Chương 59: Tâm tư tỷ muội Triệu gia

           
           
Trước mắt rõ ràng là một tòa thành trì dưới lòng đất, chính giữa trưng bày một tòa bạch ngọc đài hình tròn, bốn phía đều có chín bậc thang dẫn lên giữa đài. Bốn góc cửa điện sừng sững bốn cây cột bàn long trụ, trên có điêu khắc hoa văn hình rồng quấn quanh, đầu rồng nghểnh lên trên cao uy phong lẫm liệt nhìn xuống dưới đáy. Mà lướt qua bạch ngọc đài, phía sau chính là một tòa cung điện bằng đá, cánh cửa lớn đồ sộ được làm bằng ngọc thạch đóng kín im lìm, mặt trên điêu khắc năm con rồng vàng, cưỡi mây đạp gió, hiển lộ sự uy nghiêm vương giả đến tột cùng.
Tòa cung điện này được tu kiến giống hệt như Hoàng Thành, bố cục trung tâm dựa theo phong cách đế vương, chín bậc dẫn vào, chín bậc dẫn ra, mà những phù điêu được khắc trên vách đá hết sức tinh xảo, tuyệt đối không phải là trong lúc vội vã dựng thành.
Triệu Tử Nghiễn nhìn cung điện trước mắt lộ ra mười phần quý khí, không khỏi cảm khái: "Xem sự bố trí này, sợ là không ai nghĩ tới, đây chỉ là dùng để che mắt kẻ khác."
"Không sai, bất kỳ ai thấy được, đều sẽ cho rằng đây thực sự là Vĩnh Đế bảo tàng, dù sao tòa thành này quá mức làm người ta thán phục." Ánh mắt Phó Ngôn Khanh có chút lơ lửng, thoáng buông một tiếng thở dài. Đời trước có bao nhiêu người bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, lòng tràn đầy vui sướng đi vào, rốt cuộc không ai có thể sống trở ra.
"Có điều, ta cảm thấy loại bố cục này cũng không phải là hoàng cung, mà trái lại có chút giống hoàng lăng. Từ xưa càn là trời, thuần dương, khôn là đất, thuần âm, nhưng phong thủy ở đây rõ ràng âm dương đảo lộn, chính là thường thấy ở các khu lăng mộ."
"Chính xác, đây là lăng Vĩnh Đế. Vĩnh Đế chiếm cứ đất Thục mười mấy năm, được bách tính khắp nơi ca tụng công đức, tôn sùng là một bậc minh quân. Đất Thục xưa nay trù phú, là một khối bảo địa giữa đất trời, tương truyền rằng Vĩnh Đế quốc khố có mười tầng hoàng kim cùng báu vật, hắn có thể toàn bộ đều đem cất giấu, tất nhiên sớm đã có chuẩn bị. Hoàng lăng này có thể đã được hắn tu kiến từ lâu, cho nên mới có thể hoàng tráng đến như vậy." Phó Ngôn Khanh lắng nghe động tĩnh xung quanh, chậm rãi nói.
"Nơi này không còn đường nào khác." Triệu Tử Nghiễn nhìn cửa đá đóng chặt, nhẹ giọng nói. Thông đạo nơi lối vào đã bị đất đá chôn vùi, dĩ nhiên chỉ còn cách đi vào cung điện này, nhưng bên trong có cái gì, nàng không cách nào đoán được, dựa theo Phó Ngôn Khanh từng nói, hẳn là bên trong mười phần hung hiểm.
"Khanh nhi?" Thấy Phó Ngôn Khanh có chút xuất thần, Triệu Tử Nghiễn không khỏi thấp giọng gọi một tiếng.
Phó Ngôn Khanh lấy lại tinh thần, lúc này mới lên tiếng nói: "Nơi này bên ngoài thoạt nhìn là cung điện, nhưng bên trong hoàn toàn không phải, rất nhiều chỗ nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng đều ẩn chứa cơ quan ám khí. Cơ quan ở lối vào chỉ là món khai vị mà thôi, chân chính hung hiểm còn đang ở phía sau. Hơn nữa vụ nổ kia làm cho toàn bộ thông đạo dưới cửa động bị vùi lấp, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có thể xuyên qua đại điện, tiến vào trong hoàng lăng nơi an táng Vĩnh Đế, mới có thể tìm thấy sinh cơ. Từ xưa đến nay, tu kiến lăng mộ đều sẽ có một lối ra tại chỗ tận cùng, để những người thợ thủ công thoát ra ngoài."
