy, đến trận thứ ba nhân số nhất định không vượt quá bảy. Mà lần này, thật sự thiếu hai người.

Giống như, hai cửa này đều là dư thừa.

Chapter
1 Chương 1: Tiểu thư ngốc!
2 Chương 2: Xuất giá!
3 Chương 3: Động phòng hoa chúc (1)
4 Chương 4: Động Phòng Hoa Chúc (hai)
5 Chương 5: Thừa tướng công công
6 Chương 6: Ngày lại mặt
7 Chương 7: Gặp Liễu nương
8 Chương 8: Đường Nhụy bất trinh?
9 Chương 9: Dò thám vườn mai
10 Chương 10: Hầu gia tập kích bất ngờ!
11 Chương 11: Đại tẩu chỉ điểm
12 Chương 12: Phu thê thổ lộ tâm tình
13 Chương 13: Vợ chồng đồng lòng, làm đầu trộm đuôi cướp
14 Chương 14: Không giả ngốc nữa
15 Chương 15: Viên Lộc Khanh ngăn cản
16 Chương 16: Ghen ảo ảo thật thật
17 Chương 17: Tự ra tay
18 Chương 18: “Quân tử" phân ngựa!
19 Chương 19: Phụ tử tương kiến
20 Chương 20: A Ly và A Ly
21 Chương 21: Thái tử yêu nghiệt ——cảnh tu
22 Chương 22: Nàng là người của ta
23 Chương 23: Trận chiến hiểu lầm
24 Chương 24: Xem cuộc vui, trả giá lớn
25 Chương 25: Xông vào doanh trướng!
26 Chương 26: Sỉ nhục!
27 Chương 27: Cam kết với nhau
28 Chương 28: Một con gà gây sóng gió
29 Chương 29: Ta là thê tử của chàng
30 Chương 30: Buổi tối mập mờ
31 Chương 31: Đêm đi dạo Xuân Phong lâu
32 Chương 32: Chủ tử thần bí
33 Chương 33: Hoa khôi tranh tài!
34 Chương 34: Mỹ nhân trong ngực!
35 Chương 35: Tiến vào Thương Lan
36 Chương 36: Thân thể ức chế sinh trưởng
37 Chương 37: Có thể làm chuyện phòng the được hay không?
38 Chương 38: Không thể trốn thoát, tình nguyện lựa chọn cái chết
39 Chương 39: Sắp vạch trần đáp án
40 Chương 40: Thái tử mang mặt nạ
41 Chương 41: Mang nam sủng đến thị uy!
42 Chương 42: Nhặt được bảo vật!
43 Chương 43: Hồng quán chẳng khác nào chợ đen?
44 Chương 44: Một cuộc giao dịch
45 Chương 45: Hỏa diễm hồ ly
46 Chương 46: Hồ ly, tới tay
47 Chương 47: Hiểu lầm hư hư thực thực
48 Chương 48: Nam tử xa lạ
49 Chương 49: Tình nguyện đến Bách Lý Sơn trang!
50 Chương 50: Đụng độ quỷ liều lĩnh!
51 Chương 51: Tâm tư Bách Lý Triệt
52 Chương 52: Giống như cố nhân
53 Chương 53: Ngươi rất giống nàng
54 Chương 54: Lửa giận của hắn
55 Chương 55: Ngọc hoán huyết
56 Chương 56: Nỗi nhớ khi gặp lại
57 Chương 57: Chấp niệm của Bách Lý Triệt!
58 Chương 58: Phu thê tâm tình!
59 Chương 59: Ta cũng vậy
60 Chương 60: Quan hệ vi diệu
61 Chương 61: Sương mù dày đặc
62 Chương 62-1: Đáp án hóa ra là như thế! (1)
63 Chương 62-2: Đáp án hóa ra là như thế! (2)
64 Chương 62-3: Đáp án hóa ra là như thế! (3)
65 Chương 63-1: Giúp ta tìm hắn (1)
66 Chương 63-2: Giúp ta tìm hắn (2)
67 Chương 63-3: Giúp ta tìm hắn (3)
68 Chương 64-1: Lựa chọn của nàng (1)
69 Chương 64-2: Lựa chọn của nàng (2)
70 Chương 64-3: Lựa chọn của nàng (3)
71 Chương 65-1: Cái gọi là sự thật (1)
72 Chương 65-2: Cái gọi là sự thật (2)
73 Chương 66-1: Huynh muội đàm luận!(1)
74 Chương 66-2: Huynh muội đàm luận!(2)
75 Chương 67-1: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (1)
76 Chương 67-2: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (2)
