Chương 6: 6: Hấp Dẫn

Ước chừng sau mười mấy phút, Hạ Nhược đem bàn chải để vào trong một cái bình gỗ đặt trên mặt đất, sau đó mới ngẩn đầu lên nhìn về phía hai người.

Tối hôm qua cùng ngày hôm nay uống vào hai bình dịch dinh dưỡng, cô cảm thấy mùi vị của loại dịch dinh dưỡng này không thể nào mà khen tặng được.

Ở hiện đại, cô là người thích ăn ngon, từ trước tới giờ đều không bạc đãi dạ dày của chính mình.

Cũng may, cô có thói quen thu thập các hạt giống của thực vật, đem các loại hạt giống gia vị hoặc mầm thực vật hữu ích đều thu thập rồi lưu trữ bên trong Thiên Ma đằng, sau này gieo trồng thì còn thừa không ít gia vị có sẵn.

Vì thế, cô ở trong rừng cây giết một con dê hoang dã, đốt lửa rồi nướng thịt, không nghĩ tới đem hai người này hấp dẫn lại đây.

“Ha ha!” Tịch Du nhìn Hạ Nhược mỉm cười rồi vẫy tay chào hỏi, “Không ngại chúng tôi ngồi chung chứ?”Trong trí nhớ, Hạ Nhược biết hai người này, bọn họ đều là nhân vật phong vân trong trường học.

Người trước mặt chào hỏi cô, bộ dáng góc cạnh rõ ràng, nhìn vô cùng anh tuấn, mang theo khí chất có vài phần cuồng dã, là hệ thảo của tân sinh hệ cơ giáp, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.

“Tùy các người!” Hạ Nhược nhàn nhạt nói.

Hai người đi qua rồi ngồi xuống, Minh Duệ nhìn trên mặt đất một đống các bình gỗ nhỏ liền mở miệng hỏi: “Mấy lọ này có phải là gia vị không?”Anh ta mang mắt kính gọng mạ vàng, dung mạo thanh tuấn, khí chất ưu nhã, hào hoa vô cùng dễ nhìn làm người khác sinh ra hảo cảm.

Hạ Nhược gật đầu: “Ừm, mộc bình chính là mật ong, cái hộp nhỏ kia chính là gia vị thịt nướng.

”Người này là hệ thảo của tân sinh hệ chỉ huy, nghe nói là anh ta sở hữu trí tuệ của một thiên tài, chiến lực cũng bất phàm, ở trong trường học vô cùng được hoan nghênh.

“Mật ong? Cái thứ khó ăn như vậy mà cũng dùng để nướng thịt được sao? Tịch Du nhướng mày.

Hạ Nhược biết anh ta nói khó ăn là chỉ ý gì.

Thế giới này rất nhiều thực vật đều là do dị năng giả hệ mộc trồng ra, cũng được gọi là tạo ra nguyên liệu nấu ăn.

Rau dưa, trái cây sau khi trải qua nuôi trồng biến dị đều có vị rất khó ăn, mật ong thu được từ hoa cỏ biến dị, hương vị thật chua xót.

Tuy nhiên, rau dưa trái cây hương vị không tốt, nhưng lại chứa nhiều loại vitamin cùng khoáng vật thiết yếu mà cơ thể cần có, cho nên chúng đều là nguyên liệu chính chế tạo dịch dinh dưỡng.

Nơi này cũng giống như ở địa cầu, bình thường thực vật hoặc rau dưa trái cây cũng có, được gọi là nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy, nhưng lại vô cùng khó gieo trồng thành công, bởi vậy số lượng tương đối ít, giá cả cũng vô cùng đắt.

Mật ong mà Hạ Nhược dùng là lấy ra từ trong Tiên Ma đằng, dùng để thịt nướng sẽ tạo ra hương vị vô cùng thơm ngon, hấp dẫn.

Cô không có đáp lại, Minh Duệ nghe xong dẫn đầu mở miệng: “ Mật ong này hẳn không phải là mấy loại mật ong được bán trong siêu thị đúng không ?”Nguyên liệu nấu ăn đều được bán ở siêu thị, một ít dân thường sẽ mua về để nấu ăn.

Bọn họ sở dĩ biết hương vị của mật ong, cũng là do trước đây lúc huấn luyện dã ngoại, đã ăn qua thức ăn có bỏ thêm mật ong do người khác làm ra.

Hạ Nhược gật đầu: “ Loại mật ong này được thu thập từ hoa cỏ nguyên thủy, hương vị cùng với mật ong tại siêu thị khác biệt rất lớn.

”Nhìn thịt nướng đã chín tới, cô từ trong không gian lấy ra một thanh thủy thủ tinh xảo, đem thịt dê nướng vô cùng hấp dẫn đặt trên một cái mâm.

Cắt một miếng thịt cho vào trong miệng, mật ong cùng gia vị hòa quyện vào nhau, ngoài giòn trong mềm ăn rất ngon miệng.

Nhìn vẻ mặt sung sướng của Hạ Nhược nhiễm một loại hưởng thụ đồ ăn ngon, nghe cắt ra thịt dê phát ra mùi hương, Tịch Du nhịn không được nuốt nước miếng.

“Cái kia!” Anh nhịn một hồi, cảm giác nước bọt trong miệng tiết ra ngày càng nhiều, ho khan một tiếng hỏi: “ Cô có bán thị nướng không?”Hạ Nhược cười khẽ hỏi: “Các anh muốn ăn không?”“Đúng vậy! Ngửi còn rất thơm, muốn ăn thử không.

” Tịch Du gật đầu.

Hạ Nhược dùng thủy thủ cắt ra hai đĩa thịt nướng đưa cho hai người, “Các anh ăn thử xem sao!”Hai người này đều là nhân vật phong vân trong trường học, gia thế cùng bối cảnh tương đối mạnh, dùng một chút thịt này đổi lấy hảo cảm liền không sợ bị thiệt, nói không chừng về sau còn có thể nhờ giúp đỡ.

.

Chapter
1 Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2 Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3 Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4 Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5 Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6 Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7 Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8 Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9 Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10 Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11 Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12 Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13 Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14 Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15 Chương 15: 15: Phản Bội
16 Chương 16: 16: Tranh Luận
17 Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18 Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19 Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20 Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21 Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22 Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23 Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24 Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25 Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26 Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27 Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28 Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29 Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30 Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31 Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32 Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33 Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34 Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35 Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36 Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37 Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38 Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39 Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40 Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41 Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42 Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43 Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44 Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45 Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46 Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47 Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48 Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49 Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50 Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2
Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3
Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4
Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5
Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6
Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7
Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8
Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9
Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10
Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11
Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12
Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13
Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14
Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15
Chương 15: 15: Phản Bội
16
Chương 16: 16: Tranh Luận
17
Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18
Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19
Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20
Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21
Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22
Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23
Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24
Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25
Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26
Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27
Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28
Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29
Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30
Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31
Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32
Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33
Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34
Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35
Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36
Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37
Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38
Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39
Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40
Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41
Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42
Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43
Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44
Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45
Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46
Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47
Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48
Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49
Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50
Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!