Triệu Tử Nghiễn yên tĩnh lắng nghe, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, Phó Ngôn Khanh nói những câu này đâu chỉ là ở mức độ hiểu rõ, cơ hồ là thấy tận mắt, giống như đã tự mình trải qua. Nàng ấy như thế nào biết được? Chiếu theo lý, chỉ có những người từng tham gia tu kiến lăng mộ này mới có thể hiểu biết tỉ mỉ như vậy, thế nhưng lăng mộ đế vương là tuyệt mật, Vĩnh Đế như thế nào sẽ chừa mạng cho những người kia, như vậy dù có là hậu nhân của bọn họ cũng không cách nào biết được.
Triệu Tử Nghiễn nghĩ mãi không ra, lúc này đã thấy Phó Ngôn Khanh đi thẳng tới trước bậc thang, đưa tay chỉ vào một bức phù điêu hình tròn, quay đầu lại dặn dò: "Đây chính là chốt bật cơ quan, bậc thang này hư ảo tương giao, những hoa văn phía trên đều là bẫy, một khi đạp lên, ngọc đài này chính là đoạn đầu đài."
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu nhìn kỹ một chút, bức phù điêu bằng ngọc thạch kia cực kỳ tinh xảo, nhưng mơ hồ có một chỗ bị mài mòn, là chốt cơ quan quả thật không sai. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn về phía Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi, ta cảm thấy nàng tựa hồ đã tới nơi này?"
Phó Ngôn Khanh ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng, vừa muốn mở miệng lại bị một trận tiếng đánh nhau cắt ngang lời nói.
Triệu Tử Nghiễn lập tức nắm tay nàng đứng lên, hướng bên kia nhìn, cách đó không xa là đám người Tề Thịnh Tử Lăng đang giao chiến hỗn loạn, xem bóng người, Phó Ngôn Khanh nhíu mày nói: "Là Vô Ngôn, cùng hai người của nàng?"
"Ừ, là Tư Nhạc cùng Quỷ Xú, ám vệ thiếp thân của ta." Triệu Tử Nghiễn thoáng kinh ngạc, sau đó liền sáng tỏ, Tư Nhạc cùng Quỷ Xú một mực theo bên người nàng, hẳn là lúc đó phát giác Triệu Mặc Tiên khống chế nàng, nên đã đuổi theo xe ngựa đến đây. Nhìn bên kia rõ ràng đông hơn, Triệu Tử Nghiễn không do dự nữa, chuẩn bị xông vào hỗ trợ, lại bị Phó Ngôn Khanh ngăn cản.
Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Nàng còn đang bị thương." Nói xong liền cấp tốc nhảy vào vòng chiến, trường kiếm trong tay xoay mấy vòng, hỗ trợ Tư Nhạc thoát khỏi sự vây đánh của hai nam tử áo đen, đem nàng kia kéo lùi về sau. Nàng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, nhẹ mà phiêu dật, mấy người Triệu Mặc Tiên chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh màu lam xông vào, liền dẫn người lui ra, không khỏi đều có chút kinh hãi.
Đợi đến lúc nhìn rõ đối phương, lại nhìn Triệu Tử Nghiễn đứng cách đó không xa, sắc mặt Triệu Mặc Tiên đen đến không gì đen hơn, một đôi mắt phượng tràn đầy sắc bén: "Hoàng muội nhưng vẫn còn sống?"
Triệu Tử Nghiễn chỉnh trang lại vạt áo, cười nhạt nói: "Nhờ phúc của hoàng tỷ, muội dĩ nhiên sống rất tốt."
