Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo

Ông Hạ cố ý để Hạ Tuấn kế thừa nhân mạch cùng tài nguyên của bố Hạ Nhược ở trong quân đội, rốt cuộc từ xưa tới nay, thương nhân so với quân nhân thì địa vị đều không thể so sánh bằng.

Ông Hạ cùng với Hạ Húc Hoằng vẫn luôn hy vọng, Hạ Tuấn có thể mang Hạ gia hoàn toàn thay hình đổi dạng trở thành thế gia quân sự, lúc trước ở trong quân đội có cha cô đã xây dựng nền tảng sẵn, Hạ Tuấn nhập ngũ thì việc thăng chức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nói cách khác, cô lấy Hạ Tuấn ra uy hiếp, nên rất có tự tin để đàm phán với bọn họ.

Ông Hạ và Hạ Húc Hoằng cũng không thể nghĩ tới Hạ Nhược lại lấy Hạ Tuấn ra để uy hiếp bọn họ, trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi, ngày càng khó coi.

Hạ Nhược lúm đồng tiền như hoa, đảo khách thành chủ kiêu ngạo mà uy hiếp: “Nếu các người không đem sản nghiệp lấy ra để cháu chọn mấy chỗ, tại chỗ này cháu liền gọi điện thoại tới bạn tốt của cha, cũng sẽ mời luật sư khởi tố công khai toàn dân.

Ông và bác hãy lựa chọn đi, thời gian của cháu cũng chỉ có hạn, không rảnh để ngồi nói chuyện tào lao với các người ở đây mãi được đâu!”Ông Hạ tức giận đến thân mình phát run, “ Mày, mày!”Hạ Húc Hoằng cũng tức giận đến hít thở không thông, con ranh này thế mà lại đáp trả bọn họ một chiêu như vậy.

Hạ Chí hừ lạnh: “Mày cho rằng có thể uy hiếp đến chúng tao sao? Công khai toàn dân sẽ có người tin lời mày nói chắc?”“Hóa ra là anh không tin!” Hạ Nhược tươi cười càng sâu: “ Vậy giờ chúng ta thử xem nhé!”Nói xong, liền mở mục trò chuyện trên thẻ thân phận của mình ra.

Ở thế giới này, khoa học kỹ thuật tương đối phát triển, từ khi sinh ra mỗi người đều được trang bị một chiếc thẻ thân phận, dùng để chứng minh thân phận của từng người, có được dùng để thanh toán tinh tệ trong ngân hàng, là trợ lý sinh hoạt hoặc dùng để trò chuyện với người khác.

Chức năng trò chuyện trên thẻ thân phận cùng video gần như là giống nhau, nhưng lại càng trực quan hơn, có thể mặt đối mặt mà nói chuyện với nhau.

Thật nhanh, hình chiếu ảo của một thượng tướng trung niên ăn mặc quân trang xuất hiện ở trước mặt Hạ Nhược.

“ Con chào chú Cao!” Hạ Nhược cười hỏi thăm.

Cao Bác là bạn bè chí cốt của cha Hạ Nhược, hai người cùng là từ tầng dưới chót ở quân đội mà đi lê thành thượng tướng như hiện nay, ông cũng là người đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ.

Ánh mắt ông yêu thương mà cười nói: “Tiểu Nhược nhìn gầy không ít, chắc thi khảo sát đã khiến con phải chịu nhiều khổ cực rồi, ta còn đang định gọi để khen ngợi con đã thông qua kỳ thi khảo sát đó.

”Nếu Hạ Nhược vẫn là thiên tài như trước, ông hẳn là sẽ không gọi điện để khen ngợi cô, nhưng hiện tại cô lại là một người bình thường, có tinh thần lực và tố chất thân thể vô cùng thấp, nên muốn thông qua kỳ thi thảo sát này cũng không phải dễ dàng gì, đúng là rất có phong phạm bạn tốt.

Nghe vậy cũng có thể nhìn ra được, Cao Bác vẫn luôn chú ý những chuyện của Hạ Nhược, điều này khiến cho hai cha con ông Hạ lại lập tức thay đổi sắc mặt.

“Con cũng đang muốn cùng chú Cao nói về chuyện ở kỳ thi sát hạch đây ạ, đúng là hai chú cháu mình có cùng suy nghĩ giống nhau.

” Nhìn Hạ Nhược lúc này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, cùng với người lãnh đạm lại kiêu ngạo hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Ha ha, tháng sau ta sẽ đến Đế Đô một thời gian, đến lúc đó sẽ tới thăm cháu.

”Cao Bác phát hiện Hạ Nhược đang đứng ở nhà ăn, còn có không ít người Hạ gia, ông tâm tư vừa chuyển liền cười hỏi: “Gần đây cháu ở Hạ gia sinh hoạt như thế nào?”Hạ Nhược còn chưa trả lời, ông Hạ không nhịn được vô cùng nghẹn khuất nhỏ giọng nói: “ Sẽ để cho cháu chọn lựa!”Hạ Nhược cong khóe môi, sau đó một lời khó nói hết tình hình mà nhìn Cao Bác trả lời: “ Con vẫn tốt ạ.

”Cao Bác nhíu mày, đột nhiên phó quan của ông vội vàng đi vào, hình như là có việc muốn báo cáo.

Hạ Nhược thấy thế săn sóc nói: “ Chú Cao, chờ người về Đế Đô, cháu sẽ đến thăm người!”“Vậy có việc gì cháu hãy gọi điện thoại cho ta.

Nếu là ai bắt nạt cháu, hoặc là cháu phải chịu ủy khuất gì đó thì cứ nói cho ta, nói cho dì của cháu cũng được.

” Cao Bác cường điệu nói.

“Vâng, con cảm ơn chú Cao!” Hạ Nhược gật đầu.

Dựa vào hình ảnh trò truyện thực tế ảo biến mất, trong mắt Hạ Nhược mang ý cười lại không có độ ấm nhìn ông Hạ nói: “Xem ra, ông nội vẫn là tương đối thức thời!”Hừ, nghĩ muốn chiếm tiện nghi của cô, đừng nói không có cửa, đến cửa sổ đều không có!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2 Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3 Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4 Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5 Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6 Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7 Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8 Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9 Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10 Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11 Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12 Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13 Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14 Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15 Chương 15: 15: Phản Bội
16 Chương 16: 16: Tranh Luận
17 Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18 Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19 Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20 Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21 Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22 Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23 Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24 Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25 Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26 Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27 Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28 Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29 Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30 Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31 Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32 Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33 Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34 Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35 Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36 Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37 Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38 Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39 Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40 Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41 Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42 Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43 Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44 Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45 Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46 Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47 Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48 Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49 Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50 Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2
Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3
Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4
Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5
Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6
Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7
Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8
Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9
Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10
Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11
Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12
Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13
Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14
Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15
Chương 15: 15: Phản Bội
16
Chương 16: 16: Tranh Luận
17
Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18
Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19
Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20
Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21
Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22
Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23
Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24
Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25
Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26
Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27
Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28
Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29
Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30
Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31
Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32
Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33
Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34
Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35
Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36
Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37
Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38
Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39
Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40
Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41
Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42
Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43
Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44
Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45
Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46
Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47
Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48
Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49
Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50
Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!