77 Chương 67-3: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (3)
78 Chương 68-1: Sau khi hóa giải bí dược (1)
79 Chương 68-2: Sau khi hóa giải bí dược (2)
80 Chương 69-1: Bị bắt làm tù binh (1)
81 Chương 69-2: Bị bắt làm tù binh (2)
82 Chương 70-1: Mị độc!(1)
83 Chương 70-2: Mị độc!(2)
84 Chương 71-1: Để ta làm thuốc giải của ngươi!(1)
85 Chương 71-2: Để ta làm thuốc giải của ngươi!(2)
86 Chương 72-1: Thương lượng rời đi (1)
87 Chương 72-2: Thương lượng rời đi (2)
88 Chương 73: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (1)
89 Chương 73-2: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (2)
90 Chương 74-1: Lính không sợ chết!(1)
91 Chương 74-2: Lính không sợ chết!(2)
92 Chương 75-1: Người đến từ Huyết Lan Cung (1)
93 Chương 75-2: Người đến từ Huyết Lan Cung (2)
94 Chương 76-1: Thu nhận Vô Âm!(1)
95 Chương 76-2: Thu nhận Vô Âm!(2)
96 Chương 77-1: Bạch Vũ chết (1)
97 Chương 77-2: Bạch Vũ chết (2)
98 Chương 78: Nàng chủ động, hắn chạy trối chết!
99 Chương 79: Lần đầu tiên bọn họ không ngủ đêm
100 Chương 80: Nam nhân kỳ quái
101 Chương 81: Dọ thám Hoàng Lăng
102 Chương 82: Thân thế Quân Mạc Ly!
103 Chương 82-2: Thân thế Quân Mạc Ly! (2)
104 Chương 83-1: Từ chối nhận cha! (1)
105 Chương 83-2: Từ chối nhận cha! (2)
106 Chương 84-1: Tại sao lại kim ốc tàng kiều (1)
107 Chương 84-2: Tại sao lại kim ốc tàng kiều (2)
108 Chương 85-1: Một bạt tai ngoan độc (1)
109 Chương 85-2: Một bạt tai ngoan độc (2)
110 Chương 86: Kết cục của nữ kiêu ngạo
111 Chương 87: Huyết Lan cung bị hủy
112 Chương 88: A Ly, ta sợ!
113 Chương 89-1: Công khai thừa nhận!
114 Chương 89-2: Công khai thừa nhận! (2)
115 Chương 90: Quân Vô Ưu hiện rõ phách lối
116 Chương 91: Hắn mới là cha ruột?!
117 Chương 92-1: Tội đoạt vợ con của người khác (1)
118 Chương 92-2: Tội đoạt vợ con của người khác (2)
119 Chương 93: Cứ thế này về Tướng phủ
120 Chương 94-1: Trở về Hầu phủ (1)
121 Chương 94-2: Trở về Hầu phủ (2)
122 Chương 95: Nàng chọn đi!
123 Chương 96: Lan Thược, Cảnh Tu tức giận
124 Chương 97: Gặp nhau, biểu lộ tất cả
125 Chương 98: Bị buộc phải hiện thân
126 Chương 99: Tình của Lan Thược, chấp nhân của Bách Lý Ưu
127 Chương 100: Nghỉ đêm trên núi cao!
128 Chương 101: Kinh sợ gặp Cảnh Ngoạt
129 Chương 102: Gặp lại mẹ ruột
130 Chương 103: Thấy rõ tim của mình
131 Chương 104: Lòng ghen tỵ của nữ nhân
132 Chương 105
133 Chương 106: Bách Lý Ưu hiện thân
134 Chương 107: Giải quyết
135 Chương 108: Gặp mặt
136 Chương 109: Rời khỏi tướng phủ
137 Chương 110: Hầu phủ gặp mặt nói chuyện!
138 Chương 111: Quả thật tuyệt phối
139 Chương 112: Theo sát phía sau!
140 Chương 113: Cảm nhận được âm mưu
141 Chương 114: Suy nghĩ trong sáng
142 Chương 115: Hồ ly biến hóa thành người
143 Chương 116: Phượng Tiêu
144 Chương 117: Thanh Phong thổ lộ!
145 Chương 118: Cẩn thận
146 Chương 119: Động phòng hoa chúc (Hoàn)
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: Tiểu thư ngốc!