"Điện hạ, lâu chủ!" Nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, Tư Nhạc cùng Quỷ Xú vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đồng thời kêu lên. Tư Nhạc lập tức chạy đến bên Triệu Tử Nghiễn, nhìn thấy nàng một thân vết bẩn, bên hông lại thấm ra một mảnh màu đỏ sậm, con mắt đều có chút hồng: "Điện hạ, người bị thương."
Phó Ngôn Khanh liếc mắt nhìn Tư Nhạc cùng Triệu Tử Nghiễn, sau đó mặt không chút thay đổi hướng Vô Ngôn gật đầu, ra hiệu chính mình vô sự.
Triệu Tử Nghiễn đem ánh mắt Phó Ngôn Khanh nhìn đến rõ ràng, khóe miệng nhịn không được vung lên, đối Tư Nhạc nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, Cẩn nhi đã thay ta xử lý." Nói xong liền bước đến bên Phó Ngôn Khanh. Triệu Mặc Tiên ở đây, nàng vẫn nên sửa lại xưng hô.
Triệu Mặc Tiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt không có một tia thoải mái, ở bên người nàng, Tề Thịnh Tử Lăng cùng năm tên ám vệ đều thủ thế chờ đợi, chuẩn bị cá chết lưới rách đến cùng.
Triệu Tử Nghiễn nhìn dáng vẻ bọn họ, bật cười nói: "Hoàng tỷ, bất luận bây giờ tỷ muốn cái gì, tỷ cũng nên hiểu rõ, chúng ta hiện tại đều là trên một chiếc thuyền, lối vào duy nhất đã bị chôn vùi, cho nên nghĩ biện pháp làm sao ra ngoài mới là chuyện cần thiết."
Triệu Mặc Tiên sắc mặt âm trầm đánh giá đối phương, hoàng muội bị thương nhưng có vẻ không nghiêm trọng lắm, bọn họ có năm người, ba người kia lúc giao chiến mình đã kiến thức qua, hộ vệ của Tô Cẩn rất lợi hại, mà bản thân nàng ấy công phu cũng không kém, dù bên mình có tám người, cũng chưa chắc là đánh thắng được bọn họ, còn đội kỵ binh thiện chiến thì vẫn còn ở bên ngoài, dưới tình thế không nắm chắc mà động thủ, mình khả năng sẽ rơi vào hiểm cảnh. Hơn nữa, hoàng muội mới là người nguy hiểm nhất.
Tính toán một hồi, Triệu Mặc Tiên mới ra hiệu cho thủ hạ tạm thời thu tay lại, sau đó không nhanh không chậm nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Hoàng muội nói rất đúng, như vậy để tỏ chút thành ý, muội không phải nên đi trước dẫn đường sao?"
Bên này mấy người Tư Nhạc đều biến sắc mặt, tức giận làm sao đều không che giấu nổi. Triệu Tử Nghiễn cười như không cười nhìn Triệu Mặc Tiên, vừa muốn mở miệng, Phó Ngôn Khanh liền lạnh lùng nói: "Được, ta có thể đi trước dẫn đường."
Triệu Tử Nghiễn sừng sờ, gấp gáp nói: "Cẩn nhi?"
Phó Ngôn Khanh quay đầu lại nhìn nàng, đối với nàng mỉm cười: "An nhi, ta hy vọng chúng ta đều tốt, nàng hiểu?"
Này một tiếng An nhi mềm mại lưu luyến, không có một chút nào khó chịu đông cứng, phảng phất giống như năm đó nàng ấy gọi nàng như vậy, mang theo cưng chiều cùng ấm áp, để Triệu Tử Nghiễn trong lòng mềm nhũn, ánh mắt hai người đối diện nhau, Triệu Tử Nghiễn chung quy buông tay ra, nhu thuận đứng ở bên người Phó Ngôn Khanh.
"Thất điện hạ muốn chúng ta có thành ý, vậy ngài cũng nên có chút thành ý đáp lại đúng không? Ta có thể dò đường, nhưng người bên ta cần được đi ở phía sau thuộc hạ của ngài." Phó Ngôn Khanh đạm nhạt nói.
Triệu Mặc Tiên nhìn vào ánh mắt đẹp tựa như ngọc lưu ly của người kia, không khỏi có chút thất thần....ánh mắt này vì sao quen thuộc như vậy? Tâm tư xoay chuyển, nàng càng ngày càng cảm thấy Tô Cẩn đặc biệt, vào lúc này tội tình gì phải bảo hộ cho Triệu Tử Nghiễn, chẳng lẽ thật sự đối với hoàng muội một lòng một dạ đến mức này?
Triệu Mặc Tiên lấy lại tinh thần hít một hơi, ngữ khí trào phúng: "Ngươi cho rằng các ngươi có lựa chọn?"
Phó Ngôn Khanh nhướng mày nở nụ cười: "Thật không, vậy chúng ta chỉ có thể nhận mệnh." Phó Ngôn Khanh rất ít cười, ngoại trừ ở trước mặt Triệu Tử Nghiễn, nàng đôi khi sẽ mỉm cười ấm áp, bình thường nàng cơ bản đều là gương mặt lãnh đạm. Cũng chỉ khi bị Triệu Tử Nghiễn chơi xấu, nàng mới có thể triệt để giãn ra đôi lông mày. Giờ khắc này đột nhiên cười đến long lanh tươi đẹp như vậy, để những người khác đều có chút ngẩn ngơ. Phó Ngôn Khanh vẫn đang dịch dung, gương mặt này không tính xuất chúng, chỉ là thanh tú dịu dàng, cùng tiểu thư bình thường cũng không khác biệt, nhưng cỗ khí chất thanh lãnh cao quý trên người nàng lại vô cùng hấp dẫn, lúc này nở nụ cười, ngũ quan trở nên linh động, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Chỉ là làn gió xuân này không kéo dài bao lâu, nàng lùi về sau một bước, chậm rãi nói: "An nhi, có muốn liều một chút hay không?"
Triệu Tử Nghiễn quét mắt nhìn Triệu Mặc Tiên, cười nhạt nói: "Tại sao không?"
Triệu Mặc Tiên bất giác cảm thấy cả người phát lạnh, rõ ràng hoàng muội là cười đấy, mà ánh mắt lại tràn đầy lãnh khí. Triệu Mặc Tiên hít một hơi, khá là buồn bực, hồi lâu mới kiềm nén nhả ra một chữ: "Được!"
Mà khi Phó Ngôn Khanh thật sự đi ở phía trước, Triệu Tử Nghiễn trong lòng căng thẳng vạn phần, tuy rằng biết Phó Ngôn Khanh đối nơi này hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng nàng làm sao có thể không lo lắng, vạn nhất nhớ nhầm, vạn nhất người phía sau đụng lung tung dẫn đến kích khởi cơ quan, vậy phải làm thế nào?
Đoàn người bắt đầu bước lên thềm đá, Phó Ngôn Khanh bước chân rất ổn định, mỗi bước đều không do dự, nhưng cũng không một chút vội vàng, những người phía sau theo nàng vượt qua năm bật thang, hết thảy đều rất bình thường, nguyên bản tâm trạng căng thẳng dần được nới lỏng. Đợi đến lúc vượt qua chín bậc thang, Phó Ngôn Khanh một người bước lên đài bạch ngọc, bọn họ xem như là triệt để thở phào nhẹ nhõm, nơi này chí ít không có vấn đề.
Ngay lúc tên ám vệ sau lưng Triệu Mặc Tiên muốn lên đài, Phó Ngôn Khanh đột nhiên mở miệng hô: "Có động tĩnh!"
Tên ám vệ kia lập tức thu hồi chân, mà Tử Lăng đứng phía sau cũng thoáng sững sờ, chân bước chệch một bước, một tiếng xoạt xoạt nhẹ nhàng vang lên, Phó Ngôn Khanh cấp tốc lắc mình nhảy lên, đồng thời Triệu Tử Nghiễn mang theo Tư Nhạc nhanh chóng lùi về sau, vô số mũi tên từ hai bên bậc thềm xé gió bắn ra, góc độ lại đặc biệt xảo quyệt, một tên ám vệ liền bị bắn thủng chân té xuống, may là được Triệu Tử Nghiễn kéo trở về mới giữ được một mạng. Đợi loạt tên dừng lại rồi, Triệu Tử Nghiễn lập tức vượt qua thềm đá đến bên Phó Ngôn Khanh, vội vã đánh giá nàng: "Nàng có bị thương tổn ở đâu không?" Vừa rồi hàng loạt mũi tên đều hướng về Phó Ngôn Khanh bắn qua, nàng có chút sợ.