2
Chương 2: Xuất giá!
3
Chương 3: Động phòng hoa chúc (1)
4
Chương 4: Động Phòng Hoa Chúc (hai)
5
Chương 5: Thừa tướng công công
6
Chương 6: Ngày lại mặt
7
Chương 7: Gặp Liễu nương
8
Chương 8: Đường Nhụy bất trinh?
9
Chương 9: Dò thám vườn mai
10
Chương 10: Hầu gia tập kích bất ngờ!
11
Chương 11: Đại tẩu chỉ điểm
12
Chương 12: Phu thê thổ lộ tâm tình
13
Chương 13: Vợ chồng đồng lòng, làm đầu trộm đuôi cướp
14
Chương 14: Không giả ngốc nữa
15
Chương 15: Viên Lộc Khanh ngăn cản
16
Chương 16: Ghen ảo ảo thật thật
17
Chương 17: Tự ra tay
18
Chương 18: “Quân tử" phân ngựa!
19
Chương 19: Phụ tử tương kiến
20
Chương 20: A Ly và A Ly
21
Chương 21: Thái tử yêu nghiệt ——cảnh tu
22
Chương 22: Nàng là người của ta
23
Chương 23: Trận chiến hiểu lầm
24
Chương 24: Xem cuộc vui, trả giá lớn
25
Chương 25: Xông vào doanh trướng!
26
Chương 26: Sỉ nhục!
27
Chương 27: Cam kết với nhau
28
Chương 28: Một con gà gây sóng gió
29
Chương 29: Ta là thê tử của chàng
30
Chương 30: Buổi tối mập mờ
31
Chương 31: Đêm đi dạo Xuân Phong lâu
32
Chương 32: Chủ tử thần bí
33
Chương 33: Hoa khôi tranh tài!
34
Chương 34: Mỹ nhân trong ngực!
35
Chương 35: Tiến vào Thương Lan
36
Chương 36: Thân thể ức chế sinh trưởng
37
Chương 37: Có thể làm chuyện phòng the được hay không?
38
Chương 38: Không thể trốn thoát, tình nguyện lựa chọn cái chết
39
Chương 39: Sắp vạch trần đáp án
40
Chương 40: Thái tử mang mặt nạ
41
Chương 41: Mang nam sủng đến thị uy!
42
Chương 42: Nhặt được bảo vật!
43
Chương 43: Hồng quán chẳng khác nào chợ đen?
44
Chương 44: Một cuộc giao dịch
45
Chương 45: Hỏa diễm hồ ly
46
Chương 46: Hồ ly, tới tay
47
Chương 47: Hiểu lầm hư hư thực thực
48
Chương 48: Nam tử xa lạ
49
Chương 49: Tình nguyện đến Bách Lý Sơn trang!
50
Chương 50: Đụng độ quỷ liều lĩnh!
51
Chương 51: Tâm tư Bách Lý Triệt
52
Chương 52: Giống như cố nhân
53
Chương 53: Ngươi rất giống nàng
54
Chương 54: Lửa giận của hắn
55
Chương 55: Ngọc hoán huyết
56
Chương 56: Nỗi nhớ khi gặp lại
57
Chương 57: Chấp niệm của Bách Lý Triệt!
58
Chương 58: Phu thê tâm tình!