Triệu Mặc Tiên phản ứng rất nhanh, vì vậy tránh thoát được một kiếp, nhưng ám vệ bị thương hai người, trong đó một người được Triệu Tử Nghiễn kéo lại, chân trái căn bản đi không được nữa. Triệu Mặc Tiên vốn cho rằng Phó Ngôn Khanh cố tình để mình rơi vào bẫy, nhưng thấy hoàng muội ra tay cứu người, mà Phó Ngôn Khanh gặp phải tình thế còn nguy hiểm hơn, cũng tạm thời đè xuống nghi ngờ, chỉ là trong lòng càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Nếu tiếp tục đi về phía trước, hoàng muội nhất định sẽ phát hiện đây là Vĩnh Đế bảo tàng, nếu mục đích của mình bị bại lộ, tuyệt không thể để hoàng muội sống sót ra ngoài, nhưng tình thế bây giờ bất lợi, mình không có cách nào lập tức hạ sát Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Mặc Tiên suy tính một lát, nghiêm mặt nói: "Nơi này rất nguy hiểm, các ngươi cẩn thận cùng nhau thăm dò, hết sức tập trung tinh thần, không được buông lỏng." Bước thứ nhất liền có cơ quan lợi hại như vậy, mặt sau chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lần thứ hai vượt qua chín bậc thềm đá rất thuận lợi, đoàn người bình an vô sự đi đến trước cửa điện. Cửa thanh đồng nặng trịch im lìm đóng kín, phía dưới đánh bóng vừa khớp, cùng mặt đất giống như hòa làm một thể.
"Phải tìm cách mở cửa." Triệu Tử Nghiễn liếc mắt nhìn, sau đó bày ra vẻ kinh ngạc nói: "Đây là chỗ nào, vì sao tu kiến hùng vĩ đến như vậy, cơ quan tầng tầng hiểm trở. Nhìn qua đồ trang trí cùng điêu khắc, giống như là thuộc về đế vương, hoàng tỷ nếu dự định vào nơi này, hẳn là đã biết rõ bên trong đến cùng có bao nhiêu cơ quan nguy hiểm?" Trong lòng nàng minh bạch Triệu Mặc Tiên sẽ không để nàng sống sót, nhưng bây giờ không thích hợp trở mặt, chỉ có thể dần dần làm suy yếu đám ám vệ mà hoàng tỷ dẫn theo, thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay cứu bọn họ để bọn họ mang ơn, mạng của hoàng tỷ, tuyệt phải giữ lại, nếu không đám người Tiêu Thác bên ngoài sẽ không tha cho nàng cùng Phó Ngôn Khanh.
Nghe được Triệu Tử Nghiễn rốt cuộc đặt câu hỏi, Triệu Mặc Tiên mi tâm nhảy một cái, trầm tĩnh nói: "Bất quá là lúc trước tỷ nghe đồn nơi đây có chuyện lạ, lòng núi sụp xuống lộ ra một cái hố trời, sâu không thấy đáy, mà vào cửa động liền phát hiện cơ quan ám khí nguy hiểm, tỷ cảm thấy không đơn giản, cho nên muốn đến điều tra, bên trong tình huống như thế nào, tỷ cũng không biết rõ."
"Thì ra là vậy." Triệu Tử Nghiễn làm nhưkhông biết, vô cùng chăm chú lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía PhóNgôn Khanh.

--------------------------

Chapter
1 Chương 1: Quận chúa sống lại
2 Chương 2: Bánh ngọt uyên ương
3 Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?
4 Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ
5 Chương 5: Nàng chính là cửu điện hạ
6 Chương 6: Gọi ta là An nhi
7 Chương 7: Quả thật là nữ nhi của Tây Nam Vương, tuổi nhỏ anh tài
8 Chương 8: Tâm tư của hoàng đế
9 Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng
10 Chương 10: Trốn thoát
11 Chương 11: Vừa tương phùng liền được tắm chung
12 Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?
13 Chương 13: Nàng không lên giường ngủ, ta ôm nàng lên
14 Chương 14: Ước hẹn một lời đã định
15 Chương 15: Đánh cuộc (1)
16 Chương 16: Đánh cuộc (2)
17 Chương 17: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)
18 Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)
19 Chương 19: Người thương ở bên kia vách tường (1)
20 Chương 20: Người thương ở bên kia vách tường (2)
21 Chương 21: Hương vị
22 Chương 22: Say hồng trần
23 Chương 23: Các ngươi tránh ra, để ta chăm sóc thê tử ta
24 Chương 24: Ngôi vị đế vương, đương nhiên thuộc về cửu điện hạ
25 Chương 25: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (1)
26 Chương 26: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (2)
27 Chương 27: Động tâm (1)
28 Chương 28: Động tâm (2)
29 Chương 29: Động tâm (3)
30 Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)
31 Chương 31: Trái tim muốn để nàng biết được (2)
32 Chương 32: Trái tim muốn để nàng biết được (3)
33 Chương 33: Hứa hẹn cả đời
34 Chương 34: Hoàng thương (1)
35 Chương 35: Hoàng thương (2)
36 Chương 36: Trên đời này ta chỉ tin nàng
37 Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng
38 Chương 38: Quận chúa đây là muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?
39 Chương 39: Đời này ta chỉ nhận định nàng là thê tử
40 Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)
41 Chương 41: Phu nhân của lâu chủ (2)
42 Chương 42: Không thể rời xa (1)
43 Chương 43: Không thể rời xa (2)
44 Chương 44: Không thể rời xa (3)
45 Chương 45: Ngọt ngào và đắng chát
46 Chương 46: Nhạc Thịnh (1)
47 Chương 47: Nhạc Thịnh (2)
48 Chương 48: Nhạc Thịnh (3)
49 Chương 49: Không thể kiềm chế
50 Chương 50: Biết trước thiên cơ
51 Chương 51: Nhạc Thịnh (4)
52 Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)
53 Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)
54 Chương 54: Nàng đây là muốn hái hoa sao?
55 Chương 55: Nàng thật sự xem ta là đứa trẻ?
56 Chương 56: Rơi vào bẫy
57 Chương 57: Cùng nhau rơi xuống
58 Chương 58: Người thương
59 Chương 59: Tâm tư tỷ muội Triệu gia
60 Chương 60: Bên trong cửa thanh đồng
61 Chương 61: Tương kế tựu kế (1)
62 Chương 62: Tương kế tựu kế (2)
63 Chương 63: Đừng rời bỏ ta
64 Chương 64: Lấy độc trị độc
65 Chương 65: Tín vật đính ước (1)
66 Chương 66: Tín vật đính ước (2)
67 Chương 67: Đáng giá
68 Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng
69 Chương 69: Ta là người của nàng (1)
70 Chương 70: Ta là người của nàng (2)
71 Chương 71: Ta là người của nàng (3)
72 Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về
73 Chương 73: Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng
74 Chương 74: Giết gian phi, trừ nghịch thần!
75 Chương 75: Chân tướng
76 Chương 76: Tân đế sẽ là ai?
77 Chương 77: Bổn vương đời này tuyệt không lập vương phu!
78 Chương 78: Tây Nam Vương xuất binh
79 Chương 79: Nhạc chưởng quỹ lấy thân gán nợ
80 Chương 80: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (1)
81 Chương 81: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (2)
82 Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta
83 Chương 83: Tiểu vương gia đến
84 Chương 84: Nên gọi quân thượng là tỷ phu hay A tẩu?
85 Chương 85: Quận chúa tại thượng (H)
86 Chương 86: Phản gián kế (1)
87 Chương 87: Phản gián kế (2)
88 Chương 88: Nàng chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Quận chúa sống lại
2
Chương 2: Bánh ngọt uyên ương
3
Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?