59
Chương 59: Ta cũng vậy
60
Chương 60: Quan hệ vi diệu
61
Chương 61: Sương mù dày đặc
62
Chương 62-1: Đáp án hóa ra là như thế! (1)
63
Chương 62-2: Đáp án hóa ra là như thế! (2)
64
Chương 62-3: Đáp án hóa ra là như thế! (3)
65
Chương 63-1: Giúp ta tìm hắn (1)
66
Chương 63-2: Giúp ta tìm hắn (2)
67
Chương 63-3: Giúp ta tìm hắn (3)
68
Chương 64-1: Lựa chọn của nàng (1)
69
Chương 64-2: Lựa chọn của nàng (2)
70
Chương 64-3: Lựa chọn của nàng (3)
71
Chương 65-1: Cái gọi là sự thật (1)
72
Chương 65-2: Cái gọi là sự thật (2)
73
Chương 66-1: Huynh muội đàm luận!(1)
74
Chương 66-2: Huynh muội đàm luận!(2)
75
Chương 67-1: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (1)
76
Chương 67-2: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (2)
77
Chương 67-3: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (3)
78
Chương 68-1: Sau khi hóa giải bí dược (1)
79
Chương 68-2: Sau khi hóa giải bí dược (2)
80
Chương 69-1: Bị bắt làm tù binh (1)
81
Chương 69-2: Bị bắt làm tù binh (2)
82
Chương 70-1: Mị độc!(1)
83
Chương 70-2: Mị độc!(2)
84
Chương 71-1: Để ta làm thuốc giải của ngươi!(1)
85
Chương 71-2: Để ta làm thuốc giải của ngươi!(2)
86
Chương 72-1: Thương lượng rời đi (1)
87
Chương 72-2: Thương lượng rời đi (2)
88
Chương 73: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (1)
89
Chương 73-2: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (2)
90
Chương 74-1: Lính không sợ chết!(1)
91
Chương 74-2: Lính không sợ chết!(2)
92
Chương 75-1: Người đến từ Huyết Lan Cung (1)
93
Chương 75-2: Người đến từ Huyết Lan Cung (2)
94
Chương 76-1: Thu nhận Vô Âm!(1)
95
Chương 76-2: Thu nhận Vô Âm!(2)
96
Chương 77-1: Bạch Vũ chết (1)
97
Chương 77-2: Bạch Vũ chết (2)
98
Chương 78: Nàng chủ động, hắn chạy trối chết!
99
Chương 79: Lần đầu tiên bọn họ không ngủ đêm
100
Chương 80: Nam nhân kỳ quái
101
Chương 81: Dọ thám Hoàng Lăng
102
Chương 82: Thân thế Quân Mạc Ly!
103
Chương 82-2: Thân thế Quân Mạc Ly! (2)
104
Chương 83-1: Từ chối nhận cha! (1)
105
Chương 83-2: Từ chối nhận cha! (2)
106
Chương 84-1: Tại sao lại kim ốc tàng kiều (1)
107
Chương 84-2: Tại sao lại kim ốc tàng kiều (2)
108
Chương 85-1: Một bạt tai ngoan độc (1)
109
Chương 85-2: Một bạt tai ngoan độc (2)
110
Chương 86: Kết cục của nữ kiêu ngạo
111
Chương 87: Huyết Lan cung bị hủy
112
Chương 88: A Ly, ta sợ!
113
Chương 89-1: Công khai thừa nhận!
114
Chương 89-2: Công khai thừa nhận! (2)
115
Chương 90: Quân Vô Ưu hiện rõ phách lối
116
Chương 91: Hắn mới là cha ruột?!
117
Chương 92-1: Tội đoạt vợ con của người khác (1)
118
Chương 92-2: Tội đoạt vợ con của người khác (2)
119
Chương 93: Cứ thế này về Tướng phủ
120
Chương 94-1: Trở về Hầu phủ (1)
121
Chương 94-2: Trở về Hầu phủ (2)
122
Chương 95: Nàng chọn đi!
123
Chương 96: Lan Thược, Cảnh Tu tức giận
124
Chương 97: Gặp nhau, biểu lộ tất cả
125
Chương 98: Bị buộc phải hiện thân
126
Chương 99: Tình của Lan Thược, chấp nhân của Bách Lý Ưu
127
Chương 100: Nghỉ đêm trên núi cao!
128
Chương 101: Kinh sợ gặp Cảnh Ngoạt
129
Chương 102: Gặp lại mẹ ruột
130
Chương 103: Thấy rõ tim của mình
131
Chương 104: Lòng ghen tỵ của nữ nhân
132
Chương 105
133
Chương 106: Bách Lý Ưu hiện thân
134
Chương 107: Giải quyết
135
Chương 108: Gặp mặt
136
Chương 109: Rời khỏi tướng phủ
137
Chương 110: Hầu phủ gặp mặt nói chuyện!
138
Chương 111: Quả thật tuyệt phối
139
Chương 112: Theo sát phía sau!
140
Chương 113: Cảm nhận được âm mưu
141
Chương 114: Suy nghĩ trong sáng
142
Chương 115: Hồ ly biến hóa thành người
143
Chương 116: Phượng Tiêu
144
Chương 117: Thanh Phong thổ lộ!
145
Chương 118: Cẩn thận
146
Chương 119: Động phòng hoa chúc (Hoàn)