4
Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ
5
Chương 5: Nàng chính là cửu điện hạ
6
Chương 6: Gọi ta là An nhi
7
Chương 7: Quả thật là nữ nhi của Tây Nam Vương, tuổi nhỏ anh tài
8
Chương 8: Tâm tư của hoàng đế
9
Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng
10
Chương 10: Trốn thoát
11
Chương 11: Vừa tương phùng liền được tắm chung
12
Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?
13
Chương 13: Nàng không lên giường ngủ, ta ôm nàng lên
14
Chương 14: Ước hẹn một lời đã định
15
Chương 15: Đánh cuộc (1)
16
Chương 16: Đánh cuộc (2)
17
Chương 17: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)
18
Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)
19
Chương 19: Người thương ở bên kia vách tường (1)
20
Chương 20: Người thương ở bên kia vách tường (2)
21
Chương 21: Hương vị
22
Chương 22: Say hồng trần
23
Chương 23: Các ngươi tránh ra, để ta chăm sóc thê tử ta
24
Chương 24: Ngôi vị đế vương, đương nhiên thuộc về cửu điện hạ
25
Chương 25: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (1)
26
Chương 26: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (2)
27
Chương 27: Động tâm (1)
28
Chương 28: Động tâm (2)
29
Chương 29: Động tâm (3)
30
Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)
31
Chương 31: Trái tim muốn để nàng biết được (2)
32
Chương 32: Trái tim muốn để nàng biết được (3)
33
Chương 33: Hứa hẹn cả đời
34
Chương 34: Hoàng thương (1)
35
Chương 35: Hoàng thương (2)
36
Chương 36: Trên đời này ta chỉ tin nàng
37
Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng
38
Chương 38: Quận chúa đây là muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?
39
Chương 39: Đời này ta chỉ nhận định nàng là thê tử
40
Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)
41
Chương 41: Phu nhân của lâu chủ (2)
42
Chương 42: Không thể rời xa (1)
43
Chương 43: Không thể rời xa (2)
44
Chương 44: Không thể rời xa (3)
45
Chương 45: Ngọt ngào và đắng chát
46
Chương 46: Nhạc Thịnh (1)
47
Chương 47: Nhạc Thịnh (2)
48
Chương 48: Nhạc Thịnh (3)
49
Chương 49: Không thể kiềm chế
50
Chương 50: Biết trước thiên cơ
51
Chương 51: Nhạc Thịnh (4)
52
Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)
53
Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)
54
Chương 54: Nàng đây là muốn hái hoa sao?
55
Chương 55: Nàng thật sự xem ta là đứa trẻ?
56
Chương 56: Rơi vào bẫy
57
Chương 57: Cùng nhau rơi xuống
58
Chương 58: Người thương
59
Chương 59: Tâm tư tỷ muội Triệu gia
60
Chương 60: Bên trong cửa thanh đồng
61
Chương 61: Tương kế tựu kế (1)
62
Chương 62: Tương kế tựu kế (2)
63
Chương 63: Đừng rời bỏ ta
64
Chương 64: Lấy độc trị độc
65
Chương 65: Tín vật đính ước (1)
66
Chương 66: Tín vật đính ước (2)
67
Chương 67: Đáng giá
68
Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng
69
Chương 69: Ta là người của nàng (1)
70
Chương 70: Ta là người của nàng (2)
71
Chương 71: Ta là người của nàng (3)
72
Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về
73
Chương 73: Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng
74
Chương 74: Giết gian phi, trừ nghịch thần!
75
Chương 75: Chân tướng
76
Chương 76: Tân đế sẽ là ai?
77
Chương 77: Bổn vương đời này tuyệt không lập vương phu!
78
Chương 78: Tây Nam Vương xuất binh
79
Chương 79: Nhạc chưởng quỹ lấy thân gán nợ
80
Chương 80: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (1)
81
Chương 81: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (2)
82
Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta
83
Chương 83: Tiểu vương gia đến
84
Chương 84: Nên gọi quân thượng là tỷ phu hay A tẩu?
85
Chương 85: Quận chúa tại thượng (H)
86
Chương 86: Phản gián kế (1)
87
Chương 87: Phản gián kế (2)
88
Chương 88: Nàng chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta